Một Đêm Ân Sủng

Chương 35




Vân phi vốn tâm tình đang khó chịu, lại phải chờ một lúc mới thấy Hàn Lăng đến, bộ dáng thong dong, nội tâm càng trở nên tức giận, gắt gao nhìn Hàn Lăng, chỉ hận ánh mắt không thể giết người.

“Thần thiếp thỉnh an Vân phi nương nương, Lam phi nương nương, Hoa Tần nương nương!” Cho dù không thích các nàng nhưng Hàn Lăng vẫn tuân thủ cung quy, nghiêm trang hành lễ.

Lam phi không kiên nhẫn được, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích chuyến viếng thăm này: “Lăng chiêu nghi, Hoàng thượng đâu phải người thường, ngươi liên tục bốn ngày chiếm trụ hắn, ngươi phải bị tội gì?”

Hóa ra là vì chuyện này! Hàn Lăng không khỏi ngầm cười nhạo, giương mắt nhìn chăm chú vào Lam phi, chậm rãi nói: “Lam phi nương nương, mới sáng sớm người đến đây là vì việc này sao?” Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Hàn Lăng không nhịn được ngáp một cái.

“Tiện nhân, mặc kệ ngươi yêu thuật cao minh ra sao, nếu đã là phạm vào cung quy, bổn cung nhất định sửa trị ngươi!” Vân phi nói.

Nhìn thấy Vân phi đang trương ra vẻ mặt ghê tởm, Hàn Lăng lại nhớ lại lần trước bị đánh ở Thận Hình đường, giận dữ nói: “Vân phi nương nương, chẳng lẽ người không biết thân là nữ nhân của Hoàng thượng đều phải chú ý cử chỉ, lời nói sao? Người mở miệng là kêu tiện nhân, thần thiếp xem ra người cần phải học lại cách cư xử.”

“Ngươi…” Vân phi sắc mặt xanh lét, theo bản năng giơ tay trái len chuẩn bị tát Hàn Lăng.

lần này Hàn Lăng đã sớm đề phòng, nắm lấy tay nàng, dùng sức bóp mạnh, lạnh lùng nói: “Thần thiếp mặc dù thấp hơn ngươi một cấp nhưng cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, ta không phạm sai lầm gì, ngươi không có quyền đánh ta.”

“Đau quá!” Vân phi kêu lên, vội vàng rụt tay ra khỏi tay Hàn Lăng.

Hàn Lăng quét ánh mắt lạnh lùng qua ba người, nói: “Hoàng thượng có đầy đủ tay chân, hắn đi đâu không ai có thể quản được. Các ngươi đến nhầm chỗ rồi, muốn biết đáp án thì không phải chỉ cần đi Dụ Nhân cung hỏi Hoàng thượng là sẽ có sao?”

Chịu vũ nhục cùng châm chọc như vậy, Vân phi, Lam phi và Hoa Tần thẹn quá hóa giận, rồi lại không làm gì được, chỉ có thể căm hận nhìn Hàn Lăng.

Đối với người như thế, Hàn Lăng biết phải lấy cương khắc cường, vì vậy hai mắt cũng không chịu lép vế, nhìn chằm chằm vào các nàng. (đấu mắt đây!)

Không khí trong điện vô cùng khẩn trương, một cỗ khí tức quỷ dị tản ra mọi ngóc ngách, tựa hồ chỉ cần sơ suất một chút là sẽ nổ tung vậy. Cục diện đó cứ duy trì tới tận lúc Vi Phong đến mới bị phá vỡ.

Nghe thấy âm thanh thông báo từ bên ngoài truyền vào, bọn Vân phi ngay lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, nhất tề hướng Vi Phong hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc!”

Hàn Lăng cũng hướng Vi Phong phúc nhất phúc thân nhưng vẻ tức giận trên mặt thì không hề thuyên giảm.

“Các ái phi bình thân.”

Bọn Vân phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vi Giác đi cùng Vi Phong thì vô cùng kinh ngạc. Hàn Lăng cũng thấy Vi Giác, bao nhiêu tức giận lập tức biến mất, cười rất tươi với hắn.

“Lăng mẫu phi!” Vi Giác rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay to lớn của Vi Phong, hưng phấn chạy lại, nhào vào lòng Hàn Lăng.

Hàn Lăng ngồi xổm xuống, hôn tới tấp lên khuôn mặt khả ái của hắn.

“Hoàng thượng, sao ngài lại mang tiểu hoảng tử tới đây?” Hàn Lăng buông Vi Giác ra, đứng lên, nghi hoặc nhìn Vi Phong.

“Hai tối nay ngươi đều nằm mơ nhớ tới Giác nhi nên trẫm đưa hắn tới.” Vi Phong hai mắt sáng lấp lánh hữu thần nhìn chăm chú vào nàng.

Hàn Lăng nghe xong thì cảm kích sâu sắc, thản nhiên cười với hắn một tiếng.

Bọn Vân phi và Lam phi thấy hai người bọn họ tình tứ nhìn nhau không để ai trong mắt thì vô cùng đố kỵ, phẫn hận, đặc biệt là Lam phi, ngay lập tức chạy đến trước mặt Vi Phong, nói giọng hờn dỗi: “Hoàng thượng!”

Vi Phong lúc này mới chú ý đến các nàng, hỏi: “Sao các ngươi lại tới đây?”

“Thần thiếp…” chúng nhân nhìn nhau, không ai muốn nói trước. Dù sao, các nàng tới đây vốn là cùng chỉ trích Hàn Lăng độc bá Hoàng thượng.

“Nếu không có việc gì khác thì các ngươi mau trở về đi thôi.”

Nghe thấy Vi Phong hạ lệnh trục khách, các nàng lại càng tức giận, không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể “nhu thuận” cáo lui.

Mấy người đáng ghét đi rồi, tâm tình Hàn Lăng tự nhiên thư sướng vô cùng. Nàng lại ngồi xổm xuống bên cạnh Vi Giác, “Giác nhi, có muốn gặp Lăng mẫu phi không?”

“Muốn, đương nhiên muốn! Lăng mẫu phi thì sao? Có nhớ Giác nhi không?” Bàn tay nhỏ bé xoa lên mặt Hàn Lăng.

Hàn Lăng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giác nhi, chuyển qua khóe miệng nhẹ nhàng hôn, “Lăng mẫu phi cũng rất nhớ Giác nhi!”

“Thật không? Giác nhi còn tưởng rằng người có phụ hoàng liền không cần Giác nhi nữa!” Cái miệng hồng nhuận của Vi Giác chu lên, “Lăng mẫu phi đã lâu không tìm Giác nhi chơi, Giác nhi rất buồn, bao nhiêu lần kêu Nhị Cẩu đưa Giác nhi tới gặp người, hắn đều chối, nói là bận việc.”

Nghe hắn tả oán, Hàn Lăng không khỏi cười khổ, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên tia phiền muộn. Thế giới trẻ con đơn giản như thế, làm sao có thể hiểu được những phức tạp của người lớn? Không phải nàng không muốn tìm hắn, mà là thân phận của nàng và Thục phi không cho phép nàng tìm hắn.

“Lăng Lăng, ngươi làm sao vậy? Trẫm đã mang Giác nhi tới, ngươi còn có gì không vui?” Vi Phong ân cần đi tới bên nàng.

“Thần thiếp không sao!” Hàn Lăng rũ bỏ tâm trạng phiền muộn, đứng lên, vui vẻ nói: “Giác nhi, Lăng mẫu phi hôm nay muốn làm điểm tâm cho ngươi nếm thử, có biết là gì không? Là kẹo bí đỏ!”

“Kẹo bí đỏ? Đó là cái gì?” Vi Giác hăng hái, ánh mắt vụt sáng nhìn Hàn Lăng.

“Kẹo bí đỏ gì đó, trẫm cũng muốn biết.”

Hàn Lăng cười thần bí, “Để từ từ rồi sẽ biết mà!” Nói xong liền dắt tay Vi Giác đến phòng bếp.

Nhìn hai người một lớn một nhỏ phía trước, Vi Phong tuấn nhan lộ ra vẻ hân hoan cùng thỏa mãn, cước bộ nhẹ nhàng đi sát phía sau.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Cảnh Thương… Ngươi gầy quá!” Hàn Lăng nhìn lên người bên cạnh. Từ sau khi bị phong làm chiêu nghi, nàng chưa từng gặp lại Vương Cảnh Thương, vừa rồi đột nhiên tiếp lời chuyển cáo của Cẩm Hoành, nói Vương Cảnh Thương chờ mình ở Vân Tiêu đảo thì rất vui sướng, liền chạy rất nhanh tới đây.

“Vậy sao?” Vương Cảnh Thương nhìn xuống mặt nước xanh ngọc, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ đau thương, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới nơi này không?”

“Đương nhiên là nhớ!” nội tâm Hàn Lăng mênh mang. Ở chốn hoàng cung nhân tâm hiểm ác, lòng người đổi thay này, hắn chính là người duy nhất chân tâm trợ giúp mình.

“Hôm nay tất cả đã thay đổi. Ngươi không còn là một cung nữ thân phận thấp kém nữa, cũng không còn là một cô bé không nhuốm một hạt bụi nữ, ngươi đã thay đổi nhanh chóng, thành Lăng chiêu nghi được Hoàng thượng sủng ái.” Nói xong lời cuối cùng, lòng Vương Cảnh Thương dâng lên cảm giác chua xót, khổ sở cùng phiền muộn.

“Cảnh Thương, nghe Cẩm Hoành nói gần đây ngươi hay uống rượu, lại không say không về. Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ngươi trước kia một giọt rượu cũng không uống mà.”

“Ngươi… quan tâm ta sao?”

“Đương nhiên!”

“Bởi vì ta là bằng hữu của ngươi?” Vương Cảnh Thương đau khổ hỏi.

Hàn Lăng ngẩn người một lúc mới nói: “Uống rượu thương tỳ hại dạ dày, rất dễ dẫn đến nhiều loại bệnh, nghe ta, đừng uống nữa, được không?”

Nhìn chăm chú vào vẻ mặt đầy quan tâm của Hàn Lăng, Vương Cảnh Thương ánh mắt tối lại, không chịu được nữa, bao nhiêu khổ sở trong lòng tuôn ra, “Ngươi được Hoàng thượng phá lệ phong làm phi tần, có thể thấy được Hoàng thượng rất coi trọng ngươi, ta đã tự bảo mình quên ngươi đi, hoặc là coi ngươi như bạn bè bình thường. Tuy nhiên, tới lúc đêm khuya yên tĩnh, lòng ta lại đau thắt lại, không thể ngủ được. Nghe nói rượu có thể tiêu sầu, nên khi trời tối ta lại uống rượu, hy vọng có thể quên được ngươi. “Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng sầu”, uống càng nhiều ta càng nhớ ngươi. Mỗi tiếng cười, mỗi cái nhăn mày của ngươi, khoảng thời gian chúng ta cùng nhau luôn tràn ngập đầu óc ta. Càng muốn quên ngươi thì hình ảnh ngươi càng khắc sâu trong trí nhớ…”

“Cảnh Thương!” hai mắt Hàn Lăng đã đỏ hoe, âm thanh nức nở.

“Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta rõ ràng yêu nhau, tại sao lại không thể ở chung một chỗ?” Vương Cảnh Thương nhìn lên bầu trời hét lớn.

Thần sắc bi thiết, Hàn Lăng lực bất tòng tâm, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người lẳng lặng đứng, không biết đã qua bao lâu, Vương Cảnh Thương cuối cùng cũng phá vỡ không khí trầm mặc, nói câu cáo biệt đơn giản: “Ta đi.”

Bạch sắc bóng lưng mang đầy nỗi cô tịch. Mãi đến khi hắn hoàn toàn biến mất, Hàn Lăng mới buồn bã quay đầu trở lại, ngơ ngác nhìn mặt hồ, cuối cùng cởi giầy, nhún người nhảy xuống hồ.

Bơi một mạch vài vòng quanh hồ, nàng nhẹ nhàng nín thở lặn xuống.

Lại nhìn thấy cảnh hồ đẹp đẽ mê người, tâm tình nặng nề của Hàn Lăng mới có chút chuyển biến. Cũng giống như lần trước, hai tay nàng nâng lên con cá vàng nhỏ, nhìn chúng ăn, xem chúng bơi.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng những đau đớn trong lòng cũng dần dần tiêu thất. Đột nhiên nàng cảm giác như có thứ gì đó xẹt qua lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy một… “vật” nằm dưới đáy hồ.

Nghi ngờ lui về sau mấy bước, nàng mới nhìn rõ “vật” kia, cả người lập tức cứng đờ, máu toàn thân như đông lại. Là… Vi Giác, mặt mũi xanh lét không còn sinh khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.