Một Đêm Ân Sủng

Chương 126: Gặp nhau lại càng đau




Vẻ đẹp hồng nhuận đầy đặn nay đã gầy ốm đi nhiều, làn da trắng nõn nà giờ chuyển thành trắng xanh, chỉ có mỗi chiếc bụng là càng ngày càng to ra.

Ngón tay Vi Phong khẽ run lên khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt không thể quen thuộc hơn được nữa, nước mắt, từ khóe mắt tuôn rơi như không thể tiếp tục kìm nén được nữa.

Trời mưa sao, Hàn Lăng đang chìm sâu trong giấc ngủ bất giác cảm thấy trên mặt ươn ướt như là mưa rơi vào mặt cho nên vội vàng tỉnh lại. Nhưng mà thật bất ngờ, bao trùm lấy đỉnh đầu nàng không phải là một bầu không gian tăm tối mà là......mà là một gương mặt tuấn tú mà nàng ngày đêm mong nhớ khôn nguôi.

Gương mặt tuấn tú này không biết đã từng xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ của nàng, nhưng mà lần này nàng có thể khẳng định đây không phải là mơ, là chàng, chân thực đến không thể chân thực hơn. Bởi vì từ mấy ngày trước, Dạ đột nhiên xuất hiện ở trong căn mật thất bằng đá nên nàng đã liền hiểu ra bản thân không còn phải tiếp tục dựa vào giấc mơ để gặp được Vi Phong nữa.

Trong mấy ngày hôm nay nàng không ngừng tưởng tượng ra hắn đã biến thành như thế nào? Nàng rất rõ ràng rằng hắn nhất định là rất gầy gò, rất tiều tụy nhưng mà lại không thể ngờ được hắn trông lại suy nhược tới mức độ như vậy. Đây có còn là hắn nữa không? Còn là một nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, khí khái bất phàm, tinh lực dồi dào nữa không? Tim, bất giác nhói đau, một lần, hai lần, ba lần.....

Bốn mắt nhìn nhau, vào giây phút mà ánh mắt giao hòa cả thế giời dường như chìm đắm vào trong yên lặng, mọi sự chuyển động xung quanh như đều dừng cả lại .

Đôi mắt đensâu thẳm lấp lánh như vì sao đêm lấp đầy bởi sự thương yêu và xót xa.

Đôi mắt long lanh trong veo như mặt nước hồ thu ngập tràn sự lưu luyến cùng giác ngộ.

Đồng thời cùng mang theo nỗi nhớ nhung và đau thương của bao ngày xa cách.

“Nàng đói rồi đúng không!” Rất lâu sau đó Vi Phong mới nói ra được câu đầu tiên, nói đoạn theo đó đứng dậy. (híc, tự nhiên đang cảm xúc dạt dào cho một câu chả lãng mạn gì cả.)

Hàn Lăng lật người ngồi dậy kéo lại bàn tay hắn, một lúc sau mới buông ra.

Ánh mắt Vi Phong tràn đầy tình cảm sâu sắc nhìn nàng một hồi sau đó mới bước tới bên chiếc bàn, quay trở lại giường với bát cháo đang bốc lên làn khói mỏng manh trên tay, là loại cháo mà nàng thích ăn nhất.

“Để ta tự ăn!” nhìn thấy bộ dạng run run của hắn Hàn Lăng không khỏi vươn tay ra.

“Không, để trẫm làm!” Hắn vẫn kiên trì.

Hàn Lăng không nói thêm gì nữa, há miệng nuốt gọn từng thìa từng thìa cháo hắn đút. Ở trong mật thất hơn nửa tháng trời mỗi bữa của nàng đều chỉ có khoai lang chống đói nên giờ đây nàng đang ngon lành nuốt lấy nuốt để bát cháo.

Vi Phong thấy vậy, nước mắt lại lần nữa không kìm nén được trào lên trong khóe mắt.

Dường như là cảm nhận được điều gì đó, Hàn Lăng ngẩng mặt lên nói, “Ta không sao!”

Sau khi đã ăn no nê, hai người lại bắt đầu yên lặng ngồi nhìn nhau, bao ngày không gặp có quá nhiều lời muốn nói muốn tâm sự, nhưng nhất thời không biết nên nói từ đâu, cho nên bọn họ chỉ ngồi yên lặng nhìn sâu vào mắt nhau, mỗi người đều dùng ánh mắt thay cho lời nói để biểu đạt những tình cảm tận sâu trong trái tim mình.

Hốt nhiên đôi môi anh đào của Hàn Lăng khẽ động, “Vì sao lại ngốc như vậy?”

Vi Phong ngẩn người không trả lời nàng mà chỉ nhanh chóng đứng dậy, “Bọn họ đều đợi ở bên ngoài, đều muốn được gặp nàng!” Nói đoạn, hắn quay ra ngoài kêu to một tiếng, “đều vào đi!”

Cửa phòng lập tức được mở ra, Vi lạc sớm đã không thể chờ đợi chạy như bay tới trước giường, “Ma ma!”

Hàn Lăng nhanh chóng ôm chặt lấy hắn vào lòng, “Lạc Lạc, bảo bối của mẹ, bảo bối của mẹ!”

“Mama, con rất nhớ mẹ!” giọng nói non nớt lộ rõ sự nhớ nhung và vui mừng.

“Mama cũng vậy! Mama cũng vậy!” Nhớ tới những người khác, Hàn Lăng tạm thời buôn Vi Lạc ra ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Ti Thải và Cốc Thu lệ ngấn lưng tròng, Lý Ánh Cúc vui mừng khôn xiết, Lý Dật Thanh đang cực lực kìm nén nỗi kích động, Chính Nghiêm đại sư khuôn mặt bình tĩnh, và còn có cả rất nhiều thái y cùng cung nô vì quá vui mừng mà đang khóc lóc nữa.

“Tường Vi đâu?” trong lòng nàng bỗng hoang mang.

“Hồi bẩm nương nương, Vương quí nhân vẫn còn đang hôn mê, vi thần đã kiểm tra cho nàng, không có gì đáng ngại cả, có lẽ ngày mai là sẽ tỉnh lại.”

Hàn Lăng gật gật đầu cuối cũng cũng thấy yên tâm.

Chính vào lúc đó Dạ một thân hắc y vội vàng bước vào, “Khởi bẩm hoàng thượng, Quí Hoa cung đã bị cháy rụi không còn lại gì rồi.”

Hóa ra, ngày hôm qua do Vi Phong tự nhiên nổi hứng muốn đi tới Quí Hoa cung ngắm những bức tranh của Hàn Lăng để ôn lại kỷ niệm, đúng vào lúc hắn vô tình nhìn thấy tia ánh sáng chiếu từ trên mái nhà xuống trong đầu liền nổi lên hình ảnh trước đây Hàn Lăng cùng Liễu Đình Phái biến mất trong căn phòng này, cho nên trong lòng xẹt qua một ý tưởng liền phần phó cho Dạ bậy miếng đá lót sàn lên.

Quả nhiên là Dạ đã tìm thấy được Hàn Lăng và Tường Vi ở trong mật thất này. Để tránh đánh rắn động cỏ, vì muốn kế hoạch được tiến hành thuận lợi nên hắn đã bảo Hàn Lăng cố gắng đợi thêm một ngày nữa, cho tới đêm đó, nhân lúc lã yêu bà kia đi lấy máu mới âm thầm đi vào mật đạo cứu thoát Hàn Lăng và Tường Vi.

“Vân phi......Vân phi vẫn còn ở trong đó.” Hàn Lăng ngẩn người ra một lúc lâu mới cất lời nói.

Mọi người mới nghe liền nổi lên một tràng những tiếng xì xào. Kinh ngạc đồng thời nội tâm cũng cảm thấy sự hả dạ khó mà so sánh được.

Quả nhiên là ác giả ác báo. Lý Ánh Hà muốn Hàn Lăng chết cùng mình, nhưng lại không ngờ tới cuối cùng người cùng chết với bà ta lại chính là con gái ruột của mình! Hoặc là, bà ta từ sớm đã quyết định cùng chết với con gái rồi.

Phát giác Hàn Lăng vẫn còn đang ngẩn ra, Vi Phong cho là nàng vẫn đang tiếc nuối những bức tranh kia cho nên an ủi nàng: “Trẫm sau này sẽ lại đưa nàng………” Sau này? Hắn còn có cơ hội để đưa nàng đi ngao du khắp nơi nữa sao?

Tim, bất giác lại quặn đau, mồ hôi bắt đâu lấm tấm nổi lên, khuôn mặt vốn đã trắng nay lại càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, Vi Phong đột nhiên như không gắng gượng được nữa ngã nhào sang phía bên cạnh.

“Phong, Phong!” Hàn Lăng hét lên đầu tiên.

Chính Nghiêm đại sư cũng cả kinh, vội vã bắt mạch cho Vi Phong, cuối cùng đau lòng tuyên bố, “Hoàng thượng……đã bệnh nhập cao hoàng rồi! (bệnh đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, không thể chữa được nữa)”

Bệnh nhập cao hoàng! Hàn Lăng không tin nổi thẫn thờ dựa cả người vào thành giường.

“Phụ hoàng, người tỉnh lại đi, khó khăn lắm mama mới quay trở về, người không được xảy ra chuyện chứ!” Vi Lạc đã trèo hẳn lên giường không ngừng lắc lắc Vi Phong đang chìm vào hôn mê, nước mắt từng hạt từng hạt lớn rơi lã chã trên khuôn mặt không có huyết sắc của Vi Phong.

Nghe Chính Nghiêm đại sư công bố, Lý Ánh Cúc dường như ngất lịm đi lúc này đang dựa vào lòng của Lý Dật Thanh đang đứng bên cạnh, dòng lệ lặn dài trên mặt, những người khác lại càng khóc lóc thê lương.

Lại nhìn tới Hàn Lăng, dung nhan kiều diễm vụt trở nên trắng bệch, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không thấy đáy đang dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú vàng vọt của Vi Phong, hốt nhiên trong cổ họng cuộn lên, đôi môi xinh đẹp hơi hơi cong, một dòng máu đỏ tươi ma mị từ từ chảy ra, đẹp đẽ và thu hút ánh mắt giống như là một sợi vải được nguộm bằng thứ màu đỏ mê hoặc. Nàng cảm thấy trái tim như bồn chồn không yên, nặng nề u ám, hơi thở tựa như là sắp tắt nhưng lại phải miễn cưỡng kéo dài thêm.

đột nhiên một bàn tay to lớn vươn lên khóe môi nàng, “Lăng Lăngm nàng vì sao luôn khiến cho trẫm không thể yên tâm.”

“Chàng……” Lúc này nước mắt mới từ trong khóe mắt Hàn Lăng trào ra.

Ngón tay thuôn dài hơi nhích lên trên lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Đừng khóc, ngoan,đừng khóc! Trẫm không phải đã nói là thích nhất khi nhìn nàng cười sao? Cười vui vẻ, cười dễ thương, cười đắc ý, chính là không được khóc!” Hắn suy nhược thở dốc, “Chẳng lẽ nàng muốn cục cưng sau này ra đời trở thành quỉ khóc nhè sao?”

Hàn Lăng cắn chặt môi không nói chỉ tiếp tục rơi lệ.

Ánh mắt như thiêu đốt của Vi Phong dần dần trào lên vẻ không nỡ và đau xót, “Trẫm chết cũng không sao, nhưng mà trẫm không đành để nàng phải sống cô độc trên đời này, nỗi cô độc và đau đớn đó kiếp trước trẫm đã từng nếm trải.”

“Phong…..”

Vi Phong hốt nhiên nhếch miệng nặn ra một nụ cười, “Nàng biết không? Lúc đó trẫm đã thầm hứa, ngộ nhỡ thạt sự có kiếp sau, thật sự còn có thể ở bên cạnh nàng lần nữa, trẫm thà để nàng ra đi trước trẫm bởi vì trẫm không muốn nàng phải nêm trải cảm giác mất đi người yêu dấu nhất, cảm giác cô độc sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng mà trẫm không làm được, trẫm xin lỗi, Lăng Lăng Lăng, xin lỗi nàng!”

Không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng cấp bách, hắn khổ sở thở dốc, “Còn nhớ những lời mà trẫm đã nói không, đời đời kiếp kiếp trẫm chỉ yêu nàng, chúng ta đã được ở bên nhau hai kiếp rồi, vì vậy mà trẫm tin rằng đến kiếp sau chúng ta vẫn có thể tiếp tục yêu thương nhau.”

“Sẽ như vậy, nhất định sẽ như vậy. Cảnh Thương từng nói, một kiếp vợ chồng tạo ra mười kiếp tình duyên, không kể là kiếp sau, hay là kiếp sau nữa, đến kiếp sau nữa thì chúng ta cũng sẽ ở cạnh nhau!” Hàn Lăng cũng mỉm cười.

“Nhưng mà Lăng Lăng, trầm không nỡ, thật sự không nỡ, trẫm ích kỷ hy vọng rằng nàng có thể cùng trẫm rời khỏi thế giới này nhưng mà trẫm không thể, bởi vì Lạc Lạc vẫn còn nhỏ.” Bàn tay của hắn chuyển tới chỗ chiếc bụng của Hàn Lăng, “còn có Đồng nhi nữa.”

Nếu như có thể nàng cũng muốn được cùng hắn rời khỏi thể giới này. Từ trước đến nay, mỗi lần trên ti vi diễn cảnh tượng nam nữ vì nhau mà tự vẫn, nàng đều cảm thấy buồn cười, nhưng mà bây giờ sẽ không bao giờ như vậy nữa, nàng sâu sắc trải nghiệm được cảm giác thăng hoa đó của tình yêu.

“hãy chăm sóc thật tốt cho các con, dạy dỗ các con. Trẫm tin là dưới sự dạy dỗ của nàng, chúng chắc chắn sẽ vừa thông minh lại vừa ưu tú. Lạc Lạc nhất định sẽ trở thành một đấng minh quân và phát huy Dụ Trác hoàng triều của ta trở nên lớn mạnh.

“Phụ hoàng, con không muốn làm hoàng đế còn chỉ cần phụ hoàng, con chỉ cần phụ hoàng!” Lạc Lạc không thể tiếp tục chịu đựng được nữa nói xen vào.

“Lạc Lạc nghe lời phụ hoàng, sau khi phụ hoàng đi rồi con phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm cho mama đau lòng, còn nữa thay phụ hoàng chăm sóc mama……”

“Không muốn, mama nên do phụ hoàng chăm sóc! Còn có muội muội cũng là trách nhiệm của phụ hoàng, phụ hoàng từng nói muốn cả nhà bốn người chũng ta cùng nhau chơi đánh bài nữa, quân vô hý ngôn không được nuốt lời.”

Nhìn bộ dạng hắn vô cùng nghiêm túc Vi Phong chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt quay trở lại bên Hàn Lăng: “Trước đây mỗi lần nhìn thấy người đàn ông khác tốt với nàng trẫm đều đố kỵ đến phát khùng, đặc biệt là Liễu Đình Phái, trậm đã hận không thể giết chết hắn, nhưng mà lần này trẫm lại hy vọng hắn có thể xuất hiện, trẫm muốn tự mình phó thác nàng cho hắn. Hai người giống nhau cùng tới từ một thế giới, có hắn bầu bạn với nàng cho tới hết quãng đời còn lại trẫm cũng yên tâm ra đi.”

“Ta không cần! Người bầu bạn với ta tới hết quãng đời còn lại chỉ có chàng, chỉ có chàng mới là người đàn ông mà ta yêu nhất!”

“Lăng Lăng, nàng thật ngốc, nàng vì sai lại ngốc nghếch như vậy!” Vi Phong mỉm cười nói nàng thật ngốc nhưng bản thân thì có khác gì đâu.

Mi mắt càng ngày càng trở nên nặng nề toàn thân càng ngày càng thấy mệt mỏi, Vi Phong bất giác cảm thấy rất muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không đành lòng để cho bọn họ rời khỏi tầm mắt của mình. Hắn cố gắng chống đỡ lại cảm giác nặng nề đó nhưng cuối cùng cũng không vượt qua được ý trí.

Hàn Lăng cho rằng hắn đã cái đó rồi, lập tức mặc kệ tất cả gào thét như muốn vỡ cổ họng, “Phong, Phong, tỉnh lại đi!”

“Phụ hoàng, vô tình thì không được ngủ, không được ngủ!” Vi Lạc cũng khóc lớn.

Chính Nghiêm đại sư cũng vội vã chạy tới bên giường, kiểm tra hơi thở ở mũi của hắn, lại tiếp tục bắt mạch cho hắn, sắc mặt nghiêm trọng một lúc sau dần dần giãn ra, “Nương nương không cần kinh hoảng, hoàng thượng tạm thời chỉ là đang ngủ mà thôi.”

Ngủ rồi! Hắn chỉ là đang ngủ thôi! Hàn lăng trong lòng đang thấp thỏm nay bỗng thả lỏng ra một chút.

Chúng nhân yên lặng chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều không ngừng âm thầm rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.