Một Cây Hoa Đào

Chương 20: Thiệp mời




Đến hang động lần trước Quy gia gia mang đi, Phan Đào mới sửa sang lại bản thân chật vật một đường chạy tới. Đến khi đi vào gặp sơn thần, Phan Đào mới cẩn thận đem phát hiện của mình cùng sơn thần kể một lần, cũng cầm đồ sứ trên tay đặt ở trước mặt sơn thần.

Sơn thần từ khi Phan Đào mở miệng kể, bộ dáng vẫn luôn như có điều suy nghĩ, chờ đến khi Phan Đào đem đồ sứ kia đặt ở trước mặt, mới bắt đầu kỹ lưỡng quan sát.

Phan Đào không khỏi có chút mong đợi nhìn sơn thần, qua một lúc lâu, sơn thần mới khẳng định mở miệng nói: "Vật này, ta vừa rồi cẩn thận cảm ứng qua, phía trên không một tia yêu khí, hẳn là không phải đồ vật thuộc về yêu quái chúng ta." Phan Đào hoảng sợ, có chút chần chờ hỏi: "Nhưng mà, ta thấy được, phía trên bay ra tà khí màu đen."

Sơn thần cười lên, nhưng vẫn ôn hòa trả lời Phan Đào: "Ngươi thấy tà khí màu đen, liền liền cho là những thứ yêu quái đi sai đường làm sao?" Phan Đào có chút ngại ngùng, nhưng vẫn có chút nghi ngờ nói: "Không phải của yêu quái, vậy là đồ vật gì?"

Sơn thần có chút mệt mỏi thở dài một cái, có chút cảm khái nói: "Phan Đào, suy cho cùng a, ngươi vẫn còn hơi trẻ. Phải biết, có lúc, người a, so với yêu quái càng đáng sợ hơn." Phan Đào nghe sơn thần ý tứ, đột nhiên cũng hiểu rõ, sắc mặt có chút khó coi, có chút trầm thấp nói: "Người, thật sẽ đáng sợ như vậy sao?"

Nhìn Phan Đào tựa hồ có hơi bị đả kích, sơn thần có chút buồn cười suy nghĩ, xem ra vẫn chỉ là một đứa nhỏ a, xem ra Phan Đào ở nhân gian đoạn thời gian này, đụng phải, đều là mấy người không tệ lắm.

Mắt thấy, trước mặt Phan Đào tựa hồ như chui vào ngõ cụt, sơn thần lúc này mới lên tiếng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta nhìn, vật này chắc hẳn rất nhiều năm rồi. Phía trên, đại khái là có hạ chú thuật vu cổ của nhân gian, trong những năm này chắc hẳn tiêu tán không ít. Nếu không, Lâm Lam kia sẽ không chỉ triền miên giường bệnh như ngươi nói, hẳn là không may đụng phải mà thôi."

Phan Đào nghe sơn thần giải thích, yên lặng gật đầu một cái, lại có chút khó xử chỉ đồ sứ hỏi: "Vậy thì sơn thần đại nhân, vật này, bây giờ nên xử lý như thế nào a?"

Sơn thần cười lên, nói: "Ngươi đều đã hơn nửa đêm như vậy, đến tìm ta bộ xương già này, nói thế nào đi nữa, ta tự nhiên cũng phải giúp một tay. Để ở chỗ này đi, điểm đồ vật nhỏ này, sáng mai sẽ biến mất." Phan Đào giờ mới như thả gánh nặng thở phào một hơi dài, hướng sơn thần nói tiếng cám ơn, trở về.

Ngày hôm sau là thư viện nghỉ lễ, Phan Đào mấy ngày nay bận rộn vô cùng, hơn nữa tối hôm qua cũng là trời sắp sáng mới trở về. Hiếm có chuẩn bị dự định lười biếng, ngủ thêm một lát, kết quả cửa tiểu viện lại bị người gõ.

Vì vậy Phan Đào có chút cáu kỉnh không tốt ở trên giường lật thân giả chết, chuẩn bị làm bộ nhà không có người, kết quả cửa luôn không ngừng bị gõ, kéo dài xấp xỉ một khắc đồng hồ cũng không có dừng qua. Sau cùng Phan Đào bị sảo cho đau não vẫn là đứng lên, có chút giận dữ mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra cửa nhìn xem rốt cuộc là ai.

Ôm một cổ khí bực mình vì bị đánh thức, Phan Đào khí thế hung hăng mở cửa, đang chuẩn bị chất vấn, kết quả phát hiện đứng ở ngoài cửa, lại là Từ Tử An.

Lần này, mơ hồ cùng bực bội khi thức dậy vừa rồi trong nháy mắt bị hù rớt, Phan Đào hơi lúng túng sờ mũi một cái, có chút che giấu mở miệng nói: "Chào buổi sáng a, không biết Tử An hôm nay tìm ta, có chuyện quan trọng gì sao?"

Từ Tử An cười lên, đắc ý giơ giơ lên một tấm thiệp mời mạ vàng trong tay, thần thần bí bí đối Phan Đào nói: "Hôm nay tới, là có đại sự muốn cùng ngươi thương lượng, Phan Đào ngươi còn không mau cho ta đi vào?" Phan Đào mắt liếc tờ thiệp mời kỳ quái, luống cuống né người để cho Từ Tử An tiến vào.

Từ Tử An đi vào trong sân, đầu tiên là quan sát chung quanh một chút, mới có chút kinh ngạc đối Phan Đào nói: "Phan Đào, ngươi trụ một mình sao?" Phan Đào nói: "Đúng vậy, trong nhà chỉ còn lại một mình ta." Từ Tử An lúc này mới cảm thấy bản thân lỡ lời, liên tục cáo tội, Phan Đào vẫy tay bày tỏ không cần để ý.

Đem người mời tới gian nhà chính ngồi xuống, lại đưa trà lên xong, Phan Đào mới có chút tò mò mở miệng nói: "Tử An, ngươi hôm nay đến tìm ta có chuyện, cũng bởi vì tấm thiệp mời trên tay ngươi sao?"

Từ Tử An nghe được câu hỏi, lại đột nhiên thoắt cái như đánh máu gà, không dễ dàng gì cưỡng ép đè nén trở về, mới thấp giọng cùng Phan Đào nói: "Phan Đào, chuyện ta hôm nay nói cho ngươi, ngươi cũng ngàn vạn lần chớ nói cho người khác biết. Tấm thiệp mời này a, là thiệp mời hội giao lưu Huyện Học, là ta lấy trước từ chỗ phu tử." Huyện Học? Hội giao lưu? Phan Đào đầu đầy sương mù.

(*) Huyện Học là trường học lớn thuộc huyện Hộ, trấn Thanh Viễn chỉ là một trấn nhỏ thuộc huyện Hộ

Nhìn Phan Đào tựa hồ cái gì cũng không biết, Từ Tử An sốt ruột giải thích: "Đây là đại hội giao lưu giữa các thư viện bên trong huyện Hộ, tất cả thư viện nổi danh bên trong quản hạt của huyện, đều phải phái người đi tham gia. Chúng ta thư viện Thanh Viễn dĩ nhiên cũng nổi danh trên bảng, nhưng danh ngạch hàng năm cũng chỉ có ba tấm thiệp mời."

Phan Đào chắp tay, cao hứng nói: "Vậy thì chúc mừng Tử An lấy được danh ngạch."

Từ Tử An cười híp mắt khoát tay một cái, nói: "Ngươi đừng vội chúc mừng, cũng có phần của ngươi. Theo lý a, danh sách này đều thuộc về học sinh ba thứ hạng đầu bên trong viện, ngươi vừa mới nhập học, tự nhiên còn chưa có cơ hội tham gia, bất quá" Từ Tử An cố ý vòng vo, thấy Phan Đào tựa hồ tò mò, mới dương dương đắc ý nói tiếp "Người có thiệp mời, được phép mang thêm một học sinh thư viện, đi học hỏi trước. Lúc lấy được danh ngạch, ta liền nghĩ đến ngươi, nếu không tới tìm ngươi làm gì."

Phan Đào mừng rỡ khôn xiết, vội vàng hỏi tới: "Thật? Ngươi có thể mang ta đi chung? Cám ơn ngươi, Tử An." Thấy Phan Đào cao hứng như thế, Từ Tử An lại có chút ngượng ngùng, vội vàng khoát tay, lại gật đầu trả lời nói: "Theo như thành tích của Phan Đào ngươi, sang năm ngươi nhất định cũng sẽ có danh ngạch, chỉ bất quá ta may mắn sớm nhập học một năm, mới so với ngươi đi trước một bước."

Từ Tử An lại cùng Phan Đào nói không ít đề mục hội giao lưu năm trước đưa ra, cùng với những chuyện lý thú về học sinh thư viện khác trong huyện Hộ, hai người lại bắt đầu cùng nhau đàm luận trời nam đất bắc. Chờ đến khi quyết định thời gian cùng đi lên huyện Hộ, sắc trời đã gần trưa, Phan Đào đang định lưu lại Từ Tử An để cùng ăn cơm trưa.

Nào biết Từ Tử An từ chối nói: "Phan Đào ngươi cư ngụ một mình, ta sao có thể không biết ngượng lại quấy rầy bữa cơm của ngươi?" Liền gấp rút muốn cáo từ, Phan Đào giữ lại mấy lần, đều bị khéo léo từ chối, mới thôi.

Một đường đem Từ Tử An đưa ra khỏi viện, hai người ở cửa viện lại lưu luyến không thôi nói một lúc lâu, Từ Tử An lúc này mới rời đi.

Đưa mắt nhìn Từ Tử An rời đi sau, Phan Đào bây giờ mới có chút cao hứng chuẩn bị đóng cửa. Nào biết lúc này, đột nhiên từ góc tường xông tới một người, chặn lại cửa lớn mà Phan Đào đang muốn đóng lại.

Phan Đào hoảng sợ, đợi sau khi thấy rõ người trước mắt, không khỏi nghi vấn lên tiếng: "Cố Bân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.