Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn

Chương 24: Thức tỉnh




Tử Điệp Y chỉ cảm thấy mình rơi xuống một vùng nước liền mất đi chi giác.

Nàng mơ mơ màng màng, toàn thân đau đớn, vô số các dòng nhiệt lưu không ngừng trào vào cơ thể nàng làm nàng có cảm giác năng lượng tràn đầy quá mức muốn nổ tung.

Không những vậy các dòng nhiệt lưu này di động không ngừng trong cơ thể Tử Điệp Y cọ rửa hết các tạp chất trong người từ máu thịt đến xương tủy của nàng ra. Mặc dù đây là việc tốt nhưng những cơ đau mà nó gây ra đánh sợ vô cùng. Tử Điệp Y đau đến không thở được, nàng gắt gao cắn chặt môi đến bực máu để mình không phát ra tiếng.

Việc này lặp đi lặp lại không ngừng. Tử Điệp Y đau đến chết lặng, nàng không biết đã trải qua bao lâu, bỗng một cảm giác thư sướng tràn thay thế sự đau đớn kia làm nàng nhịn không được mà rên rỉ lên.

Lúc này Tử Điệp Y thấy mình có thể mở mắt ra được, vội mở mắt ra, đập vào mắt nàng là nước, nhưng nó lại có màu đỏ, đỏ như máu vậy. Tử Điệp Y giật mình, nàng vội bơi lên bờ.

Lên được bờ Tử Điệp Y thở hồng hộc xoay lại nhìn hồ nước mình mới chui lên. Nàng liền nhịn không được rùng mình vội nhảy ra khỏi ngay lập tức. Cái.... cái hồ.... hồ rõ ràng là máu a....

Không ngờ nàng lại ngây ngốc bên trong một hồ máu. Cái hồ này không nhỏ chút nào, Tử Điệp Y nghĩ để làm ra được cái hồ này ít nhất cũng phải hút sạch máu của mấy trăm ngàn người. Nghĩ đến đây thôi nàng liền lông tóc dựng hết cả lên.

Trời ạ! Vậy làm nàng ngâm mình không cái hồ máu khổng lồ này mà còn thấy thoải mái sung sướng được.... Tử Điệp Y khóc không nổi, cười cũng không xong, nàng có phải gây nghiệt không vậy.

Không ngừng lẩm bẩm mặc niệm, không phải ta muốn uống máu mọi người mà là vô tình ngã vào thôi, không kiểm soát được đâu nên xin lỗi mọi người nhiều nhiều.

“Đó là máu của ta pha loãng, không phải máu hiến tế như ngươi nghĩ đâu.” Bỗng một âm thanh du dương đầy mị hoặc không phân biệt được là nam hay nữ vang lên truyền vào đầu Tử Điệp Y.

Nàng giật mình, cảnh giác nhìn quanh, nhưng một bóng người cũng không có.

“ Khỏi kiếm, ta ở trong đầu ngươi.”

“ Bên trong đầu ta?” Mặt Tử Điệp Y tái nhợt hỏi lại, như vậy càng làm nàng sợ, đó là nơi quan trọng nhất của cơ thể ngoài tim đó. Tự nhiên khi không trong đầu lòi ra một tên nhập cư trái phép ai mà không sợ cơ chứ.

“Đúng. Chính xác là bên trong thức hải của ngươi. Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, dù gì ngươi cũng có một phần huyết mạch của ta, coi nhưng hậu nhân của ta rồi,”

“Ta là hậu nhân của ngươi? Mà rốt cuộc ngươi là yêu ma quỷ quái gì? Sao lại nhập vào người ta cơ chứ?” Tử Điệp Y xúc động la to, hai bên nói chuyện sao mà cứ như nàng đang nói với ma vậy. Nàng là con gái đó, gặp mấy chuyện kiểu này không ngất xỉu là may lắm rồi. Nàng phải biết chính xác cái thứ trong đầu mình là cái quái gì đã rồi tính tiếp.

“Này, này ta là tổ tông của ngươi đấy, nói chuyện phải có phải phép chứ. Ta mới không phải đám ma quỷ thấp kém kia,, ta chính là hồ tiên hùng mạnh của tiên giới. Ta nhập vào ngươi là phước của ngươi đấy, ta là bị hãm hại mà chết, khó khăn lắm mới bảo vệ được linh hồn. Ta ở đây không biết đã bao lâu, vốn ta muốn cải tạo thân thể ngươi rồi chiếm lấy nhưng ngươi lại là con cháu của ta nên thôi vậy.”

Hồ tiên bình thản trả lời từng vấn đề của Tử Điệp Y như không phải việc to tát gì hoàn toàn không để ý khuôn mặt Tử Điệp Y đã vặn vẹo đến đáng sợ bao nhiêu rồi. Nàng run lẩy bẩy, đây là nàng mới dạo quỷ môn về đúng không? Nàng nên thấy may mắn hay bất hạnh đây?

Hồ tiên lại tiếp tục lãi nhãi: “ Ngươi phải cảm ơn ta đấy, thân thể của ngươi thật quá rác rưởi, bị tinh huyết của ta cải tạo vậy mà phải mất cả 1 tháng trời mới miễn cưỡng đạt yêu cầu. Cả công pháp ngươi tu luyện nữa, cũng quá kém, thôi dù sao ngươi đã là con cháu của ta thì ta đành chỉ dạy cho ngươi một vài công pháp tốt hơn vậy.”

Tử Điệp Y trực tiếp câm lặng, thể chất nàng tuy không phải thiên tài mấy chục ngàn năm mới có như Lý Văn nhưng cũng là mấy ngàn năm đây. Sư phụ nàng trước kia chỉ hận không thể chiếm thân thể nàng, vì đơn giản nàng luyện công một ngày bằng hắn gian khổ luyện công 10 ngày, quá bất công mà.

Cả công pháp nữa, nó vốn là một trong những công pháp đứng đầu thiên hạ lại bị tên hồ tiên chết tiệt này nói thành loại công pháp kém cỏi. Vậy mấy công pháp thường thường trong thiên hạ chẳng phải thành rác cũng không bằng sao? Tên hồ tiên này cũng quá tự phụ đi mà.

“ Ngươi không cần nghi ngờ lời nói của ta. Ta nói là thật, công pháp của ngươi tại tiên giới có cho không cũng không ai thèm tu luyện đấy. Bây giờ ta sẽ là thầy của ngươi, dạy ngươi tất cả những điều cần thiết nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Hồ tiên lần này lại nói thật nghiêm túc dọa Tử Điệp Y hồi thần chăm chú lắng nghe.

“ Việc ta nhờ ngươi không khó, ta chỉ muốn ngươi kiếm cho ta cái thân thể mà thôi.”

Tử Điệp Y giật bắn, lắp ba lắp bắp nói: “ Ngươi.... ngươi nói là đi giết người cướp xác hả? Không! Có chết ta cũng không đi!” Nói thiệt trên tay nàng chưa từng giết qua ai đâu, có thì là thân thể này chứ tuyệt đối không phải Tử Điệp Y nàng nên vấn đề tâm lý vẫn cần giải quyết a dù gì thế giới nàng sống trước kia quá thái bình nên tâm lý bây giờ của nàng quá bình thường mà.

“Này này, ngươi hiểu sai ý ta rồi, là kiếm thân thể của ta chứ không phải làm ra cái thân thể khác. Dù gì ta từng là tiên nên thân thể ta là bất diệt, thân thể và linh hồn ta chỉ bị tách rời mà thôi.”

“Được, ta đáp ứng ngươi. Mà ngươi cho ta cái tên đi. Chứ chẳng lẽ ta gọi ngươi là cụ tổ à?”

Hồ tiên trầm mặc một lúc lâu mới nói: “ Đã lâu không có ai gọi tên ta rồi, ta gần nhưng quên mất tên của chính mình. Ngươi cứ gọi ta là Linh đi.”

Tử Điệp Y lại tám nhảm với Linh một lúc nàng quyết định học xong bản lĩnh của Linh rồi mới ra ngoài. Dù gì nàng bên ngoài cũng chưa định sẽ làm gì cả nên cứ ở trong này cũng không sao.

Nhưng có điều Tử Điệp Y đã quên là đám người Bạch Tuyên đang lo lắng tìm kiếm nàng vì nàng mất tích.

Mọi người khi vào trong di tích được một tháng thì đều bị tống cổ hết ra ngoài, tòa di tích cũng tự động phong tỏa. Không một ai nhận được truyền thừa cả. Nhưng cũng có một số người kiếm được không ít đồ tốt.

Khiêm Mặc và Thiên Tĩnh cũng không ngoại lệ, kiếm được vài món đồ kì lạ. Nhưng khi họ về khách điếm nghỉ ngơi mới phát hiện sư muội mình biệt tích. Lùc đầu chỉ nghĩ nàng có việc chưa trở lại, nhưng đợi suốt 10 ngày chỉ thấy mình Bạch Tuyên đến.

Sốt ruột bọn họ liền chia nhau đi tìm, nhưng vẫn không thấy, may mà ngọc bài đại diện cho Tử Điệp Y vẫn còn nguyên vẹn không thì tình huống còn muốn rối hơn.

Hết cách, bọn Khiêm Mặc đành phái người đi tìm kiếm vừa canh giữ gần di tích để tìm Tử Điệp Y.

Tử Điệp Y không biết gì cả, hiện giờ nàng chỉ đắm chìm trong tu luyện, học tập võ kĩ, tri thức của Linh.

~~~~

“ Rốt cuộc cũng ra ngoài rồi. Bên ngoài đúng là vẫn thoải mái hơn nhiều so với trong cái động kia.”

Một giọng nói nữ vang lên bên cạnh khu di tích đã bị phong bế từ lâu. Từ từ thấy một nữ tử che mặt đi ra từ của di tích.

“ Ngươi còn nói, nếu ta mà không kì kèo, mặc cả với ngươi cả buổi, ngươi chịu đi ra chắc? Hả hả??” Một giọng nói bất nam bất nữ khác cũng vang lên nhưng quỷ dị hơn là không ai thấy được nó phát ra từ đâu.

“ Linh, ta nói này, lão thấy bộ dáng hiện giờ của ta mà dám đi gặp ai hả? Ta không giám ra ngoài còn không phải do lão mà ra à??!” Cô gái kia từ từ cao giọng chất vấn lại giọng nói kia.

“ Ta chưa thấy người nữ tử nào như ngươi. Rõ ràng trở nên xinh đẹp là giấc mộng của bao nữ nhân trên đời này mà ngươi lại thấy đó là chuyện xui xẻo là sao?” Giọng nói kia cũng chất vấn lại cô gái kia.

“ Ta mới không muốn có cái mặt như Đắc Kỷ này! Cái khuôn mặt hại nước hại dân này mang ra ngoài có mà hại luôn ta thì có.”

“ Hại được ngươi mới có quỷ. Tu vi của ngươi rõ ràng đã đạt thần cấp trung giai. Ngươi thừa biết ở cái Huyền Thiên đại lục này số người có thể thắng ngươi đếm chưa được hai bàn tay nữa, chưa kể mấy tên kia đều đã già lụ khụ hết rồi, đi thèm cái sắc đẹp của ngươi làm cái quỷ gì?” Giọng nói kia vô cùng khinh bỉ trả lời cô gái.

Cô gái ra khỏi di tích đúng là Tử Điệp Y, nàng bên trong động phủ hấp thu hết máu của Linh làm nàng trong tu vi nàng tăng cao, thêm công pháp của Linh, tu vi nàng trực tiếp vượt qua thánh cấp đến Thần cấp.

Nhưng lượng máu cũng kích hoạt máu hồ tiên trong cơ thể nàng. Hồ vốn là một loài xinh đẹp, hóa thành người càng đẹp đến chết người, tên Linh hồ tiên kia chính là ví dụ điển hình.

Khi lần đầu nhìn thấy hình dáng của Linh, Tử Điệp Y thấy mắt mình bị kích thích kịch liệt muốn mù luôn. Nam nhân gì mà đẹp thái quá. Nếu bị mấy tên đàn ông nhân loại thấy chắc chỉ hận không thể đè xuống XX n+1 lần ấy chứ.

Giờ Tử Điệp Y cũng thành vậy luôn. Nàng vốn cũng đẹp là đẹp theo vẻ đẹp của cô gái phương Đông tinh xảo trang nhã như búp bê, giờ lại có nhiều hơn vẻ mị hoặc hấp dẫn.

Đặc biệt là ngay ấn đường của nàng còn có một đóa hoa sen đỏ như máu càng tăng thêm vẻ ma mị của nàng. Thêm bộ tóc trắng của nàng nữa nhìn không khác gì hồ ly tinh trên TV thường thấy.

Khi Tử Điệp Y lần đầu nhìn mình trong nước thẳng thừng phán “ Đồ yêu tinh.” Ai dè nhìn lại là mình thì nàng khóc không ra nước mắt.

“ Thôi thôi không nói với ngươi nữa. Không biết chúng ta trong di tích bao lâu rồi. Phải đi tìm người hỏi đã.” Tử Điệp Y cũng không lằng nhằng nữa phóng nhanh về Thanh Thạch thành.

Bước vào thành, Tử Điệp Y kinh ngạc, sao Thanh Thạch so với trong trí nhớ nàng khác quá vậy. Thanh Thạch thành trước kia nàng nhớ đâu có phồn thịnh, đông đúc như bây giờ. Đây là thành của yêu thú vì cái gì con người đông đến vậy.

Còn mấy người là sao nhìn quái quá vậy? Toàn mỹ nam, mỹ nữ nhưng sao tai họ lại nhọn như tinh linh trong truyền thuyết vậy?

Đám người lùn mà cơ bắp cuồng cuộn, râu ria lồm xồm kia không phải hình mẫu điển hình của ải nhân sao?

Còn cả địa tinh, thú nhân cũng có nữa. Nhìn mà Tử Điệp Y hoa hết cả mắt. Nàng nhớ mấy chủng tộc này chỉ sống trong vùng đất ở vùng đất Nam cương rộng lớn bạt ngàn thôi mà. Sao giờ ở đây lòi ra nhiều quá vậy?

Lờ đờ đi về khách điếm trước kia, vừa bước vào cửa Tử Điệp Y bị làm cho hú vía khi thấy tên chưởng quầy cáo mập mạp trước kia quỳ gối trước mình hô to: “ Cung chủ, rốt cuộc người cũng trở lại rồi. Ta lập tức cho người thông báo với Bạch Tuyên đại nhân.”

“ Này này, ngươi có nhận nhầm người không? Mà khoan Bạch Tuyên đại nhân mà ngươi nói là ai vậy?” Tử Điệp Y bối rối nâng vị mập mạp này lên, nàng không muốn bị giảm thọ đâu.

“Chính là Bạch Hổ đại nhân từng vào trong khách điếm cùng ngài đấy ạ.” Tên chưởng quầy vội đáp lời xong lại chạy nhanh đi thông báo gì đó chỉ để lại một tiểu nhị tiếp đãi Tử Điệp Y.

Tiểu nhị rất nhiệt tình, nhanh chân chuẩn bị căn phòng trọ hạng nhất cho Tử Điệp Y, nước tắm cũng đã đầy đủ, đồ ăn cũng lập tức được đưa lên. Tử Điệp Y chỉ có ù ù cạc cạc lên phòng, nàng nhớ cái khách điếm này đâu phải thuộc sản nghiệp của nàng đâu mà họ tiếp đãi nàng long trọng đến vậy, thôi kệ đợi Bạch Tuyên tới nói sau.

Đợi cũng không lâu chỉ khoảng nửa canh giờ sau Tử Điệp Y liền thấy hai con bạch hổ khổng lồ 1 lớn, 1 nhỏ phóng nhanh về phía khách điếm. Đúng là Bạch Tuyên rồi, con nhỏ hơn chắc là Tiểu Vân. Tính ra cũng lâu rồi chưa gặp bé thì phải?

Chậm rãi xuống lầu ra cửa đón hai người, Tử Điệp Y còn chưa kịp chào hỏi thì bị một cục lông trắng nhào vào ngực khiến nàng đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất.

Trời ạ! Cái mông nàng sắp tét rồi, đau quá! Tiểu Vân không cho Tử Điệp Y kịp phát hỏa đã khóc to trong lòng nàng, kể lể không ngừng.

“ Y Y tỷ tỷ, sao tỷ lại bỏ ta biệt tích suốt cả năm trời vậy. Không có lấy một tia tin tức, tỷ có biết ta với mẹ lo cho tỷ đến thế nào không? Huhu.... sao tỷ ác quá vậy? Tỷ biết ta nhớ tỷ đến thế nào không? Huhu....”

Tử Điệp Y luống cuống ôm lấy hổ con Tiểu Vân không ngừng an ủi bé con. Nàng sợ thấy ai khóc lắm đó, nín giùm đi mà, nàng lẽ ra mới là người phải khóc vì đau chứ? Có điều nhìn một con hổ trắng nước mắt chảy dài mồm lại nói chuyện thấy có chút quái dị thì phải?

“ Tiểu Vân ngoan, ngoan, không khóc nữa nha, không phải tỷ tỷ đã về với muội sao? Nín nào, muội khóc đến sắp ngập lụt luôn rồi kìa.”

Dỗ mãi một lúc sau Tiểu Vân mới chịu ngừng, xong, mệt quá trực tiếp ngủ trên tay Tử Điệp Y. Tử Điệp Y hết cách đành mang nàng và Bạch Tuyên mắt đỏ hoe nãy giờ lên phòng.

“ Ta đã biến mất hơn một năm rồi sao? Nhanh thật, Bạch Tuyên tỷ tỷ lúc ta không có ở đây có xảy ra chuyện gì lớn không? Mà cái khách điếm này là sao? Muội sao không nhớ mình có làm ăn ở Thanh Thạch thành vậy?” Sau khi đặt Tiểu Vân lên giường đắp chăn xong Tử Điệp Y liền ra ngoài ngồi lên ghế vừa uống trà vừa trò chuyện với Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên cũng đã bình phục được cảm xúc của mình. “ Cái này phải nói đến bảng kế hoạch muội đưa cho mấy người bên Dạ Nguyệt cung.” Bạch Tuyên bắt đầu kể lại cho Tử Điệp Y những thay đổi trong 1 năm qua.

Hóa ra khi nàng mất tích làm mọi người cuống cuồng cả lên, kiếm lại không ra nàng nên đành đặt hết tâm tư lên công việc để tạm quên chuyện nàng đi.

Sau này không ngờ ca ca của nàng Tử Thiên điều tra ra Thần Dạ cung có liên quan tới nàng nên không nói không rằng liền hợp thương hội hắn với nàng lại đứng ra cùng quản lý luôn.

Tử Thiên sau khi thấy bảng kế hoạch trong tay bọn Tiểu Thanh liền nổi hứng thú, đích thân đứng ra đi thực thi, bảo gì mà khi về phải cho muội muội mình sáng mắt trước tài năng của hắn, phát triển Thần Dạ thành thương đoàn lớn nhất Huyền Thiên đại lục. Ai biểu dám dấu hắn mở thương hội.

Từ khi hắn nhúng tay vào cùng với sự cố gắng của mọi người Thần Dạ đã thật gần như trở thành thương hội đứng đầu Huyền Thiên đại lục. Lượng tài phú của thương hội đủ để mua đứt ¾ đại lục rồi. Các ngành buôn bán đâu đâu cũng có Thần Dạ nhúng tay vào. Cả các ngành vốn là do triều đình nắm giữ tuyệt đối cũng bị Thần Dạ chiếm được một chén canh như buôn muối, vũ khí....

Thần Dạ đã chiếm hết thị trường của nhân loại, chỉ có bên Nam cương chưa được thuận lợi lắm vì dị tộc quá nhiều, người ta lại ghét bỏ nhân loại nên vẫn còn khó khăn thôi.

Vì Thần Dạ tích cực mở rộng thị trường nên trong giới yêu thú cũng dính vào, lại nhờ có Bạch Tuyên và gia tộc cô trợ giúp liền phát triển cực nhanh. Khách điếm này cũng trở thành một trong những khách điếm dưới tay Thần Dạ.

“ Ta nhớ bản kế hoạch phát triển rộng khắp chỉ là trù tính tạm thời thôi mà, vậy mà mọi người có thể làm tới mức này thật quá phi thường đi. Đại ca của ta đúng là ông hoàng của thương giới. Không nói tới Thần Dạ nữa, còn tình hình bốn nước thì sao?”

Tử Điệp Y cảm thán không thôi, nếu nàng viết bản kế hoạch hoàn thiện thêm chút nữa chắc ca ca nàng biến Thần Dạ thành thương hội lớn hơn cả bây giờ cũng được nữa đó chứ. Nhớ lúc đầu viết bản kế hoạch đó là nàng chỉ viết lại theo hình thức kinh doanh hiện đại, dự định hoàn thành trong 3 - 4 năm, giờ mới 2 năm đã gần hoàn thành, đúng là vào tay chuyên gia liền khác mà.

Bạch Tuyên chỉ cần Tử Điệp Y hỏi gì liền đáp nấy: “ Bốn nước hiện giờ không an bình như xưa mà lại tranh chấp, chiến tranh không ngừng.”

Bạch Tuyên dần kể cho Tử Điệp Y tình thế hiện giờ.

Hóa ra chuyện này có liên quan đến chồng nàng. Nữ hoàng Phượng Hoàng quốc Hoa Liên Hương không hiểu sao lại biết Tử Điệp Y bỏ nhà đi. Ả biết đây là cơ hội của ả nên không từ thủ đoạn quấn lấy Lý Văn. Lý Văn lại một lòng tìm vợ về không thèm liếc ả lấy một cái.

Ả lại không chịu buông tha, bám riết đến cùng, Lý Văn đang bực bội vội tìm người, liền trực tiếp mắng ả là nữ nhân không biết liên sỉ đuổi ra khỏi cửa không cho vào vương phủ của hắn.

Hoa Liên Hương sao chịu nổi sỉ nhục đó, tức quá thành đâm ra thành hận Lý Văn. Nàng muốn trả thù, nhưng Phượng Hoàng quốc lại không mạnh bằng Phong Mâu quốc. Ả liền đánh chủ ý lên Nguyệt Thần quốc, vị thái tử Tây Việt mới lên ngôi dã tâm vô cùng lớn muốn nhất thống thiên hạ.

Hoa Liên Hương liền kí hiệp ước với Nguyệt Thần quốc làm đồng minh của nhau cùng chiếm Phong Mâu quốc. Phượng Hoàng quốc chỉ lấy 1/3 lãnh thổ Phong Mâu quốc và Hàn vương gia, ngoài ra không cần gì khác.

Ả đơn giản muốn Lý Văn để biến hắn thành nam nô mà hành hạ. Nhưng không ngờ Phong Mâu quốc quá mạnh, ngạnh kháng với hai nước mà vẫn cầm cự chưa thua. Dù ở thế yếu nhưng Phong Mâu quốc vẫn đứng vững như bàn thạch không ngã suốt 7 tháng qua.

Lý Văn đính thân ra trận, không thể đi tìm Tử Điệp Y được nữa. Việc Phong Mâu quốc đứng vững đến giờ có phần góp sức không nhỏ của Hàn Thiên Cung và Dạ Nguyệt cung. Dạ Nguyệt cung sau khi nhận lệnh Tử Điệp Y bảo vệ Lý Văn liền liên tục giúp hắn nhiều lần chuyển bại thành thắng.

“ Y Y tỷ có điều này muốn nói với muội. Đó là việc về Lý Văn. Tỷ biết muội không muốn liên quan với hắn nữa nhưng dù gì cũng là vợ chồng nhiều năm, việc nàng muội nhất định phải biết.” Bạch Tuyên có chút ấp úng.

“ Tỷ cứ nói đi, muội cũng nghĩ thông suốt rồi, muội vẫn sẽ yêu hắn nhưng không ép buộc nữa. Hai năm rồi còn gì, nếu giờ hắn cần muội, muội liền nguyện ý bên hắn nếu không muội liền chúc hắn hạnh phúc bên người khác.” Tử Điệp Y bình thản, nàng thật không nghĩ ra sao lúc đó mình thương tâm đến vậy mà giờ lại bình thản lạ thường khi nhắc về Lý Văn.

Nói nàng không còn yêu hắn là nói dối, trong lòng nàng hình bóng hắn vẫn còn hiện rõ. Như tâm nàng lại không đau như trước, có lẽ trước kia chỉ là phần tình cảm của thân thể nào còn sót lại chăng?

Bạch Tuyên thở phào: “ Muội nghĩ thông tỷ cũng mừng cho muội. Chuyện tỷ muốn nói là Lý Văn sắp không xong rồi. Muốn muội đến gặp hắn một lần.”

“ Cái gì?” Tử Điệp Y không thể tin vào tai mình, đứng bật khỏi ghế. Lý Văn sắp chết? Chuyện này là thế nào? Nàng mới thả lỏng được tình cảm với hắn lại nghe tin này bảo nàng làm sao chịu nổi?

“ Tỷ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lý Văn xảy ra chuyện gì rồi?” Tử Điệp Y giờ rất quýnh.

“ Thật ra thì Lý Văn bị người ta hạ độc, chúng ta đã tìm mọi cách, thậm chí đưa hắn lên Thần Sơn gặp Vụ Ảnh thần y xem nhưng cả hắn cũng lắc đầu. Lý Văn chỉ có thể sống được thêm 1 năm nữa thôi nhưng là trong trạng thái dễ dàng phát điên, rất dễ tự vẫn mà chết. Nghe nói vị hộ quốc quốc sư thần bí tu vi thâm hậu của Phong Mâu quốc cũng đã xem thử, có điều hắn bảo nếu có hắn giúp cũng chỉ có thể cầm cự cho Lý Văn thanh tỉnh chốc lát chứ 1 năm sau vẫn.... không thể trị khỏi được.”

Bạch Tuyên nhìn Tử Điệp Y không biết nói sao nữa. Lý Văn giờ chỉ còn 4 tháng nữa thôi. Hắn sống mà như chết, xiềng xích giam giữ lại không cho hắn động đậy được, thật ra hắn đã muốn chết mấy cho xong sống mà hại bao người lo lắng. Nhưng hắn luyến tiếc hai con cùng Tử Điệp Y nên vẫn ráng chịu thống khổ mà sống tiếp.

Hắn cầu bọn Khiêm Mặc muốn gặp Tử Điệp Y lần cuối. Nên hắn mới cầm cự đến giờ.

“ Vụ Ảnh thần y từng nói, y thuật của hắn không chuyên về độc, nói độc thì tìm Quỷ thần y vẫn tốt hơn. Nhưng bọn ta tìm suốt mà chút bóng dáng của Quỷ thần y cũng không có a. Không biết vì lý do gì Quỷ thần y đã biến mất suốt 4 năm qua. Không ai biết hắn đã đi đâu cả.” Bạch Tuyên thở dài kể lại cho Tử Điệp Y biết.

Các ngươi mà tìm ra mới là lạ, Quỷ thần y là ta đây nè, Tử Điệp Y dở khóc dở cười thầm nghĩ.

“ Chúng nhanh đi gặp hắn đi. Muội nghĩ muội có cách cứu hắn.” Tử Điệp Y bất chấp Bạch Tuyên có nghe kịp không, ôm lấy Tiểu Vân trên giường vận khinh công phóng nhanh ra ngoài.

“ Y Y, Y Y, từ từ đã, muội có cách sao? Mà muội có biết Lý Văn ở đâu không mà chạy nhanh quá vậy?” Bạch Tuyên hấp tấp đuổi sau Tử Điệp Y.

Giờ mới nhớ mình không biết chỗ, lè lưỡi đợi Bạch Tuyên đi trước dẫn đường.

Hai người nhanh chóng chạy về núi Thần Sơn ở Tuyết Phong quốc. Trên đường Tử Điệp Y kể cho Bạch Tuyên mình trong di tích. Nàng nửa thật nửa giả nói mình được một bộ công pháp cường đại rồi bị nhốt trong di tích đến khi luyện thành mới ra được. Nàng hoàn toàn không nhắc đến sự tồn tại Linh.

Dù hai người dùng tốc độ cao nhất để đi cũng phải mất 15 ngày mới đến nơi được. Bạch Tuyên mệt đến thở không ra hơi. Cứ nghĩ thử chạy bất kể ngày đêm, chỉ có 3 tiếng nghỉ ngơi đó là cộng cả ngủ thì ai chịu cho nổi cơ chứ.

Có điều trừ kẻ biến thái như Tử Điệp Y ra, nhìn cái dáng thần thanh khí sảng của nàng, Bạch Tuyên chỉ muốn đánh cho mấy phát.

Tử Điệp Y cũng thật vô tội, Linh có dạy cho nàng hai bộ thân pháp kết hợp, một cái chính là chuyên môn để dùng trong chiến đấu, một lại dùng để chạy đường dài.... khụ, được rồi dùng để chạy trốn thì đúng hơn.

Theo đứng lời Linh nói thì việc quan trọng hàng đầu là bảo vệ được cái mạng rồi tính tiếp. Nên công phu chạy trốn phải giỏi, vì học cái này mà Tử Điệp Y phải học đến 4 tháng trời, chạy không biết bao km. Giờ đoạn đường này đối với nàng quá bình thường không có tính thử thách cho lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.