Mộng

Chương 29




Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Hai người Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường theo Lô đại tẩu đến phòng của Hàn Chương, chỉ thấy Hàn Chương tay cầm một hộp gấm, đang ngồi bên bàn uống trà. Thấy hai người Bạch Ngọc Đường tới hắn liền đặt tách trà trong tay xuống, cười nói: “Các đệ đã tới rồi!” Sau đó đứng dậy kéo mấy người vào phòng.

“Nhị ca, huynh thật sự đã thành công rồi sao?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột không thể đợi nổi, vội vã hỏi, “Sao không thấy Đại ca Tứ ca cùng trở lại?”

“Lão Ngũ, đệ cũng phải để Nhị ca ta lấy hơi đã chứ?” Hàn Chương cắt ngang câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, “Hơn nữa, nếu Đại ca và lão Tứ có chuyện gì, ta còn có thể bình tĩnh mà ngồi ở đây sao?”

“Ngọc Đường, ngươi đừng nên gấp.” Triển Chiêu ở một bên cũng mở miệng khuyên nhủ. Triển Chiêu thật lòng có thể hiểu được sự nôn nóng trong lòng Bạch Ngọc Đường, càng muốn mọi chuyện mau kết thúc, thì lại càng cảm thấy thời gian trôi qua thực sự quá chậm. Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để vội vàng, huống chi đã trì hoãn ở Tương Dương này được gần nửa tháng, đợi thêm mấy ngày, chỉ e cũng không có khác biệt gì lớn.

Bạch Ngọc Đường nghe xong lời của Triển Chiêu, lập tức im lặng không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt vẫn rất nóng lòng. Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là Bạch Ngọc Đường, mặc dù đã trải qua đại kiếp “Trùng Tiêu lâu”, trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng bản tính như cũ vẫn là Bạch Ngọc Đường mà mọi người quen thuộc.

“Được rồi!” Hàn Chương mở miệng, “Trước tiên ta phải nói rõ đã, tránh để lão Ngũ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó người lãnh đủ vẫn là ta.” Hàn Chương vừa mở hộp gấm trong tay ra vừa nói, “Đây, cái này chính là minh thư. Ta đã kiểm tra cẩn thận, là đồ thật. Hơn nữa độc ở trên minh thư, ta đã dùng thuốc giải đại tẩu cho để vô hiệu nó, bây giờ các đệ có thể yên tâm giao cho Nhan đại nhân rồi. Còn Đại ca và Tứ đệ, các đệ muốn thì hỏi đại tẩu đi, bởi vì ta cũng không biết rốt cuộc hai người bọn họ đi đâu rồi.” Hàn Chương xoa xoa hai tay, đối với việc Đại ca cùng Tứ đệ của mình sau khi trợ giúp trộm được minh thư thì đột nhiên thần thần bí bí, hắn cũng rất tò mò. Nhưng mà Đại ca bảo mình phải mang minh thư về trước, thế nên hắn cũng chỉ có thể nén tò mò mà quay về thôi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian hiện tại này, đối với hành tung của Đại ca “có hơi chút sợ vợ” của mình, ngoại trừ Lô đại tẩu ra, chỉ sợ cũng không có ai biết.

“Ha ha…” Lô đại tẩu cười rồi nói, “Ta chỉ bảo bọn họ đi vào Tưong Dương vương phủ làm thêm vài việc, để những kẻ trong vương phủ đó biết điều mà an phận chút thôi. Về phần cái tên dám cả gan ăn trộm “Tam nhật đoạn trường” của Thần Y cốc, ha ha… Đến lúc đó ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt!” Lô đại tẩu che miệng cười, trong mắt loé lên vẻ phấn khích – đến Tương Dương đã lâu như vậy mà lúc nào cũng buồn phiền, sắp chán ngán đến mức mọc nấm luôn rồi, khó khăn lắm mới có người để chơi đùa một chút, sao có thể dễ dàng để người ta đi mà chưa chơi gì chứ?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, còn cả Hàn Chương không khỏi đồng cảm cho những người vô tội trong vương phủ, nhất là cháu trai của Tương Dương vương tên gọi Trầm Hoành kia, chọc giận Lô đại tẩu tuyệt đối không phải hành động sáng suốt gì. Trước tiên chưa nói đến việc Lô đại tẩu là nữ nhi duy nhất của lão cốc chủ Thần Y cốc Mẫn thần y, chỉ riêng cái phương thức trừng trị khiến người khác khó lòng phòng bị của Lô Đại tẩu thôi, hai người bị hại nặng nề là Bạch Ngọc Đường và Hàn Chương vừa nghĩ tới lịch sử bị hành huy hoàng của đời mình là không khỏi ớn lạnh sống lưng. Còn Triển Chiêu, mặc dù y chưa bị chỉnh bao giờ, nhưng là khách quen của Hãm Không đảo, đương nhiên y có thể thường xuyên nhìn thấy mọi người trên Hãm Không đảo bị hành hạ thảm thương không để đâu cho hết, tới mức Triển Chiêu nhận thức sâu sắc được rằng, Lô đại tẩu là tuyệt đối, tuyệt đối không thể đắc tội. Bằng không, Triển Chiêu nghĩ đến những phương thức chỉnh người kia, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Ba người Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng quyết định lần này cứ để Lô đại tẩu chơi đùa cho đủ đi, chỉ cần không đùa chết Tương Dương vương là được rồi, còn những người khác, bị đùa chết cũng không việc gì, dù sao đến lúc rồi cũng bị phán trảm thôi, không phải cũng đều là chết sao? Có điều chết trong tay Lô phu nhân thì dường như khó coi hơn một chút.

“Đại tẩu, nếu minh thư đã ở trong tay rồi,” Bạch Ngọc Đường cắt đứt tiếng cười của Lô đại tẩu, “Vậy trước hết đệ và Miêu Nhi sẽ giao nó cho Nhan đại nhân và Công Tôn tiên sinh. Đại tẩu hãy nghĩ thật kỹ xem còn chuyện gì muốn làm không, tránh để đến lúc đó lại bỏ sót cái gì a!” Sau đó, một tay cầm hộp gấm, một tay kéo Triển Chiêu, chạy như bay ra khỏi cửa đi tìm Nhan Tra Tán.

“Đại tẩu, à, ờm..” Hàn Chương ấp úng mở miệng, hắn cũng rất muốn trốn đi a! Nhưng mà Ngũ đệ của hắn có “vợ” rồi liền bỏ rơi huynh đệ, đẩy luôn huynh đệ của chính mình tới trước mặt Lô đại tẩu đang muốn chỉnh người. Phải biết, ngoại trừ Lô Phương và Triển Chiêu, toàn bộ người trên Hãm Không đảo đều đã bị Lô đại phu nhân “dạy dỗ” tử tế! “Đại tẩu à! Tẩu cũng đã lo lắng cho Đại ca nhiều ngày rồi, hẳn là rất mệt mỏi, hay là tẩu cứ về phòng trước nghỉ ngơi một chút đi?” Hàn Chương mặt mũi đau khổ mở miệng, chỉ sợ không cẩn thận đại tẩu sẽ nghĩ đến mình, xong rồi trước tiên sẽ chơi với mình để giải sầu. Từ sau khi đến Tương Dương, Lô đại tẩu thường ngày đều rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngay cả khi sát thủ đến không cần bước ra sân cũng đã có người giải quyết hết, thế nên Lô đại tẩu lại càng rảnh rỗi, mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi. Hơn nữa bởi vì ở trong công quán, không phải ở nhà, cũng không thể trêu đùa người khác. Cho nên Lô Đại tẩu vừa có thời gian là đi tìm người Hãm Không đảo mà đùa để giải buồn. Bởi vì Bạch Ngọc Đường khôn khéo, lần nào cũng vậy, vừa thấy có gì đó không ổn là vội kéo Triển Chiêu rời đi thật nhanh; Tưởng Bình cũng là một kẻ tâm tư tinh tế, mỗi lần thấy Lô Đại tẩu có vẻ khác khác là lòng bàn chân liền như bôi dầu – chạy a! Chỉ có Hàn Chương, lần nào cũng đều vì không kịp thời lấy cớ, không chạy thoát được.

“Đúng vậy! Ta có hơi mệt!” Lô Đại tẩu ngáp một cái, “Huynh đệ, đệ cũng bận rộn mấy ngày nay rồi, cũng đi nghỉ ngơi một chút đi!” Sau đó, Lô Đại tẩu ở ngay trước mắt Hàn Chuơng, đi ra khỏi phòng hắn.

Hàn Chương nhìn Lô Đại tẩu đi khỏi, không dám tin vận số mình lại tốt như vậy. Vừa nghĩ xong, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, hắn cố gắng lê đến mép giường ngả người xuống. Chỉ vừa ngã xuống, liền nghe Hàn Chương hét thảm một tiếng, sau đó chỉ thấy hai tay hắn vừa đỏ vừa sưng, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp. Cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy tiếng Hàn Chương lẩm bẩm: “Ta cũng biết, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy mà!”

Ngoài cửa, Lô Đại tẩu nở một nụ cười đắc ý, xoay người rời đi – thật sự là mệt mỏi a, ừm, vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi!

Tiền thính, Bạch Ngọc Đường loáng thoáng nghe tiếng hét thảm thiết thê lương của Nhị ca mình, không khỏi rụt cổ một cái, Triển Chiêu đang ngồi một bên thấy vậy liền bật cười. Bạch Ngọc đường thấy Triển Chiêu cười thoải mái như vậy, tâm tình cũng trở nên phấn chấn. Công Tôn Sách và Nhan Tra Tán tiến vào tiền thính, chỉ thấy hai người tâm tình vô cùng tốt. Nhan Tra Tán cùng Công Tôn Sách nhìn nhau cười một tiếng, đối với tình cảm giữa hai người này, bọn họ cũng đều đã nhìn ra, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá không ổn. Hai người như vậy, thật sự là nên bồi bạn với nhau đi.

“Triển hộ vệ, Bạch Ngũ đệ tìm ta có chuyện gì?” Nhan Tra Tán hỏi, trước mạt hai người, hắn xưa nay đều tuỳ ý. Không vì cái gì khác, chỉ là cảm thấy hai người kết bạn với mình, cho tới bây giờ đều không phải vì mình là Trạng Nguyên hay khâm sai gì gì đó, mà là vì bọn họ yêu mến một người tên là “Nhan Tra Tán” mà thôi.

“Đại nhân, chuyện can hệ trọng đại, xin Đại nhân đóng cửa.” Triển Chiêu trả lời.

Nhan Tra Tán lập tức bảo người đóng cửa, cũng sắp xếp thân tín của mình canh giữ bên ngoài. Bạch Ngọc Đường mở hộp gấm ra, đưa minh thư cho Triển Chiêu, Triển Chiêu mới trình lên Nhan Tra Tán. Thấy Nhan Tra Táng có vẻ không hiểu, mới giải thích: “Đại nhân, đây chính là minh thư!” Nhìn minh thư, Triển Chiêu không phải là không hận, vừa nghĩ tới Bạch Ngọc Đường vì một quyển vải gấm nho nhỏ này mà suýt chút nữa đã mất mạng, đáy lòng y vừa hận vừa tức, chỉ là, bây giờ y đã có thể khống chế sát khí tận đáy lòng mình, bởi vì, Bạch Ngọc Đường còn sống, cũng chỉ vì Bạch Ngọc Duờng còn sống.

“Thật sự là minh thư!” Nhan Tra Tán mở minh thư ra, sau khi cẩn thận kiểm tra, lại cùng Công Tôn Sách tra xét, tức giận kết luận, “Tương Dương vương này đúng là tội đáng chết vạn lần, dám cấu kết với Tây Hạ, mưu toan lật đổ triều cương!”

“Đại nhân bớt giận, bây giờ chứng cứ đã tới tay!” Công Tôn Sách khuyên giải, “Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tra xét Tương Dương vương phủ.”

“Không biết Công Tôn tiên sinh đối với việc tra xét Tương Dương vương phủ có diệu kế gì chăng?” Nhan Tra Tán hỏi.

“Không bằng chờ thêm hai ngày nữa, Đại nhân có thể đem chuyện bí mật bẩm báo trước với Thánh thượng, sau đó khi an bài vẹn toàn rồi mới tra xét Tương Dương vương phủ!”

“Tiên sinh nói phải!” Nhan Tra Tán gật đầu đồng ý. Sau đó bốn người thương lượng thật kỹ càng những chi tiết nhỏ rồi mới tản đi. Đến buổi chiều, Lô Phuơng cùng Tưởng Bình cũng trở lại, sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bàn bạc lại với họ xong mới đi nghỉ ngơi. Trước lúc đi nghỉ, trong lòng mọi người đều không hẹn mà thầm nhủ một câu – cuối cùng cũng có thể kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.