Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 13: Lời nói thật sau khi uống rượu




Type: Suzinni711

Có người từng nói, tình cảm của chúng ta đối với một người sẽ diễn biến từ “nhớ nhung” đến “nhớ tới” rồi lại biến thành “quên đi”. Nhưng rốt cuộc phải cần bao nhiêu thời gian? Một năm? Hai năm? Hay là tắm năm, mười năm? Con người vì con lòng tự tôn nên phải hướng về phía trước, còn có đầu óc trí tuệ để vượt trội hơn vạn vật, lại có cả sự tham lam không bao giờ thấy đủ, sự cô đơn không thể bù đắp trong lòng, phung phí tình cảm một cách xa xỉ, vì thế mới hết lần này đến lần khác bị rơi vào vòng tuần hoàn ác tính. Ai cũng có những cảm giác này, khi hạnh phúc bạn sẽ không nghĩ đến những việc, những người trong quá khứ, nhưng vào lúc bạn cô đơn, lẻ loi thì dù chỉ một giây thôi nhưng tất cả nhưng việc của quá khứ sẽ lần lượt cuộn lên hiện hữu trong mắt bạn, vừa ấm áp lại vừa đau đớn.

Con quái thú vẫn luôn lẩn trốn ở tận đáy trái tim, uống dòng máu không ngừng tuôn ra từ vết thương sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Khúc Thành, tại sao em vẫn chỉ có thể thêm từ “nhớ nhung” vào trước tên anh? Cho dù em có đang được một người khác ôm vào lòng, tận tâm chiều chuộng thì em vẫn cảm thấy rõ mồn một đã dùng sinh mệnh của chính mình để trồng một cái cây có thể che cả bầu trời và tỏa bóng râm mát rượi trong tim em.

“Tinh, tinh…” Một luồng khí nóng phả vào mặt tôi, tôi khó chịu trở mình. “Này, cần thận…” Tôi cảm thấy thân trên nhẹ bẫng, hình như vừa bị rơi xuống, may mà có một cánh tay giơ ra đỡ lấy rồi lại cẩn thận đặt về chỗ cũ.

“Anh làm gì vậy?...” Không mở mắt cũng biết được là ai. Tôi cọ đầu vào ngực anh, định tìm một nơi nào đó dễ chịu để ngủ tiếp, nhưng lại thấy có gì đó không đúng. Nếu mà là ở nhà thì tôi đã ngủ trong lòng anh rồi chứ, sao lại có thể… Tôi mở bừng mắt, thấy Thiệu Khải đang ôm đầu nhìn tôi. “Em đang ở đâu?”

“Em tự nhìn đi.”

Tôi ngó đông ngó tây rồi bật dậy. Hóa ra là ở sofa phía sau quán bar, hơn nữa lại còn là hai người đang dính với nhau, tôi cúi xuống nhìn mình theo phản xạ, may là vẫn còn mặc nghiêm chỉnh. “Sao anh không gọi em sớm?…”

“Em nghĩ gì thế?” Thiệu Khải thấy tôi cúi đầu kiếm tra quần áo liền bật cười, rồi đưa tay đẩy tôi nằm ra. “Anh định ngủ cùng em ở đây, cuối cùng lại thành phải ngồi trông chừng để em không lăn xuống. Em ngủ giống hệt lợn con, gọi thế nào cũng không tỉnh.”

“Xin lỗi, em cũng không biết em ngủ say từ lúc nào, lại còn để anh phải trông lâu như thế.”

“Được rồi được rồi, cứ coi như kiếp trước anh nợ em, kiếp này phải để em bắt nạt vậy.” Dường như sợ tôi bị lạnh, anh liền nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi vuốt nhẹ. “Mọi người về hết rồi, anh để họ về ngủ trước, em cũng để anh về ngủ một chút có được không?”

Khó khăn lắm mới có được một buổi sáng cuối tuần để anh ngủ bù, kết quả lại phải ngồi trông tôi ngủ mất cả buổi sáng. Lúc đi ra phía ngoài, cả quán bar chỉ còn hai người pha chế đang đứng ở quầy uống cocktail. Thấy hai chúng tôi dắt tay nhau đi ra, họ liền cười đầy ẩn ý, tôi chỉ còn cách cúi đầu đi thêm vài bước rồi chạy vụt ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu xuống khiến cả người tôi như phát quang, chứng hạ đường huyết lại đến, khung cảnh trước mắt vụt biến thành một màu đen. “Này, em sao vậy?” Thấy tôi lùi về sau, Thiệu Khải liền chạy vội ra đỡ tôi, không đợi kịp tôi mở lời thì bụng của tôi đã giúp tôi trả lời câu hỏi của anh.

Tôi lúng túng cắn môi nhìn anh. “Đói rồi…”

“Ha ha, sao anh lại hoàn toàn bó tay với em thế này chứ?” Anh cúi xuống hôn tôi. “Để em ăn xong anh đi ngủ cũng được, nếu không em nhất định sẽ quấy rầy anh đến chết.”

Đến tạn chiều Thiệu Khải mới được ngủ, buổi tối mới thức giấc. Tôi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, vì đã ngủ đủ nên không buồn ngủ mà chỉ nằm ngắm anh. Bà ngoại từng nói, mỗi người đến thế giới này đều để trả nợ. Thiệu Khải đã nói không dưới một lần rằng kiếp trước nhất định anh nợ tôi. Nếu cách nói này là đúng thì thật tốt, kiếp sau tôi có thể báo đáp lại anh rồi.

Nhưng cách nói này nếu không phải để lừa người thì cũng là để bao biện cho sự sai lầm của bản thân, bởi nếu không làm được thì nếu không tìm được lý do nào khác thì đây sẽ là cái cớ hoàn hảo.

“Em phải làm thế nào, anh nói đi, em phải làm thế nào đây?...” Tôi ôm anh, vùi đầu vào ngực anh mà không để ý thấy long mi anh khẽ động đậy, mắt mở ra rồi lại khép lại.

Tôi không để ý có một gã đàn ông mặt rỗ khật khưỡng bước lên sân khấu cho đến tận lúc hắn đến trước mặt tôi, tuôn ra những lời bẩn thỉu, thô lỗ và vuốt má tôi. “Da mặt cô em mịn màng thật đấy. “ Khi những ngón tay di chuyển dần đến cố tôi, Thiệu Khải đột nhiên xuất hiện nắm chặt bàn tay hắn.

Hỏng rồi, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc đâu đây. Gã đàn ông kia hậm hực định hất tay Thiệu Khải ra nhưng Thiệu Khải hoàn toàn không có ý muốn buông tay. Tôi trông thấy bàn tay anh nổi cả gân xanh, như muốn bóp nát bàn tay kia. “Được rồi!” Tôi lắc lắc cánh tay anh, không muốn để sự việc trở nên ầm ĩ. “Anh thả ra đi!”

Hai bảo vệ cũng chạy đến lừ mắt yêu cầu Thiệu Khải bỏ tay ra rồi quay sang nói với người đàn ông đã uống say mềm kia: “Các anh giữ thể diện giúp chúng tôi, được rồi, đừng chấp mấy đứa trẻ con này.”

“Tôi chỉ muốn anh ta biết cái gì động được vào, cái gì không!” Nói rồi Thiệu Khải thả tay gã kia, kéo tôi về phía sau anh. Tiểu Triết, A Mao lúc này cũng đứng bên cạnh Thiệu Khải, giống như sẵn sang động thủ. “Hai người này, đừng thêm dầu vào lửa nữa…” Nhưng không ai nghe thấy lời tôi nói.

“Hừ, để người phụ nữ của mình phải đến những nơi như thế này kiếm tiền, không phải cốt để đi bán…” Hắn ta chưa nói xong đã lãnh ngay một cúc đám của Thiệu Khải, liền sau đó một luồng ánh sáng xah từ chiếu đèn trần lập tức rọi thẳng vào mắt Thiệu Khải, không khí thù hận khiến tôi thấy ơn lạnh. Tiểu Triết dịnh bước lên ra đòn thì Thiệu Khải đột ngột dừng tay, nghiến răng nói: “Đây là việc của tôi, hai người đừng can thiệp vào!”

Sự việc diễn ra sau đó hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của tôi. Gã đàn ông vừa nếm mùi đau khổ kia càng lúc càng hung hăng, hắn đứng dậy, khóe môi cong lên như cười như không, chỉ vào Thiệu Khải nói; “Thằng nhãi này, hãy đợi đấy!” Hắn xuống dưới lấy một chai rượu trắng năm mươi độ lên. “Mày muốn thanh toán hết nợ nần giữa tao và mày thì uống cạn chai rượu này, tao đảm bảo từ giờ về sau không dám nghĩ đến việc đánh người phụ nữ của mày nữa.”

Bảo vệ nhanh như chớp giật lấy chai rượu, ông chủ cuối cùng cũng xuất hiện, đưa cho đã đàn ông một điếu thuốc và nói:”Anh cũng có chút quá đáng rồi, hay là để em bảo nó xin lỗi anh, nếu không thì để tiểu thư Trần uống cùng anh một chén cũng được. Còn đùa với tính mạng như thế này thì em dọn dẹp hiện trường làm sao được?”

“Cậu nói thể chẳng phải khiến tôi công cốc rồi sao? Nếu không thì thế này đi, tôi vốn là người thương hoa tiếc ngọc mà.” Nói rồi hắn đưa cặp mắt hấp háy nhìn một lượt như muốn rọi thấu người tôi. “Cô em nghĩ cách cầu xin ta đi, không ai…”

“Thiệu Khải!” Trong lúc không ai để ý, anh đã giật lấy chai rượu rồi dốc thẳng vào miệng, tôi giơ tay định giật lại, anh đột nhiên vung tay khiến tôi ngã ra bên cạnh, tôi đạp đầu vào chiếc bàn ở phía sau rồi ngã lăn ra đất. “Chị Mộng, chị không sao chứ?” A Mao chạy đến đỡ tôi dậy, tôi khóc lóc xin cậu ta: “Hai người ngăn anh ấy lại đi… Đừng để anh ấy uống nữa…”

Ở cổ chai rượu có viên bi chặn khiến rượu rất khó xuống, tôi nhìn lượng rượu chảy ra từng chút một kia mà thấy giống như một kiểu giày vò. Nhưng tôi biết không ai có thể ngăn cản anh, anh thấy khó chịu, anh muốn uống say. “Đủ rồi… đủ rồi, tôi xin ông, tôi hầu ông uống rượu, tôi sẽ tạ tội với ông, tôi xin lỗi…” Rõ ràng gã kia thích trò vui đang diễn ra trước mắt hơn nên không kêu anh dừng lại. Thiệu Khải vừa dốc rượu vừa kéo tôi vào ngực anh, ông chặt lấy tôi. “Đừng uống nữa… Anh đừng uống nữa…”

Cuối cùng vỏ chai rượu cũng được vứt xuống dất, vỡ tan thành từng mảnh, những mảnh vỡ sắc lẹm phản chiếu lại ánh đèn. “Được, hay lắm!” Gã đàn ông kia dường như đã tình hẳn rượu. “Việc hôm nay coi như bỏ qua, tôi quên hết rồi.” Nói xong hắn còn vỗ vai Thiệu Khải, tôi thẳng tay tát hắn một cái rồi dùng hết sức hét lên: “Cút xéo!”

Ông chủ đưa chúng tôi ra cửa, dúi cho tôi ít tiền để gọi xe. “Hai người về trước đi, cho cậu ta uống nước, nếu có gì bất thường thì đến ngay bệnh viện, uống như thế rất có khả năng sẽ bị ngộ độc rượu. Cẩn thận nhé!”

Tôi đóng cửa xe, dựa đầu Thiệu Khải vào vai tôi, cồn trong người anh bắt đầu phát tác khiến anh dần mất tỉnh táo. “Đừng khóc… Không sao cả…” Nước mắt tôi lăn dài khi nghe thấy những lời lẩm bẩm linh tinh đó của anh, tôi vuốt ve khuôn mặt anh. “Khó chịu không?”

Tài xế vừa lái xe vừa quay lại nhìn chúng tôi với vẻ bất an. “Này, đừng có nôn r axe đấy.”

Tiểu Triết ngồi ở ghế phụ cũng không chịu được nữa, tôi thấy có vẻ cậu ta sẵn sang quay sang quát tài xế: “Ông câm miệng lại đi!”

“Này chú, tôi sẽ dọn sạch sẽ rồi thêm tiền cho chú nếu như bị nôn ra đây, phiền chú lái xe nhanh lên.” Nghe thấy nói “thêm tiền”, khuôn mặt khó chịu muốn dừng xe đuổi chúng tôi xuống liên tươi tỉnh nhấn ga, không nói thêm lời nào nữa. Nhưng cuối cùng thì Thiệu Khải vẫn bị nôn, anh nôn thư tháo ruột tháo gan, nôn hết tất cả những gì có trong người. Tôi hoàn toàn không để ý những thứ bẩn thỉu trên người mình mà chỉ vỗ lưng anh, hy vọng anh có thể dễ chịu hơn.

“Đỡ hơn chưa?... Không sao, em ở đây.” Tôi ôm anh dựa đầu vào vai mình, khẽ vuốt nhẹ lưng anh. Tôi hoàn toàn không muốn người khác nghĩ tôi chỉ biết khóc, nhưng tôi không kìm được. “Em ở đây, có phải điều khó chịu nhất là…”

“Chết tiệt!’ A Mao ngồi cạnh tôi hậm hực đạp ghế rồi quay về hướng khác. Cho dù tối tôi vẫn nhìn ra mắt cậu ta đỏ hoe.

Hai người bọn họ giúp tôi dịu Thiệu Khải vào nhà, sau khi đặt anh lên giường, tôi bảo với họ: “Hai người ra ngoài đi, mình tôi được rồi.”

“Một mình chị không sao chứ?”

“Không sao, hai người cũng mệt rồi, đi ngủ đi, có chuyện tôi sẽ gọi.”

Đợi họ đi ra, tôi thay quần áo của mình rồi giúp anh cởi quần áo. Trên đường đi anh liên tục kêu nóng, tôi nghĩ cồn bắt đầu thiêu đốt anh từ bên trong. Lúc giúp anh lau người, tôi phát hiện lúc này mình không hề thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với cơ thể anh. “Nào ngoan, uống chút nước đi!” Không biết anh có nghe được không, tôi vẫn đưa cốc nước đến gần miệng anh. Anh thèm nước, đưa tay ra giật, chiếc cốc rơi xuống nền nhà vỡ tan.

“Tại sao?...” Cơn say khiến tinh thần Thiệu Khải trở nên mơ hồ, anh nhăn mặt lăn lộn trên giường, hình như đang muốn tìm gì đó, tôi liền chạy vợi tới xoa mặt anh. Anh dường như cũng cảm thấy rồi dùng sức ôm chặt tôi vào lòng. “Tại sao?... Tại sao?... Tại sao tôi không biết được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì?...”

Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, ngẩng lên hôn anh.

Một cảm giác bình lặng dội lên trong tim, thậm chí còn có cả hương vị ngọt ngào. Cơn buồn ngủ ập tới, tôi năm trên giường nhìn Thiệu Khải rồi chìm dần vào giấc ngủ, từng hơi thể đều thoát ra.

Một đêm tốt bụng bao bọc lấy chúng tôi, thế giới giống như chiếc kén, từng nhịp tim chậm rãi nhẹ nhàng vang lên trong lớp tơ bọc kín. Không biết đã ngủ bao lâu, thấy hơi lạnh, tôi kéo chăn đắp lên người chúng tôi.

Tôi mơ hồ cảm thấy có ai đó khẽ chạm vào mặt mình, liền cố gắng mở đôi mắt đang nặng trĩu ra, phát hiện Thiệu Khải đã dậy từ bao giờ, anh lặng lẽ nhìn tôi, trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen. “Anh dậy rồi à? Có đau đầu không? Có chỗ nào khó chịu không? Tôi ngồi phắt dậy. “Anh nói gì đi chứ?”

“Nước…” Thiệu Khải chỉ vào cổ họng mình rồi há to miệng như thể sắp không còn hơi để nói chuyện. Tôi nhảy khỏi giường lấy nước cho anh. “Anh uống từ từ thôi, sao không ngủ thêm đi?” Thấy thái độ của anh lạ lạ tôi mới chợt nhớ ra mình đang không mặc gì, vội vàng chạy lên giường vùi mình trong chăn. “Đều tại anh hết…”

“Lại đây!” Người anh bải hoải không còn chút hơi sức, tôi kéo gối nằm dựa vào ngực anh. “Anh cứ không hiểu tại sao thấy ngực nặng, hóa ra là bị em đè lên. Tối qua anh về nhà bằng cách nào vậy?”

“Anh thật sự không nhớ gì sao? Bị em sàm sỡ cũng không nhớ à? Tối quá!”

Anh nghi ngờ nhìn tôi, cánh tay càng ôm chặt hơn. “Anh hận không thể giết chết lão ta, em là của anh.”

“Lòng đó kỵ của đàn ông thật đáng sợ.”

“Được rồi, anh dậy đây, lát còn phải đi làm.”

Vừa nghe thấy hai từ “đi làm” tôi đã nổi hết da gà, ngồi bật dậy nắm chặt tay anh. “Anh dám đi?”

Thiệu Khải nhìn phản ứng của tôi rồi bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra rồi đứng dậy mặc quần áo. “Uống có chút rượu thôi, chẳng đáng là bao, bây giờ tỉnh rồi, không sao rồi…” Vừa dứt lời anh đã nhăn mặt gục người xuống.

“Sao thế? Đau dạ dày đúng không? Em đã nói là không được cử động rồi mà. Mau lại đây!” Tôi vội vàng đỡ anh lên giường, gỡ bàn thay đang ôm bụng của anh ra và thay vào đó là chiếc ôm của tôi. “Hôm nay anh không được đi đâu hết, lát nữa em sẽ nói với hai người kia. Anh ở yên đấy cho em, ngủ thêm chút đi.”

“Rồi, anh mà dám nói không thì chắc em sẽ trói anh lại mất.” Thiệu Khải biết không đấu lại tôi, chỉ có cách ôm tôi nằm xuống. “Hôm qua em khóc bao lâu mà mắt sưng hết thế kia? Có đáng không?”

“Đáng! Sau này anh không bao giờ được làm như vậy nữa. Anh có biết như thế hại sức khỏe thế nào không? Hơn nữa người lớn uống rượu nhiều sẽ không tốt cho đời sau, biết không?”

Hoàn toàn giống với dự đoán của tôi, nghe xong câu cuối cùng, Thiệu Khải đỡ đãn nhìn tôi. Tôi biết anh đang dò hỏi nhưng tôi chỉ lắc đầu, nói: “Ý của em là, chúng ta kết hôn đi.”

“Em… cái gì…”

Câu nói khó khăn lắm mới thốt ra được lại gặp phải phản ứng như thế này, tôi bực mình nghiến răng cắn cánh tay anh. “Anh hối hận rồi đúng không?”

“Không phải, không phải! Anh sao có thể hối hận được.” Thiệu Khải hoàn toàn không để ý đến mấy vết răng sâu hoắm trên cánh tay, ghì chặt tôi vào lòng như thể sợ tôi sẽ rút lại lời nói vừa rồi. “Có được câu này của em, anh uống cả thùng rượu cũng đáng.”

Tôi hoàn toàn không đùa. Trên thế gian này sẽ không có người nào khác có thể ôm tôi thế này, có thể cho tôi sự thoải mái như tấm lòng ấm áp của người mẹ. Tôi có thể tìm thấy tất cả những thứ mình cần bù đắp từ anh, còn những việc không thể nào trở lại kia, giống như một bức tranh ghép bị thiếu vài mảnh, nếu đã không thể ghép cho hoàn chỉnh thì tốt nhất hãy bỏ chúng vào hộp rồi cất đi.

Sẽ không bao giờ có người khác nữa, sẽ không bao giờ có người khác nữa, sẽ không bao giờ có người khác nữa.

Vì thế, chúng ta kết hôn đi.

Khi anh ngủ tôi mới rón rén xuống giường, đến hiệu thuốc mua thuốc giải rượu và thuốc dạ dày rồi về nhà nấu cháo để anh tỉnh dậy ăn. Nồi cháo sôi lục bục, tôi ngẩng lên nhìn trời đến ngẩn ngơm bỗng dưng có tiếng gõ cửa. “Ai đấy?” A Mao và Tiểu Triết đi làm, bình thường không bao giờ có người lạ đến nhà, chỉ có thể là Tôn Diệc, nhưng giờ này anh ta phải ở trường mới đúng. “Sao anh lại…”

Vừa trông thấy người trước mắt, cổ họng tôi như bị nghẹn lại, hay nói đúng hơn là bị bọn dội trúng. Tóc người đó như vừa mới gội, ướt nước mà mềm mại, làn da trắng không tì vết, đôi mắt to và sáng, khiến người nhìn không thể di chuyển ánh mắt đi nơi khác. Bàn tay tôi hiện giờ đang tự túm chặt lấy người mình, móng tay bấm sâu vào da thịt đến tê dại.

Cậu ta nhìn thấy sự gượng gạo trong mắt tôi nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ trấn tĩnh vốn có. “Chị là người ở cửa quán bar lần trước…”

Câu nói làm tôi hoàn toàn tỉnh mộng, linh hồn đang phiêu bạt nơi nào đó lập tức quay về thân xác. Tôi nhận ra cậu ta, tôi đã từng ôm lấy con người này để khóc. Nhưng tại sao cậu ta lại ở đây? “Chị sống ở đây?” Nhân lúc tôi còn đang ngây ngốc chưa biết nói gì, cậu ta đã hỏi tiếp, rồi chưa chào hỏi đã xông thẳng vào nhà, cái kiểu tự nhiên như ruồi của cậu ta khiến tôi bất giác thấy gượng gạo.

“Chị và bạn sống ở đây… Sao vậy?”

“Em có thể đến đây không?”

Tôi không ngờ sẽ nghe được những lời này, cẩn thận nhìn con người đang đứng trước mắt, một khuôn mặt rất trẻ, cao hơn tôi một chút, mặc chiếc quần dài màu trắng. Trong trí nhớ của tôi, rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ai mặc đồ màu trắng một cách tùy tiện mà lại thích hợp như thế này. “Mộng Nhi…” Tôi chưa kịp trả lời, Thiệu Khải đột nhiên đẩy cửa bước ra, tôi đờ người nhìn cơ thể anh cũng đang dần cứng lại.

“Anh… sao lại ra ngoài?”

Đầu óc tôi không mụ đi mà trái lại trong không khí vô cùng gượng gạo này lại ngộ ra một việc mà tôi mãi vẫn chưa có câu trả lời. Trong một lần cãi vã rất lâu trước đây, Thiệu Khải từng nói: “Người thanh niên có vẻ ngoài thanh tú đó rất quan trọng với em đúng không?”, nếu suy theo thời gian thì chắc chắn là người con trai này. Tôi từ từ lùi lại phía sau, còn cậu ta đã đi vào đến sân, trong khi tôi hoàn toàn không biết ý đồ đến đây của cậu ta là gì.

Tất cả mọi thứ thật hoang đường.

Tôi định đuổi cậu ta đi rồi giải thích với Thiệu Khải nhưng cậu thanh niên chỉ đứng cách tôi hai bước chân lúc này đang quay lưng về phía tôi ngẩng đầu nhìn trời. Tấm lưng đó khiến tôi có cảm giác như thời gian đang quay ngước trở lại. Lúc cậu ta quay lại, tất cả mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên mờ nhạt, tôi nhìn thấy những ký ức không thể khống chế được cứ ùa về trước mắt. “Em đợi chị một lát.” Tôi chạy như điên về phòng tìm chiếc ba lô tôi mang theo lần đầu tiên đến đây, trong đó có chiếc máy nghe đĩa đã hết pin từ lâu. Tôi lấy chiếc đĩa rồi chạy vội ra ngoài. “Em đã nghe đĩa này chưa?” Cậu ta nhìn chiếc đĩa, lắc đầu.

Đương nhiên rồi, tại sao lại không biết cậu ta không phải là anh chứ, không biết trong chiếc đãi này toàn là những bản độc tấu dương cầm chứ!

“Muốn đến thì cứ đến, nhưng phải một thời gian nữa.” Tôi dựa vào tường, nhẹ nhàng ra lệnh đuổi khách, nhưng không dám ngẩng lên. “Em tên là gì?”

“Trình Dặc Triết. Vậy em đi đây.”

Khi tôi nhìn ra cửa thì cậu ta đã không còn ở đó, đến lúc này mới nghĩ đến việc vẫn chưa biết mục đích của cậu ta đến đây. Một đàn bồ câu bay ngang qua, có những sợi lông rụng xuống, tôi đưa tay hứng nhưng chỉ bắt được cơn gió thoảng qua. Tôi liên tục hít thở thật sâu như thể não bộ bị thiếu dưỡng khí, không biết rốt cuộc anh có từng đến đây hay chưa. Tôi hy vọng đây chỉ là ảo giác.

“Nào, ăn đi!” Tôi bê bát cháo cho Thiệu Khải, anh bực mình quay đi, tôi bê sang bên kia, anh lại quay sang bên này. “Này, anh muốn em cho anh ăn hay ăn tự ăn? Anh tự ăn thì em đi đây. Vẫn còn mười giây để quyết định đấy, mười, chín, tám, bảy…” Đếm đến “năm”, anh quat phắt lại ngậm lấy thìa cháo trước mặt, tôi chỉ biết cười. “Thế này mới ngoan chứ.”

Rõ ràng Thiệu Khải giận dỗi là bởi chàng trai kia. Tôi an tâm vài phần vì điều này cho thấy anh tin tưởng tôi. Đợi anh ăn xong cháo tôi giai thích: “Em thật sự không biết cậu ấy, thật đấy, lần gặp duy nhất chỉ là tình cờ, lần đó không phải tại anh để em một mình ở đấy hay sao?”

“Em nói chúng ta kết hôn là thật đấy chứ?”

Anh hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của tôi mà muốn tôi cho anh câu trả lời. Tôi một lần nữa gật đầu.

Tôi chỉ có thể gật đầu. Tuy rằng vừa rồi người kia có mang theo phong bị của bão táp, khiến tôi bất an, hơn nữa trước mắt tôi lúc này mọi thứ hoàn toàn mơ hồ, giống như ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.