Mộng Trong Mộng

Chương 5: Chương 5:




Chương 5: Giày múa
 
Trường trung học Duật Hi là trường tư thục tốt nhất trong Bắc Thành, đây cũng là lý do tại sao mà Khương Mạn Y liều mạng kiếm tiền cũng nhất định để cho Khương Vũ vào trường này học.
 
Tỉ lệ đậu đại học 100% thật sự là quá mê hoặc rồi, cho dù là phú nhị đại ăn chơi nhất, khi học ở ngôi trường này ba năm, việc thi đậu đại học cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

 
Tuy rằng giáo viên trong trường rất giỏi, cơ sở vật chất cũng rất tốt nhưng học sinh trong trường lại chia thành hai loại.
 
Không phải chỉ thành tích, mà là về phẩm hạnh.
 
Đây là nơi quy tụ toàn bộ học sinh ưu tú nhất của thành phố cũng đồng thời là nơi tụ tập của các thiếu gia tiểu thư có quyền có thế nhất trong thành phố.
 
Những người này cậy vào việc có cha mẹ cưng chiều cùng gia thế hiển hách làm chỗ dựa, nên mỗi ngày niềm vui lớn nhất chính là tìm cảm giác tồn tại trên người kẻ yếu.
 
Ví dụ như giờ đây, ngoài cổng trường, một đám nữ đầu gấu đang kéo một cô gái vào trong hẻm nhỏ…
 
“Còn dám cò kè mặc cả với bà đây!”
 
“Cho mày làm bài tập giúp tao là vì tao xem trọng mày.”
 

“Cả thân nghèo mạt, cũng không biết sao mày lại vào được Duật Hi nữa.”
 
Khương Vũ đi ngang qua hẻm, nhìn thấy nữ sinh đáng thương đang co ro run rẩy trong góc tường, bị đám nữ đầu gấu kia túm tóc bắt nạt.
 
Cô nhớ đến kiếp trước, mỗi ngày sau khi tan học cũng chính là lúc ác mộng của cô bắt đầu.
 
Kẻ yếu, tự ti, trên người luôn tản ra khí tức đặc thù, thu hút những đầu gấu thích bắt nạt kẻ yếu.
 
Kiếp trước, Khương Vũ cũng từng vô số lần bị đám nữ đầu gấu này đẩy vào trong góc tường bạt tai, kéo tóc là nhẹ nhất, bọn họ thậm chí còn lột đồ cô, chụp ảnh để làm nhục cô.
 
Người tự ti, dù có bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng. Vậy nên không ai để ý đến.
 
Khương Vũ cuộn chặt tay, không hề nghĩ ngợi liền xông vào trong hẻm, hét lớn: “Dừng tay!”
 
Bọn nữ đầu gấu kia dừng tay, họ quay đầu nhìn thấy là Khương Vũ, trên mặt liền lộ ra nụ cười mỉa mai: “Ôi, tao cứ tưởng là ai nữa kìa, không phải là Thiên Nga Trắng sao?”
 
Kẻ đứng đầu tên là Hạ Tử Lộ, cô ta không ít lần bắt nạt Khương Vũ, biết được cô học ba lê, còn đặt cho cô biệt danh Thiên Nga Trắng để mỉa mai cô.
 
“Dạo này, tao còn quên không đi hỏi thăm mày, mày lại tự mình tìm đến cửa.”
 

Hạ Tử Lộ bước đến chuẩn bị muốn thu thập Khương Vũ, để trút giận vì hôm nay bị giáo viên gọi vào phòng làm việc phê bình.
 
Mà lúc cô ta đưa tay muốn túm lấy cổ áo Khương Vũ, Khương Vũ liền lùi về sau một bước, đưa tay giữ lấy tay cô ta, phản công đẩy cô ta vào vách tường, sống chết giữ chặt, sau đó lấy từ trong cặp ra một chiếc bật lửa.
 
‘Tách’ một tiếng, cô bật bật lửa lên.
 
Khương Vũ để ánh lửa lay động trên chiếc bật lửa kia ghé lại gần bên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Hạ Tử Lộ.
 
Hạ Tử Lộ bị tình huống phát sinh đột ngột này dọa sợ.
 
Khương Vũ ở trước mặt cô ta, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt bình tĩnh, khác hoàn toàn với dáng vẻ sợ sệt, đáng thương trước đây!
 
Dường như đổi thành người khác vậy.
 
“Chơi vui không?” Giọng cô trầm thấp, mang theo uy hiếp: “Bắt nạt người khác, có vui không?”
 
Cô ghé bật lửa càng gần đến gò má Hạ Tử Lộ, khiến cô ta cảm nhận được sự đe dọa của ánh lửa nóng rát lên da mặt.
 
Ban đầu, Hạ Tử Lộ không tin cô thật sự dám làm cô ta bị bỏng, nhưng cho đến khi ngọn lửa bén đến lọn tóc bên tai cô ta, cô ta thật sự sợ rồi.
 
“Không, không vui.”
 
“Không vui sao mày cứ nghiện mãi không bỏ vậy?” Khương Vũ lạnh giọng nói: “Chỉ khi bắt nạt kẻ khác mới khiến mày cảm thấy thỏa mãn, giải tỏa về sự thất bại của mày trên phương diện học hành và cuộc sống, đúng không?”
 
“Mày… Mày nói bậy, tao không phải…”
 
Ngọn lửa lại ghé đến gần hơn, Hạ Tử Lộ bị dọa đến mếu máo: “Xin lỗi! Xin lỗi tao không dám nữa!”
 
Khương Vũ lấy điện thoại quay lại dáng vẻ cô ta xin tha, dùng di động vỗ vỗ mặt cô ta: “Khóc đến thật khó coi, lần sau nếu mày lại bắt nạt bạn học khác, đoạn clip này tao sẽ đăng lên trang chủ của trường, để mọi người đều có thể thấy mày khóc lóc xin tao tha cho như thế nào.”
 
Nói rồi, cô buông Hạ Tử Lộ ra.
 
Sau lưng những đầu gấu kia nhìn thấy tình hình này cũng hồn phách thất lạc, khó tin nhìn Khương Vũ.
 
Cô nào giống nữ sinh nhỏ đáng thương bị người khác bắt nạt trong quá khứ chứ. cô hoàn toàn biến thành một người khác rồi!
 
Bọn đầu gấu dìu Hạ Tử Lộ đang mềm nhũn bên góc tường rời đi.
 
Khương Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cất bật lửa đi, lại nhìn thấy trong hẻm nhỏ có một chàng trai mặc đồng phục trắng xanh sạch sẽ, nhìn cô chằm chằm.
 
Đôi con ngươi của chàng trai đen nhánh, đôi mắt hơi xếch, không lạnh nhạt cũng không ấm áp.

 
Đó chính là Cừu Lệ.
 
Nhìn thấy đồng phục của trường trung học Duật Hi trên người cậu, Khương Vũ cũng ngây người.
 
Hóa ra là bạn học cùng trường ư?!
 
Mà cô cũng chưa kịp nghĩ ngợi, Cừu Lệ đã cất bước rời đi, như thể cậu ta không hề quen biết cô vậy.
 
Khương Vũ cũng lười để ý đến cậu, cô ngồi xổm xuống, giúp đỡ cô gái bị bắt nạt đang đứng trong góc tường, giúp cô nàng nhặt lại vở bài tập và các đề cương bị rơi tán loạn.
 
Tên của cô ấy là Trần Vi, là bạn học cùng lớp của Khương Vũ.
 
Hoàn cảnh nhà cô ấy cũng không quá tốt, tất cả là dựa vào thành tích ưu tú nên mỗi học kỳ đều có thể nhận được học bổng miễn giảm học phí, nhờ vậy mới được học trong trường Duật Hi.
 
Mà thành tích ưu tú như thế, xuất thân bần hàn khiến cô trở thành mục tiêu bắt nạt của đại tiểu thư Hạ Tử Lộ ngang ngược bá đạo.  
 
Khương Vũ trong quá khứ cùng Trần Vi cũng xem như là đồng bệnh tương liên, có thể cùng nhau chuyện trò.
 
“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.” Khương Vũ nói với Trần Vi: “Tránh cho Hạ Tử Lộ muốn quay lại.”
 
Trần Vi gật đầu, cùng Khương Vũ đi về nhà: “Hôm nay cậu giống như trở thành một người khác vậy.”
 
“Đúng vậy, tớ thay đổi rồi.” Khương Vũ đá viên đá nhỏ dưới chân đi: “Tớ sẽ không bị bắt nạt nữa.”
 
Cô trong quá khứ tự ti, nhút nhát, không dám gây chuyện, có thể nhịn đều sẽ nhịn. Hơn nữa, sự thật chứng minh rằng đây chính là một thế giới nâng cao giẫm thấp, thích bắt nạt kẻ yếu.
 
Cứ thế nhẫn nhịn, chỉ khiến cho bản thân rơi vào vực sâu vạn trượng mà thôi.
 
“Đúng rồi!” Trần Vi lấy cặp xuống, từ trong cặp lấy ra một tấm poster được gấp nhăn nhó, đưa cho Khương Vũ: “À, thần tượng của cậu, hôm đó mình ở sạp báo nhìn thấy nên tiện tay mua nó, tặng cho cậu, xem như là cảm ơn cậu hôm nay đã ra tay giúp đỡ.”
 
Khương Vũ mở tất poster lên, bên trong là tấm ảnh trắng đen, bên trong là một phụ nữ thiên nga trắng điểm chân linh hoạt khiêu vũ. 
 
Người phụ nữ này một chân đứng vững trên đất, chân còn lại đưa lên cao, ngẩng đầu, lộ lên đường nét của chiếc cổ thon dài ưu mỹ tựa như một con thiên nga trắng đang ưu nhã cất cánh bay cao.
 
Bộ Đàn Yên.
 
Cô ấy là nữ vương múa ba lê có thành tựu cao nhất trong nước, lúc mười tám tuổi đã đạt được một giải lớn của quốc tế, mấy năm sau liền càn quét toàn bộ sàn nhảy ba lê trên toàn cầu, đến nay cô vẫn là một thần thoại siêu việt không ai vượt qua.
 

Nhưng đáng tiếc cô ấy mất sớm, qua đời vào thập niên 90, sinh mệnh mãi mãi dừng lại ở tuổi 26 huy hoàng nhất của cô.
 
Cô ấy là thần tượng của Khương Vũ, cũng là mục tiêu mà Khương Vũ theo đuổi.
 
Cô si mê ngắm nhìn poster của Bộ Đàn Yên, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Trần Vi, tớ rất thích!”
 
“Cậu thích là được!” Trần Vi vỗ vai cô, lên tiếng: “Khương Vũ, cậu nhất định phải cố gắng thực hiện ước mơ của mình! Trở thành nữ hoàng ba lê giống như Bộ Đàn Yên vậy! Để cho những kẻ bắt nạt chúng ta thấy được, ai mới là người thắng cuộc thật sự!”
 
Khương Vũ dùng sức gật đầu: “Tớ nhất định sẽ làm được.”
 
“Chỉ là cậu và Bộ Đàn Yên thật sự có nét giống nhau.” Trần Vi nhìn cô gái trên poster: “Đặc biệt là lúc cậu mặc lên váy múa ba lê, dáng vẻ tung người nhảy múa, thật sự là phiên bản của Bộ Đàn Yên.”
 
“Thật sao?”
 
Khương Vũ mỉm cười, lời nói này chính là lời khen ngợi lớn nhất dành cho cô.
 
“Đúng vậy, tớ có tìm ảnh của Bộ Đàn Yên, cảm thấy cậu và cô ấy rất giống nhau, giống như cậu là con gái ruột của cô ấy vậy.”
 
“Lời này không thể cho mẹ tớ nghe thấy đâu.” Khương Vũ nói: “Mẹ tớ thích ăn giấm chua nhất, bà ấy luôn nói rằng tớ kế thừa nét đẹp của bà.”
 
“Mẹ cậu thật hài hước.” Trần Vi nhỏ giọng nói: “Chỉ là trước đây mình từng ở trên Thiên Nhai đọc được một tin bát quái, bảo rằng trước khi qua đời Bộ Đàn Yên từng mất tích một năm, nghe nói là cô ấy sinh con.”
 
“Cô ấy có con sao? Sao lại không thấy báo đài đưa tin nhỉ? Con của cô ấy là ai vậy?” Khương Vũ rất quan tâm với những tin đồn của thần tượng.
 
Trần Vi lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ là tin đồn mà thôi, cũng chưa biết được thật giả.”
 
“Đa phần là lời đồn thổi.” Khương Vũ vỗ vai cô: “Không nên tin lời đồn đãi.”
 
Trần Vi gật đầu: “Đúng rồi, trước đây còn có một tin bảo rằng đôi giày ba lê Elita của Bộ Đàn Yên, dạo trước từng bị rao bán với giá mấy triệu đô la. Cậu có biết là ai đã mua nó không?”
 
“Ai vậy?”
 
“Phạm gia, Phạm Đan Khê không phải là bạn học trong lớp múa của cậu sao? Là nhà cậu ta đã mua nó.”
 
Trong lòng Khương Vũ cũng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ, nhà họ Phạm là nhà giàu có nhất nhì ở Bắc Thành mà Phạm Đan Khê cũng là một trong những cô gái múa đẹp nhất trong lớp ba lê.
 
Nếu như cô ta có thể mang đôi giày ba lê Elita của Bộ Đàn Yên, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.
 
“Chỉ là!” Trần Vi chuyển chủ đề: “Nghe nói đôi giày ấy là giả!”
 
“Sao chứ?”
 
“Đúng vậy! Là giả, đã có cơ quan chức năng thẩm định, đôi giày Elita mà họ dùng giá cao mua về là giả! Giày múa thật sớm đã mất trước khi Bộ Đàn Yên qua đời rồi.
 
“Vậy cũng thật đáng tiếc.”
 
Vốn dĩ cho rằng có thể may mắn nhìn thấy Phạm Đan Khê mang đôi giày ấy tham gia cuộc thi tháng sau.
 

Trần Vi cũng tiếc nuối bảo: “Từ sau khi Bộ Đàn Yên qua đời, đôi giày ba lê Elita cùng với vũ phục thiên nga đều được cả thế giới tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức.”
 
“Thật muốn trong lúc còn sống có thể tận mắt nhìn thấy.”
 
Hai cô gái vừa đi vừa nói về chủ đề mà bọn họ yêu thích nhất.
 
Về đến nhà, Khương Vũ dán tấm poster của Bộ Đàn Yên ở nơi bắt mắt nhất trong phòng khách, tự mình thưởng thức một lúc lâu, đến cả khi mẹ cô Khương Mạn Y về nhà, cô cũng không phát hiện ra.
 
Khương Mạn Y vốn muốn từ đằng sau dọa Khương Vũ đang thẫn thờ, không ngờ vừa bước vào nhà liền trông thấy poster của Bộ Đàn Yên, bà bị dọa đến hồn bay phách lạc.
 
“Ai bảo con dán hình của cô ấy!” Mẹ cô chợt lên tiếng, giọng nói cũng khản đặc khó nghe.
 
Khương Vũ quay đầu, ngạc nhiên nhìn Khương Mạn Y: “Mẹ, mẹ biết bà ấy sao?”
 
“Mẹ…” Khương Mạn Y hốt hoảng: “Mẹ sao biết được chứ! Mẹ không biết cô ta!”
 
“Bà ấy là thần tượng của con, Bộ Đàn Yên.” Khương Vũ giới thiệu với Khương Mạn Y: “Năm bà ấy mười lăm tuổi đã lấy được giải ba lê toàn quốc, vô cùng lợi hại.”
 
Khương Mạn Y đi đến, bất mãn nói: “Cô ta có nhận được giải không thì liên quan gì đến con. Bây giờ nhiệm vụ của con là học hành, đừng mãi nghĩ đến những chuyện không đâu.”
 
“Nhưng con muốn trở thành nữ hoàng ba lê như Bộ Đàn Yên vậy.”
 
“Không được!” Khương Mạn Y lại kích động nói: “Con không thể khiêu vũ!”
 
“Dựa vào gì chứ?”
 
“Không dựa vào gì cả, chính là không thể mà thôi!”
 
Khương Mạn Y ý thức được mình mất kiểm soát, liền dịu giọng nói: “Khiêu vũ sẽ ảnh hưởng đến học hành, hơn nữa mẹ đi làm đóng tiền học phí cho con đã đủ vất vả rồi, nào còn tiền để đóng tiền học múa cho con chứ?”
 
Khương Vũ bĩu môi, lòng thầm bảo lại không phải cô chủ đồng muốn đi học trường trung học Duật Hi với học phí cao ngất ngưỡng kia đâu chứ.
 
“Bỏ đi, không nói nữa, con đi làm bài tập đây.”
 
Cô không muốn cùng mẹ xảy ra tranh chấp, kiếp trước hai mẹ con họ chỉ cần một lời không hợp liền cãi nhau.
 
Nhưng lần này sống lại, Khương Vũ quyết định phải hòa giải quan hệ giữa cô và Khương Mạn Y. Dù sao đi nữa, bà cũng là người thân duy nhất trên đời của cô.
 
Hơn nữa bây giờ cô có mối làm ăn kiếm tiền, không sợ không nộp được học phí cho lớp ba lê, nên cô đành tạm thời giấu Khương Mạn Y, chuyện này cũng không phải là điều khó khăn gì.
 
Khương Vũ trở về phòng, mà Khương Mạn Y vẫn đứng ở trong phòng khách, ngắm nhìn tấm poster trắng đen trên tường, người phụ nữ trong poster mặc váy múa thiên nga trắng, ngẩng cao đầu muốn bay, đẹp đến rung động lòng người.
 
Đáy mắt Khương Mạn Y rưng rưng nước mắt, bà bước về phòng, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp, vừa mở hộp ra bên trong lặng lẽ đặt một đôi giày múa ba lê cũ kỹ xinh đẹp mềm mại.
 
Bà ôm lấy đôi giày ba lê Elita cũ kỹ như bảo vật, cố gắng kiềm chế nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em yên tâm, chị nhất định sẽ bảo vệ con bé thật tốt!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.