Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 14: Lãng quên 1




Tần Hoan bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa, rồi đứng yên lặng trước gương. Nghiêm Duyệt Dân vừa nãy khen cô tinh thần thoải mái, như có chuyện gì vui vẻ, nhìn trông rất phấn chấn.

Có thật vậy không?

Cô không khỏi nhìn kỹ mình trong gương. Vẫn là khuôn mặt đó, chỉ có điều thần sắc tươi sáng hơn một chút.

Chắc do thay đổi môi trường sống, hoặc do dạo này kiên trì tập luyện, nói chung là do vứt bỏ được những ức chế và phiền não kéo dài trước đây, niềm vui hiện rõ trên nét mặt.

Cô nhớ lại, lần đầu tiên quen với Nghiêm Duyệt Dân là ở trong bệnh viện.

Hôm đó, cô vừa mới mất đứa con của Cố Phi Trần, giống như đánh mất linh hồn, nhợt nhạt yếu đuối nằm yên trên giường bệnh để anh kiểm tra và điều trị.

Các ý tá đều vô cùng ngưỡng mộ anh chàng bác sĩ trẻ ở ngước ngoài về, hình như lãnh đạo bệnh viện cũng rất trọng dụng anh. Cô thầm nhớ lại giọng nói của anh lúc đó, trầm ấm nhẹ nhàng, dường như bản thân giọng nói cũng đã có tác dụng chữa bệnh không khác gì một loại dược phẩm, giống như tia sáng ấm áp, giúp cô tìm thấy một chút an ủi trong sự lạnh giá và mê man tưởng chừng như bất tận.

Chỉ có điều lúc đó không ai ngờ được rằng, lúc này, cô lại ngồi uống trà trò chuyện cùng người bác sĩ trẻ tuổi ấy, và trước đó, anh cũng đã hẹn cô đi ăn mấy lần, lại đi tập thể dục cùng cô, hơn nữa thái độ tuy chưa thật nhiệt tình nhưng cũng thấy rõ là có ý định theo đuổi cô.

Còn cô, cũng không tỏ ý chối từ.

Với những cuộc hẹn hò kiểu này, cô chỉ là băn khoăn trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng không từ chối.

Sự khởi đầu mới, cuộc sống mới, cô cũng cần có một cảm giác mới, cho dù chỉ là tạm thời.

Nghĩ tới đây, Tần Hoan chợt như bừng tỉnh, cô soi lại gương lần nữa rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

Nhưng không thể ngờ rằng, bên ngoài lại có người đang đợi cô.

Tần Hoan còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, đã nghe thấy người đó cất tiếng: “Cố tiên sinh mời cô qua gặp tiên sinh một lát.” Giọng nói nhẹ nhàng bình thản như vậy, chẳng khác nào chủ của anh ta, giọng điệu lịch sự, nhưng thái độ lại kiên quyết mạnh mẽ. Cô có lý do tin rằng, nếu mình không đồng ý, anh sẽ không tránh đường cho cô.

Bởi vậy, cô chỉ đành nở nụ cười gượng gạo, chào đối phương: “Tiểu Lưu, lâu lắm không gặp.”

“Tần tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

Mượn chút khoảng lặng, tài xế Lưu mới thầm đánh giá kỹ người phụ nữ trẻ trước mắt.

Anh biết cô đã nhiều năm, khi cô mới đang học đại học, anh đã lái xe cho Cố Phi Trần. Anh trước nay ít nói, luôn tuân thủ theo nguyên tắc nhìn nhiều nghe nhiều nói ít, luôn để tâm để sức làm việc cho Cố Phi Trần, nên mới ở lại được trong gia đình Cố Phi Trần một cách ổn định lâu dài như vậy.

Thực ra trong trí nhớ của anh, Tần Hoan khác xa lúc này. Cô tiểu thư cành vàng lá ngọc yểu điệu vui vẻ với người phụ nữ đang đứng trước mặt như hai người hoàn toàn khác nhau. Anh quan sát cẩn thận, chỉ là vì nghe đến tên Cố Phi Trần, nên khuôn mặt cô mới biểu lộ một chút sắc thái buồn khổ và tuyệt vọng. Cho dù chỉ trong giây lát, nhưng cũng khiến gương mặt xinh đẹp mất đi nét rạng rỡ ban đầu.

Mỗi quan hệ ràng buộc giữa hai người Tần, Cố rõ như ban ngày, cái dáng vẻ bực bội mím chặt môi của Tần Hoan khiến anh cũng không đành lòng, nhưng lời dặn của Cố Phi Trần lại nhất định phải hoàn thành, trong lúc đang phân vân lưỡng lự, thì Tần Hoan gật đầu nói: “Anh dẫn đường đi.”

Anh như trút được gánh nặng, vội quay người, dẫn Tần Hoan đi về phía trong phòng đặt riêng.

Sảnh lớn của quán trà rộng rãi, thoáng đãng, phong cách cổ điển, nhưng các phòng riêng lại bố trí tản mạn ở bên hành lang ngóc ngách.

Cũng không biết vô tình hay cố ý, Tần Hoan phát hiện, căn phòng cô đang đi tới và phòng do Nghiêm Duyệt Dân đặt trước nằm ở đúng hai phía Đông Tây tách biệt của tòa nhà.

Khoảng cách rất xa.

Tiểu Lưu mở cánh cửa bước vào, Cố Phi Trần dường như đã ngồi đợi một lúc ở bên trong.

Thấy cô cuối cùng đã đến, anh cũng chỉ ngước mắt nhìn về phía cửa, đưa tay rót ấm trà Bích La Xuân vừa pha xong vào hai cốc không đặt trên bàn.

Động tác của anh rất nho nhã, rõ ràng không phải công việc thường làm, nhưng tư thế của anh lại chuyên nghiệp thành thục đến mức khiến người khác phải ngạc nghiên.

Tần Hoan rời ánh mắt ra khỏi những ngón tay thon dài của anh, ngước lên nhìn, rồi ngồi xuống nói: “Tôi không biết anh cũng ở đây.”

Hàm ý trong đó, cô tin anh hiểu. Nếu không có nói sao cô cũng sẽ không tới đây.

Nhưng khuôn mặt Cố Phi Trần không hề có chút biểu hiện nào, anh khẽ đẩy chén trà về phía tay cô, rồi mới hỏi: “Dạo này tình hình của em thế nào?”

Giọng anh bình thản tự nhiên, như thể hai người bạn thân lâu ngày không gặp đang ngồi trò chuyện hàn huyên.

Cô không khỏi cười nhạt: “Như thế nào thì cũng tốt hơn trước kia, phải vậy không?”

“Thế thì tốt.” Anh nhìn cô trong giây lát, rồi cụp mắt xuống nhấp ngụm trà, dường như không quan tâm đến lời mỉa mai của cô.

Hương trà thơm mát bay khắp phòng.

Tần Hoan ngồi yên không nhúc nhích, cả người rơi vào trạng thái im lặng.

Anh gầy đi rất nhiều, ánh mắt vẫn sâu thẳm và sắc sảo như trước, vẻ mặt lạnh lùng, đến ngữ điệu như cũng lạnh lùng theo, xa xăm khó đoán biết, mãi mãi không thể hiểu anh đang nghĩ cái gì.

Đối diện với người đàn ông này, cô nhận thấy mình bỗng trở nên ngạt thở, như bị một thế lực ngầm nào đó không chế, cảm giác không thở nổi.

Cũng đến lúc này cô mới nhận ra, căn phòng này không có cửa sổ, toàn bộ ánh sáng đều nhờ vào ngọn đèn giả cổ treo trên trần nhà.

Như vậy cũng tốt. Cô thầm nghĩ trong bụng, không khỏi thở phào khe khẽ. Khi nãy ngồi cùng Nghiêm Duyệt Dân, cô phải cố ngăn ánh mắt mình không liếc ra ngoài cửa sổ, nếu không căn bệnh sợ độ cao của cô lại tái phát, khiến cô có những cơn nhức đầu khó chịu.

Nghĩ tới Nghiêm Duyệt Dân, cô mới chợt định thần trở lại, cô đi đã khá lâu chưa quay lại, chắc hẳn vị bác sĩ hiền lành nho nhã đó phải đang rất lo lắng.

Cô khẽ chau mày, không nhịn được nói: “Anh tìm tôi đến vì chuyện cũ sao? Nếu đúng vậy, tôi thấy mọi thứ đã kết thúc rồi.”

Thái độ của cô lạnh như băng, nhưng dường như không mảy may ảnh hưởng tới Cố Phi Trần, anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nói một cách nhẹ nhàng: “Tất nhiên là có chuyện nghiêm túc.”

“Chuyện gì?”

“Gần đây trong công ty có ai ngầm liên lạc với em và muốn mua cổ phần của em hay không?”

Anh bỗng nhiên hỏi vậy, khiến cô ngây ra, mãi sau mới phản ứng trở lại: “Không có.”

“Vậy chắc sẽ sắp có.” anh nói, “Lúc đó hy vọng em không đồng ý. Hoặc nếu em thực sự muốn bán cổ phần ba anh dành cho em, cũng mong em suy nghĩ tới anh trước.”

“Tại sao?” Cô chau mày, buột miệng hỏi: “Trong công ty có biến cố?”

Anh nhìn cô, rồi trả lời: “Em trước nay không quan tâm tới việc thương trường, anh chỉ hy vọng em hãy ghi nhớ lời anh nói.”

Nếu muốn bán cổ phần, trước tiên hãy nghĩ đến anh.

Cô chỉ nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nhiên cười nhạt: “Đây có phải một lời đề nghị?”

“Là gợi ý.” Người đàn ông khẽ mím cặp môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm không sao đoán được suy nghĩ gì bên trong.

Cô thừa hiểu anh không bao giờ cầu xin người khác. Anh vốn ngạo mạn, lại là người được cưng chiều từ bé, bất luận thế nào cũng sẽ không rơi vào thế phải cầu cạnh người khác.

Cô càng nghĩ càng thấy nực cười: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ nghe lời anh?”

Anh cũng cười nhẹ, như thể không buồn để tâm đến lời mỉa mai của cô: “Cổ phần của em, em có quyền tùy ý quyết định.”

“Lẽ đương nhiên.” Cô dằn dỗi buông ra ba chữ rồi đứng lên chuẩn bị bước đi.

Cổ phần của tập đoàn Cố Thị, vào cái ngày cô được tặng đó, cô không bao giờ nghĩ lại có lúc Cố Phi Trần phải vì nó mà tìm đến cô.

Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy nhẹ bẫng. Như thể cô và anh chưa từng có bất cứ mối quan hệ nào, sự ràng buộc giữa họ chỉ đơn thuần là mua bán và giao dịch.

Đúng vậy, cô chút nữa thì quên, anh là người làm kinh doanh, nên chẳng phải bất cứ mối quan hệ nào trong lòng anh ta cuối cùng đều quay về vấn đề cốt lõi nhất hay sao?

Quá khứ giống như trận cuồng phong, trong chốc lát bỗng dội về trong óc.

Anh từng giới thiệu cô với một đại gia trong thương trường khác là Âu Dương Viễn với tư cách là con gái nuôi của nhà họ Cố và là em gái nuôi của anh. Lúc đó hai người mới chia tay chưa được một năm, cô mới 22 tuổi, xinh đẹp yêu kiều, dường như hưởng tất cả ưu điểm của mẹ, thậm chí còn vượt trội hơn hẳn. Cũng trong lần đó, cô mới chợt ý thức được ưu thế của mình và nhớ lại, bản thân mình không phải không có người theo đuổi. Trên đời này, thực ra có rất nhiều người yêu cô, cả những người vừa gặp đã yêu cũng không hiếm, chỉ có anh là không yêu cô mà thôi.

Anh không còn yêu cô nữa, hoặc giả trước nay chưa từng yêu cô, nên mới thản nhiên nhìn cô sánh bước bên một người đàn ông khác.

Người đàn ông đó, Âu Dương Viễn, cũng là nhân vật kiệt xuất, vô cùng quan tâm tới cô. Nhưng chỉ có mình cô biết, cô chỉ là đang dằn dỗi, là cô cố tình chọc tức anh.

Phỏng có tác dụng gì? Cô ngây thơ như thế, làm trò hề cho người khác xem, đóng vai khổ sở như vậy, chỉ là để thử phản ứng của anh.

Nhưng anh lại hoàn toàn không có phản ứng, từ đầu chí cuối chỉ lạnh lùng quan sát, tự xem mình như người ngoài cuộc, yên lặng nhìn cô kết giao với người đàn ông khác.

Cuối cùng cô cũng thấy mệt mỏi, diễn lâu như vậy, suýt nữa chính bản thân mình cũng bị đánh lừa, nhưng anh lại chẳng mảy may rung động. Người đàn ông đó lòng dạ sắt đá, cô rốt cuộc cũng nản chí, chẳng còn sức để thăm dò.

“Em muốn chia tay.” Kể từ lúc lọt lòng, đây là lần đầu tiên cô nói câu đó với người khác, trong lòng không khỏi áy náy.

Cuối cùng lại bị Âu Dương Viễn nói toạc ra: “Người em yêu là Cố Phi Trần.”

Thì ra mọi thứ lại rõ ràng đến thế sao?

Cô ngây người ra, chỉ nghe đối phương cười nhạt bảo: “Anh có điểm nào không tốt với em? Em lại còn không biết tự hài lòng. Em yêu Cố Phi Trần ư? Anh nói cho em biết. Em đừng có năm mơ. Anh ta hoàn toàn không yêu em. Em có biết là nhờ có em. Anh ta đã lấy được bao nhiêu thứ giá trị từ anh hay không? Thử hỏi một người đàn ông nếu yêu một người phụ nữ, có thể đem cô ta ra làm món mồi để trao đổi lấy lợi ích cho mình hay không?”

“Món mồi?” Cô thực sự nghe không hiểu, chỉ cảm thấy cái từ đó quá xa lại và nhức óc.

Cô chạy đi đối chất, muốn tìm ra sự thực. Cô hỏi anh đầy kích động, đến giọng nói cũng run run, nhưng người đàn ông lạnh lùng đó dường như chẳng có chút hứng thú nào nhìn cô giọng điệu bình thản bảo: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”

“Trong mắt anh, tôi chỉ là một món hàng để trao đổi sao?” Cô gần như không dám tin.

“Theo em thì sao?” Anh vứt tờ báo trên mặt bàn, khẽ nhếch nhếch mép lên: “Thế em nghĩ giá trị của mình thì được bao nhiêu?”

Cô không sao thốt nên lời.

Anh chợt cười mỉa mai: “Nhưng rõ ràng là trong mắt Âu Dương Viễn, em đúng là bảo bối. Vì em, anh ta chủ động vứt bỏ quyền đấu giá miếng đất ở thành phố bên, giờ miếng đất đó đã trong tay anh.” Anh dừng lại đôi chút, ánh mắt lướt qua đôi môi đang run rẩy của cô, dường như khẽ sa sầm mặt lại, rồi mới nói: “Âu Dương Viễn trước nay là người đặt lợi ích lên hàng đầu, có thể khiến anh ta hy sinh như vậy, em là người đầu tiên. Kết đôi với anh ta không hẳn là việc không tốt, cớ gì phải chia tay?”

Thực ra hơn nửa năm nay, anh rất ít khi nói chuyện nhiều với cô như vậy. Nhưng lần này, từng chữ đều như một nhát sao đâm thẳng vào tim cô.

Thì ra, giữa họ thực sự có sự giao kèo về lợi ích.

Cô gần như không dám tin, ngây ra nhìn anh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, mãi sau mới chợt cảm thấy nhói đau.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt, bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro, chắc cũng chỉ đau đớn đến thế.

Hồi ức như cơn sóng lớn dồn dập ùa về, đập vào người như vỡ vụn ra từng mảnh một cách vô tình.

Tần Hoan khó khăn lắm mới thoát ra được cái vòng xoáy đó, lại như không thể kiềm chế được nụ cười mai mỉa lộ ra nơi khóe mắt, chỉ sợ đứng thêm chút nữa sẽ mất đi tự chủ.

Nhưng Cố Phi Trần lại không định để cô rời đi như vậy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng: “Người đàn ông đó là ai?”

Cô vốn đã bước đi, nhưng lúc này lại dừng lại một cách cứng nhắc. Cô nhìn anh ngờ vực, đầu tiên không hiểu, sau rồi mới tỉnh ra, không khỏi khẽ nhếch miệng cười: “Liên quan gì tới anh?”

“Em đang hẹn hò cũng anh ta?” Khuôn mặt Cố Phi Trần vẫn không nhìn ra được chút biểu cảm nào.

“Anh dựa vào đâu để tra hỏi tôi?”

“Đã từng là chồng chưa cưới.”

Chồng chưa cưới... Ba chữ đó dường như vang lên một cách cực đoan, khiến cơ thể cô như cứng lại, ngón tay để bên người khẽ run rẩy nắm chặt lại. Cô không kịp nghĩ ngợi gì liền đáp: “Chẳng thà nói tôi đã từng là bố của con cô, như thế nghe thân mật hơn.”

Lời nói vừa dứt, nụ cười lạnh lùng của cô như đông cứng lại trên khóe môi. Đó là vết thương không ai có thể làm lành giữa hai người, đến giờ vẫn chưa liền vết, lại bị cô rạch thêm ra, hoàn toàn bất ngờ, cô dường như cũng phải giật mình vì sự tàn nhẫn lạnh lùng của chính mình.

Gương mặt Cố Phi Trần trong phút chốc trắng bệch ra, vẻ mặt và lời nói của cô như nhát dao đâm mạnh vào tim anh. Bất ngờ không kịp chống đỡ, cố nhìn trong giây lát, rồi không chịu được phải quay đi ho khe khẽ.

Anh ho khá lâu, ngón tay dài cố bám lấy mép bàn, mãi lâu sau mới ngừng lại được, khuôn mặt xanh xao không giấu được nổi vẻ mệt mỏi. Bệnh tình của anh vẫn chưa khỏi hẳn, cả buổi sáng lại tiêu hao nhiều sức lực vì công ty, nay bị cô bồi cho một cú như vậy, anh chỉ thấy không khí trong khí quản như có lẫn cả đá vụn, cả vòm họng bỗng đau lạnh buốt.

Anh thở dốc một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hoan vẫn đứng yên chỗ cũ, đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng vào anh, trong mắt có chút tình cảm phức tạp, cũng không biết ngây ra vì cái gì.

Đợi khi hơi thở ổn định trở lại, anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Em phải xác định rõ người đàn ông đó có đáng tin cậy hay không.”

Nói xong, anh yên lặng một hồi lâu, Tần Hoan như mới định thần lại, ánh mắt rời hỏi khuôn mặt anh, rồi lại lộ ra vẻ châm biếm chua cay: “Chẳng lẽ anh đã cho người đi điều tra anh ấy?”

Anh đáp bằng giọng điệu thản nhiên: “Vẫn chưa.”

Vẫn chưa... vẫn chưa!

Cô bỗng cảm thấy tức giận thật sự, không khỏi cao giọng ngăn cản anh: “Tốt nhất là đừng bao giờ làm chuyện đó. Việc của tôi không cần anh nhúng tay vào.” Cô đã bước ra ngoài cửa phòng, lại quay đầu lại, nhấn mạnh từ chữ một: “Tôi hẹn hò với ai là việc của tôi, anh không có từ cách giám sát tôi, và đừng có hoang tưởng rằng sẽ bước vào cuộc sống mới của tôi thêm lần nữa.”

Giọng cô rất to, cũng không biết là nói cho ai nghe, nói xong liền mở toang cửa, bước ra ngoài nhanh như cơn gió.

Cô đi rất nhanh, chỉ nghe thấp thoáng phía sau có tiếng ho từng cơn từng cơn vọng lại. Tiểu Lưu đứng đợi bên ngoài, cô đi lướt qua vai anh, ngay sau đó, khẽ liếc thấy anh vội vã, chạy vào trong phòng.

Được rồi, cô nghĩ, anh ta làm sao lại có liên quan được tới cô?

Còn Nghiêm Duyệt Dân, đợi lâu như thế, không biết sẽ nghĩ gì. Nên trên đường quay lại phòng, cô gắng sức bình tĩnh trở lại, rồi hít một hơi thật sâu, quay về bên cạnh người bác sĩ hiền lành nho nhã.

“Xin lỗi anh, vừa nãy em gặp người quen đứng nói chuyện vài câu, nên quay về muộn.” Sau khi ngồi xuống, cô tỏ ý xin lỗi. Không biết đã rót được mấy tuần trà rồi, e rằng bác sĩ Nghiêm đã uống no nước.

Bác sĩ Nghiêm lại nửa đùa nửa thật: “Thấy em lâu quá không quay lại, gọi điện thoại không ai nghe, lại cứ nghĩ em không hài lòng với anh, nên bỏ về mà không thèm chào một câu.”

“Ồ? Nhưng điện thoại của em không kêu.” Cô vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ.

Cô hơi buồn bã, ngước lên vừa lúc nhìn thấy cặp mắt đang khẽ cười của đối phương, ánh mắt lướt qua bàn trà nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, như thể có ánh sáng mê hoặc lòng người, còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ. Cô càng ngượng ngùng, bèn vứt điện thoại vào trong túi nói: “Chắc điện thoại hỏng rồi, gọi được, nhưng không nghe được tiếng.”

“Thế anh đưa em đi mua chiếc mới, được không?” nói rồi không đợi cô đồng ý, liền đứng dậy, lấy chiếc áo gió vắt trên mắc bên cạnh, tay kia kéo cô dậy khỏi chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên.

“Nhưng...” tay cô khẽ co lại trong lòng bàn tay ấm nóng của anh, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn nữa.

Anh quay đầu lại nhìn cô cười khẽ, rồi mở cửa phòng, dẫn cô đi ra.

Khi đi qua sảnh lớn, Tần Hoan vẫn hơi bối rối. Cô cố tình ngó ra xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Cố Phi Trần và Tiểu Lưu.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó bỗng thấy mình thật chẳng ra sao, việc gì phải để ý đến chuyện bị anh ta nhìn thấy.

Tần Hoan ơi là Tần Hoan, chẳng lẽ cuộc sống mới của mi cũng vẫn bị anh ta khống chế?

Cô vừa mâu thuẫn nghĩ ngợi, vừa theo Nghiêm Duyệt Dân bước ra khỏi quán trà. Trong lòng đang mải nghĩ ngợi, khiến cô nhất thời quên mất mình và Nghiêm Duyệt Dân đang nắm tay nhau. Nghiêm Duyệt Dân thấy cuối cùng cô cũng không còn vùng vằng cố giãy ra, không khỏi mừng thầm trong bụng, liền bước chậm lại, cứ như vậy dắt cô đi thong dong ở trên đường Hồ Tân.

“Hôm nay anh không phải về bệnh viện sao?” cô hỏi.

“Hôm nay và ngày mai đều nghỉ.”

“Thế anh có kế hoạch gì?”

“Em thì sao? Nếu hai ngày nay em rảnh, anh có thể tùy theo sự sắp đặt của em”. Nụ cười của anh vô cùng ấm áp, có sức mạnh mê hoặc lòng người, khiến người khác không thể rời mắt khỏi.

“Em cũng chưa từng có ý định gì.” Cô chỉ khẽ lắc đầu. Trước nay đều là người khác lo liệu mọi việc cho cô.

“Vậy thì mua điện thoại xong rồi bàn tiếp.” Anh khẽ xoa xoa lòng bàn tay cô.

Cô gật đầu, không nói gì thêm.

Động tác thân mật như vậy, không hẳn khiến cô thích đến mê muội, nhưng cũng không khiến cô cảm thấy ghét bỏ, nên cô cũng chẳng cự tuyệt mà cứ để cho anh nắm chặt lấy tay bằng những ngón tay lành lạnh, làm ấm trái tim cô bằng hơi ấm của anh.

Anh đưa cô đến một hàng điện thoại di động loại mới.

Trong lúc lựa chọn, anh hỏi cô thích loại nào.

Cô không nghĩ ngợi liền chỉ ngay một chiếc, cùng loại với cái cô đang dùng.

“Thế có phải là lưu luyến cái cũ không?” Anh cười buột miệng hỏi.

Cô ngây ra một lúc rồi kiên quyết không chịu thừa nhận: “Chỉ là em lười, dùng những thứ vừa ý không muốn thay đổi dễ dàng.”

Anh hiền lành bảo: “Tùy em.”

Thực ra không phải riêng việc này, mà trong nhiều chuyện khác, Nghiêm Duyệt Dân đều chiều theo cô. Những việc hai người cùng làm, chỉ cần cô thích, anh sẽ hiếm khi phản đối.

Dùng quan điểm của Trần Trạch Như để nói, đây đại loại là ga-lăng.

Còn Tần Hoan cũng dần dần quen với sự chăm sóc của anh, cô biết, anh không phải là người không có chủ kiến, chỉ vì yêu thương cô, nên mới tình nguyện thỏa hiệp như vậy.

Có lần cô cười bảo: “Anh cứ như thế này sẽ làm hư em mất.”

“Sau đó thì sao?”

“Đừng có nói là em không nhắc anh, đến lúc đó tình tình em sẽ càng ngày càng tệ.”

“Nếu đúng là có ngày đó, cũng là do anh gieo nhân nào gặt quả ấy, chẳng trách ai được.” Trong lúc nói, Nghiêm Duyệt Dân dừng xe ở bãi đỗ xe dưới hầm siêu thị, anh tắt máy, lất tay gõ nhẹ trán cô, cười bảo: “Huống hồ em lại tốt như vậy, đã cảnh báo anh trước.”

“Chẳng trách mà các y tá trong bệnh viện đều thích anh.” Cô tránh sang một bên, tiện tay mở cửa xe, vẫn không quên trêu đùa anh.

“Thật sao? Vậy mà anh không biết.”

“Là anh giả ngốc thôi.”

“Sao họ lại thích anh? Vì anh đẹp trai sao?”

Nghiêm Duyệt Dân cố tình làm động tác suy nghĩ để đùa cho cô vui, bởi cô vẫn nghĩ tất cả bác sĩ đều là những người nghiêm túc theo kiểu học giả.

“Vừa đẹp trai, lại tốt tính, đương nhiên mọi người thích là đúng rồi.” Cô bình luận một cách nghiêm chỉnh.

“Thế còn em? Thích anh được chừng nào?” Nghiêm Duyệt Dân khóa xe, bước nhanh tới khoác vai cô, cười vui hỏi.

Cô khẽ cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên vai mình, mỉm cười không nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.