Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 50: Trở về




Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Không lâu sau ngày tách nhau ra ở Nhạc Châu Thành, Hạo Khiên liền nhận được hạc giấy truyền tin của Tử Hiên, sau khi truyền âm cho đám người Mộng Tịch, mọi người cùng đi đến nơi giao hẹn để hội họp. Kỳ thực cũng không phải sự tình gì gấp, mà chỉ vì ba tháng nữa sẽ diễn ra Tiên Kiếm đại hội, Hạo Huyền ra lệnh cho hắn cùng Tử Hiên đi đến các môn phái để gửi thư mời.

Nói đến Tiên Kiếm đại hội, thì phải nói đến chuyện phân tranh ngàn năm trước của các môn phái tu tiên. Lúc đó chuyện tu tiên cũng không có thịnh hành như bây giờ, các môn phái cũng chỉ mới thành lập, đại đa số các vị chưởng môn cũng chỉ hiểu biết một chút về thuật pháp đạo sĩ đơn giản. Vì vậy nhờ một chút bản lĩnh bên ngoài đã tự lập không ít môn phái khác nhau.

Sau đó vì muốn mở rộng thế lực của mình, những người này liền tuyên dương lợi ích của việc tu tiên đi khắp nơi, thấy có người nào hứng thú thì tìm mọi cách để lôi kéo, biểu diễn toàn bộ bản lĩnh của mình để mời mọi người gia nhập môn phái. Rốt cuộc, có một lần các môn phái này muốn một vị người phàm có võ nghệ cao cường gia nhập vào môn phái của mình, mà nổi lên tranh chấp mãnh liệt.

Lúc đó vừa vặn lại có một vị cao nhân vân du tứ hải đi ngang qua, đã dùng một phương pháp đơn giản để hóa giải mâu thuẫn của bọn họ. Đó chính là các môn phái có thể tiến hành tỷ thí luận bàn với nhau, lúc đó có thể đem hết các bản lĩnh mà môn phái mình có được ra biểu diễn, sau đó sẽ để cho người tự do gia nhập môn phái mà họ mong muốn.

Từ đó về sau, giữa các môn phái liền hình thành các cuộc luận bàn với nhau. Vì để mở rộng thế lực môn phái của mình, các chưởng môn liền để cho tất cả đệ tử của mình chăm chỉ khổ tu. Mà qua các cuộc thi đấu công khai như vậy, một số môn phải chỉ có hư danh, cùng từ từ bị loại bỏ. Trải qua ngàn năm, hiện giờ mục đích của cửu đại môn phái khi tổ chức Tiên Kiếm đại hội cũng đã không còn là lôi kéo đệ tử mới nhập môn nữa, mà chỉ là tiến hành theo một cách tiếp nối truyền thống. Mà địa điểm mỗi lần tổ chức, chính là môn phái mà đợt Tiện kiếm đại hội lần trước có đệ tử đạt thứ hạng cao nhất.

Mà lần trước chính Tử Hiên giành được giải cao nhất, vì thế Tiên Kiếm đại hội lần này tự nhiên sẽ diễn ra ở Thiên Thanh. Mặc dù cho đến nay, Tiên Kiếm đại hội đều chỉ có Cửu đại môn phái tham gia, cũng không cần phải phát ra thiếp mời gì cả, nhưng lần này lại là một ngoại lệ.

Thời điểm hiện giờ cách thời gian Ma Quân ước hẹn khi xưa chỉ còn không tới hai năm, lục giới đã bắt đầu rung chuyển, xung quanh đều ẩn giấu tai họa ngầm. Lần Tiên Kiếm đại hội này ngoài mặt là một dịp để cho các đại môn phái luận bàn với nhau, nhưng thực chất lại không khác gì cuộc họp kín của Thập đại đại môn phái đến để thương lượng đối sách.

Những lần đại hội trước đều có ít hoặc nhiều những đệ tử của các môn phái nhỏ khác lẫn vào, nhưng lần này là sự tình trọng đại. Vì để tránh cho xảy ra những phiền toái không cần thiết, nên Hạo Huyền cùng Viêm Mạch đã tự rót pháp lực của mình vào thư mời, đưa đến tận tay các vị chưởng môn cùng đệ tử. Chỉ khi cầm thư mời trên tay mới có thể lên được Thiên Thanh.

***

Dịch Vân Lạc ly khai khỏi Thiên thanh đã hai tháng, mới chỉ trở về có ba ngày, mà trên bàn đẽ chất đầy thư tín.

Dường như Dịch Vân Lạc cảm ứng được hiện giờ Ứng Bá Thiên đã xuất quan. Chuyện gì nên đến thì cuối cùng nó cũng sẽ đến, chỉ là Dịch Vân Lạc không ngờ rằng, hắn thế nhưng lại luyện thành ma công, so với ước hẹn hai mươi năm còn sớm hơn nhiều.

Nghe được tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Dịch Vân Lạc khẽ thở dài, để đồ trong tay xuống, hai mắt khép hờ, tay trái chống lên bàn nhẹ bopa hai bên thái dương, trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Mà nguyện nhân lại là:

–Hai canh giờ trước–

-Sư phụ, Tịch Nhi vừa mới làm một chút điểm tâm, người mau nếm thử.

–Một canh giờ trước–

-Sư phụ, Tịch Nhi vừa pha được một ấm trà, người mệt mỏi thì mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!

–Nửa canh giờ trước–

-Sư phụ, Tịch Nhi đã đem y phục của người đặt ở trên giường.



Lần này sẽ không là muốn nói với hắn, ngay cả nước tắm rửa của hắn nàng cũng đã chuẩn bị xong rồi nha?

Nghĩ tới đây, Dịch Vân Lạc lại thoáng lúng túng nhíu mày. Trước đây nàng còn nhỏ hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại đã trưởng thành thành một cô nương, thầy trò bọn họ hai người là cô nam quả nữ ở trong Sương vân điện này, quả thật có chút gì đó không ổn.

Ngẩng đầu nhìn, đã thấy Mộng Tịch vẫn còn giữ thói quên ló đầu ra khỏi cửa nhìn vào trong mờ ám, Dịch Vân Lạc không khỏi mỉm cười. Đã nhiều năm như vậy, nàng như thế nào còn chưa sửa được thói quen này? Bất quá, hanh động này của Mộng Tịch cũng chứng minh được ít nhất nàng đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng. So với bộ dáng cung kính khi mới đến đây, hắn lại càng thích vẻ tinh quái như vậy ở nàng.

Thấy nàng đóng cửa, đi tới bên mình, Dịch Vân Lạc đứng lên, bày ra một bộ dáng tiên phong đạo cốt:

-Lần này lại là chuyện gì nữa?

-Sư phụ, đây là thư Tử Hiên sư huynh buổi chiều đưa tới.

Mộng Tịch đi tới bên cạnh Dịch Vân Lạc, đưa bức thư trong tay cho sư phụ, vì sao nàng lại cảm giác được sư phụ đang hung dữ nha…?

Liếc mắt nhìn một cái, Dịch Vân Lạc cũng không đưa tay lấy, lẳng lặng nhìn nàng nói:

-Thư này buổi chiều đã đưa tới, vì sao bây giờ mới mang đến?

Dịch Vân Lạc nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại đã là giờ hợi* rồi.

*Giờ hợi: từ 9h đến 11h tối*

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng ửng đỏ, Mộng Tịch có chút ngây ngốc cười, hai mắt lóe sáng nhìn Dịch Vân Lạc, vô tội nói:

-Con không cẩn thận quên mất…

Cầm lấy bức thư đặt ở trên bàn, hai tay Dịch Vân Lạc để ở phái sau lưng, cúi đầu nhìn nàng không nói.

Thư của Tử Hiên truyền đến, hắn không phải là không biết. Chỉ là mỗi lần có thư đưa đến Sương Vân điện, nàng đều hưng trí bừng bừng chạy ra lấy, sau đó sẽ lập tức đưa cho hắn. Dần dần, hắn cũng hình thành thói quen, để nàng ra lấy thư. Nhưng mà mấy ngày nay, sau khi nhận được thư, thật lâu sau nàng mới đưa đến cho hắn. Lúc đầu hắn còn nghĩ là do nàng quên, nhưng là liên tục mấy lần liên tục đều như vậy, làm cho hắn không khỏi hoài nghi đây là nàng cố ý làm như vậy.

Lúc trước ngoại trừ lúc hắn ở trên đại điện, nàng ở bên cạnh châm trà cho hắn, thì thời gian còn lại nàng cũng rất hiếm khi quấy rầy hắn, ngay cả đổi trà cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Chứ đừng nói là mang đến điểm tâm, hay là sắp xếp y phục cho hắn. Bây giờ lại năm lần bảy lượt đi vào, làm cho Dịch Vân Lạc không khỏi sinh ra điều khó hiểu.

Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, lúc trước đến giờ hợi là nàng đã đi nghỉ ngơi, nhưng dường như sau lần đi ra ngoài rèn luyện này nàng lại biết thành một người hoàn toàn khác. Không biết có phải do tinh thần quá hưng phấn, hay là do thói quen không thích cuộc sống yên tĩnh như vậy. Lần nào cũng chờ sau khi hắn trở về phòng nghỉ ngơi, nàng mới tự mình đi về nghỉ ngơi. Điều này càng làm Dịch Vân Lạc khó hiểu.

Thè lưỡi, khi nhìn đến ánh mắt sư phụ, Mộng Tịch có chút mất tự nhiên, đưa tay ra kéo ống tay áo Dịch Vân Lạc, lẩm bẩm nói:

-Sư phụ, dạo gần đây sư phụ đều bề bộn công việc, con … Con chỉ là muốn ở bên cạnh sư phụ…

-Tịch Nhi…

Tâm trạng bỗng nhiên thông suốt, Dịch Vân Lạc nhất thời hiểu được nguyên nhân nàng làm như vậy, bất đắc dĩ nói:

-Sao con lại phải khổ như vậy?

Dù cho nàng làm nhiều việc hơn nữa, hắn cũng phải ly khai. Hắn cho rằng nàng đã hiểu được, nhưng lại không ngờ rằng nàng lại càng ngày càng hãm sâu vào.

Nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của sư phụ, trong lòng Mộng Tịch ẩn ẩn đau, buông ra ống tay áo của sư phụ, hai tay của nàng lại xoắn vào nhau giấu trong ống tay áo, thấp giọng nói:

-Mặc dù sư phụ không nói cho con biết, nhưng con cũng đã theo người nhiều năm như vậy, nếu như con thật sự không biết, thật không xứng là đồ đệ của người. Con biết, cái ngày kia rất nhanh sẽ tới, vì thế sư phụ mới nói con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau này sẽ không quá mức thương tâm. Trong lòng sư phụ có đại nghĩa, vì phần đại nghĩ này, sư phụ sẽ liều cả tính mạng của mình, cho dù hy sinh tính mạng của mình cũng sẽ không hối tiếc. nhưng Tịch Nhi cũng chỉ là người phàm tục, nếu không phải sư phụ cứu Tịch Nhi, thì con cũng đã chết. Cuộc đời này Tịch Nhi cũng không cầu gì nhiều, chỉ hy vọng mình có thể luôn ở bên cạnh sư phụ. Đây cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của con.

Thấy Dịch Vân Lạc không nói gì, Mộng Tịch khẽ cắn môi, viền mắt mơ hồ, mang theo ủy khuất, mang theo chút cầu khẩn, cùng kiên định, nói:

-Sư phụ, người đáp ứng Tịch Nhi có được hay không. Mặc kệ sau này người muốn đi đâu, nhất định không được bỏ lại Tịch Nhi một mình…

Cho dù chết, nàng cũng muốn cùng Dịch Vân Lạc chết một chỗ…

-Vi sư sống mấy trăm năm, cũng đã sớm nhìn thấu hết tất cả. sinh tử cũng không để ý. Nhưng con không giống như ta, con còn con đường rất dài cần phải đi hết, cần gì phải chấp nhất như vậy?

Nhìn thấy trong mắt nàng sự bướng bỉnh cùng kiên định, Dịch Vân Lạc có chút không bằng lòng. Xoay người đưa lưng về phía nàng, hắn như thế nào lại không muốn thường xuyên ở bên cạnh nàng, chỉ là…

Nhắm lại hai con mắt, đem lo lắng trong đáy mắt giấu kỹ xuống đáy lòng. Gần đây, hắn càng lúc càng nhiều cảm xúc không nói thành lời, là vì tiểu đồ đệ của mình sao?

-Ở trong lòng sư phụ, con có lẽ chỉ là một sinh mạng trong chớp mắt. Thế nhưng, ở trong lòng Tịch Nhi, sư phụ lại là toàn bộ sinh mệnh của con, là độc nhất vô nhị, là điều duy nhất….

Do dự một chút, Mộng Tịch bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy Dịch Vân Lạc từ phía sau, đầu tựa lên tấm lưng lạnh lẽo, thanh âm có chút rầu rĩ:

-Sư phụ, Tịch Nhi cũng đã trưởng thành, có thể tự bảo vệ chính mình, cũng có thể… bảo hộ người.

Nếu quả thật về sau có một ngày như vậy, nàng cũng không hề do dự mà sẽ bảo vệ người, cho dù là cần phải lấy tính mạng của mình đi đổi. Nàng có chết, cũng không sao cả, nhưng nàng lại không thể trơ mắt nhìn sư phụ chết, nhất là sau khi nàng đã biết tâm ý của mình.

Ba chữ cuối cùng, Mộng Tịch lại nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại rõ ràng rơi vào tai Dịch Vân Lạc.

Cảm giác bên hông của hắn được một vòng tay siết chặt, cảm giác được thân thể mềm mại như mây của của nàng, cảm giác được hơi thở ấm nóng phả lên lưng hắn, từng cỗ cảm giác tê dại truyền ra. Trong lòng Dịch Vân Lạc nổi lên từng trận hơi nóng, giống như làn gió mùa xuân ấm áp, xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh hắn.

Nàng đã trưởng thành, mặc dù trong mắt hắn nàng chỉ là một tiểu đồ đệ, vẫn còn hắn phải tự chiếu cố. Nhưng nàng nói nàng đã trưởng thành, nàng nói, nàng có thể bảo vệ hắn… Ba chữ vô cùng đơn giản, rõ ràng có thể đó là do nàng nhất thời xúc động mà nói ra, nhưng vì sao hắn lại muốn chuyện đó thành sự thật?

Ý niệm đó đột nhiên xuất hiện mơ hồ trong đầu, lại như sóng thủy triều dâng lên, Dịch Vân Lạc mở mắt ra, mang theo vẻ kinh ngạc cùng không thể tin được. cúi đầu nhìn chằm chằm vào vòng tay vẫn còn đang bên hông mình, dùng sức đẩy tay của Mộng Tịch ra, bộ dáng thất tha thất thểu đi về phía trước vài bước.

-Sư phụ…?

Bởi vì hoàn toàn không có chuẩn bị trước tâm lý, Mộng Tịch bị khí lực bất thình lình của Dịch Vân Lạc đẩy ra, ngã xuống mặt đất. Xoa cổ tay bị Dịch Vân Lạc nắm có chút hồng, ngẩng đầu, mang theo ánh mắt mê mang, cùng không hiểu.

-Đi ra ngoài!

Chống bàn, Dịch Vân Lạc nhắm chặt hai mắt, lạnh lùng nói.

Thấy thân thể Dịch Vân Lạc có chút run, Mộng Tịch vội vã từ dưới đất bò lên, bước nhanh tới bên cạnh sư phụ, ôm lấy cánh tay, khẩn trương hỏi:

-Sư phụ, người làm sao vậy?

-Ta nói ngươi mau đi ra ngoài.

Rút cánh tay từ trong tay nàng ra, Dịch Vân Lạc lạnh lùng nói. Cánh tay áo Dịch Vân Lạc vung lên, Mộng Tịch cảm giác được có một cỗ lực lượng cường đại đẩy nàng ra khỏi đại điện. Mộng Tịch vội vã vươn tay, theo thói quen muốn nắm lấy ống tay áo của sư phụ, nhưng chỉ bắt được một mảnh hư vô.

Ngồi ở thềm cỏ mềm mại trước điện, Mộng Tịch cúi đầu nhìn hai tay của mình, ngồi một lúc lâu cũng không nhúc nhích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.