Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 104: Thủy linh thạch




Mộng Tịch cùng Thi vương đợi nửa ngày, như ngọn núi sừng sững trước cửa Long cung không chút sứt mẻ. Ngay khi hai người nhìn nhau, thầm nghĩ có cần dùng vũ lực xông vào hay không thì cửa lại chậm rãi mở ra.

Tay hai tôm binh lúc nãy cầm tam xoa kích, y phục chỉnh tề cung kính đứng cung kính hai bên . Biểu hiện so với lúc nãy một trời một vực. Quân trang túc mục, thần thái uy nghiêm, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.

Sau đó một nam tử trẻ tuổi cẩm y ngọc bào, phong độ nhẹ nhàng đi đến trước mặt Mộng Tịch. Đôi mắt hắn đen kịt sâu thẳm, giống như một vòng xoáy thật lớn, đối phương chỉ cần nhìn một cái liền bị hút vào bên trong.Hắn khẽ mím đôi môi mỏng đỏ sẫm, hay tay chắp sau lưng.

-Cô nương là đệ tử Thiên Thanh?

Hiển nhiên binh tôm lúc nãy đã đem chuyện nói hết cho hắn. Thế nên ngữ điệu của hắn là khẳng định, không có chút vòng vong đoán ý gì.

-Đúng vậy.

Mộng Tịch gật đầu, quy củ đáp lại.Người này vừa nhìn đã thấy khí chất phi phàm. Chỉ một câu nói nhưng trongl úc giơ tay nhấc chân toát ra quý khí từ trong ra ngoài.

Đây có lẽ là Đông Hải Long vương? Mộng Tịch thầm suy đoán trong lòng nhưng lại bác bỏ suy nghĩ của mình ngay lập tức. Người trước mắt cao lắm là hai mươi ba mươi tuổi; trước lúc đi Sư bá và Sư thúc nói cho nàng biết Đông Hải Long vương đã hơn vạn tuổi. Mặc dù pháp lực hắn cao cường, thần tiên tuổi thọ lâu dài, cũng không thể trẻ như vậy được!

Nam tử nâng tay, binh tôm kia liền đem bái thiếp đặt vài tay hắn; âm thanh trầm ổn lần nữa vang lên:

-Thật có lỗi với cô nương. Gia phụ mấy ngày trước nhận được thư Thượng đế mời, đã đến Thiên đình chưa về. Bái thiếp này trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không cách nào chuyển giao đến Người, mong cô nương thứ lỗi.

-Cái này… Ngươi có biết khi nào Long vương trở về không?

Mộng Tịch ngẩng đầu, không nhận lại bái thiếp mà đôi mắt trong suốt lại lóe lên vài phần lo lắng nhìn hắn hỏi.

Nhìn đôi mắt sáng ngời kia tâm Long Uyên run lên. Ánh mắt này… Cực kì… Giống người kia.

-Niệm Tâm? Ngươi là Niệm Tâm?

Trong mắt xẹt qua tia mừng rỡ, Long Uyên bước một bước dài về phía Mộng Tịch, cúi đầu nhìn nàng chỉ cao tới vai hắn.

Niệm Tâm là ai? Mộng Tịch nhíu mày, lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn:

-Ngươi nhận nhầm người, ta tên Mộng Tịch.

Không phải là Niệm Tâm gì đó.

-Không, không đúng. Cho dù ta có quên tất cả mọi người cũng sẽ không quên ngươi. Ngươi không nhớ rõ sao? Năm trăm năm trước ngươi từng cứu ta, ta chính là con răn kia!

Long Uyên có chút kích động tiến lên một bước, hai tay nắm vai Mộng Tịch, bình tĩnh lúc nãy bay sạch.

Bị cử động không báo trước của hắn dọa cho nhảy dựng, Mộng Tịch nhíu nhíu mày, xác định mình chưa bao giờ cứu một con rắn. Càng không cần nói tới việc của năm trăm năm trước, khi đó không biết nàng đã sinh ra chưa nữa.

-Thái tử điện hạ. Thỉnh ngài tự trọng!

Kéo Mộng Tịch ra khỏi tay Long Uyên, đem nàng bảo hộ phía sau, ngữ điệu Thi vương tựa hồ có chút địch ý.

Thái độ của binh tôm thủ vệ tương phản rõ ràng còn không nói, cớ gì nhi tử của Long vương cũng cùng một dạng như thế?! Thật không hiểu nổi, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là rắn chuột một ổ?

Thấy vẻ mặt Mộng Tịch nghi hoặc, không chút nào giống bộ dáng giả vờ, Long Uyên cũng không miễn cưỡng. Trong lòng hoài nghi có phải mình thật sự nhận nhầm người không! Nhìn Mộng tịch đang ở phía sau Thi vương, Long Uyên bắt đầu tỉ mỉ quan sát nàng.

Bộ dáng nàng mặc dù không khác trước là bao nhưng đôi mắt kia lại giống đến thần kỳ. Lần đầu khi hắn tỉnh lại liền nhìn thấy một đôi mắt, sáng suốt hữu thần, trong suốt như nước, tinh thuần tựa Thiên sơn Tuyết liên. So với bất kì bảo thạch gì hắn từng thấy qua còn đẹp hơn nhiều. Đôi mắt ấy hấp dẫn hắn thật sâu; thế nên năm trăm năm qua chưa từng có bất kì người nào có thể lọt vào tầm mắt của hắn.

Vừa rồi nhìn đôi mắt Mộng Tịch hắn dường như nhớ tới cái nhìn kia. Mặc dù bên trong ẩn chứa u sầu vẫn không cách nào che giấu được tinh thuần nơi đáy mắt. Cho rằng cuốc cùng cũng chờ được nàng, không nghĩ tới nàng lại khong biết mình.

Mang theo suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Long Uyên dần dời xuống, thấy khối ngọc bội bên hông nàng, mọi nghi ngờ tan thành mây khói. Năm trăm năm đợi chờ, năm trăm năm tưởng niệm! Cho dù nàng thay đổi dáng vẻ ngoài, hắn cũng sẽ không nhận sai người. Huống chi ngọc bội kia là chính tay hắn tặng nàng năm đó.

Long Uyên vừa muốn kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện nhưng nghĩ tới nàng giờ đã là đệ tử Thiên Thanh, lời đến bên môi lại nuốt về.

Chẳng lẽ nàng chuyển thế? Vậy nên mọi chuyện trước đây đều không nhớ rõ; nàng quên hắn, cũng quên chuyện đã cứu hắn? Nhưng như vậy thì giải thích thế nào về khối ngọc bội kia? Vì sao nó còn trên người nàng?

Trong lòng có trăm mối nghi không giải được, Long Uyên cũng chỉ có thể tạm thời buông tay. Hướng về Mộng Tịch hơi gật đầu:

-Xin lỗi Mộng Tịch cô nương. Là ta lỗ mãng. Cô nương rất giống với một vị bằng hữu của ta. Ta nhất thờ hồ đồ nhận nhầm người, kính xin cô nương không trách. Nếu có chỗ mạo phạm, ta tại đây xin lỗi cô nương.

Mộng Tịch cười nhạt:

-Không sao. Đây là chuyện nhỏ, không nên để trong lòng.

Long Uyên thu hồi nụ cười văn nhã, khôi phục yên lặng. Mộng Tịch lại tiếp tục hỏi:

-Lần này Mộng Tịch đến đây là có chuyện quan trong cần cầu kiến Long vương. Long vương không ó trong cung, xin hỏi, Thái tử điện hạ có thể làm chủ giúp không?

Long Uyên hơi nghiêng đầu:

-Vậy còn phải xem Mộng Tịch cô nương có “chuyện gì quan trọng”

-Mộng Tịch muốn mượn Long cung một vật, đem về cứu Sư phụ.

Bái thiếp bị Hạo Huyến phong ấn, trừ Long vương không ai có thể mở được. Trước mắt Long vương chưa về, Mộng Tịch chỉ có thể hương Long Thái tử cầu vận khí.

Chuyện Dịch Vân Lạc bị thương Long Uyên cũng sớm nghe được, chỉ là không ngờ lần này cần Long cung bọn hắn xuất thủ.

-Nếu là vì Tôn thượng, cô nương cần gì xin cứ mở miệng. Chỉ cần Long cung ta có nhất định sẽ cho cô nương mượn.

-Thật không? Vậy may quá!

Mộng Tịch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, khóe môi cong cong tự vầng trăng non.

-Thái tử điện hạ, không biết mảnh vỡ đá Nữ Oa, Thủy linh thạch có ở Long cung hay không?

-Ồ? Cô nương muốn mượn Thủy linh thạch?

Long Uyên như có như không liếc nhìn khôi ngọc bội bên hông Mộng Tịch một cái, thấy nàng gật đầu không chút do dự liền đồng ý:

-Đương nhiên có thể. Nhưng mà ta có một việc muốn hỏi cô nương trước.

Nửa câu đầu làm Mộng Tịch mừng rỡ nhưng nghe nửa câu sau, nụ cười trên môi Mộng Tịch liền đông cứng. Nàng biết, nhất định không đơn giản như vậy. Nếu như tùy tiện hỏi một câu rồi đồng ý giao vật quý trọng như thế cho nàng mượn, Chưởng môn còn có thể viết bái thiếp trang trọng cho nàng đưa tới sao?

Thấy Mộng Tịch không nháy mắt chờ mình nói tiếp, lúc này Long Uyên mới thật sự nhìn vào ngọc bội bên hông nàng, ngon tay thon dài chỉ vào nó, nhẹ nhàng hỏi:

-Cô nương có thể nói cho ta biết, ngọc bội trên người cô nương do đâu mà có không?

Ngọc bội? Mộng Tịch cúi đầu nhìn khối ngọc bội màu lam bên hông, đáy lòng bỗng ấm áp, trong lúc lơ đãng khóe miệng congcong. Nàng thao khối ngọc bội xuống, nâng niu trong lòng bàn tay tựa như đang cầm trân bảo bậc nhất trên đời:

-Đây là tín vật Sư phụ cho ta lúc bái sư. Nó đã theo ta nhiều năm, chưa từngxa nhau nửa bước.

-Tôn thượng đưa cho ngươi?

Khuôn mặt Long Uyên đầy kinh ngạc, hắn không hiểu. Đây rõ ràng là ngọc bội hắn tặng Niệm Tâm, sao lại đến tay Tôn thượng???

Mộng Tịch gật đầu, nghĩ đến chừng ấy thời gian sống cùng Sư phụ, trong lòng lại là ấm áp vô tận.

Thi vương nhìn Long Uyên chau mày, lại nhìn vẻ mặt say sưa của Mộng Tịch, hơi nhướn mày nói:

-Thái tử điện hạ, Mộng Tịch đã trả lời vấn đề của ngươi, vậy ngươi có thể cho chúng ta mượn Thủy linh châu không?

Long Uyên thế này càng chứng minh suy nghĩ torng lòng Thi vương, người dưới nước quả nhiên là ngoại tộc, không thể dùng lẽ thường mà nói. Giống như bây giờ, ngọc bội của Mộng Tịch can hệ gì với Thủy linh châu mà bọn họ muốn mượn?! Long Uyên sao có thể dễ dàng cho bọn họ đến rồi đi tự tại.

Long Uyên thu hồi ánh mắt, khóe miệng giương lên:

-Thủy linh thạch đã sớm ở trên tay các ngươi, không phải sao?

-A? Ở đâu?

Long Uyên đã đưa Thủy linh thạch cho bọn họ? Sao hắn không biết? Thi vương ngẩng đầu, Mộng Tịch cũng đang kinh ngạc, kì quá nhìn hắn. Trong mắt mờ mịt, rõ ràng là “Ta cũng không hiểu”!

Long Uyên cười lạnh nhạt, nhìn về nơi xa:

-Ngọc bội cô nương cầm trong tay là thứ ta từng tặng bằng hữu. Mặc dù ta không biết vì sao nó lại ở trong tay Tôn thượng, nhưng đồ của mình ta tuyệt đối không thể nhận sai.

Miệng Thi vương há to, môi có chút run rẩy:

-Ngươi… Ý của ngươi là… Là khối ngọc bội này chính là… Chính là…

-Không sai! Nó chính là Thủy linh thạch các ngươi muốn tìm.

Long Uyên nhìn Mộng Tịch, chế nhạo nói:

-Thứ này đã sớm thuộc về cô nương. Nếu cô nương còn muốn đến Long cung hỏi mượn phụ vương ta, ta nghĩ dù có bái thiếp của Chưởng môn quý phái, phụ vương ta cũng bất lực.

Hắn nói ngọc bội luôn ở bên người Sư phụ trước đây, giờ là của nàng, chính là Thủy linh thạch? Mộng Tịch ngẩn ra nhìm ngọc bội đang tỏa ra ánh sáng màu lam yếu ớt trong tay, lại nhìn thần tình mỉm cười của Long Uyên, có chút không dám tin.

Vừa rời Thiên Thanh không bao lâu, Mạnh Tiêu Nhiên tự mình đưa tới Hỏa linh thạch đã khiến nàng rất kinh ngạc, mừng rỡ vô cùng. Hiện tại có người nói cho nàng biết Thủy linh thạch vẫn luôn bên cạnh nàng. Điều này sao có thể khiến nàng tin được!

Chưởng môn sư bá nói tìm đá Nữ Oa cần phải có duyên phận. Chẳng lẽ nàng là người có duyên này sao?

Nháy nháy mắt, Mộng Tịch cẩn thận nghĩ lại, phát hiện có điểm không đúng:

-Thái tử điện hạ thứ lỗi. Chưởng môn nói Thủy linh thạch là màu đen. Cái này…

Mộng Tịch còn chưa dứt lời trong tay Long Uyên đã nổi lên một ít sương mù màu lam. Hắn nhẹ nhàng phất qua ngọc bội trong tay nàng, giống như ngày đó Hạo Huyền phất tay qua linh thạch của Hạo Khiên và Hinh Nhị. Ngọc bội lập tức trở thành một dạng khác.

Màu đen! Thật sự là màu đen!

Nếu là bình thường Mộng Tịch còn chưa tin; nhưng nàng đã thấy qua Hỏa linh thạch hình dạng kì lạ. Thêm lần này nhìn thấy ngọc bội chuyển màu đen, nháy mắt liền tin ngay.

Khối ngọc bội nàng từng cho rằng có khí tức của Sư phụ, mang theo nó giống như Sư phụ luôn bên cạnh, lại chính là mảnh vỡ thứ hai của đá Nữ Oa, Thủy linh thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.