Mộng Dục

Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm




Ngón tay ma quái của Trịnh Liệt rút ra đâm vào từ từ, rồi dần dần tăng lên tốc độ.

Tiếng thở dốc của Lâm Vĩnh Túc cũng hít vào thở ra ngày càng gấp gáp hơn.

Hơi nóng lan tỏa khắp toàn thân, tựa như lửa đang cháy trong người.

Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo cơ thể khó chịu, hàng lông mày chau lại, ánh mắt như nước đã có điểm mờ đục vì dục vọng đang dâng lên.

“Ân... Trịnh Liệt... Tôi...tôi muốn...”

Ngón tay đang ra vào hoa huy*t của Trịnh Liệt dừng lại một chút, cất giọng trầm đục khàn khàn hỏi lại người đang ở dưới thân.

“Muốn? Muốn gì?”

Hắn đương nhiên hiểu cô đang muốn gì, bởi vì thân thể hắn cũng là đang kêu gào mãnh liệt, ham muốn của hắn cũng gần như sắp không thể kiềm chế thêm nữa.

Chỉ cần bây giờ cô nói “muốn gì” thì hắn nhất định sẽ dứt khoát cởi phăng đi chiếc quần khó chịu trên người mà mạnh mẽ đâm vào người cô.

Nhưng là Lâm Vĩnh Túc lại chỉ mấp máy môi, không có trả lời vào câu hỏi của hắn.

Tầm mắt Trịnh Liệt liền hiện ra tia không vui, tập trung vào hai quả anh đào phía trước, ánh mắt nóng cháy tỏ rõ ham muốn của đần ông khiến Lâm Vĩnh Túc cảm thấy nóng như lửa, máu toàn thân dường như tập trung chảy về chỗ hắn đang nhìn.

Giọng Trịnh Liệt trầm khàn truyền tới: “Cô gái, nơi này của em đã bắt đầu nhô cao rồi. Em còn không thừa nhận là muốn gì?”

Đột nhiên Lâm Vĩnh Túc nhất thời phát hiện hóa ra giọng đàn ông cũng có thể khơi mào dục vọng, cô vặn vẹo người, cảm giác khó chịu nóng ran càng ngày càng tăng cao.

“Cô gái, em muốn gì?” Lâm Vĩnh Túc chỉ biết đáp lại bằng những từ ngữ ậm ừ trong miệng.

Ngón tay phía dưới của hắn càng động, hắn không cho ngón tay vào mà chỉ xoa nắn, trêu đùa nơi mẫn cảm.

Lâm Vĩnh Túc khẽ cắn lấy mu bàn tay: “A..ưm...ưmmmm”

Âm thanh kiều mị như đâm thẳng vào lòng Trịnh Liệt, khiến cho ham muốn của hắn lại vô cớ tăng thêm một bậc, tiểu yêu tinh này rên thật quá mê hồn.

Một tay ở phía dưới cảm thấy cô rất ướt rồi, vậy mà dịch mật chảy ra càng lúc càng nhiều, càng ngày càng ướt đẫm.

“Ướt thật nha, em vẫn chưa chịu nói sao? Nói muốn tôi xâm phạm em. Nhanh!”

Lực đạo của tay hắn quá mạnh mẽ, nhịp điệu quá nhanh, cuối cùng Lâm Vĩnh Túc cũng không thể nhịn được nữa: “Ừm, ân...cho...ân... Cho tôi... Tôi muốn anh...a... Muốn anh xâm phạm… a..”

Chỉ đợi có vậy, Trịnh Liệt dường như là ngay tức thì cởi ra thắt lưng, ném sang một bên, sau đó là kéo khoá quần âu, cởi ra, ném sang một bên.

Tay Trịnh Liệt vẫn là không an phận, tiết tấu xoa nắn bộ vị mẫn cảm quá lớn, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng “lép nhép” ái muội.

Khoái cảm đột nhiên bao vây lấy đầu óc cô, làm cô đê mê đến mê muội, nhưng khoái cảm lại quá mãnh liệt, khiến cô theo bản năm muốn khép hai chân lại trì hoãn sự đày đọa mê người này, Trịnh Liệy làm sao có thể không phát hiện ra ý đồ của cô, liền nhanh hơn một bước kéo hai đùi cô hướng lên trên, gác một chân lên thành ghế phía sau, chân còn lại đặt trên vô lăng tay lái.

Anh vươn tay ra, bấm một nút màu xanh, không gian trong xe liền thu về, trả lại cho hai người một mô hình lều trại thu nhỏ, mà bên trong lều trại dường như không có bất cứ gì khác ngoài bốn chiếc ghế san sát nhau như một tấm đệm êm ái.

Dù không gian trong xe đã được mở rộng và không cò bất kỳ chướng ngại vật nào nên lúc này, ở tư thế hai chân bị tách rộng ra thế này, Lâm Vĩnh Túc càng dễ bị đùa bỡn, tuy rằng rất xấu hổ, nhưng vẫn thõa mãn không nói nên lời.

Hai chân được Trịnh Liệt tách ra, cả âm hộ của cô đều được bàn tay hắn bao bọc, âm vật, vách thịt, cửa vào tiểu huyệt cũng được chiếu cố mạnh mẽ, khiến cô phóng đãng rên không ngừng: “aaa… Tuyệt quá! Tôi muốn nữa! Ưm…”

Trịnh Liệt thở gấp: “Theo ý em, tiểu yêu tinh! Sướng đến vậy sao!”

Động tác dưới tay càng nhanh. Vùng kín của cô dịch mật tràn trề, không chỗ nào khô ráo, vùng cỏ bên trên cũng ướt đẫm, trên bắp đùi còn loang loáng nước: “A, trơn lắm! Cô gái, em nhiều nước thật!”

Khoái cảm chồng chất đến run rẩy, Lâm Vĩnh Túc a ưm mấy tiếng, lắc đầu: “Chậm một chút… Nhanh quá… Không được! Chậm lại một chút…”

Trịnh Liệt càng nghe giọng nói ủy khuất kia, hạ bộ lại càng trương lên căng cứng, như muốn nổ tung.

Ngón tay kịch liệt đâm vào rút ra thật mạnh, cố gắng muốn cho cô lên đỉnh thật sung mãnh:. “Trịnh Liệt… Nhanh nữa! Nữa!… a...aa…”

Thân thể Lâm Vĩnh Túc đã bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn nghênh hợp với tiếng “lép nhép” dâm dục rất nhuần nhuyễn.

“A! Ừm...ân...! Aaaaa…”

Một tiếng thét ngắn ngủi, hạ thể bị kích thích đến cực điểm, lên đỉnh cực kỳ sướng khoái! Mấy ngày vắng vẻ cuối cùng cũng được lấp đầy!

Trịnh Liệt không để cho cô nghỉ ngơi mà dường như ngay lập tức đặt nam căn to lớn của mình hướng thẳng vào phía sau cô, chà sát nhẹ để côn th*t của mình cũng trở nên trơn ướt hơn một chút.

Trịnh Liệt hơi cúi người xuống, hôn lên hàng lông mi dài cong của cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Cô gái, đừng nhìn, chỉ cần cảm nhận là được rồi.”

Trong lúc hắn nói, Lâm Vĩnh Túc đồng thời cảm thấy vật xấu xa của hắn chà xát hạ thể mình, cô có chút khoái cảm nhẹ nhàng rên rỉ mấy tiếng. Trọnh Liệt lại dường như bị tiếng rên này của cô làm căng hơn, hắn gầm nhẹ một tiếng, ừm, nơi đó của cô dường như cũng rất căng, có cảm giác các lớp thịt đang co rút lại, từng chút từng chút hôn lên nam căn của Trịnh Liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.