Mộng Đẹp

Chương 48: 48: Đụng Hàng





"Hạ tổng, có thiệp từ Mặc vương tử gửi tới.

"
“Thiệp?”
“Đúng rồi, đây là thiệp mời dự tiệc của Mặc vương tử muốn mời anh và phu nhân đến dự.

Nói là chúc mừng chuyện hợp tác giữa hai bên.”
“Ừ.

tôi biết rồi”
Đến chiều tối, Hạ Cảnh Đình về khách sạn, nơi Diệp Thanh đang thu dọn lại đồ đạc để trở về nhà, để đón cô.
" Dự tiệc? Mặc vương tử? Ý anh là Mặc Hàn Lâm? "
“Ừm.”
" Nhưng tại sao còn mời cả em? Hai người chúng em còn chưa từng gặp mặt qua một lần! "
" Anh có nhắc tới em khi bàn chuyện hợp tác với cậu ta! "
" À…"
" Anh đã cho người chuẩn bị trang phục cho em rồi! Còn hành lý thì cứ đưa cho Phó Nghê, cậu ta sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.

"
"Được rồi.

"
Khi Diệp Thanh bước ra, trên người mặc một chiếc sườn xám xẻ đùi.

Tóc búi gọn còn cài thêm vài hạt đá.

Gương mặt thì có phần khác đi vì cô đã trang điểm với tone đậm hơn so với gu của cô.

Trên tay còn cầm thêm cái quạt tròn làm điểm nhấn và đôi giày cao gót lấp lánh.


Trông cô hôm nay thật sự rất giống một quý bà hào môn mà.

Cô bước đến gần Hạ Cảnh Đình, anh bị sắc đẹp của cô làm cho điên đảo thần hồn
“Hạ tổng, ngài cẩn thận, phải giữ hình tượng.”
“À…ờm cái gì? Tôi làm gì?”
“Tôi thấy ngài nhìn Diệp tiểu thư đến nỗi mắt sắp rơi ra rồi haha…"
“Vốn định để cậu có thêm thời gian đi chơi với người thương nhưng có lẽ không được rồi."
" Tôi xin lỗi! Tôi ngay lập tức thi hành nhiệm vụ! " Phó Nghê nói xong, liền một mạch chạy đi.
Nhưng phải công nhận hôm nay Diệp Thanh quả thật rất đẹp, giống như đã trở thành một “quý bà thực thụ”.
" Anh thấy em trang điểm có đạm quá không? Tại em thấy lớp makeup này khá hợp với sườn xám.

"
"Em lúc nào cũng xinh đẹp! "
" Dẻo miệng! "
[……]
Đến bữa tiệc, điều đầu tiên Diệp Thanh làm, chính là tìm kiếm Mặc Hàn Lâm, tuyến nhân vật phụ của tiểu thuyết.
" Hạ tổng.

"
Diệp Thanh xoay người nhìn thử xung quanh, cô thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng ở phía sau lưng hai người.
Tuy chỉ là tuyến nhân vật phụ chỉ xuất hiện chưa đầy 5 chương truyện, nhưng điểm mấu chốt là Mặc Hàn Lâm này nhìn rất đẹp trai.

Giá trị nhan sắc đỉnh của chóp.

Bảo làm sao mà Khúc Tử Yên đổi đối tượng từ Hạ Cảnh Đình chuyển lên Mặc Hàn Lâm, không phải vì anh ta vừa có tiền lại vừa có nhan sắc, còn rất chung tình sao, một nhân vật hoàn hảo từ đầu tới chân.
" Mặc tổng! "
Mặc Hàn Lâm cười khách sáo, anh nhìn sang phía bên cạnh Hạ Cảnh Đình: " Đây là Hạ phu nhân? "
Diệp Thanh lập tức đỏ mặt, cái gì mà Hạ phu nhân?
Đang định giải thích, nhưng bị Hạ Cảnh Đình cắt ngang: " Đúng vậy, vợ tôi! "
" Thật vinh hạnh! Tôi rất hân hạnh được gặp cô, Hạ phu nhân! Lúc chúng tôi bàn chuyện làm ăn, Hạ tổng rất nhiều lần nhắc đến cô, khiến tôi thật tò mò! Không ngờ gặp bên ngoài còn xinh đẹp hơn rất nhiều! "

" Vậy sao ạ? Thật ngại quá! Ngài cứ gọi tôi là Diệp Thanh là được rồi!"
Mặc Hàn Lâm đưa tay ra bắt tay với Diệp Thanh, nhưng Hạ Cảnh Đình lại đứng ra chắn trước.
" Mặc tổng, không thấy vương phi của ngài đâu nhỉ! "
Diệp Thanh có thể nhìn ra, nhắc đến Khúc Tử Yên, ánh mắt của Mặc Hàn Lâm vẫn là sự thờ ơ, vô cảm, dường như không có cơn sóng dao động nào, có vẻ anh ta đối với Khúc Tử Yên dì chỉ một chút tình cảm với Khúc Tử Yên cũng không có.

Yêu Đường Bích Vân đến vậy? Không hổ là nam phụ được nhắc đến là rất chung tình.
Đúng lúc ấy, Khúc Tử Yên cũng xuất hiện, cô trong bộ váy trắng, xinh đẹp như thiên sứ, rất tự nhiên đi đến chỗ ba người rồi khoác tay với Mặc Hàn Lâm: " Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi! "
" À, giới thiệu với hai người, đây là…"
" Không cần! " Khúc Tử Yên mở miệng cắt ngang, hướng ánh mắt cong như vầng trăng khuyết nhìn Diệp Thanh: " Bọn em có quen! Cô ấy và em là đồng nghiệp, giao tình cũng khá tốt! Tôi nói có đúng không? "
" Đúng vậy." Diệp Thanh vẻ mặt vô cảm nhìn Khúc Tử Yên, thật giống một đóa bạch liên hoa, giả tạo vô cùng.
" Vậy thật tốt! Mà Bích Vân đâu? "
Thấy Mặc Hàn Lâm nhắc đến Đường Bích Vân, sắc mặt Khúc Tử Yên thoáng qua sự tức giận, ngay sau đó khôi phục lại bình thường, mỉm cười dịu dàng: " Em cũng không biết, chắc cô ấy đang ở cùng một chỗ với chị Tĩnh Chi chăng? "
Một lúc sau, Đường Bích Vân cũng bước vào trong sảnh bữa tiệc.
Ngay khi cô đến hiện trường bữa tiệc, khung cảnh im lặng ngay lập tức.
Nó im lặng đến đáng sợ.
Không phải là do Đường Bích Vân trông rất tuyệt vời.
Mà là do Đường Bích Vân đụng hàng với…
Đó không ai khác chính là Khúc Tử Yên, vợ tương lai của người chủ trì bữa tiệc tối nay.
“Thật không ngờ, Bích Vân, thẩm mỹ của cô và tôi rất hợp nhau.” Khúc Tử Yên đặt tay ôm ngực và mỉm cười với Đường Bích Vân.
Mà những người xung quanh cũng bắt đầu xì xầm bàn tán, chủ yếu là có đối tượng để công kích, chính là đem Đường Bích Vân có ăn mặc xinh đẹp đến đâu cũng không thể bằng một góc của Khúc Tử Yên.

Bắt đầu từ những tiếng cười mỉa mai, dần dần trở thành những lời xúc phạm rất khó nghe, nói Đường Bích Vân không biết tốt xấu, đua đòi bắt chước chính chủ nhưng lại xấu thê thảm.
Diệp Thanh- một quần chúng ăn dưa đứng bên cạnh, đại khái cũng đoán ra được âm mưu của Khúc Tử Yên.

Một trăm phần trăm trò này do Khúc Tử Yên bày ra, mục đích là để những người xung quanh tạo ra sự so sánh giữa cô ta với Đường Bích Vân.

Mặc dù Đường Bích Vân rất xinh đẹp, nhưng chỉ thuộc mức tầm trung, tất nhiên không thể nào chung một hàng với Khúc Tử Yên, khi đứng cạnh, nghiễm nhiên sẽ làm nền cho Khúc Tử Yên.
“Nhưng…Bộ váy này trên thế giới chủ có một cái.


Hàn Lâm đã tặng nó cho tôi, có cả hóa đơn,…! Không biết bộ váy này cô lấy từ đâu.” Một lời bóng gió này của Khúc Tử Yên, tất nhiên là để ám chỉ bộ váy Đường Bích Vân đang mặc trên người, là hàng giả.
“Khúc Tử Yên, em có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói chuyện bừa bãi.” Mặc Hàn Lâm cau mày lườm Khúc Tử Yên.
Mà Đường Bích Vân vẫn chôn chân tại chỗ, xấu hổ đến mức không dám ngước mắt lên.

Bộ váy này là do chị Tĩnh Chi chuẩn bị cho cô, bởi vì nhà cô nghèo căn bản không thể mua được một chiếc váy đắt tiền, nhưng thật không ngờ lại bị đụng hàng với Khúc Tử Yên, cảnh tượng xấu hổ này lại còn diễn ra trước mắt Mặc Hàn Lâm.

Đường Bích Vân nghẹn ngào, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cố khuyên nhủ bản thân để không phải khóc trước mặt Mặc Hàn Lâm, nhưng cô không làm được.

Hai bàn tay nắm chặt vạt váy, bả vai run rẩy.
Mặc Hàn Lâm lo lắng, hất tay Khúc Tử Yên ra, chạy tới chỗ Đường Bích Vân, nhưng Diệp Thanh vẫn nhanh hơn một bước, cô kéo Đường Bích Vân lại gần mình, ghé vào tai Đường Bích Vân, nói nhỏ: " Không sao, đi theo tôi! "
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Hàn Lâm đang lo lắng đứng đó, bàn tay trơ trọi trên không: " Mặc tổng, tôi xin phép dẫn cô ấy ra ngoài một chút, chúng tôi có chuyện cần nói! "
" Tôi…"
" Thôi nào Mặc tổng, chuyện phụ của phụ nữ chúng ta không nên xen vào! Có vẻ vợ tôi đang có chuyện rất gấp cần nói với Đường tiểu thư! " Hạ Cảnh Đình đi tới, vỗ tay lên vai Mặc Hàn Lâm.

Anh thừa biết Diệp Thanh định làm gì, vì thế tới giúp đỡ một chút, không chừng cô vợ nhỏ vì thế sẽ thấy cảm động mà lấy thân báo đáp thì sao? Khụ, giờ không phải lúc để nghĩ tới mấy chuyện này.
Mặc Hàn Lâm hơi do dự, lại nhìn thân thể nhỏ bé đang sợ hãi của Đường Bích Vân cứ dán chặt vào người Diệp Thanh, anh thở dài: " Được… vậy phiền Hạ phu nhân chăm sóc cô ấy giúp tôi! "
Diệp Thanh gật đầu, sau đó cùng Đường Bích Vân đi ra ngoài.
" Mặc tổng, chúng ta hay là tìm một chỗ riêng tư để nói chuyện đi! "
" Được.

"
Khi lướt ngang qua Khúc Tử Yên, ánh mắt Mặc Hàn Lâm thâm trầm, hạ giọng nói: " Cô tốt nhất là nên an phận một chút! Đừng được nước mà lấn tới!" nói rồi rời đi luôn, để lại Khúc Tử Yên khuôn mặt đen như than, đồng tử co lại nhìn vào khoảng không vô định.
Khúc Tử Yên cố nén lại cảm xúc lại vào bên trong, chỉ sợ không nhịn được mà đập phá hết cái bữa tiệc này.

Vì sao tất cả mọi người đều bảo vệ Đường Bích Vân, ngay cả Mặc Hàn Lâm cũng thế? Khúc Tử Yên biết ngay là Mặc Hàn Lâm có tình cảm với Đường Bích Vân, cô đã cố gắng tách hai người đó ra, nhưng vẫn không thể làm được gì khác.

Chỉ còn một cách để Mặc Hàn Lâm không còn tơ tưởng đến Đường Bích Vân nữa, Đường Bích Vân phải biến mất khỏi thế giới của hai người họ.
Đường Bích Vân xấu hổ, dựa vào tường ngồi thụp xuống, chiếc váy trắng tinh khôi vì thế cũng làm cho bị bẩn.

Đường Bích Vân co người lại, giờ phút này không thể nhịn được nữa mà khóc nấc lên.
" Cô khóc cái gì? " Diệp Thanh khoanh tay đứng ở bên cạnh, cảnh tượng này không thể nhìn nổi nữa.
" Chiếc váy của Khúc Tử Yên là do Hàn Lâm chuẩn bị nên chắc chắn đó là hàng thật… còn chiếc váy chị Chi chuẩn bị cho tôi, vì sao lại giống váy của Tử Yên như thế…" Đường Bích Vân vừa khó vừa nói, trông đáng thương cực kỳ: " Vì sao, vì sao cứ mỗi lần gặp Hàn Lâm thì đều là tình cảnh xấu hổ như vậy chứ…"
" Rồi sao? " Diệp Thanh nhướn mày hỏi.
Đường Bích Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngập nước tỏ vẻ không hiểu nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
" Gặp tình huống như vậy cô cũng chỉ biết khóc? "

" Tôi… tôi không biết phải làm gì…"
" Những lúc như vậy, cô cành phải biến nó thành cơ hội để mình trở thành tâm điểm! Nếu chiếc váy này giống váy của Khúc Tử Yên thì làm cho nó khác đi là được! "
Nói là làm, Diệp Thanh dùng kéo cắt tầng váy dưới cùng đi, còn kéo ở đâu ra thì cô không nói, chiếc váy lập tức ngắn trên đầu gối, cô tiếp tục dùng kéo cắt đi phần tay dài hai bên, cắt một ít vải thừa cột vào phần trên tạo thành váy hai dây.
" Những chỗ đẹp thì nên để lộ ra! Vai cô đẹp thế này, mặc váy hai dây mới hợp! "
" Nhưng mà cô lấy kéo ở đâu đấy?"
Sau đó Diệp Thanh tháo tóc búi của Đường Bích Vân xuống, dùng vải thừa buộc nửa phần tóc bên trên, tạo thành hình nơ.

Trông hệt như một cô tiểu thư đáng yêu, thanh thoát.
" Ai búi tóc cho cô đấy? Trông xấu chết được! Mặc váy này phải buộc tóc thành như vậy mới đẹp! Đấy, để xem tên nào đó có nhịn được khi thấy cô như vậy không! "
" Tên nào? " Đường Bích Vân ngây ngô hỏi.
" Được rồi, đừng quan tâm, vào lại sảnh thôi!" Diệp Thanh nắm tay Đường Bích Vân một lần nữa bước vào.
Cả sảnh lại bắt đầu xôn xao, nhìn chiếc váy được cách điệu trên người Đường Bích Vân, hình như có chút đẹp mắt hơn nhiều so với kiểu cách Khúc Tử Yên đang mặc trên người.
Tất cả đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Khúc Tử Yên, hoàn toàn không có sự mỉa mai Đường Bích Vân như trong tưởng tượng của Khúc Tử Yên, loại ánh mắt này khiến toàn thân Khúc Tử Yên khó chịu.

Hiện tại Mặc Hàn Lâm không còn đứng bên cạnh cô ta, cô ta chẳng có địa vị gì ngoài cái danh minh tinh mới nổi, đương nhiên cũng chẳng còn ai kiêng nể gì nữa.
Khuôn mặt Khúc Tử Yên biến dạng, méo xệch nhìn Đường Bích Vân, rõ ràng váy trên người Đường Bích Vân là giả, tại sao có cảm giác còn hút mắt hơn cô ta hiện giờ.
" Bích… Bích Vân, cô thay váy mới rồi à? " Khúc Tử Yên giả bộ thân thiện hỏi.
" Đâu có, vẫn là chiếc váy đó, chỉ là biến tấu cho nó đẹp mắt hơn chút thôi! Dù sao thì, phụ nữ ghét nhất là đụng hàng nhau mà! " Diệp Thanh mỉm cười trả lời.
" Tôi… hai người cứ tiếp tục! Tôi thấy hơi khó chịu nên trở về phòng trước! " Khúc Tử Yên bỏ lại câu này rồi chạy mất dạng.

Nhìn cái bộ dạng của cô ta, Diệp Thanh không khỏi thấy hả hê.

Một người được ông trời ưu ái cho thêm cơ hội sống, làm gì cũng thuận lợi, êm đềm, nên làm sao chịu đựng được một chút chuyện lệch khỏi quỹ đạo này.
" Đi! Chúng ta đi tìm Mặc Hàn Lâm! Cho anh ta lác con mắt! "
" Sao anh ấy lại lác mắt? "
Diệp Thanh bất lực nhìn Đường Bích Vân, cốc nhẹ vào trán cô gái ngốc nghếch ấy một cái rồi phì cười: " Cô đúng là đồ ngốc! Sau này sẽ hiểu thôi! "
Dù không hiểu Diệp Thanh nói gì nhưng Đường Bích Vân vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Ra ngoài ban công tầng hai, ngay khi nhìn thấy Đường Bích Vân, Mặc Hàn Lâm sững người, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu.

Còn Diệp Thanh khẽ kéo Hạ Cảnh Đình qua một bên, lặng lẽ rời đi để lại không gian riêng cho hai người kia.
Diệp Thanh khẽ nói nhỏ vào tai Hạ Cảnh Đình: "Hôm nay thế này thôi! Em cảm thấy hai người đó có rất nhiều chuyện để nói, chính ta rời đi để cho hai người họ tự nhiên! "
" Anh cũng cảm thấy chúng ta có chuyện cần tâm sự với nhau! "
" Vô sỉ! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.