Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 53: Vùng đất tử linh (ba)




Thành cổ chìm trong màn đêm vắng lặng, hợp thành bức màn tăm tối. Hayden cưỡi ngựa trắng phi đến, tóc vàng dưới ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, tựa như dũng sĩ phá tan màn đêm.

“Monica!”

Người chưa đến nơi, đấu khí đến trước!

Rhodes vội triệu hồi một vu thi một kỵ sĩ vong linh chống lại tấn công của hắn.

Vu thi bị đấu khí xé thành hai nửa, kỵ sĩ vong linh bị dư chấn đẩy lùi hai bước, một chân nghiến lên chân Rhodes. Rhodes đau quá lùi lại, lập tức dùng thuật độn thổ chui vào lòng đất.

“Em không sao chứ?” Hayden lập tức nhảy khỏi ngựa, một tay ôm Mundra, khẩn trương xem xét mặt đất.

Mundra lắc đầu.

Hayden nói: “Ở đây khí tức vong linh rất nặng”

Mundra nói: “Có ba pháp sư vong linh không ra gì”. Trong phép tính của cậu hiển nhiên không tính Rhodes.

Hayden nói: “Mundra đưa em tới?”

Lời này để Mundra nghe rất kỳ quặc. Có điều đích thật là cậu tự mình dùng sức mình đến, cho nên hỏi như vậy cũng không sai.

Mundra gật đầu.

“Mundra” nhiều lần tiếp cận “Monica” nhất định không phải ngẫu nhiên. Pháp sư vong linh trước giờ coi sinh mạng như rác rưởi, gã lại chưa từng làm hại “Monica”, đủ loại đối xử đặc biệt như vậy chứng tỏ “Monica” trong suy nghĩ của “Mundra” tuyệt đối không phải là một cô gái thuận tiện kết bạn dọc đường bình thường. Hơn nữa trên người “Monica” không có vết thương, tâm trạng rất ổn, chứng minh lúc “Mundra” đưa nàng đi nàng không hề chống cự.

Hayden rủ mắt, lát sau, xoay người lên người, sau đó vươn tay về phía Mundra, hai mắt hơi cong lên, thi triển chiêu thức nụ cười mê người, “Em muốn… theo tôi trở về không?”

Mundra gật đầu không chút do dự.

Nét cười trên mặt Hayden càng đậm. Hắn cúi người bế cậu lên ngựa, một tay ôm eo cậu, một tay cầm dây cương, “Chúng ta trở về thôi”

Màn đêm mịt mù.

Dưới ánh trăng, ngựa trắng chở hai con người thủng thẳng đi trên bình nguyên đã từng bị vô số bộ xương chiếm cứ.

Trở lại thành Mael, Conrad và Rebecca đã đi nghỉ, George ngủ ngon một giấc dậy thế chỗ. Hai đội lính đánh thuê đều cử một người ở lại trực. Hansen đưa Darren chưa hết hoảng hồn trở về nhà trọ. Binh lính thu dọn chiến trường xong, đều tìm một chỗ ngủ.

Đầu thành mấy ngày trước còn chiến hỏa hôm nay lại yên tĩnh như một chiếc nôi lắc qua lắc lại.

“Nguyên soái”. Susan vẫn chờ hắn trên tường thành, thấy hắn trở về bình anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy xuống, “Ngài không sao chứ?”

Hayden xoay người xuống ngựa, sau đó bế Mundra xuống ôm vào lòng, “Cảm ơn tiểu thư Susan quan tâm, chúng tôi không sao”

“Ừm”. Susan đứng chần chừ, “Vậy, chắc là hai người trở về nghỉ ngơi?”

Hayden trao ngựa cho lính gác cổng thành, quay lại đáp: “Phải. Mệt mỏi một ngày rồi, cô cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi”

Susan nói: “Chúng ta cùng đường, chi bằng đi cùng nhau?”

Hayden cười nói: “Đương nhiên. Ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh”. Hắn nói xong, cảm thấy người trĩu xuống, phát hiện Mundra coi hắn như cái gối ôm, ôm ngủ ngon lành. Hắn bất đắc dĩ lại buồn cười liền cởi áo khoác bao người cậu, sau đó cúi xuống bế cậu lên.

Susan ghen tị nói: “Tình cảm hai người thật tốt”

Hayden nói: “Nếu có thể tốt thêm chút nữa thì càng hay”

Susan cúi đầu, “Ngài định kết hôn cùng tiểu thư Monica à?”

Hayden bị hỏi thì ngớ người, vô thức muốn bác bỏ, nhưng suy nghĩ một chút lại đổi thành, “Chúng ta chưa từng bàn đến chuyện này”

Susan nói: “Tôi có rất nhiều chị em, bình thường họ luôn nhắc đến ngài. Ngài là nguyên soái trẻ nhất của Đế Quốc, là người bảo vệ đáng tin cậy. A, mấy câu thế này chắc ngài nghe quá nhiều rồi? Tôi thật nhàm chán”

Hayden cười nói: “Mấy câu như thế cho dù nghe hơn một nghìn một vạn lần ta cũng sẽ không chê nhiều”

Susan nghiêng đầu, đuôi mắt hơi kéo lên, ánh mắt tràn ngập cảm kích cùng ngưỡng mộ, thẳng thắn không hề che giấu.

Con ngươi Hayden tối đi, ôn nhu nói: “Cô không hề nhàm chán chút nào. Cô dũng cảm lại rất đáng yêu”

Hai má Susan đều đỏ ửng, “Tôi, a, ngài, cảm ơn”

“Sao cô lại đến thành Mael?” Hayden dừng một chút, lại cảm thấy lời này có phần soi mói đời tư, vội bổ sung nói, “Ở đây cách đế đô rất xa”

Susan nói: “Tôi chính là muốn không ở gần Fariel quá. So với khiêu vũ xã giao, tôi thích theo học ma pháp hơn”

Hayden nói: “Cô sẽ trở thành một ma pháp sư xuất sắc”

Tâm trạng Susan chợt tụt xuống, “Thiên phú ma pháp của tôi không tốt lắm. Cho dù phụ thân và mẫu thân đã tìm rất nhiều cách cho tôi, nhưng tôi biết, đời này tôi không thể trở thành ma pháp sư cấp cao được”

Hayden nói: “Ma pháp sư vĩ đại cũng không nhất định là ma pháp sư cấp cao, cũng không nhất định biết rất nhiều ma pháp, giống như trên thế giới này người vĩ đại có rất nhiều, nhưng bọn họ không nhất định là ma pháp sư”

Susan dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hayden phối hợp cũng dừng bước.

“Ngài thực ra là người rất dịu dàng”. Cô siết chặt hai tay trước ngực, dường như muốn dùng nó cản lại cơn sóng cuồn cuộn trong lòng, “Không giống trong tưởng tượng của tôi chút nào”

Hayden nhướn mày, “Trong tưởng tượng của cô ta là một người rất hung dữ?”

“Không, đương nhiên không phải”. Susan ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, “Trong tưởng tượng của tôi ngài cũng anh tuấn dũng cảm như thực tế, nhưng sẽ không dịu dàng như bây giờ. Ngài sẽ nghiêm mặt, uy phong chỉ huy quân đội”

Hayden mỉm cười nói: “Bởi vì trong quân đội không có vị tiểu thư dễ thương như cô”. Hắn nói xong, phát hiện người trong lòng cựa quậy, sau đó mở mắt, hai mắt sáng trong, buồn ngủ chỗ nào? Ngoại trừ vài lần gặp mặt hồi đầu, nàng đều không trang điểm, so với lúc điểm trang thiếu phần yêu kiều lại thêm phần yếu đuối, nhất là khi đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy yên lặng nhìn ngắm một người, tựa như đang im lặng làm nũng.

Hayden nhìn người, chỗ nào đó trong lòng bất giác mềm nhũn, giọng nói không tự chủ hạ thấp, “Không ngủ được?”

Mundra kéo y phục trên người, dùng mặt cọ vào vạt áo phía trước của hắn, phàn nàn nói: “Rất ồn”

Hayden nháy mắt làm hiệu với Susan, khẽ cười nói: “Xin lỗi”

Susan cười cười mất tự nhiên.

Lúc này Mundra mới vừa lòng thỏa ý nhắm mắt lại.

Hai người tiếp tục đi về trước. Cho dù Hayden vẫn phối hợp với bước chân chậm chạp của Susan, nhưng con đường im lặng khiến cho ngọt ngào trong lòng bỗng chốc thành buồn tẻ. Susan hơi giận dỗi, rảo bước nhanh hơn.

Hayden thản nhiên phối hợp.

Cho đến cửa nhà trọ, Susan mới chợt ân hận. Nếu có thể đi thêm một lúc nữa thì tốt quá. Cho dù không nói câu nào, bầu không khí như vậy cũng rất tuyệt.

“Ngủ ngon”. Hayden thấp giọng nói.

Susan mỉm cười, không để lộ mất mát trong lòng ra ngoài, “Ngủ ngon, mai gặp lại”

Hayden đạng định bước vào trong, chợt nghe tiếng một ma pháp sư thực tập chạy vội từ đầu kia con đường tới. Susan đang định chào hỏi, đã bị cậu ta hô to gọi nhỏ ngắt ngang, “Có pháp sư vong linh… tấn công!”

Susan kinh ngạc, “Chúng ta vừa từ trên thành về, ở đó rất an ổn”

Ma pháp sư thực tập liều mạng lắc đầu, một tay chỉ phía bên kia thành.

Hayden nhớ tới nhóm người ôm đồ bỏ chạy, “Có phải đám người phía nam thành không?”

Ma pháp sư thực tập liều mạng gật đầu, “Hai thầy đã đến đó…” Cậu ta còn nói gì đó nữa, Hayden đã ôm Mundra chạy về phía cậu ta chỉ. Cậu ta phản ứng coi như nhanh, lập tức chạy đuổi theo, nhưng phía trước đột nhiên có người rơi xuống!

“Á!”

Cuối cùng ma pháp sư thực tập cũng kiếm được cách giải tỏa khẩn trương suốt thời gian dài —— hét muốn bứt họng.

Hai chân Hansen chạm đất còn chưa đứng vững, đã bị tiếng hét kinh thiên động địa ấy làm cho rung cả người, may mà hắn giàu kinh nghiệm chiến đấu phản ứng cực nhanh, thi triển đấu khí, mấy lần lên xuống đã biến mất khỏi tầm mắt Susan và ma pháp sư thực tập.

Ma pháp sư thực tập hét tới khản giọng mới dừng lại, khò khè hỏi Susan, “Mới nãy có phải có người ngã từ trên xuống?”

Susan bị tiếng hét của cậu ta làm cho choáng váng, ngây ngất gật đầu.

Ma pháp sư thực tập lại hỏi: “Thế, thế xác đâu?”

Susan thuận miệng đáp: “Chạy rồi”

Ma pháp sư thực tập run bắn người, “Có phải ma pháp sư vong linh trà trộn vào? Mới nãy chẳng nhẽ là vu thi? Vậy không phải trong thành rất nguy hiểm rồi?” Cậu ta lải nhải tới lải nhải lui không nghỉ, khiến Susan choáng váng càng thêm choáng váng, thậm chí bỏ qua ý định đuổi theo, thầm nghĩ trước tìm một chỗ yên tĩnh một chút.

Ba chiếc thang gỗ chỉ cao hơn tường thành nửa mét nằm đó cùng người chết người bị thương ngổn ngang khắp nơi.

Ngày dần sáng, le lói ánh sáng xam xám.

Hayden và Hansen chạy đến trên tường thành, nhưng chỉ nhìn thấy bên ngoài tường thành hoang vắng tiêu điều, không một bóng người.

Hayden nhảy xuống, tìm một người bị thương không quá nặng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia túm tay hắn, rên rỉ nói: “Cứu tôi, cứu cứu tôi”

Hansen hừ lạnh nói: “Không phải lúc trước các ngươi tự cho mình giỏi bỏ đi đấy sao?”

Ngón tay người kia càng ra sức, dường như muốn trút hết đau đớn lên cổ tay Hayden, nói: “Cứu tôi!” Người kia kéo rất mạnh cho nên thân thể Hayden hơi nghiêng về trước.

Mundra khó chịu mở mắt.

Hayden dùng đấu khí gạt bay tay người kia, nói với Hansen: “Ngươi vào thành hỏi xem ở đâu có thầy thuốc”

“Vâng”. Hansen xoay người chạy vào thành.

Hayden thả Mundra xuống, che cậu ở sau mình, ngồi xổm xuống nhìn người kia nói: “Cậu ta đi tìm thầy thuốc rồi, giờ người có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Người kia lưỡng lự nhìn hắn, “Sao tôi biết cậu không lừa tôi?”

Hayden nói: “Ngươi không có lựa chọn”

Ánh mắt người kia lóe lên tia giảo hoạt.

“Thầy thuốc cứu người có thứ tự trước sau”. Hayden làm bộ muốn đứng dậy, người kia vội kêu: “Tôi nói! Chúng tôi đến đây là để rời khỏi thành Mael. Thang chỉ có ba, cho nên, chúng tôi xếp hàng trèo lên theo thứ tự, tôi là thứ ba từ dưới lên. Tôi trèo được một nửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng hét thảm, dường như có người kêu… kêu bộ xương gì đó. Người ở phía trên hoảng sợ ngã xuống. Tôi không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết bám chặt lấy thang. Sau đó, thang đột nhiên đổ, tôi cũng ngã theo…”

Hayden nói: “Trong các ngươi không phải có ma pháp sư sao?”

Người kia kinh ngạc nói: “Sao cậu biết?”

“Ta mới là người hỏi”

Người kia cười nhạo nói: “Bọn họ có thể bay, cho nên đi sau cùng với chủ thuê bọn họ. Có điều về sau hỗn loạn như thế, có thể bọn họ đã thừa dịp chuồn rồi”

Hayden nói: “Vậy lúc sau ngươi có thấy ma pháp sư của công hội ma pháp không?”

“Có”. Người kia nói, “Có một ma pháp sư thực tập nghe thấy tiếng động chạy lên tường thành nhìn, rồi lại chạy đi. Một lúc sau, tôi thấy hai ma pháp sư của công hội ma pháp bay ra ngoài thành”

Hayden nói: “Ngươi biết bọn họ không?”

“Ma pháp sư Rebecca và ma pháp sư Conrad”. Người kia nói, “Thành Mael rất ít người không biết bọn họ”

“Vậy bọn họ đã về chưa?”

Người kia lắc đầu, lại nói thêm: “Tôi không thấy bọn họ, có thể họ về bằng lối khác”

Hayden nhíu mày, “Bọn họ đi bao lâu rồi?”

Người kia nói: “Đại khái, đại khái hơn mười phút đi”

Hayden nói: “Ngươi biết người ngã xuống ở trên là ai không?”

Người kia nhìn xung quanh, chỉ vào một người đàn ông trung niên nằm trên đất ngay cả sức rên rỉ cũng sắp không còn nói: “Hắn. Hắn ở phía trên tôi”

Hayden đi qua đó. Người kia ở phía sau hắn hét lên: “Cậu đồng ý với tôi rồi, lát nữa thầy thuốc tới phải xem cho tôi trước”

Hayden cười nói: “Ta sẽ ám chỉ với thầy thuốc, nếu thầy thuốc không hiểu, ta cũng đành chịu”

“Ngươi lừa ta!”

Hayden mặc xác người kia hô to gọi nhỏ, đi đến bên người đàn ông trung niên, nhìn vết thương của ông ta nói: “Vai trật khớp, chân gãy, xương chậu dường như cũng nứt…” Hắn chưa nói hết câu, sắc mặt người đàn ông trung niên đã trắng bệch.

“Tạm thời chưa nguy đến tính mạng”. Hayden tổng kết.

Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi tươi hơn một chút.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên mở to hai mắt, “Rất nhiều bộ xương, còn có, khụ, cầm thương, kỵ sĩ mặc giáp… Bọn chúng điên cuồng tàn sát… giống như giết lợn”

“Giết rất nhiều người?”

“Rất nhiều, đều chết cả, đi ra ngoài trước… đều chết cả”

Hai hàng mày Hayden hơi nhướn lên. Nếu những người đó đều chết cả, vậy phải có thi thể mới đúng. Chẳng nhẽ pháp sư vong linh thu dọn chiến trường rồi? Chú ý vệ sinh sạch sẽ như vậy thực không giống tác phong của pháp sư vong linh. Chẳng nhẽ, những thi thể đó hữu dụng với bọn họ? Nhưng hắn từng gặp đám người bỏ chạy, phần lớn đều là đàn ông trưởng thành, không có gì đặc biệt. Hắn lại hỏi: “Ma pháp sư trong nhóm các ngươi đâu rồi?”

Hai mắt người đàn ông trung niên bắn ra tia nhìn căm hận, “Bọn chúng đi rồi! Bọn chúng chỉ là, coi chúng ta như… kẻ chết thay. Bọn chúng vừa nghe đến pháp sư, vong linh… liền quay đầu bỏ chạy. Lúc trước nói, bảo vệ, bảo vệ chúng ta, đều là gạt người”

Hayden lại hỏi Rebecca và Conrad đâu rồi, nhưng chỉ thu được kết quả cũ.

Hansen cõng một người lao tới. Người trên lưng còn đội mũ ngủ, cả người vẫn trong trạng thái mơ màng, chỉ cho đến khi Hansen thả ông ta xuống, ông ta mới giật mình hô: “Thật lắm người chết!”

Hansen tức giận nói: “Còn rất nhiều người chưa chết, nếu ông không nhanh lên, bọn họ cũng sẽ thành người chết”

Vị thầy thuốc kia xắn tay áo, “Hòm đâu?”

Hansen lập tức đưa hòm thuốc trong tay ra.

Người bị thương nhẹ tiết lộ không ít tin tức cho Hayden lúc trước lớn tiếng gọi: “Cậu đã đồng ý với tôi”

Hayden nhìn người kia, nói với thầy thuốc: “Ông có thử nghĩ đến việc cấp cứu ca đơn giản trước không?”

Thầy thuốc xua tay nói: “Cứu người sắp chết trước”

Người bị thương nhẹ dùng ánh mắt u oán nhìn Hayden.

Hayden mỉm cười lôi ra một con dao, “Ngươi muốn chen ngang, không phải không có cách”

Người bị thương nhẹ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hayden quay qua Hansen nói: “Ngươi đến công hội ma pháp với cổng thành hỏi xem, Rebecca và Conrad đã trở về chưa”

Hansen không dám chần chừ, lập tức xoay người chạy đến công hội ma pháp.

Hayden nhìn Mundra đang ngơ ngác nhìn trời nói: “Tôi đưa em về quán trọ trước”

Mundra giơ ngón tay chỉ về phương đông ban mai lấp ló, nghiêng đầu nói: “Trời sáng rồi”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.