Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 1: Hai kẻ lừa đảo (một)




Đối với đại đa số người mà nói, Mộng đại lục mấy ngày nay so với bình thường cũng không có gì khác nhau, mặt trời vẫn mọc đằng đông lặn đằng tây, mặt trăng vẫn tránh né mặt trời buổi tối mới lộ mặt. Thế nhưng đối với toàn bộ Đế Quốc Kanding mà nói, mấy ngày nay quả thực kinh tâm động phách chưa từng có.

Fariel bị một trận lửa lớn thiêu rụi chỉ còn phân nửa, cặp vợ chồng tôn quý nhất của Đế Quốc Kastalon đệ Nhị và hoàng hậu Samantha lần lượt tạ thế. Nếu như còn tin tức nào tệ hơn thế thì…

Đó chính là Mundra và Rhodes sau khi hội họp phát hiện, bọn họ bị truy nã.

Rhodes vừa dùng ma pháp hệ thổ đắp một cái ổ nhỏ thoải mái tránh bị lúa mì đâm chọc, vừa nói với Mundra: “Mặc dù lệnh truy nã chĩa vào pháp sư vong linh, nhưng nó chắc chắn chỉ nhắm vào ngươi. Ngươi tấn công học viện ma pháp hoàng gia, ám sát Olivia, đe dọa Soso, Ciro nhất định hận ngươi thấu xương tủy”

Mundra một tay chống đầu, một tay dùng xương người đương đồ chơi xếp gỗ dựng một căn phòng nhỏ, “Vậy ông sợ cái gì?”

Rhodes lạnh nhạt nói: “Ngươi liên lụy ta”

“Ông không phải ma pháp sư hệ thổ sao?” Mundra châm chọc nhìn cái ổ gà xinh xinh bao quanh ông ta, “Hừm. Ông còn có thân phận ma pháp sư cung đình, ông có thể nghênh ngang rời đi”

Rhodes hít một hơi thật sâu. Hắn biết, chủ đề này còn nói tiếp, bọn họ sẽ nhanh chóng lục đục nội bộ. Hắn nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói, ngươi có cách nào rời đi an toàn không?”

Mundra đặt hộp xương sọ cuối cùng lên chóp đống xương lung la lung lay, căn phòng xương cốt thoắt cái sụp xuống.

Rhodes vẻ mặt không chấp. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình hợp tác cùng một thằng nhóc con trong mắt hắn non nớt đến tức cười.

“Ông từng đi hướng tây tôi từng thử đi phương bắc, trước mắt, trừ phi chúng ta ra biển, không thì chỉ có thể đi về phía đông”. Mundra nói.

Rhodes nói: “Nhưng nơi đó là Sangtu, địa bàn của Quang Minh thần hội!”

Mundra hai mắt sáng ngời, “Thiên đường của tín đồ, căn cứ địa của Quang Minh thần hội, nơi đó nhất định rất tuyệt. Các tư tế giả dối chắp tay, khẩu phật tâm xà hát lên thánh ca. Các tín đồ ngu muội đứng bên dưới vì bọn họ mà điên cuồng! Từ lâu tôi đã mơ ước có thể lén vào thần điện của Quang Minh thần hội, nhân lúc Giáo hoàng ngủ say, lén giật một sợi râu của ông ta. Kia nhất định kích thích cực kỳ!”

Thằng điên!

Rhodes cố nén xung động muốn ly khai, trầm giọng nói: “Được rồi. Cứ cho là quyết định đi Sangtu, chúng ta cũng nhất định phải có một phương án vượt qua trạm gác biên cảnh!”

Mundra nói: “Cứ thế xông vào thế nào?”

Rhodes nói: “Tinh thần lực cùng thân thể ngươi bình phục rồi sao?”

Mundra nói: “Tôi không muốn bình phục hoàn toàn”

Rhodes cau mày nói: “Ý gì?”

Mundra nói: “Đây là dấu ấn yêu thương Olivia lưu lại. A, mỗi lần nhớ tới đều khiến tim đập thình thịch. Trừ phi là tôi có thể chiếm được hoàn toàn cô ta, biến cô ta thành con rối vu thi khả ái nhất của tôi, bằng không tôi muốn lưu giữ loại cảm giác tim đập mãnh liệt này”

“Ngươi không thể chờ chúng ta an toàn rồi hẵng tiếp tục điên khùng à!” Rhodes không thể chịu được nữa giận dữ hét lên. Hắn chịu đủ rồi! Hoàn toàn chịu đủ rồi! Vì muốn thoát khỏi thân phận pháp sư vong linh, hắn đầu phục hoàng hậu Samantha, nỗ lực tu luyện ma pháp hệ thổ, thật vất vả trở thành một gã ma pháp sư cung đình cử chỉ đúng mực. Cứ tưởng rằng có thể hưởng thụ tháng ngày sung sướng phú quý bình an, thế nhưng từ khi Mundra xuất hiện, hoàng thất Đế Quốc Kanding nội đấu, nỗ lực của hắn đều tan thành bọt nước, bọt nước! Hoàng hậu Samantha thua, Giáo hoàng phát hiện hắn, mà hiện tại, mệnh lệnh truy nã pháp sư vong linh của Ciro lại đánh hắn trở về nguyên hình.

“Đáng ghét!” Rhodes không cam lòng đấm lên mặt đất.

Một bộ xương nhô chiếc đầu nhỏ khỏi mặt đất, hốc mắt sâu hoắm, chỉ có hai ngọn lửa xanh biếc nho nhỏ chập chờn. Nó nhìn Mundra, dường như muốn trao đổi gì đó.

Bộ xương không thể nói, nhưng nó có thể dùng tinh thần lực trao đổi suy nghĩ cùng chủ nhân. Loại trao đổi này là phong bế, cho dù là pháp sư vong linh khác cũng không biết được nội dung trao đổi của bọn họ.

Rhodes thấy ngón tay Mundra chống má chuyển thành vỗ theo nhịp, nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”

Mundra nói: “Hai cỗ xe ngựa đang chạy lại đây từ hướng thành Putra”

Rhodes nhãn tình sáng lên: “Chạy lại đây?”

Mundra nói: “Ông muốn làm gì?”

Rhodes nói: “Tiếp tục chạy về phía đông chính là biên giới Santo và Đế Quốc Kanding”

Mundra nói: “Ông muốn đi nhờ xe?”

Rhodes nói: “Dù sao vẫn tốt hơn ngồi đây bó tay chờ chết”

Mundra thu dọn đống xương cốt vào trong túi không gian, phủi mông đứng dậy nói: “Đi thôi”. Cậu vừa đi ra một bước, đã bị Rhodes đứng lên kéo lại. Rhodes dằn từng chữ nói: “Đây là cơ hội của chúng ta, ta không muốn có bất luận cái gì ngoài ý muốn phá hư nó!”

Mundra nhún nhún vai.

Hai người một trước một sau đi về phía đường lớn.

Hai bộ xương đi đằng trước mở đường, ra sức bạt lúa mạch dạt sang hai bên tạo thành đường đi.

Dần dần, phía trước lúa mạch càng lúc càng thưa thớt, mơ hồ có thể thấy một con đường dài ngút ngát vắt ngang phía trước, hai đầu đều trải tới tận chân trời.

Một lúc sau, quả nhiên có hai cỗ xe ngựa một trước một sau chạy tới.

Rhodes thấp giọng nói: “Trên thùng xe có gia huy không?”

Mundra nói: “Không nhìn thấy”

Rhodes ra sức dòm.

Lại qua một lúc, xe ngựa tới gần. Đây là hai cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo, bốn góc thùng xe có bốn pho tượng tiểu mỹ nhân chạm khắc từ gỗ hồ đào có thể xoay tròn.

Cái Rhodes quan tâm là gia huy khắc bên dưới cửa sổ xe, “Gia tộc Gulaba?” Khóe miệng hắn nhếch một tia cười lạnh, lầm bà lầm bầm.

Mundra nói: “Lại có người đến”

Rầm.

Cỗ xe đầu tiên đột ngột nghiêng lệch, bánh xe lọt phải hố, bất động.

Bên trong truyền ra tiếng kinh hô, xa phu vội nhảy xuống.

Xa phu cỗ xe thứ hai vội dừng ngựa.

“Xảy ra chuyện gì?” Bên trong cỗ xe ngựa thứ hai truyền ra giọng nữ êm ái.

“Tiểu thư Monica, xe của Alben lọt hố”. Xa phu cỗ xe thứ hai ngồi trên càng xe, cười người khác gặp họa nói.

“Thực xúi quẩy” Xa phu tên Alben nhảy khỏi mã xa, oán giận nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, định bụng dùng lực đẩy xe khỏi hố. Nhưng gã nỗ lực đẩy hai lần cỗ xe vẫn cứ trơ ra.

Alben há mồm thở dốc, nhịn không được nói với người quan trọng trong xe: “Phu nhân Rice, có thể mời người trước xuống xe không?”

“Alben, cái đồ ngu này”. Phu nhân Rice bưng trán, vừa oán giận vừa xuống xe, “Đống đồ ngươi ăn lẽ nào không giúp gì cho cái đầu cùng cánh tay ngươi sao?”

Alben mắt mù tai điếc, một lần nữa đẩy xe. Thùng xe chầm chậm nhích lên, lại nặng nề tụt trở lại. Dáng vẻ chật vật của gã rước lấy chế nhạo của gã xa phu kia cùng phu nhân Rice.

Rhodes ánh mắt lóe sáng, thấp giọng nói: “Không có ma pháp sư, không có kỵ sĩ, quả là lễ vật dâng lên tận cửa”. Tổng cộng có bốn người, hai xa phu, hai nữ nhân, không tạo nổi chút uy hiếp nào.

Mundra vẻ mặt không hứng thú, “Ông đi đi”

Rhodes thầm bất mãn, lấy gậy ma pháp từ trong túi không gian ra, chợt thấy ba con ngựa phi rầm rập cuốn bụi bay mù mịt lao về phía này. Hắn trong lòng cả kinh, nắm chặt gậy ma pháp, hơi ngồi xuống một chút.

Ba con ngựa càng lúc càng gần, là ba thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ.

Người dẫn đầu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy đến bên cỗ xe ngựa thứ hai, “Tiểu thư Monica, cô bình an vô sự chứ?”

“A, Gregory anh đến rồi”. Rèm cửa sổ nhẹ nhàng nhấc lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn động nhân, “Không có anh ở bên, em cô đơn tịch mịch biết bao. Mới chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà em đau khổ tựa như phải chết đi”

Giọng nói của Gregory rõ ràng mừng rỡ hẳn lên, “Con đường phía trước sẽ do tôi hộ tống, em không cần lo lắng”

Tiểu thư Monica nhìn y mê đắm, trong mắt tràn trề sùng bái cùng ái mộ, “Ngoại trừ phải xa anh, trên đời này chẳng còn chuyện gì khiến em lo lắng”

Gregory đưa tay.

Tiểu thư Monica nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên tay y.

Gregory cúi xuống khẽ khàng hôn, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ sớm có thể bên nhau”

Tiểu thư Monica lộ ra vẻ mặt ngây ngất.

Trong mấy phút ngắn ngủi hai người trình diễn màn kịch yêu đương, Alben rốt cuộc cũng đẩy được bánh xe khỏi hố đất.

Gregory và phu nhân Rice chào hỏi nhau, lần nữa lên ngựa. Cứ như vậy, hai xe ba ngựa tiếp tục cuộc hành trình.

Chờ ngựa và xe đều không thấy bóng nữa, Mundra mới nhàn nhã nói: “Ông bị tình yêu của họ làm cho cảm động à?”

Rhodes trầm giọng nói: “Người thanh niên đó là Gregory Dana, kỵ sĩ cấp tám. Hai người kia không rõ thực lực, nhưng chắc chắn không phải khúc xương dễ gặm đâu”

Mundra nói: “Không sao, đường này không phải của riêng bọn họ, ông có thể chờ đoàn người tiếp theo”

Rhodes cảm thấy thập phần bất mãn đối với cách nói phủi bay chính mình khỏi kế hoạch của cậu. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nguyện ý xuất thủ, chúng ta vẫn có phần thắng”. Là kẻ điên nổi danh nhất vong linh giới, thực lực của Mundra là không thể xem thường. Mặc dù cậu đang bị thương, Rhodes cũng không dám khinh lơ cậu.

Mundra nói: “Tôi có nhiều vong linh kỵ sĩ rồi. Hiện tại tôi hứng thú với vu thi hơn”

Rhodes nguýt cậu một cái, dùng gậy ma pháp gọi ra một bộ xương ngựa.

Mundra nói: “Ông muốn chia tay?”

Rhodes nhảy lên ngựa, sau đó chìa tay về phía cậu nói: “Lên đây”

Mundra nhìn chòng chọc tay hắn một hồi, sau mới nhảy lên lưng ngựa, “Nếu muốn lừa tôi, thỉnh chọn một ma pháp sư nổi tiếng chút. Ông biết tôi thiếu cái gì”

Rhodes nói: “Gregory và Monica trên người nhất định có chứng minh thân phận, có chúng, chúng ta có thể qua biên cảnh”

Mundra nói: “Tôi đã nói là không có hứng thú với kỵ sĩ”

“Ngươi đối với Giáo hoàng có hứng thú chứ hả?” Rhodes thả mồi.

Mundra quả nhiên phấn chấn hẳn lên.

“Có điều trước tiên chúng ta phải rời khỏi Đế Quốc Kanding đã”. Rhodes nói.

Mundra cười híp hai mắt lại, “Nghe theo phân phó của ngài, ngài Rhodes”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.