Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 126: Đế quốc phục hồi (sáu)




Kết quả sau khi thảo luận với Ciro là, hoàng hậu tương lai của đế quốc cuối cùng quyết định đích thân ở lại trấn giữ đế đô trong thời kì đế quốc gặp khó khăn nhất từ trước tới nay. Nhiệm vụ đi St Paders giao cho Gallon

Thế cục hiện giờ của Kanding Đế Quốc, đúng là thời kì khó khăn và tồi tệ nhất trong lịch sử.

Trong nước, hoàng đế Kastalon II và hoàng hậu Samantha tiền nhiệm lần lượt tạ thế. Hoàng thái tử còn chưa đăng cơ, đế đô đã bị phá hủy quá nửa, mấy chục vạn con dân đế đô không nhà để về.

Ngoài nước, Quang Minh thần hội ở bên như hổ rình mồi, tuy Hỏa Thần bị tiêu diệt nằm ngoài những gì họ dự kiến, nhưng càng củng cố thêm quyết tâm muốn khống chế đế quốc của bọn họ. Mặt khác, quốc vương và vương hậu Julan vốn vẫn luôn âm thầm mắt đi mày lại với Quang Minh thần hội vì Soso, gần đây lại quay sang không ngừng viết thư hỏi thăm ngày Soso trở về, giọng điệu thân thiết như thể chưa từng công bố lệnh truy nã. Có điều những lá thư buồn nôn này đâu có tới được tay Soso, dưới sự bày mưu tính kế của Ciro, trực tiếp bị Keane vứt hết.

Nếu nói trong đống hỗn loạn này còn có điều gì đáng chúc mừng , thì chính là tin nguyên soái Hayden • Navister trấn thủ biên cảnh và công tước Bassekou của Shamanlier chung sống vô cùng hòa hợp. Bọn họ đang thương lượng mở một hội ái hữu nhỏ trên địa bàn Sangtu, xúc tiến tình bạn lẫn nhau. Giáo hoàng Quang Minh thần hội từng đích thân viết thư hỏi họ khi nào rút quân, nhưng nghe nói đáp án của nguyên soái Hayden và công tước Bassekou đã khiến cho giáo hoàng bệ hạ vô cùng giận dữ.

Ciro ở đế đô sau khi thu được tin tức đó, vô cùng tò mò mà gửi thư hỏi Hayden nội dung phúc đáp của hắn cho giáo hoàng. Nguyên soái Hayden đã trả lời cực kỳ thuyết phục như sau:

Ta bảo ông ta, ta luyến tiếc Andre, quyết định chờ sau khi ông ấy rời đi mới rút quân. Nghe nói Andre cũng phúc đáp như vậy.



Ciro chuyển gấp phong thư này cho Olivia.

Quả nhiên Olivia cười to vui vẻ. Từ sau khi biết tin dữ của hoàng hậu Samantha , bà chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy. “Ta đánh cuộc, chuyện giáo hoàng muốn làm nhất hiện nay chính là chen chân vào giữa Hayden và công tước Bassekou, phá hoại tình cảm giữa bọn họ.”

Ciro: “Ồ. Là bạn của Hayden, con không cho rằng cậu ta sẽ cảm thấy hứng thú với một lão già lớn tuổi mập mạp.”

Olivia: “Con nói chung chung quá. Nếu là ta, ta sẽ vô cùng minh xác mà vạch rõ là một lão già lớn tuổi mập mạp, ngồi trên cao trong tận cùng cung điện Quang Minh thần hội, thích mặc áo vàng lắc qua lắc lại để phô bày sự tồn tại của bản thân.”

Ciro: “Nghe rất không tồi, con sẽ nhắc nhở Hayden lần sau dùng những từ này làm danh xưng mở đầu trong thư.”

Olivia vừa cười một lát, sắc mặt dần chuyển sang cô đơn.

Ciro ngừng bút, kín đáo nói sang chuyện khác: “Trùng kiến tiến hành không tệ.”

Olivia: “Ta cũng vừa mới phát hiện hóa ra ma pháp sư mộc hệ và ma pháp sư thổ hệ có thể phát huy tác dụng lớn đến vậy trong công tác trùng kiến.”

Ciro: “Ma pháp không nhất định chỉ dùng để chiến đấu.”

Olivia: “Có lẽ phương thức dạy học, phong cách dạy học và tôn chỉ của học viện ma pháp hoàng gia đều nên sửa lại.”

Ciro chờ mong nhìn nàng.

“Ba năm đầu học tập ma pháp nguyên tố, sau hai năm có thể lựa chọn học ban công trình hoặc ban chiến đấu vân vân.” Olivia nói, “Như vậy có thể giúp nhóm đạo sư đưa ra chỉ dẫn và ý kiến cho kế hoạch nghề nghiệp tương lai của học sinh, nói không chừng còn có thể hợp tác học sinh của bốn hệ nguyên tố lại với nhau. Đương nhiên, đây chỉ là suy tính ban đầu của ta.”

Ciro cười: “Đó là một đề nghị rất tốt. Ít nhất sau khi nghe xong con có thôi thúc muốn khẩn trương thực hiện nó.”

Olivia mệt mỏi nhón tay nhè nhẹ xoa mũi mình, “Thật ra đây là ý tưởng của Vincent, đề ra bằng phương thức không hề đứng đắn từ trước đến giờ của ông ta.”

Ciro: “Cũng là phương thức quan tâm đến người khác từ trước đến giờ của ông ấy.”

Olivia không lên tiếng, coi như thừa nhận.

Ciro nhớ tới một chuyện, lo lắng hỏi: “Giao dịch giữa dì và yêu quái biển trong gương thế nào rồi?”

Olivia: “Ta sẽ tuân thủ ước định của mình.”

Đáy lòng Ciro trầm xuống. Hắn không biết yêu quái biển dùng cách nào để lấy đi tình bạn của bà, nhưng đối với bất cứ người nào, đây chẳng phải chuyện gì vui vẻ.

Olivia: “Nhiều năm như vậy, ta chỉ có một người bạn. Cô ấy mất, tình bạn đối với ta đã không còn ý nghĩa.”

Ciro rũ mí mắt. Hắn từng âm thầm tự hỏi, nếu lúc ấy nói chuyện với yêu quái biển là mình, hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, cuối cùng hắn phát hiện, hắn lựa chọn tình thân. Dưới tình huống ba chọn một, hắn từ bỏ tình thân, bởi vì trên đời không còn ai có thể mang đến cho hắn loại tình cảm huyết mạch truyền thừa này nữa. Hắn biết tương lai mình không có con, nhưng hắn có Soso, còn có Gallon, Hayden làm bạn. Chắc hẳn Olivia cũng có tâm tình như hắn. Bởi vì biết trước tương lai không có, cho nên biến thành có thể vứt bỏ.

“Còn Vincent thì sao?” Hắn hỏi.

Ngón tay Olivia đang day mũi hơi khựng lại, “Là người xa lạ hoặc là…”

Hoặc là cái gì đây? Bà không nói tiếp. Nhưng cũng không cần nói gì thêm.

Ciro hiểu rõ cười cười.

“Kỳ thật, ta vẫn luôn muốn hỏi con một vấn đề.” Olivia chần chờ mở miệng, “Ta nghe Vincent bảo, trước khi chết Samantha có nói với con một câu. Có thể thuật lại đó là câu gì không?”

Tươi cười của Ciro chậm rãi nhạt đi.

Olivia thức thời: “Đương nhiên, con cũng có thể lựa chọn không nói cho ta biết.”

Ciro hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi kể: “Con nói với bà ấy, người vĩnh viễn là mẫu hậu trong lòng con, trong mắt con, cũng vĩnh viễn là hoàng hậu nhân từ nhất cơ trí nhất của đế quốc.”

“Cô ấy có cảm kích con không?” Olivia vừa nói ra khỏi miệng, liền lập tức phủ định, “Không, chắc chắn sẽ không.”

Ciro: “Dì thực hiểu bà.”

“Ta dùng nửa đời để làm bạn với một người, lại chỉ hiểu một mặt của người ấy.”

Ciro đứng dậy khỏi ghế, đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra.

Bên ngoài truyền vào tiếng chim líu ríu, căn phòng càng có vẻ yên tĩnh.

“Bà ấy nói, thà rằng thân bại danh liệt, cũng không muốn con mạt sát hết thảy những gì bà ấy đã làm như thế.” Thanh âm của Ciro trầm thấp, càng nổi bật tiếng chim véo von, giống như dưới bầu trời đầy sao ẩn giấu đám mây đen mờ nhạt âm trầm cô đơn.

Olivia im lặng một lúc lâu mới nói: “Con quyết định thế nào?”

“Đế quốc cần một vị hoàng hậu không sợ cái chết, anh dũng hy sinh thân mình.” Ciro lạnh nhạt.

Olivia đột nhiên nở nụ cười, “Kỳ thật con và mẫu thân con thuộc cùng một loại người. Điểm khác nhau duy nhất chính là, cô ấy chỉ là hoàng hậu, còn con là người thừa kế ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận.”

Ciro nhíu mày.

“Đừng hận mẫu thân con.” Olivia nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, “Khi còn trẻ cô ấy từng có một mối tình, đối phương là một kỵ sĩ cấp sáu bình thường, nhưng hắn anh tuấn, khôi hài, dũng cảm, có rất nhiều ưu điểm khiến cho các cô gái nhất kiến chung tình. Ngay lúc bọn họ yêu nhau như keo như sơn, phụ thân con xuất hiện. Đội cái danh người thừa kế tương lai của đế quốc, cho dù lão là một kẻ ngu như heo thì vẫn là một con heo bằng vàng. Tất cả mọi người trong gia tộc Telozzo đều phản đối mẫu thân con và kỵ sĩ ở bên nhau. Nhưng con hiểu tính mẫu thân con rồi đấy. Cô ấy thích tự mình quyết định mọi việc. Cho nên áp lực của gia tộc càng tăng, tình yêu của bọn họ càng đậm. Đến một ngày, gần nhà kỵ sĩ xảy ra một trận lửa lớn. Có người nói đã thấy kỵ sĩ vọt vào cứu người, nhưng kết quả là trong trận lửa này có một người chết cháy, chính là người kỵ sĩ đó. Chuyện sau đó chắc con đã biết.”

Sau đó hoàng hậu Samantha và Kastalon II rơi vào bể tình, rất nhanh trở thành một đôi tình nhân khiến người khác cực kỳ hâm mộ…

Ciro nói: “Bà ấy không yêu ông ta.”

Olivia sửng sốt.

Ciro: “Dì nói, con và bà ấy thuộc cùng một loại người.”

Ánh mắt Olivia chậm rãi thư thái lại sau phút tim đập loạn nhịp.

Ánh mặt trời chói chang, trong thoáng chốc bà như nhìn thấy một cô gái tao nhã ngồi bên hoa bách hợp tựa tiếu phi tiếu nhìn mình…

Dù Ciro không đạt được đáp án hữu dụng từ phía Quang Minh thần hội, nhưng Hussel phụng mệnh truy nã Mundra lại báo về một tin tức tốt ngoài dự tính. Mundra còn chưa rời khỏi Kanding Đế Quốc!

Trong tình cảnh rất nhiều người gần như tuyệt vọng với khả năng Audis tỉnh lại, tin tức này không nghi ngờ gì đã khiến cho lòng người phấn chấn. Cho dù đế đô đang rất cần người, Ciro vẫn phái một nửa tinh anh của học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia đi hỗ trợ Hussel vây bắt Mundra. Viện trưởng Barnett của học viện kỵ sĩ hoàng gia bị chỉ định đi trước dẫn đầu vẫn dùng lý do nghỉ bệnh để chối từ. Đây là lần thứ ba Barnett từ chối mệnh lệnh của Ciro kể từ sau khi đế quốc gặp phải đại nạn.

Soso dè dặt nhìn sườn mặt của Ciro, cho dù hắn ngồi im lặng cùng cậu ăn điểm tâm, nhưng Soso vẫn cảm nhận được hắn không yên lòng.“Thật ra, nếu anh quá bận, không ngồi ăn điểm tâm cùng em cũng không sao.” Nhớ tới nỗi khiếp sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tan hoang của Fariel sau cuộc chiến, Soso liền cảm thấy lúc này mà còn khoan thai ngồi ăn điểm tâm thì thật quá lãng phí thời gian. “Nếu không chúng ta bỏ điểm tâm vào túi không gian mang theo ăn vậy?”

Ciro đè lại cái tay chuẩn bị đóng gói của cậu, mỉm cười bảo: “Không phải ta cùng em, là em theo giúp ta.”

Soso: “A?”

Ciro: “Em có biết đã bao lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Soso cố gắng nhớ lại lần ăn cùng nhau gần đây nhất, hình như là cậu nằm trên giường, Ciro bón từng thìa dỗ cậu?

“Chiều nay em có việc gì không?” Ciro không thể không hỏi vậy. Từ sau khi Soso trở thành hoàng hậu tương lai của đế quốc, Murdoch và Hopkin liền thay nhau đến hoàng cung tìm cậu. Trong chốc lát đi khích lệ lòng dân, trong chốc lát dạy dỗ lễ nghi hoàng hậu, nếu không phải đã có hẹn trước, chỉ sợ ngay cả buổi trà chiều này cũng không gặp được.

Soso nói: “Ông Murdoch nói chiều nay được nghỉ.”

Ciro vừa lòng gật đầu. Dù sao cũng là tộc trưởng của một trong ba đại gia tộc, ánh mắt nhìn người quả nhiên khác biệt. “Chiều nay ta mang em đến một nơi.”

Soso: “Em phải mặc lễ phục gì đây?”

Ciro sửng sốt.

“Ông Murdoch nói có mặt ở những nơi khác nhau cần mặc quần áo khác nhau.” Soso vò đầu, “Trước mắt em còn chưa biết nhiều về lễ phục của Kanding Đế Quốc.” Nói xong, cậu đột nhiên cắn môi dưới, như thể làm sai chuyện gì vụng trộm nhìn Ciro chằm chằm.

Ciro lại cười: “Không sao cả, em có thể học dần dần, dù sao cũng có cả đời. Lễ phục lần này ta chọn giúp em.”

“Vâng.” Soso ngoan ngoãn tiếp tục ăn điểm tâm.

Dùng xong trà chiều, Ciro chọn một bộ tây trang trắng sữa từ trong đống quần áo lần trước may cho Soso, lại tự mình buộc một cái nơ đỏ thẫm trên cổ cho cậu, rồi mới mang theo cậu ra khỏi nhà.

Trên đường, Soso luôn ghé vào cửa kính xe nhìn khung cảnh bị tàn phá bên đường.

Ciro sờ sờ đầu cậu: “Yên tâm, những nơi khác còn đang tu sửa.”

Soso: “Vì sao bên cạnh hoàng cung chưa làm?”

Ciro: “Gần hoàng cung đều là quý tộc. Bọn họ có nơi ở khác, muộn một chút cũng không sao. Hiện giờ ta muốn giải quyết nơi ở cho dân thường trước đã.”

Soso gật gật đầu: “Như vậy rất đúng.”

Xe ngựa rẽ vòng một góc, cảnh sắc xung quanh trông đỡ điêu tàn hơn. Khu này chính là kết quả sau bao cố gắng chống đỡ của Soso và Audis, cộng thêm một nửa hoàng cung, tổn thất tạo thành cũng không nghiêm trọng.

Lại qua một lát, xe ngựa dừng lại bên ngoài một tòa nhà lớn màu xám thẫm.

Keane mở cửa xe.

Ciro và Soso lần lượt bước xuống.

Keane xoay người gõ cửa. Từ sau khi Gallon đi học viện St Paders, gã liền đảm đương chức vụ đội trưởng đội cận vệ của hoàng thái tử. Dù Ciro không tỏ thái độ cụ thể, nhưng gã biết rõ, về sau vị trí của gã có lẽ không phải là đội phó đội cận vệ của hoàng đế mà chính là đội trưởng đội cận vệ của hoàng hậu.

Cửa rất nhanh được mở ra, người tới híp mắt đánh giá Keane: “Tìm ai?”

Keane: “Hoàng thái tử điện hạ giá lâm.”

Người nọ ngẩn người, nửa ngày mới có phản ứng, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, sau đó vang lên tiếng chân vội vàng gấp gáp cách ván cửa cũng có thể nghe thấy.

Keane: “…”

Soso: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Keane rối rắm không biết nên uyển chuyển nói thế nào cho cậu biết, bạn đời tương lai của cậu hình như không được thuộc hạ cùa mình hoan nghênh cho lắm.

Ciro rất kiên nhẫn chờ ở cửa.

Qua một lát, cửa lần nữa được mở ra. Barnett đích thân xuất hiện phía sau cánh cửa, cung kính hành lễ: “Điện hạ.”

Ciro không tỏ ra chút nào tức giận vì bị sập cửa vào mặt, dị thường thân thiết nói: “Bệnh tình của ngươi khiến ta vô cùng lo lắng, Barnett.”

Barnett ngây ngẩn cả người. Bắt đầu từ ngày gã viết giấy xin phép, gã cũng từng nghĩ tới một vạn loại kết quả tồi tệ, nhưng chưa từng ngờ rằng Ciro sẽ dùng thái độ thân thiết như vậy đứng ở trước mặt ân cần hỏi thăm.

“Điện hạ, ờm , tôi đã đỡ hơn nhiều.” Là một kỵ sĩ, gã không giỏi nói dối.

“Không mời ta vào ngồi chút sao?” Ciro nhìn gã mỉm cười.

Barnett vội vàng tránh đường, “Xin mời.” Bất kể trong lòng gã có bao nhiêu bất mãn đối với Ciro, nhưng thói quen trong thời gian dài vẫn khiến gã không tự chủ được mà cung kính khi đối mặt với hắn.

Gã dẫn họ vào phòng khách, không biết có phải trùng hợp hay không, đối diện phòng khách có một bức họa Kastalon II. Trên bức họa lão mang tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trông rất sống động, giống như đang tựa vào tường nhìn xuống bọn họ từ trên cao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.