Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 108: Bách hợp hoa hồng [tám]




Chính giữa ma pháp trận là một người, chuẩn xác mà nói, là một lão già nhỏ gầy toàn thân được bọc trong áo bào ma pháp sư. Miệng lão không ngừng niệm chú ngữ, ma pháp trượng trong tay liên tục lóe ra ánh sáng đỏ.

“Gallon!” Ciro vừa hướng ra ngoài cửa la lên, vừa lấy ma pháp bổng ra. Hơn mười hỏa tiễn rít gào bắn về phía lão già! Hắn nhân cơ hội phóng ra cửa.

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng binh khí giao tranh, ván cửa bị nặng nề đụng vào, không chút sứt mẻ.

Phụt.

Hỏa tiễn cách lão già nửa thước liền bị dập tắt.

Ma pháp trận phát ra ánh sáng quỷ dị.

Ciro thấy hoa mắt, cảnh sắc chung quanh dần dần vặn vẹo .

Kastalon II đứng ngoài ma pháp trận, thân thể mập mạp dựa vào khung cửa. Lão nhìn Ciro bằng ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói:“Một ngày nào đó ngươi sẽ biết, ngươi sẽ hiểu được hành động của ta.”

Ciro cảm thấy dưới chân bị hút thật mạnh, cả người sắp bị kéo vào.

“Ma pháp trận truyền tống không gian!”

Hắn biến sắc, đột nhiên nhớ tới ma pháp truyền tống trận bị động tay động chân ở thành Jeno. Ma pháp sư và ba thị vệ đi dò đường vì vậy mà biến mất đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích, sau đó Olivia từng đoán bọn họ rất có thể bị truyền tống tới một không gian ảo cảnh do nguyên tố tạo nên. Nếu quả thật là vậy, chứng tỏ Kastalon II muốn giam cầm hắn!

Lực hút càng lúc càng lớn, Ciro chỉ có thể dùng phong hệ ma pháp gắng sức kéo mình lại.

Không gian vặn vẹo càng lúc càng nghiêm trọng, hắn gần như không còn thấy rõ cảnh vật thật sự bốn phía, còn thân thể thì bị kéo xuống từng chút từng chút.

– cũng giống như con tim hắn.

Bang.

Hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn.

Gallon đả bại Keane xông vào?

Tinh thần Ciro hơi hơi thả lỏng, lập tức liền cảm thấy thân thể bị người ôm lấy. Đối phương tựa hồ muốn kéo hắn lên, nhưng ma pháp trận đã hoàn toàn khởi động. Nguyên tố giống như những hạt gạo, bay lên xoay vòng quanh bọn họ, Ciro vô thức bắt lấy cánh tay đang ôm chặt mình.

Không biết qua bao lâu, nguyên tố chậm rãi tán đi.

Ciro vội vàng xoay người,“Soso?” Đây là cái ôm hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Soso vẫn không nhúc nhích ôm chặt hắn, trên thực tế, không phải cậu không muốn buông tay, mà là vừa rồi bám chặt quá, cho nên cánh tay rút gân luôn rồi.

Ciro nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau của cậu khi cố gắng dịch chuyển cánh tay, lập tức nhớ ra cầm lấy cánh tay cậu nhẹ nhàng mát xa.

Soso cảm thấy thoải mái hơn một chút, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây,“Nơi này là chỗ nào?”

Ciro: “Nơi giam cầm ta.”

Soso cả kinh. Vừa rồi cậu cảm giác được hỏa nguyên tố dao động mãnh liệt, sợ Ciro gặp chuyện không may, cho nên trực tiếp xông lên lầu, căn bản chưa nghĩ đến nguyên nhân hậu quả, hiện tại nghe hắn nói vậy, cậu mới cảm thấy sự tình không thích hợp. “Có kẻ đánh lén hai người sao?” “Hai người” trong lời cậu đương nhiên là tính cả Kastalon II.

Ciro: “Là phụ thân ta.” Nói xong, hắn lại cảm thấy dùng hai chữ “phụ thân” để hình dung Kastalon II thật sự quá vũ nhục chính mình.

Soso lúng ta lúng túng: “Sao lại như vậy?”

“Đây không phải lần đầu tiên lão muốn làm thế.”

Soso: “Nhưng ông ấy là phụ thân của anh, tại sao…” Cậu bị Julan truy nã, bởi vì quốc vương Julan là chú của cậu, không phải cha cậu. Nhưng Kastalon II là cha đẻ của Ciro a. Cậu không thể hiểu nổi.

Ciro im lặng buông cánh tay cậu, nắm lấy bàn tay Soso, bắt đầu tìm kiếm đường ra.

Đây là một hầm tối, cây đuốc gắn trên vách tường hiển nhiên không đủ chiếu sáng, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhìn được một phần ba căn hầm.

Ciro giơ tay, một hỏa cầu xuất hiện. Hắn ném mạnh hỏa cầu về phía trước.

Hỏa cầu trong không trung bay theo một đường cong duyên dáng, chiếu sáng cảnh vật xung quanh, cuối cùng dừng lại ở đầu kia hầm tối. Căn hầm rốt cục lộ ra hình dáng nguyên bản, đây là một căn hầm bình thường đến không thể bình thường hơn, trống rỗng , chủ nhân hiển nhiên chỉ định dùng để giấu người. Có điều đầu kia có một thềm đá hướng về phía trước, nó đại khái là vật nhìn đáng vui mừng nhất trong tất cả mọi thứ ở đây

Soso: “Đây là đâu?”

Ciro: “Ít nhất không phải trong ảo cảnh.” Ở trong ảo cảnh mới thật sự khó giải quyết. Bởi vì hắn không phải cao thủ ma pháp sư không gian, còn Soso tuy có được lửa giận tinh linh, nhưng lý luận ma pháp của cậu quá ít, ngoại trừ phá hủy mọi thứ ra thì không thể ứng phó được cục diện trước mắt.

Soso: “Chúng ta đi lên không?”

“Đó là con đường duy nhất.” Ciro một tay kéo Soso, tay kia nhanh chóng ngưng tụ một hỏa cầu, chuẩn bị dùng để đối phó với những tình huống có thể đột ngột phát sinh.

Thang lầu kết thúc.

Ciro thu hồi hỏa cầu, tay chậm rãi cào vào tấm ván gỗ trên đỉnh đầu.

Song không đợi hắn đẩy tấm ván gỗ đó lên, tấm ván đã bị kéo ra.

Ciro theo bản năng niệm chú ngữ, chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi,“Điện hạ!”

Đứng ở ngoài chính là ma pháp sư và ba thị vệ bị mất tích khi trước .

Khi Ciro và Soso đi từ trong ra, bọn họ kiềm chế không nổi kích động thốt lên: “Điện hạ. Cuối cùng ngài đã đến!”

“…” Tuy hiểu ý tứ thật sự của họ, nhưng Ciro vẫn nhịn không được nghĩ theo hướng khác.

Soso: “Các anh có biết làm thế nào để ra ngoài không?”

Tươi cười trên mặt bốn người nhất thời cứng đờ.

Ma pháp sư dè dặt hỏi:“Chẳng lẽ điện hạ cũng xông lầm vào?”

Ciro:“Có thể nói như vậy. Nơi này rốt cục là nơi nào?”

Ma pháp sư thở dài: “Chắc là một pháo đài.”

Ciro chờ hắn nói câu kế tiếp. Nếu chỉ là một pháo đài bình thường thì chắc chắn không có khả năng vây khốn bọn họ .

Quả nhiên, ma pháp sư tiếp tục nói: “Nhưng bên ngoài đều là cây cối, giống như khi chúng ta gặp phải trong rừng ấy. Chúng tôi từng muốn lao ra mở một con đường máu nhưng đều thất bại. Một cành bị chém đứt sẽ điên cuồng mọc ra mười cành khác. Chúng tôi chém càng mau, chúng mọc càng nhanh. Gay go nhất là chúng tôi không biết nó rốt cục dày chừng nào.”

Ciro nhớ tới những chiếc ***g bằng gỗ không ngừng điên cuồng sinh sôi trong khu rừng kia, chân mày hơi nhíu lại. Khi đó, cứu bọn họ ra là Soso đang bị lửa giận tinh linh khống chế. Hiện tại Soso miễn cưỡng khống chế được lửa giận tinh linh, nhưng chỉ miễn cưỡng mà thôi. Muốn lợi dụng lửa giận tinh linh phóng ra ma pháp lớn mạnh như vậy gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Soso thấy họ cau mày, an ủi: “Có lẽ viện trưởng Olivia rất nhanh sẽ tìm đến đây.”

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.

Nếu tìm được đơn giản như vậy, Ciro đã không xuất hiện bằng hình thức này.

Bụng Soso đột nhiên vang lên hai tiếng ùng ục. Cậu ngượng ngùng cúi đầu. Trong thời khắc căng thẳng thế này, cơ thể cậu thật sự là quá đáng thất vọng.

Ciro cúi đầu nhìn cậu, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Ít nhất lúc này, bọn họ vẫn ở bên nhau, chưa phải tình huống xấu nhất.

Ma pháp sư ý tứ nói: “Dù chúng tôi bị giam trong này, nhưng đồ ăn không thiếu.”

Một thị vệ bổ sung: “Ngoại trừ phải tự nấu ra.”

Ma pháp sư nhìn gã một cái.

Thị vệ nhanh chóng câm miệng.

Ma pháp sư nói với Ciro: “Điện hạ, mời ngài và điện hạ Soso đến nhà ăn chờ trước, tôi lập tức đi chuẩn bị cơm trưa.”

Dưới tình cảnh không lối thoát thế này, nấu chút đồ ăn hoặc ăn chút gì đó để dời đi sự chú ý của mình là biện pháp tốt nhất

Cơm trưa rất nhanh đã nấu xong.

Ciro và Soso ngồi trong nhà ăn âm u, bắt đầu dùng bữa cơm đầu tiên kể từ khi bị giam cầm.

“Điện hạ, đây là nước tương tôi tự làm, có lẽ chấm một chút ăn sẽ ngon hơn.” Ma pháp sư ân cần.

Đang đói bụng, dưới sự chờ đợi của y, Ciro rốt cục nếm thử một chút, sau đó hắn liền hiểu ra tại sao thị vệ kia lại cường điệu mấy chữ “tự nấu”, bởi vì kết quả của nó đúng là khiến người ta tương đối không thoải mái.

Ciro hỏi đám thị vệ, “Các ngươi không biết nấu ăn à?”

Ba thị vệ vô cùng ăn ý lắc đầu.

Ciro quay đầu hỏi Soso, “Trong túi không gian của em có đồ ăn không?”

Rất nhanh Soso lấy ra một đống.

Ánh mắt ba thị vệ rõ ràng sáng lên.

Ma pháp sư xấu hổ hỏi: “Điện hạ, tay nghề của tôi không hợp khẩu vị ngài sao?”

Là hoàng thái tử, Ciro không cần giấu diếm cảm nghĩ của mình. Nhưng trong tình huống cùng chung hoạn nạn thế này, hắn vẫn lựa chọn một phương thức biểu đạt khéo léo, “Ngươi là một ma pháp sư xuất sắc, vậy là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.