Món Quà Tình Yêu

Chương 16




Cô suýt nữa đã giết chết hắn ta.

Tiếng thét lên vì bị tra tấn vang vọng một góc đường. Chiếc xe chưa dừng hẳn trước khi Nathan nhảy xuống rìa đường và bắt đầu bước đi. Tiếng thét khủng khiếp đó khiến anh phát điên lên với nỗi sợ hãi về Sara - quá phát điên, bởi sự thật là anh đã không dừng lại để thấy rằng tiếng thét đó là giọng của đàn ông. Anh cũng không dừng lại để mở cửa mà xông thẳng qua nó. Khung cửa bật ra sau cú va chạm của vai anh và một cánh đập vào đầu Henry. Miếng gỗ nặng bóp nghẹt không cho những tiếng kêu lớn hơn.

Nathan không hề chuẩn bị cho cảnh tượng trước mắt. Anh quá choáng váng, đứng chết lặng. Caine và ngài Richards đâm sầm vào lưng anh. Caine buông tiếng càu nhàu. Anh ta cảm thấy như thể vừa mới chạy đâm vào một khối thép. Cả anh ta và ngài Richards đã lấy lại thăng bằng và dịch về một phía xem điều gì đã khiến Nathan đứng sững sờ như thế.

Thật khó cho những người đàn ông có thể hiểu được vấn đề. Henry Winchester đang co quắp như một bào thai ở chính giữa tiền sảnh. Tay hắn ta ôm chặt lấy háng. Gã đàn ông quằn quại trong cơn đau đớn theo đúng nghĩa đen và khi hắn lăn qua chỗ của họ, ngài Richards và Caine lập tức thấy cái mũi đầy máu của hắn.

Nathan nhìn Sara chằm chằm. Cô đang đứng cuối cầu thang, hoàn toàn điềm tĩnh, xinh đẹp tuyệt mỹ và không hề hấn gì.

Cô ổn. Tên khốn đó đã không làm gì được cô. Đúng thế, cô an toàn. Nathan tiếp tục lặp lại sự thật trong đầu với nỗ lực bình tĩnh lại.

Điều đó không hiệu quả. Tay anh đang run lên. Anh quyết định là mình cần nghe Sara nói rằng cô an toàn trước khi có thể lấy lại nhịp thở bình thường.

“Sara?”, Nathan thì thầm gọi tên cô với giọng khàn khàn, anh nghi ngờ việc cô có thể nghe thấy anh nói trong những tiếng ồn ào mà ông chú Henry của cô đang gây ra. Anh thử lại. “Sara? Em ổn chứ? Hắn không làm em đau chứ?”

Sự khổ sở trong giọng chồng gần như khiến cô quên hết mọi thứ. Nước mắt nhòa mi, cô nhận ra Nathan qua một làn sương mù. vẻ mặt anh khiến tim cô nhói đau. Anh trông quá... sợ hãi, quá tổn thương và... quá thân thương.

Chúa ơi, anh yêu cô. Điều đó đã quá rõ ràng.

Chàng yêu em, cô muốn hét lên điều đó. Dĩ nhiên là cô đã kiềm chế được, vì nơi đây vẫn còn những người khác.

Nhưng anh yêu cô. Cô không thể nói, không thể ngừng cười.

Cô bước về phía chồng, sau đó nhớ ra những khán giả của mình. Cô quay sang Caine và ngài Richards rồi nhún chào duyên dáng.

Caine cười toe toét. Ngài Richards đang cúi chào đáp lễ khi bất chợt lấy lại bình tĩnh. “Điều gì đã diễn ra ở đây?”, ông yêu cầu với sự bối rối.

“Khỉ thật, Sara, trả lời ta”, Nathan nghẹn ngào cùng lúc với vị bộ trưởng. “Em ổn chứ?”

Cô chuyển ánh mắt sang chồng. “Vâng, Nathan. Em hoàn toàn ổn. Cảm ơn chàng đã hỏi.”

Cô nhìn xuống chú mình. “Chú Henry đã gặp một vận xui nho nhỏ”, cô tuyên bố.

Vị bộ trưởng quỳ một gối xuống và nhấc phần còn lại của cánh cửa khỏi ngực Henry. “Tôi đoán là khá nhiều, phu nhân thân mến”, ông nói với Sara. Ông ném cánh cửa sang một bên và cau mày nhìn Henry. “Vì Chúa kính yêu, thưa ngài, hãy ngừng khóc lóc. Thật không trang nghiêm chút nào. Có phải cánh cửa đã bay vào ông khi Nathan phá vỡ nó? Nói to lên, Winchester. Tôi không thể nghe rõ khi ông cứ khóc lóc rên rỉ như thế.”

Caine đã ghép những cánh cửa vào với nhau. Sara xoa mu bàn tay phải của mình để giảm bớt cơn nhức nhối. Henry đang giữ chặt háng của ông ta.

“Chú Henry đã gặp tai nạn trước khi cánh cửa rơi vào ông ấy”, Sara giải thích với giọng vui vẻ và cười với Nathan khi nói điều đó. Nathan vẫn chưa đủ bình tĩnh để lý giải được mọi chuyện. Anh không thể hiểu nổi tại sao vợ mình lại hài lòng một cách chết tiệt đến thế. Cô vẫn chưa nhận ra mối nguy hiểm mà mình đang gặp phải hay sao? Quỷ thật, thần kinh của anh vẫn đau như bị tác động từ một vết thương mới.

Sau đó cô chậm rãi bước về phía anh và tất cả những gì anh có thể nghĩ là ôm cô vào lòng. Nathan sẽ không bao giờ buông cô ra nữa, thậm chí là khi anh thuyết giảng về thói quen sai trái khi tự ý rời đi của cô.

Nụ cười của Caine như có sức lan tỏa. Vị bộ trưởng cũng thấy chính mình đang cười, dù ông vẫn không biết điều gì đã khiến mình vui đến thế. Ông đứng dậy và quay sang Sara. “Vui lòng hãy thỏa mãn trí tò mò của tôi và cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Sara không định giải thích. Nếu cô nói cho ông ta biết chính xác cô đã làm gì, vị bộ trưởng chắc chắn sẽ kinh hoàng trước hành động chẳng chút nữ tính đó.

Nathan thì không. Anh sẽ tự hào về cô.

Sara không thể chờ cho đến khi chỉ còn lại họ với nhau và kể cho anh toàn bộ sự việc, không bỏ qua dù chỉ là tình tiết nhỏ nhất.

“Chú Henry bị vấp vào cây gậy ba toong”, cô nói, không cách nào ngừng cười.

Nathan cuối cùng cũng hết sững sờ và đưa mắt quan sát xung quanh. Sara đã đến bên cạnh anh và nhìn chăm chú vào các nốt đỏ ở mu bàn tay phải của cô.

Tiếng gầm trầm thấp Sara thường ngưỡng mộ bắt đầu trào lên bên trong cổ họng Nathan. Cô cũng có thể thấy sự giận dữ đang bao trùm lên anh. Tuy nhiên, Sara chẳng có chút sợ hãi, vì cô biết anh sẽ không bao giờ chuyển sự giận dữ của mình lên cô.

Sara không muốn anh làm tất cả mọi việc thay mình. Cô vòng tay quanh eo chồng và ôm anh thật chặt. “Em đã thật sự an toàn, Nathan”, cô thì thầm. “Chàng không cần phải lo lắng như thế.”

Cô áp má mình thoải mái trên ngực anh. Tiếng tim Nathan đập thình thịch cho thấy những lời lẽ dịu dàng đó chẳng khiến anh bình tĩnh hơn chút nào. Nhưng giọng anh lại có vẻ bình tĩnh khi hỏi, “Em cầm gậy, hay ông ta?”.

“Chú ấy cầm gậy khi lên cầu thang.” Cô giải thích. “Chú ấy đã chộp lấy nó từ chỗ đặt cây dù.”

Nathan đã hình dung ra điều đó trong đầu. Anh cố gỡ tay cô ra. “Nathan? Mọi chuyện đã qua rồi. Chú ấy không đánh được em.”

“Hắn đã thử?”

Cô cảm thấy như thể mình đang bám vào một bức tượng, tư thế của anh trở nên quá cứng ngắc. Sara buông tiếng thở dài nhỏ, ôm anh chặt hơn, sau đó trả lời.

“Đúng thế, nhưng em đã không để chú ấy đánh em. Em nhớ những hướng dẫn của chàng và em đã phớt lờ sự kỳ cục như cách chàng yêu cầu em hứa phải làm điều đó trong những tình huống như thế. Khi đó”, cô thêm vào, “Em cũng đã tạo ra vài yếu tố bất ngờ. Chú Henry không quen với việc phụ nữ tự bảo vệ bản thân. Ông ấy trông rất... bàng hoàng khi ngã về phía sau”.

“Caine? Đưa Sara ra ngoài và chờ tôi. Richards, ông đi cùng họ.”

Cả ba người bọn họ đều nói không với Nathan cùng lúc. Họ đều có những lý do khác nhau. Caine không muốn gặp rắc rối khi phải dọn dẹp hậu quả. Sara không muốn Nathan bước về phía giá treo cổ. Ngài Richards không muốn phải vướng vào một đống thủ tục giấy tờ.

Nathan vẫn cứng người với cơn giận dữ khi cả ba nói xong sự từ chối của mình. Anh không thể buông Sara khỏi tay đủ lâu để xé nát tên khốn Winchester. Anh thấy tình huống thật vô cùng bực bội. “Khỉ thật, Sara, nếu em chỉ cần để ta...”

“Không, Nathan.”

Nathan thở dài thườn thượt. Sara biết mình đã thắng. Cô bỗng vội vã bỏ anh lại một mình để có thể có được một chiến thắng khác. Dù phải xuống địa ngục hay tìm tới nơi lẩn trốn của anh, cô cũng phải bắt Nathan nói với cô rằng anh yêu mình.

“Nathan, chúng ta không thể rời khỏi đây cho đến khi em biết rằng mẹ sẽ được an toàn”, cô thì thào. “Nhưng em lại muốn về nhà với chàng bây giờ. Chàng sẽ làm gì với vấn đề này?”, cô không cho anh thời gian trả lời. “Em muốn nói là, Nathan, chúng ta sẽ phải làm gì với chuyện này?”

Chồng cô không phải là người dễ dàng từ bỏ. Anh vẫn muốn giết chú của cô. Anh cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo.

Nó sẽ không chỉ loại bỏ những lo lắng về sự an toàn cho mẹ Sara, mà nó còn khiến anh hài lòng một cách khủng khiếp với việc đấm thủng mặt tên khốn kia. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc gậy ba toong và nghĩ đến những thương tổn mà một người có thể gây ra với loại vũ khí như thế. Henry có thể đã giết cô.

Caine cuối cùng đưa ra một giải pháp hợp lý. “Cậu biết đấy, Nathan, trông như Henry cần một kỳ nghỉ dài hơi. Một chuyến đi biển tới các thuộc địa có thể sẽ là cái vé cải thiện tình hình sức khỏe của ông ta.”

Tâm trạng của Nathan lập tức sáng sủa lên nhiều. “Xem xét điều đó đi, Caine.”

“Tôi sẽ giao hắn cho Colin và để cậu ấy sắp xếp chi tiết”, Caine nói. Anh ta tóm gáy Henry nhấc lên. “Tất cả hành lý hắn sẽ cần là một sợi dây thừng.”

Ngài Richards gật đầu đồng ý. “Tôi sẽ chờ ở đây cho đến khi mẹ của cô trở về, Sara. Tôi sẽ giải thích rằng chú cô bỗng nhiên mong muốn có một chuyến đi biển. Tôi cũng sẽ chờ cha của cô. Tôi cũng muốn nói vài lời với ông ta. Tại sao cô và Nathan không lên đường lúc này? Hãy sử dụng xe của tôi và cho người đánh xe quay trở lại sau.”

Henry Winchester đã lấy lại đủ tỉnh táo để tháo chạy về phía cửa. Caine cố tình đẩy ông ta về phía anh vợ.

Nathan chộp lấy cơ hội. Anh đấm vào bụng Henry. Cú đấm đẩy hắn ngã trở lại sàn trong cơn quằn quại.

“Thấy tốt hơn chưa, Nathan?”

“Vô cùng tốt”, Nathan trả lời.

“Còn đống giấy tờ mà cậu đã lôi ra thì sao?”, ngài Richards hỏi Nathan.

“Mang chúng đến vũ hội nhà Farnmount đêm nay. Chúng ta sẽ mượn thư viện của Lester vài phút. Khoảng chín giờ Sara và tôi sẽ có mặt ở đó.”

“Tôi sẽ phải quay lại văn phòng để lấy chúng”, vị bộ trưởng nói.

“Sắp xếp cuộc gặp vào lúc mười giờ, Nathan, chỉ là để bảo đảm an toàn.”

“Tôi có thể hỏi các vị đang thảo luận về chuyện gì hay không?”, Sara xen vào.

“Không.”

Câu trả lời đột ngột của chồng khiến cô tức giận. “Em không muốn ra ngoài tối nay”, cô tuyên bố. “Em có vài việc quan trọng hơn phải nói với chàng.”

Anh lắc đầu. “Em sẽ có lòng tin vào ta, thưa phu nhân”, anh lẩm bẩm khi kéo cô ra cửa.

Cô thở hổn hển. “Về tất cả những thứ trơ trẽn chàng nói với em...”

Sara dừng lại khi Nathan quay người nhấc cô vào xe. Vẻ mặt anh ảm đạm, đôi tay cũng run rẩy.

Anh không để cô ngồi cạnh mà giành chỗ đối diện với cô. Khi anh duỗi dài đôi chân, cô bị kẹp vào giữa.

Ngay khi chiếc xe bắt đầu chuyển động, anh quay ánh nhìn ra phía cửa sổ.

“Nathan?”

“Gì vậy?”

“Chàng vẫn... bị kích động sau chuyện vừa rồi ư?”

“Không.”

Sara thất vọng, vì cô đã hy vọng rằng anh trút bỏ sự bất mãn trước thái độ của cô. Ký ức về cách anh đã giúp cô vượt qua sự căng thẳng khiến mặt cô chuyển sang màu hồng.

“Chẳng lẽ đàn ông không cảm thấy điều gì sau khi đánh nhau ư?”

“Một vài người thì có. Ta không nên đánh Henry trước mặt em”, anh nói, vẫn không nhìn vào cô.

“Ý chàng là nếu em không ở đó, chàng cũng sẽ không đánh hắn, hay chàng thấy hối tiếc...”

“Quỷ thật, đúng thế, ta có thể đánh hắn”, anh lẩm bẩm. “Ta chỉ là không nên đập tên khốn đó trước mặt em.”

“Tại sao?”

“Em là vợ ta”, anh giải thích. “Em không nên trở thành nhân chứng trước một hành động... bạo lực. Trong tương lai, ta sẽ cố không...”

“Nathan”, cô ngắt lời, “Em không phiền lòng. Thật sự đấy. Sẽ có nhiều lần điều đó lại diễn ra. Em phản đối bạo lực”, cô gấp gáp thêm vào, “nhưng em thừa nhận rằng sẽ có những lúc âm thanh của cú đấm thật dễ chịu. Nó có thể khiến người khác cảm thấy tràn đầy sinh lực.”

Anh lắc đầu. “Em đã không để ta giết những tên cướp biển, em nhớ chứ?”

“Em đã để chàng đánh bọn chúng.”

Anh nhún vai, sau đó thở dài. “Em là một quý cô. Em yếu đuối và đầy nữ tính, ta sẽ phải cư xử như một quý ngài khi ở bên em. Đó là cách mà mọi thứ sẽ diễn ra, Sara. Đừng tranh cãi với ta.”

“Nathan? Chàng đang lo lắng cho em ư?”

“Quỷ thật, đúng thế. Ta đang lo lắng.”

Anh đã gầm lên khi trả lời. Cô nín cười. “Em thật sự mong muốn chàng sẽ hôn em.”

Nathan thậm chí không nhìn cô khi trả lời. “Không.”

“Tại sao không?”

“Nó phải được thực hiện một cách đúng đắn, Sara.”

Anh đang đề cập đến điều gì chứ? “Chàng hôn em luôn luôn là điều đúng đắn.”

“Ta sẽ phá hủy mọi thứ nếu ta hôn em.”

“Chàng cư xử thật khó hiểu.”

“Nói cho ta nghe điều gì đã xảy ra với Henry”, anh ra lệnh.

Cô buông tiếng thở dài nhỏ. “Em đã đánh hắn... ở đó.”

Một nụ cười nhẹ nhàng thay đổi vẻ cau có của Nathan. “Em còn nhớ cách tung ra một cú đấm chuẩn ư?”

Cô quyết định không trả lời cho đến khi anh nhìn mình. Một khoảng lặng kéo dài trôi qua khi cuối cùng Nathan cũng bị khuất phục.

Anh đang vận lộn trong cuộc chiến để giữ cho tay mình không chạm vào cô.

Nathan cũng nghĩ rằng mình đã chiến thắng trong cuộc chiến đó, cho đến khi cô cười và thì thầm, “Em biết chàng sẽ tự hào về em. Dù thế, hầu hết các quý ông đều sẽ kinh hoàng”.

Anh thô lỗ kéo cô vào lòng. Những ngón tay anh đan vào mái tóc của Sara. “Ta không nằm trong số ‘hầu hết’ đó”, anh cho cô biết ngay lập tức trước khi miệng đáp xuống miệng cô. Lưỡi anh lùa vào trong miệng cô để thưởng thức, vuốt ve và trêu chọc lưỡi cô. Anh không thể nhận đủ từ cô, không thể đủ gần, đủ sớm.

Anh hôn lên cổ Sara trong khi bàn tay làm bạn với những chiếc cúc phía sau váy. “Ta biết nếu mình chạm vào em, ta sẽ không thể nào dừng lại.”

Nathan đánh mất kiểm soát. Chiếc xe ngựa đã dừng lại, nhưng chỉ có Sara nhận ra sự thật đó. Cô kêu anh cài lại những chiếc cúc. Việc này khiến Nathan mất nhiều thời gian hơn, vì đôi tay đang run rẩy.

Nathan kéo cô vào trong ngôi nhà. Jade mỉm cười khi thấy họ chạy như bay lên cầu thang.

Nathan lấy lại một chút tự chủ trước khi họ đến phòng ngủ. Anh mở cửa cho cô. Sara với tay ra sau lưng để tháo cúc một lần nữa trên suốt quãng đường đến giường. Cô dừng lại khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm.

Sara quay người và phát hiện chỉ còn lại một mình. Nathan đã bỏ đi. Cô quá ngạc nhiên để có thể phản ứng lại trong vài phút. Sau đó cô hét lên một tiếng đầy giận dữ, kéo cánh cửa mở ra và chạy nhanh xuống hành lang.

Jade chặn cô lại tại chân cầu thang. “Nathan vừa mới rời đi. Anh ấy nhờ em dặn chị chuẩn bị sẵn sàng để lên đường trước tám giờ. Anh ấy cũng đề nghị em cho chị mượn một chiếc váy, vì đồ đạc của chị vẫn còn trên tàu Seahawk.”

“Làm thế nào chàng có thể nói với em tất cả những điều đó khi vừa mới rời đi?”

Jade cười. “Anh trai em cư xử như thể anh ấy vừa bị quỷ dữ theo đuổi”, cô nói. “Anh ấy kết thúc mọi chỉ dẫn từ lúc đi xuống cho đến khi ra ngoài. Anh ấy định sẽ gặp chúng ta sau, Sara. Nathan có vài công việc phải can thiệp vào - ít nhất em nghĩ đó là những gì anh ấy nói thêm trước khi nhảy lên xe ngựa của Caine và rời đi.”

Sara lắc đầu. “Anh trai của em đúng là một kẻ thô lỗ, nông cạn, kiêu ngạo, cứng đầu...”

“Và chị yêu anh ấy.”

Sara thõng vai xuống. “Đúng thế, chị yêu chàng. Chị tin là chàng cũng yêu chị”, cô thêm vào trong tiếng lẩm bẩm. “Chàng có thể chưa thật sự nhận ra điều đó, hoặc do có chút e sợ. Ôi, chị không biết nữa. Đúng thế, dĩ nhiên là chàng yêu chị. Làm sao em lại có thể tin là không cơ chứ?”

“Em không tranh cãi với chị điều đó, Sara. Em tin Nathan cũng yêu chị”, cô thêm vào với một cái gật đầu. “Điều đó hoàn toàn rõ ràng với em, như một phần tất yếu của sự thật. Anh ấy rất... lo lắng. Nathan luôn là một người ít nói, nhưng giờ anh ấy thậm chí còn lẩm bẩm những thứ vô nghĩa.”

Mắt Sara ngập nước. “Chị muốn chàng nói rằng chàng yêu chị”, cô thì thầm.

Jade nhìn đầy cảm thông rồi vỗ nhẹ tay Sara và cùng trở lại phòng ngủ.

“Em có biết rằng chị có tất cả những phẩm chất mà Nathan có thể muốn ở một người vợ hay không? Không ai có thể yêu chàng nhiều như chị. Làm ơn đừng xem chị kém cỏi. Chị thật sự không phải vậy. Chị chỉ rất khác biệt so với em thôi, Jade.”

Em gái Nathan quay người khỏi tủ quần áo để nhìn Sara chăm chú một cách đầy hoài nghi. “Tại sao chị lại cho rằng em coi chị như một người kém cỏi?”

Sara lắp bắp giải thích về chuyện những thủy thủ trên tàu Seahawk luôn so sánh cô với Jade ra sao, cũng như cô đã thua trong cuộc ganh đua như thế nào. “Sau đó, khi những tên cướp biển tấn công, chị đã có thể chứng minh bản thân trong mắt họ.”

“Em có thể tưởng tượng ra điều đó”, Jade đồng ý.

“Chị cũng đã can đảm”, Sara nói. “Chị không phải đang khoe khoang, Jade. Nathan đã thuyết phục chị rằng chị rất can đảm.”

“Chúng ta cũng đều rất chung thủy với chồng của mình”, Jade nói. Cô quay trở lại với tủ quần áo và tiếp tục sắp xếp, tìm kiếm một chiếc váy phù hợp.

“Nathan chỉ thích chị mặc những chiếc váy cao cổ”, Sara nói.

“Chẳng phải việc đó đã nói lên nhiều điều ư?”

“Chị thường xuyên phải cố để trở nên dễ tính.” Jade không dám cho Sara thấy biểu hiện của mình. Sự tức giận trong giọng nói của chị dâu khiến cô muốn bật cười. Tình yêu tội nghiệp đang khiến mọi thứ trở nên thú vị.

“Có thể, Jade, đó chính là vấn đề”, Sara tuyên bố. “Chị đã quá dễ tính. Chị luôn luôn nói với Nathan rằng chị yêu chàng đến nhường nào. Em có biết chàng trả lời ra sao không?” Cô không cho Jade thời gian phỏng đoán. “Chàng luôn cằn nhằn. Thề với Chúa, đó là những gì chàng luôn làm. Ôi, ngoài ra không còn gì khác, cảm ơn em.”

“Giờ không còn càu nhàu nữa ư?”, Jade hỏi.

“Lại còn không dễ thỏa hiệp nữa chứ. Tìm cho chị chiếc váy được khoét cổ sâu nhất trong tủ quần áo của em.”

Jade cười lớn sau đó. “Cái này chắc hẳn sẽ khiến Nathan phát điên lên ngay.”

“Chị hy vọng như thế”, Sara trả lời.

Năm phút sau, Sara cầm một chiếc váy màu trắng trong tay.

“Em mới chỉ mặc chiếc váy này có một lần duy nhất, và đã không được bước chân ra khỏi nhà, vì thế chưa ai từng nhìn thấy nó. Caine không cho phép em mặc nó nữa.”

Sara rất thích chiếc váy. Cô cảm ơn Jade vài lần, sau đó bắt đầu đi ra khỏi phòng. Cô đột nhiên đứng lại và quay người. “Chị có thể hỏi em vài điều được chứ?”

“Giờ chị là chị của em, Sara. Chị có thể hỏi em bất cứ điều gì.”

“Em đã từng khóc chưa?”

Jade không mong chờ câu hỏi đó. “Có”, cô trả lời. “Thực tế thì, liên tục.”

“Nathan có từng thấy em khóc không?”

“Em không biết liệu anh ấy có thấy hay chưa.”

Biểu hiện ngỡ ngàng của Sara khiến Jade nhận ra rằng đó không phải là câu trả lời mà cô hy vọng. “Giờ em nghĩ lại, vâng, anh ấy đã từng thấy em khóc. Không thường xuyên như Caine, dĩ nhiên.”

“Ôi, cảm ơn em vì đã chia sẻ với chị bí mật đó. Em không biết rằng em đã khiến chị vui lên nhiều như thế nào đâu.”

Nụ cười của Sara thật rạng rỡ. Jade hài lòng, dù phải thừa nhận với chính mình rằng cô vẫn không biết chính xác Sara vui mừng vì điều gì.

Hai giờ sau, Jade và Caine kiên nhẫn chờ trong tiền sảnh để Sara có thời gian chuẩn bị cho sự xuất hiện của mình.

Jimbo đi đi lại lại ở cửa trước.

Jade mặc một chiếc váy lụa màu xanh thẫm với tay áo thêu ren. Cổ áo chỉ để lộ bộ ngực ra chút ít. Caine vẫn cau mày nhìn trước khi lẩm bẩm rằng cô trông tuyệt đẹp. Anh mặc lễ phục, cô nói rằng anh là tên quỷ dữ đẹp trai nhất thế giới. Sau đó Jimbo bắt đầu cằn nhằn dặn dò họ về việc bảo đảm ai đó sẽ ở cạnh Sara suốt buổi tối.

“Đừng để cô ấy khuất khỏi tầm mắt của các vị cho đến khi Nathan xuất hiện đón cô ấy”, Jimbo yêu cầu đến lần thứ năm. Sara thu hút sự chú ý của tất cả mọi người khi bước xuống cầu thang. Jimbo huýt sáo. “Mắt Nathan sẽ đỏ quạch khi trông thấy Sara của chúng ta mất thôi.”

Cả Jade và Caine đều đồng ý. Sara trông thật tuyệt vời. Mái tóc xõa ra, những lọn tóc xoăn mềm mại sóng sánh trên vai theo mỗi bước chân cô.

Chiếc váy màu trắng tinh khôi khoét cổ chữ V sâu hết cỡ. Đó là chiếc váy khiêu khích nhất mà Caine từng thấy. Anh ta cũng nhớ ra nó. “Ta nghĩ mình đã xé cái thứ đó khi giúp em cởi nó ra cơ mà”, anh ta thì thầm.

Jade đỏ mặt. “Chàng quá vội vã nên đã không xé nó.”

“Nathan sẽ làm thế”, Caine thì thầm trả lời.

“Vậy chàng nghĩ anh trai em sẽ thích nó ư?”

“Quỷ thật, không, cậu ta sẽ không thích nó đâu”, Caine phỏng đoán.

“Tốt.”

“Jade, em yêu, ta không chắc đây là một ý kiến hay. Tất cả đàn ông ở vũ hội sẽ thèm khát Sara. Nathan sẽ nổi điên lên mất.”

“Đúng thế.”

Sara xuống đến tiền sảnh và nhún chào những khán giả của mình.

“Cô không cần thi lễ với chúng tôi”, Caine nói.

Sara cười. “Tôi không có ý như thế”, cô nói. “Chỉ là tôi đang muốn chắc chắn rằng mình sẽ không rơi ra khỏi chiếc váy này khi phải nhún chào ai đó.”

“Thế khi Nathan vòng tay và bóp cổ cô thì sao?”, Jimbo hỏi. “Cô có nghĩ rằng chiếc váy đủ chắc chắn không?”

“Tôi sẽ tìm cho cô ấy một chiếc áo choàng”, Caine nói.

“Vớ vẩn”, Jade phản đối. “Trời quá ấm cho một chiếc áo choàng.”

Sự phản đối vẫn tiếp tục, thậm chí sau khi họ đã lên đường.

Công tước và Nữ công tước nhà Farnmount sống cách Luân Đôn một dặm. Ngôi nhà của họ thật rộng lớn, được bao quanh bởi những bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ và ấn tượng. Những người hầu đã giữ đuốc dọc theo hai bên đường, chiếu sáng đường đi của họ.

“Có tin đồn rằng hoàng tử đã cố mua lại khu đất của gia đình Farnmount”, Caine nói. “Dĩ nhiên, ông ta sẽ không từ bỏ nó.”

“Đúng thế”, Jade đồng ý, dù không để ý lắm đến câu chuyện của chồng vì đang mải quan sát Sara. “Chị trông như bị trúng gió”, cô nói. “Chị có cảm thấy khỏe không?”

“Cô ấy ổn”, Caine nói.

Dù thế, Sara không hề ổn chút nào.

Tâm trí cô đang chạy đua với sự lo lắng.

“Nhà Winchester cũng sẽ ở đây đêm nay”, cô đột nhiên thốt ra. “Không ai trong số họ dám xúc phạm Công tước và Nữ công tước. Dù thế, tôi không hiểu, tại sao đây là vũ hội duy nhất mà gia đình St. Jame tham dự.

Caine cười toe toét. “Đây là vũ hội duy nhất họ được mời đến”, anh giải thích.

“Tôi lo lắng cho Nathan”, cô bỗng nhiên thốt ra.

“Jimbo, tôi ước gì anh cũng được vào trong. Caine có thể cần sự hỗ trợ của anh để coi chừng chồng tôi.”

“Cậu bé sẽ ổn thôi”, Jimbo trả lời và vỗ nhẹ tay Sara. “Đừng lo lắng nữa.”

Không ai nói thêm lời nào cho đến khi chiếc xe dừng lại trước tòa lâu đài. Jimbo nhảy xuống, sau đó quay sang để giúp Sara. “Tôi sẽ ở ngoài này, ngay cạnh chiếc xe. Khi cảm thấy buồn chán, chỉ cần cô bước ra cửa trước, tôi sẽ nhìn thấy.”

“Cô ấy sẽ ở cùng chúng tôi cho đến khi Nathan đến.” Caine nói.

Sara gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu, nhấc chân váy và bước lên những bậc cầu thang.

Phòng khiêu vũ được đặt ở tầng trên cùng của tòa nhà bốn tầng. Cầu thang dẫn lên trên tỏa sáng rực rỡ nhờ những ngọn nến và hoa tươi.

Một quản gia đứng cạnh cửa phòng. Có ba bậc thang dẫn xuống sàn khiêu vũ. Caine đưa giấy mời của anh cho người hầu, và đợi cho đến khi chuông báo hiệu rung lên. Đó là tín hiệu thông báo cho những vị khách đang đứng chen chúc bên dưới. Chỉ có một vài sự chú ý hướng lên, một số khác cũng liếc nhanh lên lối vào, vì một điệu valse đã nổi lên và họ quá bận rộn tới việc tập trung vào những bước chân của mình.

“Hầu tước Cainewood và vợ, phu nhân Jade”, người quản gia thông báo với giọng vang rền.

Sau đó đến lượt Sara. Cô đưa thư mời mà Caine đã đưa cho cô tới tay người đàn ông, sau đó đứng cạnh anh ta cho đến khi được giới thiệu. “Phu nhân Sara St. Jame.”

Anh ta đã hét lên như cảnh báo cháy. Lời tuyên bố có sức ép buộc tương tự.

Một tiếng thì thầm bắt đầu giữa đám đông, và khi mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán, âm thanh tăng lên giống như âm lượng của một trận động đất.

Một cặp đôi đã va vào một đôi khác khi hai người này đứng thẳng lại để có thể thấy Sara rõ hơn.

Sara ngẩng cao đầu nhìn xuống đám đông và cầu nguyện là dáng vẻ của mình trông bình tĩnh. Sau đó Caine nắm lấy tay cô. Jade bước sang bên còn lại và nắm nốt bàn tay kia của Sara.

“Sara, chị thân mến, chị có thấy rằng những người nhà Winchester đều đang đứng cạnh nhau ở phía bên tay phải phòng khiêu vũ không, trong khi tất cả những người nhà St. Jame thì ở bên trái? Ai cũng có thể kết luận rằng hai gia đình không ưa gì nhau.”

Jade đã nói xong lời nhận xét đó. Sara mỉm cười. Em chồng của cô nghe có vẻ rất lúng túng. “Có tin đồn là họ không thích nhau lắm”, cô trêu lại.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi vào giữa để không tỏ ra thiên vị”, Caine tuyên bố khi anh dẫn hai quý cô đi xuống.

“Dường như Nathan vẫn chưa có mặt ở đây?”, Jade hỏi. “Sara, hãy tiếp tục mỉm cười. Mọi người đều đang trố mắt nhìn chị. Đó là vì cái váy, em nghĩ thế. Đêm nay chị trông rất tự tin và rực rỡ.”

Một giờ tiếp theo trôi qua như một thử thách. Cha Sara cũng tham dự. Ông ta đưa tay ra làm cử chỉ cắt ngang cổ con gái mình qua không khí. Khi Sara nhìn về phía gia đình Winchester, những vị khách quay lưng lại với cô.

Dĩ nhiên, mọi người đều chú ý đến điều đó. Caine giận dữ thay Sara cho đến khi nhìn cô và thấy rằng cô đang cười. Anh thư giãn ngay sau đó.

Dunnford St. Jame không bỏ lỡ hành động đó của Bá tước Winchester. Người đứng đầu nhà St. Jame buông tiếng khịt mũi lớn, sau đó lại gần để nói chuyện với vợ của cháu trai ông ta.

Dunnford là một người đàn ông to lớn với khung người vuông vức, nhiều cơ bắp chứ không hề béo. Mái tóc của ông ta màu xám, mỏng, được cắt ngắn như một điền chủ thời xưa. Ông ta có bộ râu rậm rạp, vai rộng và trông xấu tệ trong bộ lễ phục màu đen cùng chiếc cà vạt hồ cứng quanh cổ.

Caine nghĩ ông ta trông còn khá khẩm hơn vợ.

“Chúng ta có gì ở đây thế này?”, ông ta gầm lên khi dừng lại ngay trước mặt Sara. “Đây chẳng phải là cô gái của Nathan sao?”

“Ngài hoàn toàn biết rõ cô ấy là ai”, Caine trả lời. “Sara, cô đã gặp ngài Dunnford St. Jame chưa?”

Sara nhún gối chào trang trọng. “Thật vinh dự được gặp ngài”, cô nói. Dunnford trông khá ngơ ngác. “Cô đang đùa giỡn với tôi ư?”

Giờ thì trông Sara thật bối rối. “Xin lỗi?”

“Cô ấy rất biết cách cư xử, Dunnford. Chẳng phải rất đáng ngạc nhiên trong gia đình St. Jame sao?”

Một tia lấp lánh xuất hiện trong mắt của người đàn ông già. “Cô ta vừa trở thành một thành viên nhà St. Jame. Cô ta sẽ phải chứng minh bản thân trước khi được chào đón.”

Sara tiến một bước lại gần Dunnford. Điều đó càng khiến ông ta ngạc nhiên hơn. Ông ta đã quen với việc phụ nữ đứng ngay sau lưng mình. Họ cũng không bao giờ cười. Cô gái này, ông ta chán chường đưa ra kết luận, thật khác biệt.

“Làm cách nào tôi có thể chứng minh bản thân với ngài?”, Sara hỏi. “Ngài có cho rằng tôi nên bắn một trong số những anh em của ngài để được chấp nhận hay không?”

Sara đang đùa. Ông ta chấp nhận đề nghị của cô. “Tốt, giờ thì, tôi cho là điều đó sẽ phụ thuộc vào người anh em nào mà cô bắn. Tom luôn là một lựa chọn tốt.”

“Vì Chúa, Dunnford, Sara đang trêu chọc ông thôi.”

Dunnford lầm bầm. “Vậy tại sao cô ta lại đề nghị như thế?”

Caine lắc đầu. “Đó là một lời nói đùa đề cập đến chuyện ngài đã bắn anh trai mình”, anh giải thích.

Dunnford vuốt bộ râu. Nụ cười của ông ta thật mờ ám. “Vậy ra cô đã nghe về sự hiểu lầm nho nhỏ đó rồi? Tom không hề hận tôi”, ông ta nói thêm. “Điều đó thật đáng tiếc. Nhưng đôi khi sự hiềm khích ở chừng mực nào đó thường khiến gia đình thêm náo nhiệt.”

Trước khi bất cứ ai có thể nói gì về lời nhật xét thái quá đó, Dunnford buông tiếng gầm thấp. “Chồng của cô đâu? Ta có lời muốn nói với cậu ta.”

“Anh ấy sẽ ở đây vào bất cứ lúc nào”, Caine nói.

“Vợ của ngài đâu?”, Sara hỏi. “Tôi muốn gặp bà ấy.”

“Để làm gì?”, Dunnford phản bác. “Bà ấy có thể đang trong phòng ăn và chọn món cho ta.”

“Chú không định hỏi thăm cháu sao?”, Jade hỏi. “Chú đang giả vờ là cháu không có ở đây. Chú vẫn còn thất vọng vì cháu đã sinh cho Caine một cô con gái chứ không phải là một cậu con trai sao?”

“Cháu vẫn chưa có mang đứa nữa ư?”, Dunnford hỏi.

Jade lắc đầu.

“Vậy ta sẽ không nói chuyện với cháu cho đến chừng nào ta có được một thằng cháu trai.” ông ta quay sang Caine. “Cậu có lên giường với cháu gái ta đúng cách không đấy?”, ông ta hỏi.

Caine cười toe toét. “Tôi luôn tận dụng mọi cơ hội mà mình có.” Anh kéo dài giọng, Sara đỏ mặt bối rối. Cô để ý rằng Jade đang cố nhịn cười. Dunnford tặng cho em gái của Nathan một cái nhìn dữ dội. Sau đó ông ta lại quay sang Sara, rồi đột nhiên người đàn ông già vươn tay và đập vào hai bên hông của cô với đôi bàn tay to lớn của mình.

“Ngài đang làm gì đấy?”, Caine hỏi với tiếng thì thầm. Anh cố đẩy tay Dunnford ra.

Sara quá ngạc nhiên trước hành động bạo dạn này nên nhất thời không thể cử động. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm xuống tay ông ta.

“Ta đang đo kích thước của cô”, Dunnford tuyên bố. “Con bé trông không đủ khả năng để có thể mang một đứa bé đến thế giới này. Chiếc váy này có thể là một sự lừa dối”, ông ta thêm vào với cái gật đầu. “Ái chà, nhưng cô có lẽ đủ tiêu chuẩn đó.”

Giờ ông ta đang nhìn chằm chằm vào ngực Sara. Tay cô lập tức đưa lên che ngực mình. Cô không định để ông ta đánh giá thêm bất cứ thứ gì khác nữa.

“Ta có thể thấy cô có thể nuôi một đứa bé. Cô đã mang thai chưa?”

Khuôn mặt Sara không thể nào có thể nóng hơn được nữa. Cô bước một bước lên phía trước. “Ngài nên cư xử đúng mực”, cô thì thầm. “Nếu ngài còn động vào tôi lần nữa, thưa ngài, tôi sẽ đánh ngài. Ngài hoàn toàn không biết cách cư xử ư?”

Dunnford đoán rằng mình có. Khi ông ta nói ra điều đó, Sara lại bước thêm một bước nữa. Caine ngạc nhiên trước sự táo bạo của cô, cũng như khi thấy Dunnford bước lùi lại. “Cháu muốn một cốc punch, thưa chú Dunnford”, Sara nói sau đó.

“Chú có thể đi lấy giùm cháu chứ.” Dunnford nhún vai. Sara thở dài. “Cháu đoán là mình có thể hỏi một trong số những người nhà Winchester lấy giùm”, cô nói tiếp.

“Trước tiên chúng sẽ phỉ nhổ vào cô”, Dunnford tuyên bố. “Chẳng phải là cô đang nghiêng về phía gia đình chúng ta sao?”

Cô gật đầu. Ông ta cười toe toét. “Ta sẽ vui mừng được lấy đồ uống cho cô.”

Sara nhìn dõi theo chú của Nathan lách qua đám đông. Một hàng người đang chờ đợi người hầu múc ra thứ đồ uống màu hồng. Dunnford lấy hết sức xô dòng khách khứa sang một bên.

“Tôi sẽ không uống một chút rượu punch nào nếu là cô”, Caine kéo dài giọng sau khi Dunnford nhấc một chiếc cốc lớn và uống vài ngụm. Ông ta đặt chiếc cốc trở lại bàn, sau đó nhúng một chiếc cốc khác vào chiếc bát lớn đựng rượu punch và quay trở lại phía đối diện căn phòng.

Ông ta lau bộ râu bằng mu bàn tay rồi trao chiếc cốc cho Sara.

Caine để ý rằng phía trước bát đựng rượu punch không còn hàng người nào nữa. Anh với tay và chộp lấy chiếc cốc để Dunnford không thể vô tình làm đổ chất lỏng màu hồng lên Sara.

“Nói với Nathan là ta muốn nói chuyện với nó”, Dunnford lại tuyên bố và thêm một cái cau mày vào lời nhắc nhở của mình, sau đó quay lưng và đi về phía xa, nơi những người họ hàng của ông ta đang đứng.

Sara thấy những vị khách khác đã giãn ra thành một con đường rộng cho người đàn ông. Sau đó cô quyết định rằng ông ta cực kỳ giống Nathan.

“Hầu tước St. Jame.”

Lời thông báo được hét lên lôi kéo toàn bộ sự chú ý của mọi người. Sara quay đầu nhìn lên lối vào. Tim cô đập điên cuồng khi trông thấy chồng. Trước kia cô chưa từng thấy anh mặc lễ phục, cảm giác này có chút áp đảo. Mái tóc của anh buộc ra phía sau gáy, anh mặc một chiếc áo khoác và quần đen giống một vị vua oai phong. Sự kiêu ngạo trong cả tư thế và biểu hiện của anh khiến đầu gối cô run rẩy.

Cô bắt đầu bước về phía anh theo bản năng.

Nathan dễ dàng tìm thấy vợ trong đám đông. Ngay khi tên anh được tuyên bố, khách khứa đều dịch về các góc phòng. Chỉ còn lại mình Sara đứng giữa sàn khiêu vũ.

Cô trông thật quyến rũ, quá yếu đuối, quá tinh tế và quá... hở hang một cách chết tiệt.

Nathan vọt xuống những bậc thang về phía vợ, vừa đi vừa cởi áo khoác.

Ngay khi Nathan xuống đến chân cầu thang, những người nhà Winchester bắt đầu bước về phía trước. Những người nhà St. Jame lập tức bắt chước hành động đó.

Caine thúc Jade. “Kiếm chỗ ngồi đi”, anh thì thầm. “Chỗ này có thể có rắc rối, ta không muốn phải lo lắng cho em.”

Jade gật đầu. Cô muốn toàn bộ tâm trí Caine tập trung vào việc bảo vệ anh trai mình. Sau đó cô thấy Colin cũng đi xuống. Từ chỗ phồng lên dưới áo choàng của anh ta, cô đoán là anh ta cũng đã chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nathan đã cởi xong áo khoác, nhưng khi đến bên Sara, anh không thể nhớ nổi mình định làm gì với nó.

“Sara?”

“Vâng, Nathan?”

Cô chờ anh nói thêm điều gì đó.

Nathan dường như đã thỏa mãn với việc đứng đó và nhìn cô chăm chú. Tình yêu của cô thật rõ ràng trong ánh mắt. Nụ cười của cô thật dịu dàng. Chúa ơi, anh nghĩ, mình không xứng đáng với cô, nhưng cô yêu anh.

Nathan túa mồ hôi lạnh và bắt đầu thò tay vào lấy chiếc khăn tay mà Colin đã nhét vào túi áo, sau đó nhận ra rằng mình đang giữ áo khoác trên tay. Anh không thể hình dung nổi tại sao. Anh lại mặc nó vào nhưng không thể rời mắt khỏi người vợ xinh đẹp, tuy cánh tay bị vướng vào tay áo, nhưng anh cuối cùng cũng đã khắc phục được.

Sara tiến lên phía trước và chỉnh lại cà vạt cho anh, rồi lùi lại.

Nathan vẫn không thể nói chuyện với cô. Chúa ơi, mọi thứ phải được thực hiện đúng đắn, anh tự nhủ. Cô xứng đáng với điều đó rất nhiều. Không, mọi thứ phải hoàn hảo cho cô, không chỉ là đúng đắn, anh lại quả quyết. Anh sẽ đưa cô xuống thư viện, ký vào những văn bản, anh sẽ...

“Ta yêu em, Sara.” Giọng anh nghe như thể vừa nếm xong món xúp của cô.

Cô đã bắt anh nhắc lại điều đó. Mắt cô ngập nước và Nathan biết rằng đây là lần đầu tiên Sara được nghe anh nói điều này. “Ta không định nói ra điều đó... chưa phải lúc, dù sao thì”, anh lẩm bẩm. “Ta yêu em.”

Biểu hiện của cô không thay đổi. Nhưng của Nathan đã thay đổi, trông anh như thể đang phát ốm.

Sara cảm thấy tội nghiệp thay cho anh. “Em biết chàng yêu em, Nathan. Em cũng mất một thời gian dài để nhận ra, nó dài bằng khoảng thời gian chàng đến và đón em, nhưng giờ em đã biết. Chàng đã yêu em từ rất lâu rồi, đúng không Nathan?”

Nathan rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tại sao em không nói cho ta rằng em đã biết?”, anh yêu cầu cô trong tiếng thì thầm. “Khỉ thật, Sara. Ta đã trải qua cả địa ngục.”

Mắt cô mở to và khuôn mặt phủ sắc hồng. “Chàng đã trải qua cả địa ngục ư? Chàng là người đã từ chối tin tưởng em. Chàng là người không bao giờ nói với em trong tim mình có gì. Em đã luôn luôn nói với chàng điều đó, Nathan.”

Nathan lắc đầu, nụ cười ngượng ngùng nở trên môi. “Không, Sara, không phải là luôn luôn. Em nói với ta mỗi ngày một lần. Đôi khi em chờ đến sau bữa tối. Ta thấy mình đang cảm thấy lo lắng.”

Sara bước một bước về phía Nathan. “Chàng đã chờ em mỗi ngày để được nghe em nói rằng em yêu chàng ư?”

Anh có thể đoán ra từ những biểu hiện trên mặt cô rằng cô đang rất hài lòng với sự thú nhận này. “Em sẽ lấy ta chứ?”, anh hỏi với một tiếng thì thầm sốt sắng.

Nathan đã cúi xuống cho đến khi môi anh gần như chạm lên trán cô. “Ta sẽ quỳ xuống nếu em muốn ta làm thế, Sara. Mặc dù không thích điều đó”, anh thêm vào với sự vội vã đầy thành khẩn. “Nhưng ta sẽ làm thế. Xin em hãy kết hôn với ta.”

Cô chưa bao giờ thấy chồng mình lo lắng đến thế. Nói với cô những điều tận sâu trong trái tim anh rõ ràng là một sự tra tấn. Dĩ nhiên, nó càng khiến cô yêu anh nhiều hơn. “Nathan, chúng ta đã kết hôn rồi, chàng quên ư?”

Những khán giả của họ bị mê hoặc. Đôi vợ chồng nhìn vào mắt nhau một cách đắm đuối đầy yêu thương là một cảnh tượng thật lãng mạn. Những người phụ nữ đã dùng khăn tay của chồng họ để thấm nước mắt.

Nathan đã quên bẵng những vị khách còn lại. Anh tuyệt vọng để giữ cho kế hoạch được hoàn thành, để có thể đưa Sara về nhà.

“Chúng ta phải xuống thư viện”, anh tuyên bố. “Ta muốn em ký một văn bản hủy bỏ hôn ước.”

“Vâng, Nathan”, cô trả lời.

Sự sẵn sàng của cô không làm anh ngạc nhiên. Cô luôn có một lòng tin như thế. Anh vẫn phải hạ mình trước niềm tin của cô. “Chúa ơi, Sara, ta yêu em rất nhiều, nó... thật đau đớn.”

Cô trịnh trọng gật đầu. “Em có thể thấy thế”, cô thì thầm. “Chàng đang say sóng ư?”

Anh lắc đầu. “Sau khi em ký vào giấy của em, ta sẽ ký vào giấy của ta”, anh nói.

“Tại sao chàng cũng phải ký?”, cô hỏi.

“Ta cũng sẽ phá vỡ bản hôn ước. Ta không muốn nhận những khoản thừa kế. Ta đã có được món quà lớn nhất rồi”, anh thì thầm. “Ta đã có em.” Nụ cười của anh đầy dịu dàng khi thêm vào. “Em là tất cả những gì ta muốn.”

Sara bắt đầu khóc. Anh không thể ngăn mình khỏi việc kéo cô vào vòng tay. Nathan cúi xuống và hôn vợ mình. Cô hôn đáp trả anh.

Những tiếng thở dài tập thể đến từ các phụ nữ trong đám đông.

Tuy nhiên, hy vọng của Nathan rằng đêm hôm đó sẽ là một đêm hoàn hảo dành cho vợ mình đã không được hoàn thành. Với những tiêu chuẩn của gia đình St. Jame, đó là một thành công vĩ đại. Trước tiêu chuẩn của những người khác, nó lại là một cơn ác mộng.

Tuy nhiên, không ai có thể quên được trận cãi lộn đó.

Cuộc cãi lộn bắt đầu một cách ngẫu nhiên khi Nathan quay người đưa Sara tới thư viện. Cô giật mạnh tay để ngăn anh lại.

“Em tin chàng yêu em, Nathan”, cô nói khi có được toàn bộ sự chú ý của anh. “Chàng không cần từ bỏ món quà của Đức vua chỉ để chứng minh điều đó.”

“Có, ta phải làm thế”, anh trả lời. “Ta muốn em thấy ta yêu em nhiều như thế nào. Đó là cách duy nhất để em tin ta. Em đã cho ta tình yêu của mình quá lâu, còn ta chẳng mang lại cho em điều gì ngoài sự bực tức. Đó là một sự hối lỗi, Sara. Ta phải làm điều đó.”

Cô lắc đầu. “Không, chàng không cần phải làm điều đó. Nathan, chàng sẽ cho em thấy mình có lòng tin và tình yêu của em chỉ bằng việc không từ bỏ món quà. Chàng đã chờ nhiều năm dài đằng đẵng để được thừa kế, nên chàng phải giữ được nó.”

“Ta đã quyết định rồi, vợ yêu.”

“Hủy bỏ quyết định đó đi”, cô phản đối.

“Không.”

“Có.”

Cô có thể đọc được từ vẻ mặt của anh rằng anh đã quyết tâm thực hiện sự hy sinh cao cả đó vì cô. Cô cũng giống như thế, quyết không để anh làm điều này.

“Nếu em không ký thì sao?”, cô hỏi.

Cô khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn anh trong khi chờ một câu trả lời.

Chúa lòng lành, cô nghĩ rằng mình vô cùng yêu anh. Và anh cũng yêu cô như vậy. Nathan trông như thể muốn bóp cổ cô. Cô cảm thấy muốn mỉm cười.

“Nếu em không ký, Sara, gia đình em sẽ có món quà của Đức vua. Ta không muốn điều đó.”

“Em sẽ không có nó.”

“Giờ thì, Sara...”

Nathan không nhận ra cả hai đều đang hét lên. Cô đã nhận ra. Cô quay sang nhìn lên đám đông nhà St. Jame cho đến khi tìm thấy người mà cô cần tìm. “Chú Dunnford?”, cô gọi với ra. “Nathan muốn từ bỏ món quà của Đức vua.”

“Ôi, quỷ thật, Sara, tại sao em lại làm như thế?”

Cô quay người lại và cười với chồng. Nathan đã cởi áo khoác. Sau đó Sara để ý rằng Caine và Colin đang làm tương tự.

Cô bắt đầu phá ra cười. Chúa giúp cô, cô đã hoàn toàn trở thành một người nhà St. Jame mất rồi.

Nathan trông không còn bệnh nữa. Một tia lấp lánh xuất hiện trong mắt anh. Anh quả là một người đầy cá tính, còn cô chính là người có thể quản lý được anh. Nathan đang nhìn chằm chằm vào ngực cô. Sau đó chiếc áo của anh phủ quanh vai cô, yêu cầu cô phải xỏ vào hai ống tay áo. “Nếu em còn dám mặc chiếc váy này thêm lần nữa, ta sẽ xé nát nó khỏi người em”, anh thì thầm. “Quỷ thật, họ đến rồi.”

Toàn bộ đàn ông nhà St. Jame di chuyển về phía trước giống như đội quân chuẩn bị ra trận. “Em yêu chàng, Nathan. Hãy nhớ đừng gài ngón cái dưới những ngón tay khác. Chàng sẽ không muốn chúng bị gãy đâu.”

Nathan nhướng mày với ý kiến đó. Cô trả đũa bằng một cái nháy mắt chậm và gợi tình. Anh tóm lấy cô bằng cách nắm lấy ve áo, hôn thật mạnh, rồi đẩy ra sau lưng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một đêm đáng nhớ. Công tước và Nữ công tước Farnmount, chắc chắn đã ở độ tuổi cuối sáu mươi, không thể hài lòng hơn với cảnh giải trí này. Buổi dạ tiệc nhỏ của gia đình Farnmount sẽ cho mọi người đủ đề tài để nói, giữ cho họ thỏa thích tán gẫu với những tin đồn trong một thời gian dài. Sara nhớ đã nhìn thấy hai người ngồi trên tầng cao nhất. Hai người họ, mỗi người đều cầm một cốc rượu vang và sau khi cốc đầu tiên được hạ xuống, Công tước Farnmount ra hiệu cho dàn nhạc chơi một bản nhạc của điệu valse.

Tuy nhiên, trên thực tế, Sara thích phần kết quả hơn là cuộc cãi lộn. Ngay khi cuộc chiến chấm dứt, Nathan kéo cô ra bên ngoài, trời đang chìm vào màn đêm. Anh không muốn lãng phí thời gian đưa cô trở lại con tàu, vì thế anh đưa cô trở lại nhà của Caine và Jade.

Anh điên cuồng chạm vào cô và Sara cũng đáp trả như thế. Họ làm tình đầy đam mê, hoang dã và tràn ngập tình yêu thương.

Sara nằm dài trên người chồng giữa giường, cằm tựa lên hai bàn tay đang chắp lại, nhìn chăm chú xuống đôi mắt tuyệt đẹp của anh.

Nathan trông đầy thỏa mãn, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng cô. Giờ thì chỉ còn lại mình họ với nhau.

Nathan có thể nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào mà không cần phải xám mặt vào nữa. Anh có một chút lãng mạn khi mở ngăn kéo bàn cạnh giường, lấy ra một mảnh giấy và đưa nó cho cô.

“Chọn những từ mà em thích đi”, anh ra lệnh.

Cô chọn từ “Em yêu”, “Tình yêu của ta”, và “Người yêu” từ danh sách những từ ngữ tán tỉnh trên tờ giấy. Nathan hứa sẽ ghi nhớ chúng.

“Em từng có chút ghen tị với Jade”, cô nói. “Em không nghĩ rằng mình có thể được như em ấy và những thuộc cấp của em vẫn sẽ tiếp tục sự so sánh của họ.”

“Ta không muốn em phải giống bất cứ ai khác”, anh nói khẽ. “Tình yêu của em đã cho ta sức mạnh, Sara.”

Nathan rướn lên để hôn cô. “Ta tin vào tình yêu của em. Nó đã trở thành mỏ neo của ta. Nó là thứ duy nhất ta chắc chắn có và ta cũng tốn một thời gian dài để nhận ra điều đó.”

“Phải đã mất bao lâu để chàng hoàn toàn tin tưởng vào em?”, cô hỏi.

“Ta đã hoàn toàn tin vào em”, anh phản đối.

“Chàng sẽ kể cho em về quá khứ của mình chứ?”

Anh trông có chút cảnh giác. “Đến một lúc thích hợp”, anh cuối cùng cũng đồng ý.

“Nói cho em, ngay lúc này.”

Anh lắc đầu. “Nó sẽ chỉ khiến em buồn, em yêu. Ta đã có một cuộc sống đen tối. Ta đã làm vài việc mà em có thể coi chúng là... đáng lo ngại. Ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu một lần ta chỉ kể cho em một chuyện nào đó.”

“Vậy cảm giác của em không quan trọng ư, rằng chàng đang do dự khi kể về quá khứ của chàng?”

Anh gật đầu. “Có vài thứ... bất hợp pháp?”

Chồng cô có vẻ hết sức không thoải mái. “Một vài người nghĩ thế”, anh thú nhận.

Cô phải gắng gượng để nín cười. “Em rất vui khi chàng quan tâm đến cảm giác của em, chồng yêu quý. Và bây giờ em đã biết chàng chỉ do dự khi nói cho em biết về quá khứ của mình vì sợ rằng nó khiến em lo lắng, chứ không phải vì chàng nghĩ em có thể vô tình tiết lộ ra sự thật.”

Tia lấp lánh xuất hiện trong mắt cô khiến Nathan bối rối. Cô đang nói đến điều gì đó, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi nó có thể là gì. Anh vòng tay ôm quanh eo cô và ngáp lớn, đầy hài lòng. Nathan nhắm mắt. “Ta biết em yêu ta”, anh thì thầm. “Và vào thời điểm thích hợp - khoảng năm hoặc mười năm nữa, tình yêu của ta - ta sẽ nói với em mọi thứ. Sau đó em sẽ trở nên quen thuộc với ta.”

Cô bật cười. Nathan vẫn còn một chút sợ hãi. Ồ, cô biết anh tin mình, biết anh yêu cô, nhưng điều đó vẫn quá mới mẻ với Nathan và anh cần thời gian để dứt bỏ hoàn toàn những tấm lá chắn khỏi bản thân.

Dĩ nhiên, cô cũng không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì. Cô đã yêu anh quá lâu rồi.

Nathan tắt nến và kề sát tai cô. “Ta yêu em, Sara.”

“Em cũng yêu chàng, Pagan.”

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.