Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 16




CHƯƠNG 16

Ta lần thứ hai khẳng định ta ghét cơm Tây. Bốn người ăn ở nhà hàng cơm Tây bình thường nhất, một chút cơm mà lấy tận ba trăm đồng, hương vị không được tốt lắm, ăn còn chả đủ no. Người ta ngoài đường bán cặp ***g cơm có ba đồng mà vẫn có người nói đấy. May mắn nơi tiếp theo là nhà hàng Thiên Ngoại, vẫn còn cơ hội ăn tiếp.

Thiên Ngoại là nơi chúng ta tìm được khi ăn không nổi cơm ở căn tin, lúc ấy để thoát khỏi thức ăn gia súc ở căn tin chúng ta phải dốc toàn lực đến các trường học phụ cận tra khảo nửa tháng, ăn qua tất cả các quán ăn rẻ rồi quyết định chọn Thiên Ngoại, điều đó chứng tỏ nó có chỗ hơn hẳn nơi khác. Mà dưới tình huống ngành ăn uống cạnh tranh kịch liệt như vậy, nó vẫn đứng sừng sững mấy năm không ngã, càng chứng minh nó đặc biệt thế nào.

Chúng ta dần dời xa trung tâm phố xá sầm uất, vòng vo ba xe, mỗi xe mất nhiều giờ mới đến. Đêm giáng sinh người ngồi kín cả chỗ, trên đường đều phải cố đứng vững, ngay cả Từ Vận Tiệp cũng nhịn không được mà oán hận, nhưng không nghe được lời oán giận nào từ hai vị tiểu thư. Các nàng trên đường chỉ cố quấn quít lấy ta, hỏi đi hỏi lại chuyện giao tình của ta cùng người bạn, ví dụ như “Bạn anh bộ dáng như thé nào? Có đẹp trai không?”, “Tình cảm hai người có tốt không? Tốt đến mức nào?” linh tinh các thứ, lúc ta trả lời các nàng liền thường xuyên trao đổi ánh mắt, nở nụ cười ý vị thâm trường, thật sự khiến ta buồn bực. Từ Vận Tiệp ở bên cạnh đại khái cũng buồn bực thực lợi hại, Tử Vân Anh lại bỏ rơi hắn, cùng Thượng Huyền Nguyệt vây quanh ta, ta không dưới một lần thu được ánh mắt ghen ghét của hắn.

Ngũ Hữu Kì, Lâm Hoa, còn có Tiếu Ngọc Nhi ba người đều đã ở Thiên Ngoại, trên bàn đã có vài chai bia rỗng. Lâm Hoa thoạt nhìn không khác hồi đi học là mấy, chính là nhìn thêm phần thuần thục. Tóc cắt ngắn, ánh mắt sáng ngời, trên mặt râu ria lởm chởm. Người này từ xưa râu ria đã mọc rất nhanh, không giống ta vài ngày mới mọc.

Vài năm không gặp, vừa thấy mặt hắn đã tặng ta cái bắt tay đau thấu xương, lại thêm cái ôm khiến người ta hộc máu, tiếp theo không thiếu cái vỗ vai thân mật khiến người ta nội thương. Lâm Hoa – người này ở Thẩm Quyến vài năm khí lực không giảm chút nào. Hoàn thành ba bước ân cần hỏi thăm, Lâm Hoa nói: “Nhị ca! Không giới thiệu chút sao?”

Vì thế liền giới thiệu, chào hỏi, vừa ngồi, Thượng Huyền Nguyệt liền hỏi ta toilet ở đâu.

“Từ đây đi ra, rẽ trái khoảng 20 bước là thấy nhà vệ sinh.”

“Em tìm không thấy, anh theo giúp em đi.” Thường Huyền Nguyệt còn dùng vẻ mặt chăm chú nhìn ta khiến cho ta đánh mất ý niệm chỉ lại đường cho nàng, thành thành thật thật theo sát nàng ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa được mấy bước, Huyền Nguyệt liền dừng lại.

“Này, thấy biển WC chưa?”

“Em kỳ thật không muốn đi WC, em có việc nói với anh.”

“Chuyện gì a, còn tìm chỗ riêng để nói.”

Thượng Huyền Nguyệt không nói gì, nhìn chằm chằm ta đến nửa tiếng, thấy ta hết hồn, hai mắt nhìn thẳng ra đường, sợ bị người qua đường hiểu nhầm ta là Trần Thế Mỹ.

“Anh…”

Ta nhanh chóng chăm chú lắng nghe.

“…”

Cũng không nói gì.

“Em…”

Ta lại vội vàng chăm chú lắng nghe.

“kỳ thật…”

Ta rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cô nãi nãi, có chuyện gì nói thẳng được không? Cứ như vậy bọn họ lại nghĩ chúng ta đến WC đánh lao công đó.”

“Ai nha, anh thật là! Không nên ép em nói! Em… em…” Thượng Huyền Nguyệt hì hì cười, cư nhiên bày ra dáng vẻ ngượng ngùng. Có khi nào cô nàng muốn diễn giả làm thực với ta? Ta trong lòng loạn một trận: “Có gì ngượng ngùng chứ? Nói thẳng ra. Nhanh, cố lấy dũng khí, một hai ba hít sâu một chút là nói được rồi.”

“Em thấy người bạn kia của anh! Thế nào, hắn không có dụng tâm gì sao?”

“Đấy! Không phải đã nói ra rồi sao…” Ta đột nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Từ từ, em nói ai?”

“Người bạn kia của anh, Lâm Hoa ý.” Thượng Huyền Nguyệt vẻ mặt mơ mộng: “Hắn rất giỏi a, rất có khí chất nam nhân, a a, rất rồi chưa thấy qua nam nhân nào như vậy. Thật sự khiến người ta động tâm nha.” Nàng quay sang ta: “Anh nên giúp em chiếu cố!”

Ta thật muốn đâm đầu vào tường mà chết, may mà ta không tự mình đa tình mà mở miệng trước, bằng không đừng hòng sống.

Thở hồng hộc nửa ngày ta mới tính quay về một chút: “Em… Em…”

“Em đã giúp anh chiếu cố a.”

“Anh…”

“Dù sao anh cũng đã có tổng tài còn gì.”

“Kỳ thật…”

“Em dám khẳng định Lâm Hoa đối với em có hảo cảm, chính là e ngại anh mà thôi.”

“Cô nãi nãi, cô để người ta nói hết câu được không?”

“Được, anh nói.” Nàng trừng to mắt nhìn ta.

“Đừng quên hiện tại cô là bạn gái của tôi a.”

“Khụ, sơn nhân đều có diệu kế, chỉ cần Tử Vân Anh vừa đi, cơ hội của em đã đến rồi, đến lúc đó anh phối hợp một chút, dám có lời ngáng đường… tôi cho anh về sau vô năng.” Thượng Huyền Nguyệt nói rất tự tin, ta nửa tin nửa ngờ. Tính tình Lâm Hoa ta biết, nếu Huyền Nguyệt thật sự là bạn gái ta, hắn dù bị lửa tình thiêu rụi cũng không đến cướp người.

“Được rồi, cho dù thu phục tốt Lâm Hoa thì Tử Vân Anh làm thế nào?”

“Này…” Thượng Huyền Nguyệt nhăn lông mày, sau đó bộp một câu: “Có! Liền nói với bọn họ em đối Lâm Hoa là nhất kiến chung tình (yêu ngày từ cái nhìn đầu tiên), không để ý đến anh khổ sở cầu xin, vô tình mà vứt bỏ anh. Anh thương tâm, thất tình, từ nay về sau đối với nữ nhân đều không thể tin tưởng…” Nàng cười rạng rỡ nhìn ta: “Thấy chưa, ngay cả lý do khiến anh thích nam nhân em cũng giúp anh tìm được rồi! Về sau có bị người ta phát hiện cũng có thể đem toàn bộ lý do đổ lên người em rồi… Này, anh ngồi xổm ở bờ tường làm gì? Đau bụng?”

“Không có gì, không có gì, chỉ là có chút vô lực. Em để anh ngồi chồm hổm một chút là tốt rồi.” Ta không có sức lầm bầm một chút rồi đứng lên: “Em nguyện ý làm người ác?”

“Nếu bọn họ muốn trách em, em liền rưng rưng nói ra, khi yêu thì cái gì cũng không cản được… loại lời kịch này ở phim truyền hình Đài Loan lúc tám giờ có tác dụng lắm… anh thế nào lại ngã rồi?”

“Đột nhiên chân mềm nhũn…”

“Xem ra Phương tổng tài không chăm sóc tốt cho anh rồi đúng không?” Thượng Huyền Nguyệt vẻ mặt hưng phấn nhìn ta, ánh mắt đều thay đồi, thanh âm quỷ bí: “Đêm qua có phải là một đêm nhiệt tình? Hai người rốt cuộc làm mấy lần?”

“Cô tha tôi đi.”

Thương thảo xong, ta cùng Huyền Nguyệt mặt không đổi sắc trở lại chỗ ngồi tiếp tục uống rượu, ta vừa uống vừa âm thầm lưu ý Huyền Nguyệt cùng Lâm Hoa. Chú ý một chút, thật đúng là nhìn ra không ít vấn đề. Lâm Hoa tuy rằng vẫn to mồm nói bậy nói bạ uống rượu nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang Thượng Huyền Nguyệt, liếc qua một cái rồi lại rời đi. Thượng Huyền Nguyệt liếc mắt đưa tình với Lâm Hoa nhiều lắm, bất quá nếu ta không biết có vấn đề mà đặc biệt chú ý thì cũng không phát hiện ra, dù sao mọi người cũng đang hưng phấn mà uống. Buồn bực. Ta coi như là nam nhân tốt đi, như thế nào không phải nhất kiến chung tình với ta? Gặp mặt liền thích tên kia.

Mười giờ, Từ Vận Tiệp cùng Tử Vân Anh đứng dậy cáo từ, đến giờ kí túc xá của Tử Vân Anh đóng cửa. Một bước hai người, Thượng Huyền Nguyệt liền lớn tiếng thở dài nói: “Thật tốt quá, diễn trò thực mệt.”

Đến đây đến đây: “Đúng vậy, cuối cùng cũng đi rồi.”

Tiếu Ngọc Nhi là một cô gái có đặc tính rất thích tám nhảm, có đôi khi thật cảm tạ loại đặc tính này, nó có thể khiến diễn xuất của chúng ta càng thêm chân thật, càng thuận lợi kể chuyện cũ. Hiện tại chính là như vậy, Tiếu Ngọc Nhi truy hỏi thực đúng lúc: “Diễn cái gì?”

Thượng Huyền Nguyệt quả nhiên có năng lực làm biên kịch!

“Khụ, đừng nói nữa.” Thượng Huyền Nguyệt làm ra vẻ mệt mỏi, xem ra… dù nàng không phải một nhà biên kịch giỏi thì cũng là diễn viên giỏi: “Em cùng Tử Vân Anh quen nhau trên mạng. Hai người vừa rời đi là một đôi, tôi cùng tiểu La đồng chí vốn là không có gì, chính là, ai…” Nàng lại diễn kịch, thở dài: “Tiểu Từ cảm thấy bạn gái hắn là đệ nhất thiên hạ, đương nhiên loại suy nghĩ này thất đáng khen ngợi, bất quá, vì vậy mà cảm thấy nam nhân khác luôn muốn cướp bạn gái của mình nên đặc biệt chú ý.”

“Như thế nào, hắn nghĩ Nhị ca muốn cướp bạn gái hắn?”

“Đúng vậy. Hắn là cái dạng này, khiến cho mọi người thực khó chịu, giải thích với hắn thế nào hắn cũng không nghe, hắn cảm thấy em làm bạn gái tốt như vậy không có lý nào không động tâm. Cho nên, không có biện pháp, em cùng tiểu La đồng chí thương lượng một chút, trước mặt hắn tạm thời giả làm một đôi.”

Ăn xong, ăn xong, ta chân chính hướng Huyền Nguyệt phục sát đất. Cứ như vậy một hồi nàng có thể nói một bài thực hợp tình hợp lý, thật không hổ là người viết tiểu thuyết trên mạng.

“A, còn có ẩn tình như vậy na. Các ngươi phối hợp không tồi, tôi còn không nhận ra. Lão Nhị, cậu không phải cũng thích đấy chứ?”

Lão Đại, thời điểm này ngươi nói linh tinh cái gì, không thấy người bên cạnh đã muốn dùng ánh mắt lăng trì ta sao? Vì bảo toàn tính mạng ta nhanh chóng lên tiếng: “Nói cái gì a lão Đại, cậu không thấy tôi diễn không biết khổ sở thế nào sao?” Nhân tiện nhớ ra một việc có thể lợi dụng: “Lần trước còn mượn chị dâu mấy bộ phim tình cảm về nghiên cứu đó thôi.”

“Nga —— khó trách khó trách, tôi đã nói cậu như thế nào lại đắm mình xem cái đồ vật này nọ kia.”

Thượng Huyền Nguyệt cũng thừa cơ nói: “Em cùng tiểu La đồng chí đơn thuần chỉ là bạn bè, có trời đất chứng giám, mọi người cũng đừng nghĩ loạn.” Nói xong ánh mắt nhìn qua Lâm Hoa, lão Đại một đời hồ đồ nhất thời thông minh hiểu ra: “Nga nga nga, thì ra là thế. Thoái ẩn giang hồ nhiều năm, nhãn lực không bằng tiểu Lâu!” Nói xong còn cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần mà vuốt tóc một cái – đây là hành động hắn cố thể hiện như một thói quen, sau khi tốt nghiệp cũng chưa thấy qua khiến người khác hoài nghi là động tác cũ.

Ta cũng giả bộ vuốt chòm râu trong tưởng tượng: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước…” quay đầu nhìn Lâm Hoa, Lâm Hoa vốn là người da mặt dày cũng đỏ mặt.

Tiếu Ngọc Nhi còn ở bên cạnh thúc giục: “Lâm Hoa, anh nói nhanh lên a. Ba người các anh làm động tác em không biết, Ngũ Hữu Kì chắc chắn không nói cho em.”

“Ai, anh nói với em, đương nhiên nói với em là được rồi.” Ngũ Hữu Kì lại vuốt tóc, dùng tiếng phổ thông nói: “Tin tưởng anh, như vậy đấy.”

Ta cũng làm bộ vuốt râu: “Bí mật, tiền Trung Quốc.” Lại nhìn Lâm Hoa, màu đỏ trên mặt mới đỡ một chút lại tăng thêm.

Thượng Huyền Nguyệt đột nhiên nói: “Em đã biết. Hì hì, động tác của Lâm Hoa là đi xuống thêm chút nữa. Ngực, hay là xuống nữa? Không phải là lông chân chứ?”

Ta và Ngũ Hữu Kì cười điên cuồng, cơ hồ lăn trên mặt đất: “Oa ha ha ha, em… em quả nhiên thông minh…”

“Đáp… Đáp án chính xác là mảnh đất hình tam giác… ha ha ha ha ha…”

Lâm Hoa xấu hổ không biết là nên cười hay nên giận đành phải bưng cốc bia lên uống, lấy cốc bia che mặt.

Tử Vân Anh mới đi được hơn mười phút, Thượng Huyền đã nói ngày mai phải đi làm, cũng đứng dậy cáo từ. Ta cũng lập tức đứng lên: “Lâm Hoa, cậu đi tiễn người ta, ngày mai tôi cũng phải đi làm, tôi cũng về.”

Lâm Hoa đã đứng cạnh Huyền Nguyệt, còn hung hắng mắng ta: “Tiểu tử ngươi dám đi! Ta từ Thẩm Quyến về mà ngươi chỉ một câu ‘mai phải đi làm’ đã muốn chạy?! Ngươi cùng lão Đại ở đây chờ ta, hôm nay chúng ta phải chơi thâu đêm!”

“Tôi thật sự phải đi làm a…”

Ngũ Hữu Kì mặt mũi hiền lành giữ ta lại – nói là kéo lại cũng không quá – “Đi theo tôi đi theo tôi. Lão bản! Bốn két bia! Ngọc Nhi, đi thuê riêng một phòng!”

“Chính là ta thật sự phải đi làm a…”

.

.

.

Đồ dùng ở nhà Ngũ Hữu Kì lại thay đổi vị trí, Ngọc Nhi bình thường không có gì làm liền mê mẩn phong thủy. Ta uống bia, nghĩ thế nào mới có thể trở về. Nhìn đồng hồ, gần mười một giờ đêm, Phương Thụ Nhân hẳn là chưa về nhà, tiệc tối của hắn bình thường không quá mười hai giờ đêm không kết thúc.”

“Cậu nhìn đồng hồ làm gì? Có người chờ cửa sao?”

Ta lập tức chột dạ theo bản năng phủ nhận: “Làm sao thế được!” Tiếp theo lại suy tính, nếu ta nói ta ở cùng với sếp thì có chút lợi ích nào không?”

“Vậy thì buồn phiền chuyện gì, đến, uống! Ngày mai xin nghỉ phép là được! Khó có lúc Lâm Hoa về một chuyến, cậu không thể bỏ của chạy lấy người.” Ngũ Hữu Kì mắng ta: “Đừng làm bộ mặt khổ qua như vậy, cũng không bắt cậu ăn thuốc chuột.”

Tiếu Ngọc Nhi đột nhiên ở bên cạnh nói một câu: “La Lâu Lập, hiện tại Lâm Hoa không ở đây, anh thành thật nói cho chúng ta biết, anh không phải thích cô gái kia đấy chứ?”

“Không có không có, em nói cái gì vậy, tuyệt đối không có chuyện này, không phải đã nói rõ rồi sao.”

Ngũ Hữu Kì cũng bỏ cái cốc xuống, hồ nghi nhìn ta: “Thật sự không có? Tôi thấy cậu có chút không thích hợp, ba người chúng ta đoàn tụ cậu lại đòi đi, cư nhiên lấy lý do phải đi làm?”

“Lão… Đại…! Thật sự không có mà! Cậu tin tôi được không?”

“Ừ, tuy rằng tôi muốn tin cậu nhưng biểu hiện của cậu có điểm khả nghi a. Cậu ngẫm kĩ lại, có phải hay không cậu thật sự thích cô ấy mà không ý thức được? Thấy Lâm Hoa đoạt cô ấy đi nên trong lòng không thoải mái?”

“Tôi thấy lão Đại cậu bị chị dâu đem phim truyền hình Đài Loan giặt sạch não rồi… ôi!”

Rút lại cánh tay đánh ta, Ngũ Hữu Kì đốt một điếu thuốc, từ từ phun một ngụm khói thuốc lên trời, lúc này hắn thực giống lão Đại xã hội đen: “Không được biện hộ, tĩnh tâm mà nghĩ kĩ lại rồi hẵng nói.”

Ta bày ra bộ dạng suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày mới trầm giọng nói: “Tôi nghĩ kĩ lắm rồi.”

“Nói đi!”

“Kỳ thật lúc đầu thấy hai người bọn họ có đôi có cặp tôi có chút không thoải mái, bất quá không phải vì tôi thích Huyền Nguyệt” Ta thành thật đem suy nghĩ của mình báo cáo cho Ngũ Hữu Kì: “Tôi chính là có chút không yên ổn. Xét diện mạo tôi chắc chắn hơn Lâm Hoa, cử chỉ cũng văn nhã hơn hắn, lại ở chung lâu như vậy, Thượng Huyền Nguyệt như thế nào vừa thấy Lâm Hoa liền dứt khoát đem tôi vứt ra sau?”

“Ha hả, hóa ra cậu không nghĩ ra a. Kỳ thật tôi cũng không nghĩ ra, cậu nói tôi đây sự nghiệp thành công, diện mạo cũng không tồi, cô ý như thế nào lại kiên quyết chọn Lâm Hoa… ôi!”

Tiếu Ngọc Nhi bình tĩnh thu hồi cái tay đáng Ngũ Hữu Kì: “Hai người các ngươi cũng đừng có bất bình. Củ cải muối cũng biết yêu, ví như nói ta thích uống bia thì người khác cũng phải thích bia sao?”

“Lão bà, anh chỉ có giá trị ba đồng thôi sao? Vậy tiểu La đâu? Tiểu Lâm đâu?”

“La Lâu Lập a… giống như… giống như… rượu nho, đẹp, dễ dàng nhập khẩu, cơ bản ai cũng uống được. Còn tiểu Lâm, là rượu xái (rượu nước hàm lượng cồn 60% – 70%). Hai người không biết Huyền Nguyệt thích rượu xái sao?”

Ta cùng Ngũ Hữu Kì bón mắt nhìn nhau: “… nhìn không ra.”

.

.

.

Đau đầu… miễn cưỡng mở to mắt, trong nhất thời ta còn không biết chân tay mình ở đâu, đầu đau muốn chết. Hoa mắt chóng mặt đứng lên, giữ thẳng đầu tiến vào WC, hất nước lên mặt, ngồi ở sô pha nửa ngày mới khôi phục được đầu óc. Ta bắt đầu nhớ ra ta cùng Ngũ Kì hò hét điên cuồng, sau lại thêm Lâm Hoa gia nhập, ta ói hai lần, ngủ một lúc mấy tiếng tỉnh dậy lại uống, sau đó… cái gì cũng không nhớ.

Nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đầy mây, rõ ràng đang là ban ngày. Ta cảm thấy hình như quên chuyện gì đó, chống đầu suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra.

“A a a a ————” Ta nhỏ giọng kêu thảm thiết, lại đau đầu.

Có người đi tới, đưa cho ta cái khăn mặt – là Tiếu Ngọc Nhi. Ta lầm mặt cầm khăn lau mặt, cảm thấy sống lại chút ít: “Xong rồi a, xong rồi a, bỏ bê công việc, ta chết chắc rồi…”

“Em xin phép giúp anh rồi.” Tiếu Ngọc Nhi mở to mắt cười cười với ta.

“Xin khi nào?”

“Sáng sờm liền gọi điện, em nói em là bạn gái anh, anh phát sốt, em xin phép anh ở nhà để chăm sóc, lát nữa lên bệnh viện truyền dịch.”

“Nga, cảm ơn chị dâu đã lo lắng.” Tiếu Ngọc Nhi không hổ là đi theo Ngũ Hữu Kì, ít nhất nói dối cũng rất cẩn thận…

“Từ từ? Em nói em là gì của anh?”

“Bạn gái a.”

“Em xin nghỉ với ai?”

“Tổng tài của anh a!”

“… Hắn có nói gì không?”

“Không có a, hình như đã nói nghỉ ngơi cho tốt, ừm, dường như còn cười, nghe có vẻ không có vấn đề gi.”

Hắn cười mới có vấn đề a! Tên kia nham hiểm a!

“Ôi ôi, lần này bị ba người các ngươi hại chết rồi!!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.