Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi

Chương 7: Chân tướng nực cười




Tiếng động lớn đem sự chú ý của mọi người hướng đến phía Shane, Kian vội vàng nâng cái ghế mà Shane đã ném xuống cầu thang, nhìn về phía bọn họ gật đầu mỉm cười.

Ông nội cũng bởi vậy mà chú ý đến sự tồn tại của Shane. Hắn nói với Nicky: “Nga, đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi biết cháu trai của ta, Shane. Năm 13 tuổi ta đã muốn giới thiệu các ngươi, cũng không nghĩ rằng đến tận hôm nay mới có cơ hội.”

Ông nội kéo Nicky hướng phía Shane đang trợn mắt há hốc mồm đi đến, Shane nhìn chằm chằm vào mặt Nicky , lông mày nhanh chóng nheo lại, Nicky đã 23 tuổi mà trông rất tinh tế, thoạt nhìn so với tuổi thật phải ít hơn nhiều. Tuy rằng là một nam nhân, nhưng nhất cử nhất động đều mang hình bóng người trong mộng của Shane.

Nicky hướng Shane vươn tay: “Nhĩ hảo.”

Shane liền giữ chặt tay hắn cái gì cũng không nói, chính là trừng mắt nhìn hắn.

Shane nắm tay có điểm rất dùng sức, Nicky rút vài lần cũng không thể rời tay ra được, bộ dáng hắn lúng túng thất thố không biết nên làm như thế nào cho phải, mọi người lại nhìn chằm chằm làm hắn càng xấu hổ.

Kian ở phía sau Shane đá vào chân hắn, nhắc hắn không cần biểu lộ khoa trương như vậy.

Shane bừng tỉnh lại , mở miệng ra nói câu đầu tiên : “Ngươi có tỷ muội không?” Cùng Trác Biệt Lâm giống đến như thế không lẽ là huynh đệ của nàng? Shane nhất thời nghĩ ra ý tưởng này. Hắn có điểm kích động.

“Không có.” Nicky trả lời rất nhanh.

Bourne mụ mụ đứng bên cạnh lập tức lớn tiếng nói: “Như thế nào không có nha! Nicky có hai tỷ tỷ đây, Eva cùng Anne.”

Shane quét mắt nhìn Anne cùng Eva một cái, hắn đã sớm biết các nàng, các nàng khẳng định không phải là Trác Biệt Lâm. Shane cau mày đem ánh mắt một lần nữa đặt ở trên mặt Nicky.

Phía sau Kian đột nhiên hỏi: “Nicky năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Nicky mở miệng đáp : “27.”

Bourne mụ mụ nghi hoặc đi tới nhìn Nicky: “Ngươi đầu óc có vấn đề gì sao? Ngươi năm nay là 23! Con ta.”

Nicky đối với mẹ của hắn chỉ bâng quớ nói: “Chúng ta hay nói giỡn mà thôi, ngươi làm chi phải vạch trần ta.”

Bourne mụ mụ kỳ quái nhìn Shane lại nhìn Nicky: “Các ngươi là đang nói giỡn? Ta như thế nào cảm giác thực nghiêm túc, ta một chút cũng cười không được.” Nhìn đến mấy người trẻ tuổi không cùng ngôn ngữ, Bourne mụ mụ khoát tay tránh ra: “Các ngươi tán gẫu đi, thật không hiểu nổi đám thanh niên các người.”

“Còn không nghĩ muốn buông tay ra sao?” Nicky nói với Shane.

Shane do dự một chút, buông lỏng tay Nicky ra, hắn không chút mảy may thấy hành động của mình kì quái, chính là vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Nicky không hề để ý đến hắn, xoay người nói với ông nội Shane: “Muốn ta hỗ trợ cái gì?”

“Yến hội lập tức bắt đầu ngay, ngươi chờ ăn thì tốt rồi.” Ông nội đem ánh mắt kinh ngạc trên người Shane thu hồi , đối với Nicky cười nói.

“Ta sẽ không dễ dàng như vậy đi, ” Nicky vui đùa nói, “Không cần làm việc vẫn được ăn cơm.”

“Đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, ” Shane bỗng nhiên nói, “Chúng ta cần ngươi lên trên lầu giúp chúng ta đi kê ghế dựa.”

Nicky không thể không chuyển hướng đến hắn, lịch sự hết mức nói: “Tốt. Ta còn chưa có rửa mặt, ngươi cũng biết ta mới vừa từ phi cơ xuống.” Nicky nói xong xoay người hướng phòng tắm đi đến.

“Chỉ sợ ngươi phải dùng phòng tắm trên tầng hai.” Shane tức thời nói, “Lầu một có người ở dùng rồi.”

“Cũng được. Ta đối với nơi này rất quen thuộc.” Nicky nghiêng người qua Shane và Kian lên cầu thang.

Shane vẫn đứng trên cầu thang không nhúc nhích, bộ dáng nghiêm túc như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

“Ngươi không có việc gì chứ?” Ông nội nghi hoặc hỏi hắn.

Shane lắc đầu.

“Hắn không có việc gì.” Kian nói với ông nội , “Ngài đi chiêu đãi khách nhân đi. Chúng ta cùng hắn nói chuyện.”

Ông nội hồ nghi đánh giá biểu tình ba người bọn họ, dặn một câu: “Mặc dù ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là các ngươi phải đối đãi với Nicky thân mật một chút, hắn là đứa nhỏ thực ngoan.”

Ông nội rời đi xong, Mark cùng Kian kéo Shane lại một chỗ.

Mark nói: “Các ngươi thấy thế nào?”

Kian nhìn Shane nói: “Ta cảm thấy khuôn mặt thực quen. Dường như rất giống với người chúng ta muốn tìm.”

Mark khẳng định nói: “Quả thực chính là Trác Biệt Lâm. Chẳng qua là trưởng thành lên, còn thay đổi tính nết.”

Kain ngữ khí quái dị nói: “Ta nhớ rõ Shane mười năm trước đã nói qua, hắn đem Trác Biệt Lâm toàn thân đều sờ, hắn có thể khẳng định Trác Biệt Lâm là nữ mà. Cho nên ta hiện tại không biết phải nói cái gì.”

Shane hung hăng vỗ tay vịn cầu thang chút: “Nhà Bourne chúng ta không phải đã đến rất nhiều lần sao?”

“Trong mười năm nay, ta nhớ rõ có hơn hai mươi lần.” Mark nói.

Kian bổ sung: “Bourne mụ mụ nói nàng có bốn đứa nhỏ, chúng ta đã gặp qua ba người . Người cuối cùng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.”

Mark lại bổ sung: “Bourne mụ mụ nói, tiểu nhi tử từ bé đã ở suốt bên Mĩ học.”

Kian tiếp tục dùng thanh âm châm chọc quái dị nói: “Như vậy thời điểm nghỉ hè có thể hay không trở về đây? Úc! Ta thật muốn biết kì nghỉ hè năm 13 tuổi của hắn trôi qua như thế nào, có lẽ là rất xinh đẹp sao?”

Phịch một tiếng, Shane lại dùng tay hắn hung hăng chụp tay vịn cầu thang.”Ở suốt bên Mĩ !” Từ hàm răng Shane phát ra vài từ.

Nicky đóng cửa phòng tắm, tựa vào trên cửa ngây ngốc một lát, sau đó đi đến trước gương cẩn thận đánh giá chính mình. Hắn hôm nay nhượng chính mình có điểm quá xinh đẹp. Hắn đã tỉ mỉ lựa chọn kiểu tóc cùng quần áo.

Đem áo khoác cởi ra vắt tại một bên, nicky mở cái vòi nước, đem nước phủ lên mặt.

Cửa tại thời điểm này bỗng nhiên bị đẩy ra. Nicky vội vàng quay đầu lại, nước trên tay trên mặt lập tức chảy xuống ướt đẫm áo sơ mi bó sát người. Hắn một bên tìm khăn mặt, một bên kích động nhìn Shane đứng ở cửa.

“Ngươi muốn dùng phòng tắm sao?” Nicky dùng ngữ khí vững vàng hỏi Shane.

“Không cần.”

“Vậy ngươi?”

“Muốn xem ngươi có hay không cần hỗ trợ.”

“A, ngươi không cần giúp ta. Ta chính là nghĩ muốn rửa cái mặt thoải mái một chút. Ngồi ba giờ khi trên phi cơ, còn có lộ trình đi tới đi lui trên sân bay, thực mệt nhọc.”

“Ân.” Shane đáp ứng , hắn nhìn chằm chằm dáng người Nicky. Hắn vẫn là thực gầy, xương cốt cũng không rõ ràng, tựa hồ đều bao bọc cẩn thận trong da thịt. Lộ ra cái lỗ tai nho nhỏ, tròn tròn đáng yêu, cùng với lỗ tai năm đó của Trác Biệt Lâm không có một chút khác nhau.

Shane xoa tay tựa vào trên cửa trừng mắt nhìn Nicky, trên mặt dần dần hiện ra biểu tình tức giận.

Nicky có điểm kích động, hắn như vậy bị người khác xông vào trong phòng tắm nói chuyện, nhiều ít có điểm khó nói.

“Ta không có thói quen rửa mặt mà bị người khác nhìn chằm chằm.” Nicky lắp bắp nói.

“Ngươi sợ cái gì đâu? Ngươi cho dù cởi hết ở trước mặt ta tắm rửa ngươi cũng không hẳn là sợ, bởi vì chúng ta đều là nam nhân.” Ngữ khí của Shane đông cứng lại khó nghe.

Nicky há miệng thở dốc, cầm lấy áo khoác: “Ta đi xuống lầu.”

Nicky hướng cửa tới gần từng bước, Shane còn đứng khoanh tay ở cửa không nhúc nhích.

“Ngươi không thể tránh ra một chút, cho ta đi ra ngoài sao?” Nicky nói.

Shane hồi lâu chậm rãi hạ thân, Nicky cũng không tự nhiên xoay người rời đi. Khoảng cách gần như vậy khiến Shane ngửi được mùi nước hoa nam mà Nicky dùng thực nhạt, mùi hương cũng cực kì hấp dẫn.

Shane theo sát Nicky đi xuống lầu.

Dưới cầu thang Mark cùng Kian đuổi kịp Shane: “Chứng minh được không?”

Shane lắc đầu.

Mark sờ sờ đầu: “Có biện pháp nào có thể xác nhận không?”

“Ở cùng hắn sẽ có cơ hội.” Shane nói.

Yến hội bắt đầu sau, thức ăn trải đầy trên bàn, mọi người cầm chén đĩa đều tự nhiên vừa ăn vừa tán gẫu,

Nicky đi đến đâu, ba người luôn đi theo hắn.

Cuối cùng Nicky ngồi xuống bàn lớn ở giữa, ba người kia cũng bưng chén đĩa đến đó. Bàn tròn ở giữ tụ tập cả nhà Bourne mụ mụ cùng ông nội bà nội Shane, mọi người rất nhanh tán gẫu lại chuyện cũ. Trong đó ông nội kêu Nicky kể chuyện hắn ở Mĩ Quốc học thế nào. Nicky rất đơn giản nói một chút.

“Ngươi vẫn ở Mĩ Quốc suốt sao?” Shane hỏi.

“Ta cùng ông nội bà nội sống cùng một chỗ.” Nicky lễ phép trả lời, ánh mắt cũng không nhìn hắn.

Eva luôn luôn nói nhiều liền chen vào : “Ông nội bà nội của ta mười năm trước đã từ trần, quái tiểu tử Nicky vốn đồng ý quay về Dublin, thế nhưng sau lại thay đổi chủ ý, không nên đi Mĩ Quốc học. . . . . .”

Nicky cắt ngang nàng: “Ta đã quen cuộc sống ở Mĩ .”

“Chính ngươi một mình ở Mĩ Quốc sống?” Shane hỏi.

“Ta đại bộ phận thời gian trọ ở trường. Có khi còn ở tại nhà hàng xóm của ông nội là vợ chồng Charles, bọn họ nhận ta là nuôi con.” Nicky nói.

Shane nghĩ nghĩ hỏi: “Mười năm trước, ngươi ở Dublin sinh sống một thời gian phải không? . . . . . .”

Nicky không nói gì.

Eva nói: ” Đúng nha, theo chúng ta cùng nhau sinh sống nửa năm. Ông nội, bà nội qua đời đối với hắn là đả kích lớn nhất, hắn trở nên đặc biệt quái dị, chúng ta đều hoài nghi hắn bị bệnh mất nói. . . . . . .”

“Cô gái quái dị mặc váy trắng.” Kian bỗng nhiên nói một câu.

Eva ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi làm sao mà biết được? Ta quả thật cho hắn mặc qua vài lần. Bất quá hàng xóm cũng không biết chuyện này nha. A ~, ta khi đó cũng là hài tử, ta không biết cách chiếu cố hắn, a ~ cảm thấy được đệ đệ này lớn lên rất xinh đẹp, hắn lại mỗi ngày mặt mày cau có như thiên sứ chịu khổ. Ta cảm thấy được lớn lên xinh đẹp như thế hẳn là con gái, cho nên luôn đem hắn ăn mặc thành bộ dáng công chúa trong đồng thoại, đem hắn tức chết!”

“Đừng nói nữa!” Nicky cắt ngang lời Eva.

Eva hoảng sợ: “Như thế nào, ngươi bây giờ còn ghi hận chuyện trước đây sao?”

Nicky đứng lên tránh ra. Shane cùng Kian và Mark cũng lập tức đứng lên.

Shane từ phía sau nắm lấy bả vai Nicky , đem hắn hướng lên cầu thang nói: “Lên lầu!”

Nicky giãy dụa: “Làm gì, buông tay a!”

Shane cơ hồ muốn ép hắn lên tầng, rất nhanh đem Nicky đẩy mạnh lên cầu thang.

“Ngươi chính là Trác Biệt Lâm, đúng hay không?!” Shane hỏi với vẻ mặt kích động nhìn Nicky.

Nicky phủ nhận: “Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Trác Biệt Lâm!” Shane lặp lại.

“Trác Biệt Lâm mọi người đều biết đến a, là bậc thầy hài kịch* đó.” Nicky nói.

“Thực sự là hài kịch.” Ánh mắt Shane thực dọa người, hiển nhiên hắn chọc tức.”Ngươi không nghĩ giải thích gì sao?”

“Giải thích cái gì?”

“Ngươi như thế nào là một nam hài!”

Nicky nói không ra lời.

“Cho dù lúc trước ta đem ngươi trở thành cô gái. Chính là ngươi vì cái gì không nói thật ra!” Shane gào lên.

Nicky đẩy hắn ra : “Để cho ta đi.”

“Còn muốn chạy? !” Shane đem hắn kéo trở về, “Ta tìm ngươi mười năm, ngươi là cái tên hỗn đản này!”

Nicky bị ném lên sàn nhà, hắn nhìn chằm chằm Shane phẫn nộ cùng hoảng sợ muốn chạy trốn. Shane hướng hắn đánh tới, Nicky xoay người đi đến giường lớn muốn từ cửa sổ chạy ra. Shane giữ chặt chân hắn, đem hắn đè lại.

Nicky ôm lấy đầu: “Ngươi muốn thế nào, không cần hung hăng như vậy!”

“Ngươi thật là nam hài? !” Shane nhìn chằm chằm hắn hỏi.(em nó vẫn ngu như ngày nào).

“Ta như vậy mà là con gái được sao!” Nicky bất mãn nói.

Mark cùng Kian đứng canh ở cửa, một bên xem náo nhiệt. Mark còn đổ thêm dầu vào lửa : “Lần này ngươi hẳn là dự tính cẩn thận .”

Shane suy nghĩ một chút đem Nicky đè xuống, xốc quần áo hắn lên.

“Dừng tay!” Nicky kêu to, hiển nhiên không ai để ý tới. Shane đem quần áo Nicky xốc lên phần gần mông của hắn, phía sau lưng đều lộ ra . Trong trí nhớ của hắn, hắn thấy qua lưng của Trác Biệt Lâm min màng non nớt như bánh ngọt, ở vị trí đó, có một thai ấn nho nhỏ màu hồng nhạt, hắn lúc ấy liên tưởng đến chính là bánh ngọt vị anh đào.

Lúc này lưng của Nicky vẫn như cũ trơn mềm, chính là còn khơi gợi thêm hương vị trưởng thành. Shane lấy tay vuốt lên cái dấu ấn hồng nhạt .

Không cần hoài nghi nữa . Không có người nào là đáp án thứ hai. Shane đem quần áo Nicky buông ra, đem hắn đến đối mặt chính mình. Hắn nhìn Nicky bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa buồn thương. Có rất nhiều cảm giác khác nhau cùng ùa đến. Hắn không biết cần phải giải quyết vấn đề nào trước.

Nicky nhìn ánh mắt Shane có vẻ phức tạp, thoáng cái đã quên phẫn nộ. Bỗng nhiên hắn hoảng sợ kinh hô một tiếng, bởi vì tay Shane đang muốn cởi quần của hắn. Nicky dùng hai tay nắm chặt lấy tay Shane thét: “Ngươi muốn làm gì?”

Shane không nói gì.

Mark ở một bên bổ sung: “Hiển nhiên hắn lúc này đây nhất định phải kiểm nghiệm rõ ràng giới tính của ngươi.”

Shane thực dễ dàng liền khống chế được Nicky so với hắn yếu hơn rất nhiều, bàn tay theo dưới bụng bóng loáng của Nicky đi xuống dò xét.

Nicky hoảng sợ vặn vẹo thân thể: “Ngươi quá mức rồi đó , không cần như vậy!”



. . . . . .

Dưới lầu nhóm khách đang vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên có người đưa ra ý kiến: như thế nào không thấy nhân vật chính của ngày hôm nay, cô dâu chú rể đâu rồi ?

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trên lầu một thanh âm vang lên, cánh cửa trên lầu bị mạnh mẽ mở ra, Nicky quần áo không chỉnh tề chạy xuống dưới, bất luận ai cũng không chào hỏi liền trực tiếp chạy ra cửa lớn.

Ông nội kinh ngạc bước nhanh lên phía cầu thang, hướng về phía trước xem. Kian cùng Mark bộ dáng ngượng ngùng đứng cạnh cửa.

“Xảy ra chuyện gì?” Ông nội nghi hoặc hỏi.

“A, là như thế này, Nicky nói hắn không thoải mái nên đi về trước .” Kian nói.

_____________



-Bậc thầy hài kịch : chính là Charlie Chaplin, Trác Biệt Lâm là phiên âm tên tiếng Trung của Chaplin. Vì ta thích cái tên Trác Biệt Lâm hơn nên đã để nguyên tên này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.