Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 75




Tư Trạm vẫn đến.

Bởi vì có nhiều người nên Tư Khải Sơn sắp xếp một chiếc xe thương gia bảy chỗ, ông và Đồng Mỹ Quân ngồi phía trước, Tư Trạm và Đồng Miểu ngồi ở phía sau.

Đồng Mỹ Quân hơi say xe, bà vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Tư Khải Sơn nhường chỗ mình để bà nằm cho thoải mái, còn ông thì ngồi chen trên chiếc ghế xếp nhỏ.

Ghế gấp không có chỗ để dựa lưng nên ông dễ dàng quan sát động tĩnh phía sau.

Nhìn hồi lâu, ông khẽ nhíu mày: “Con làm gì mà nửa ngày không đặt điện thoại xuống vậy?”

Tư Trạm nhìn ông, hắn không lên tiếng cũng không tháo tai nghe xuống, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Tư Khải Sơn không biết nhưng Đồng Miểu thì biết.

Tư Trạm đang gọi video với Trần Đông để theo dõi diễn biến của cuộc họp.

Bởi vì bọn họ vẫn là học sinh nên Trần Đông giải thích là do nhà trường yêu cầu nên Tư Trạm phải tham gia hội nghị chuyên đề.

Đây là yêu cầu của bộ giáo dục cho nên vô cùng quan trọng.

Đối phương bán tín bán nghi, dù có ngờ ngợ nhưng cũng không hỏi gì nữa.

Tuy rằng Trần Đông không hứng thú với việc học nhưng mà về khoản ăn nói thì không hề thua kém Tư Trạm một chút nào.

Hơn thế, cậu ta còn có khiếu hài hước, chỉ cần nói dăm ba câu là chọc cho người khác cười ha hả, khuấy động thêm bầu không khí.

Buổi thuyết trình đã kết thúc, nhưng do giá cả đưa ra nên lại giằng co thêm chốc lát.

Dù sao thì bọn họ vẫn còn là học sinh, đối phương không thể chiếm quá nhiều lợi thế được, vì thế nên cũng chịu ký hợp đồng.

Khi nhìn thấy Trần Đông đã ký tên, Tư Trạm mới ấn tắt cuộc gọi.

Có lẽ do quá tập trung, mắt cậu hơi hoa lên, không tránh khỏi cũng cảm thấy buồn nôn.

Đồng Miểu vội đưa cho cậu một bình nước, cô lí nhí: “May mà không sao, nếu không em….”

Tư Trạm mím môi cười, cố gắng uống một ngụm nước nhưng trong bụng vẫn cảm thấy không được thoải mái.

“Anh đã tính toán trước rồi, sao có thể xảy ra chuyện gì được”.

Nói hết câu, hắn hơi nhíu mày, nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, mở một khe nhỏ để gió tự nhiên thổi vào.

Đồng Miểu tự nhiên đưa tay lên vỗ vỗ lưng hắn.

Xe chạy nhanh, gió thổi vào cũng mạnh hơn nên tiếng gió có hơi lớn.

Từ Khải Sơn bỗng quay đầu lại hỏi:” Con lẩm bẩm cái gì đó, điều hòa còn đang bật còn đi mở cửa sổ làm gì.”

Tay Đồng Miểu còn đang vỗ nhẹ trên lưng Tư Trạm, thấy Tư Khải Sơn quay lại thì giật mình mà rút tay về, chột dạ quay lại nhìn.

Đáng tiếc rằng…

Cô quá mức hốt hoảng, vốn không muốn người ta hiểu lầm,nhưng phản ứng mạng như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Quả nhiên, Tư Khải Sơn nhìn hai người họ, định nói gì rồi lại thôi.

Đúng lúc này Đồng Mỹ Quân tỉnh dậy, bà mơ màng ngồi dậy, khẽ gọi một tiếng: “Con gái.”

Tư Khải Sơn đỡ bà, dịu dàng hỏi:” Sao không ngủ thêm một lúc nữa đi?”

Đồng Mỹ Quân phẩy tay, bà lấy nước nóng, uống một viên thuốc say xe do bà mang về từ bệnh viện, xong quay lại hỏi Đồng Miểu: “Mẹ có mang theo trái cây đấy, con cùng A Trạm có muốn ăn một chút hay không?”

Đồng Miểu lập tức lắc đầu:”Con không muốn ăn ạ.”

Đồng Mỹ Quân lại nhìn sang Tư Trạm, là bác sĩ nên bà liền nhận ra Tư Trạm không khỏe, vội hỏi:”Làm sao vậy, A Trạm cũng bị say xe à?”

Tư Khải Sơn “hừ” một tiếng, chỉ Tư Trạm: “Từ lúc lên xe đã cắm mặt vào điện thoại rồi, nó hình.như còn bận hơn cả anh.”

Ông tưởng Tư Trạm đang chơi game hoặc đang lướt diễn đàn, cũng không nghĩ quá nhiều.

Đồng Mỹ Quân bất lực mà dùng mắt ra hiệu cho Tư Khải Sơn, nhắc ông nhẹ nhàng với Tư Trạm thêm một chút, sau đó đưa thuốc say xe cho hắn: “A Trạm cũng uống một viên đi, chốc nữa đến khu dịch vụ chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”

Tự Trạm nhận lấy, liền uống cùng với nước mà Đông Miểu đưa qua: “Cảm ơn dì.”

Đồng Mỹ Quân đã tỉnh nên Tư Khải Sơn không còn để ý phía sau nữa, ông tập trung trò chuyện với Đồng Mỹ Quân, kể về những chuyện thú vị xảy ra ở công ty ông, Đồng Mỹ Quân thì kể về những người bệnh nhân gần đây của bà.

Đồng Miểu cúi thấp đầu, cô lấy một cây bút trong túi xách, cũng rút một tờ khăn giấy trên xe, rồi viết lên đó.

———- Anh vẫn còn cảm thấy khó chịu lắm hả?

Tư Trạm nhận lấy xem, rồi nhìn về phía Tư Khải Sơn và Đồng Mỹ Quân, xong lại lấy bút của cô viết tiếp ở phía dưới.

———- Sao lại không nói chuyện, anh muốn nghe giọng em quan tâm anh cơ.

Đồng Miểu phồng má, nhìn chăm chú vào mắt Tư Trạm.

Tư Trạm thật sự không hề nói đùa, hắn dựa vào thành ghế, cánh tay hờ hững gác lên cửa sổ xe, trong đôi mắt đang híp lại của hắn hiện lên bóng dáng của Đồng Miểu.

“Tư Trạm, anh không còn cảm thấy khó chịu nữa sao?”

Giọng Đồng Miểu dịu dàng hỏi.

Nội tâm cô cảm thấy kích thích giống như lúc nhỏ lén đọc truyện manga vậy.

Ngay trước mặt chú Tư và mẹ mình, nói những lời này với Tư Trạm lại có một loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc khó mà hình dung được, lại khiến mình ảo tưởng rằng đã được cho phép rồi.

“Đỡ nhiều rồi.” Tư Trạm hài lòng mỉm cười, lại lén lút nắm tay cô.

Cô giật mình, tay hơi cứng đờ nhưng không rút tay về, cô co chân lại nhằm che đi tay phải đang nắm tay với Tư Trạm.

Tư Trạm nhìn cô ngồi yên, cố ý dùng móng tay cào nhẹ lòng bàn tay cô, Đồng Miểu ngưa ngứa mà run lên, giống như trả thù mà bóp mạnh tay Tư Trạm một cái.

Tại hàng ghế được che phía sau, ngay ở bên cạnh cha mẹ, hai người lén có những hành động nhỏ với nhau.

Khi đến trường học, Đồng Mỹ Quân đưa Đồng Miểu và Tư Trạm đi làm thủ tục, Tư Khải Sơn đi cùng hai người tài xế mang hành lý đưa đến ký túc xá.

Đồng Miểu đã đến đây phỏng vấn một lần rồi, nhưng Đồng Mỹ Quân là lần đầu tiên đến.

Bà xoa đầu Đồng Miểu: “Coi như là mẹ dựa vào hào quang của con mà được tham quan trường đại học đấy.”

Đồng Miểu nắm lấy tay bà: “Còn con nhờ hào quang của mẹ mà được ngồi chuyến xe đặc biệt tới đây đấy ạ.”

Đồng Mỹ Quân mỉm cười: “Đấy là nhờ vào Chú Tư của con chứ.”

“Chú ấy hay mẹ thì cũng như nhau thôi.”

Nụ cười trên môi Đồng Mỹ Quân càng sâu.

Tư Trạm đi theo phía sau, đầy hứng thú nhìn theo bóng lưng của Đồng Miểu, trước đó sao hắn lại không phát hiện ra nhỏ tóc quăn này còn có thể chọc cho người khác vui vẻ đến vậy.

Cứ cười cười rồi hắn không còn cười được nữa, có lẽ vì…

Sự ân cần mà Đồng Miểu dành cho Đồng Mỹ Quân đã trở thành một thói quen rồi.

Bởi vì cô sợ nếu Đồng Mỹ Quân có một chút khó chịu sẽ kích thích đến khối u của bà, bởi nó như một quả bom nổ, nếu nổ sẽ trở thành thảm họa.

Tư Khải Sơn cũng thế, ông lo lắng chuyện này nên đã đưa Đồng Mỹ Quân đến nhiều bệnh viện lớn để kiểm tra.

Bác sĩ có nói qua, khối u hiện tại không quá lớn và cũng không có xu hướng to thêm nên tạm thời không nên làm phẫu thuật, bởi vì cuộc phẫu thuật não bộ rất nguy hiểm, có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến các chức năng của hệ thần kinh.

Cũng may tâm trạng của Đồng Mỹ Quân vẫn luôn tốt, có lẽ là làm bác sĩ lâu, bà hiểu cuộc sống này luôn không lường trước được mọi chuyện, cũng có thể là do con người bà vốn đã hiền dịu, sẽ không dễ nổi nóng, thế nên mấy năm nay vẫn không có chuyện gì xảy ra.

“Lát nữa sẽ dẫn hai người đi tham quan khuôn viên trường, chờ nhỏ… chờ Đồng Miểu nhận thẻ học sinh xong, còn có thể vào thư viện tham quan, thư viện ở Thanh Hoa trang trí rất đẹp.” Tư Trạm đi trước dẫn đường cho hai người.

Đồng Miểu liếm môi ngắm nhìn Tư Trạm.

Bởi cô biết Tư Trạm vừa nãy vốn định gọi cô là nhỏ tóc quăn.

Đúng là dọa người ta mà.

Họ tới văn phòng để nhận tài liệu và giấy chứng nhận, hôm nay không có việc gì nên thầy cô rất vui vẻ mà đề nghị họ đến tham quan khuôn viên trường, cảm nhận không khí học tập của nhà trường.

“Đây là thư viện cũ được xem là nổi bật nhất ở đây, nó lớn hơn thư viện Thịnh Hoa rất nhiều, tớ không có thẻ học sinh, cậu đưa dì vào xem đi, chỉ cần đưa dì đến cửa ra vào đăng kí là được”. Tư Trạm chỉ chỉ tòa nhà trước mặt.

Tại cửa ra vào có các em bé trại hè đứng xếp hàng chụp ảnh, phụ huynh đứng ở một bên chụp ảnh hô: ” Cười lên nào, cười tươi thêm chút nữa các con.”

Đồng Miểu ngẩng đầu lên nhìn các bậc thang.

Bảo vệ mệt mỏi dựa vào ghế, không còn cảm thấy kinh ngạc trước cảnh mọi người xúm nhau chụp ảnh, hai bên những bậc thang cao cao còn vương lại một vài chiếc lá màu xanh sẫm, và đâu đó cũng có những dây thường xuân khô héo vẫn còn đang dán trên vách tường, không hiểu sao lại mang một cảm giác hoài cổ lạ thường.

Cô cùng mẹ đi lên, cẩn thận đưa thẻ học sinh của mình.

Bảo vệ nhìn cô: “Quẹt thẻ một cái là có thể vào rồi.”

Đồng Miểu đáp: “Mẹ cháu cũng đi vào chung nữa, làm phiền bác đăng ký một lát.”

Bảo vệ cau mày, không tình nguyện lấy ra sổ ghi danh, nói lẩm bẩm: “Bình thường là cho dẫn người lạ vào cùng đâu, đây đều là những học sinh quên mang theo thẻ đăng ký thôi đấy.”

Nhưng dù sao hai mẹ con họ là phụ nữ, ông ta cũng ngại gây khó dễ, nên để Đổng Miểu ký tên rồi mở cửa cho hai người vào.

Đồng Miểu quay đầu vẫy tay với Tư Trạm.

Thư viện khá đông người, nhưng mọi người đều nghiêm túc tự học, dường như không ai nói chuyện cả. Các dãy sách được xếp thành những hàng thẳng dài, trên đó bày những quyển sách học thuật. Còn có cả những bộ bàn ghế màu nâu, một vài bộ có khắc lại tên của người tặng, một vài bộ thì chỉ đơn giản ghi là món quà từ lớp XX tốt nghiệp.

Đồng Miểu tùy ý đi loanh quanh, quan sát bầu không khí học tập mới mẻ của sinh viên.

Cô cảm thấy hơi kích động, thư viện lớn như thế, có nhiều sách như vậy, phải mất bao lâu mới có thể xem hết đây?

Nếu là sinh viên ở đây, vậy mỗi ngày đều có thể đến đây đúng không?

Cô dựa người vào lan can, nhìn những học sinh đang đi lại ở dưới sân, không ý thức được mà mỉm cười.

Đồng Mỹ Quân nhìn cô từ phía sau, lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, không kìm được cảm thấy tự hào về cô.

Đồng Miểu như cảm nhận được gì, quay đầu lại làm tư thế ôm. Vừa xong động tác, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Đổng Thành mặc tây trang, trong tay cầm cặp da, cách đó không xa đang nhìn hai mẹ con họ.

Ông không trốn tránh, cũng không muốn giấu diếm, tựa như một cây cột hình người đứng ở một bên, không quấy rầy cũng không rời đi.

Thư viện là nơi an tĩnh không thích hợp để nói chuyện, Đồng Mỹ Quân chậm rãi cất điện thoại, không cảm xúc mà nhìn về phía Đổng Thành.

Đổng Thành đến thủ đô, đương nhiên là bà có nghe nói, nhưng ông đến đây làm gì thì bà không đi hỏi thăm.

Không ngờ sẽ gặp lại nhau ở đây.

Ba người đứng cách nhau không xa, lại tạo thành một loại cân bằng kì lạ, mỗi người đều im lặng, đều có những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.

“Ba, đã lâu không gặp.”

Ở đây không có người ngoài, cũng không có ai đứng nghe câu chuyện của họ, lần nữa gặp lại Đổng Thành, cô cuối cùng cũng gọi một tiếng “Ba”.

Đổng Thành như muốn nói gì đó, không kiềm được mà giơ tay như là muốn thu hẹp khoảng cách với Đồng Miểu thêm một chút.

Dù sao đi chăng nữa, con gái vẫn luôn là mặt yếu mềm nhất trong lòng người cha, loại tình cảm này thậm chí càng sâu sắc hơn là tình cảm vợ chồng.

Cho dù ông và Đồng Mỹ Quân đã chia tay mười năm, dù cho hiện tại ông đã có tình yêu mới hay thậm chí là một gia đình mới thì…

Đồng Miểu vẫn luôn là đứa con mà ông thương yêu nhất, không thể thay thế được.

“Mẹ, thư viện nóng quá, Chú Tư vẫn đang chờ chúng ta đi ăn cơm đó mẹ.”

Đồng Miểu cười rồi chen đến giữa Đổng Thành và Đồng Mỹ Quân, kéo Đồng Mỹ Quân đi về một hướng khác.

Đôi tay nâng lên của Đổng Thành cũng cứng ngắc mà hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.