Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả có phần thụ sủng nhược kinh, Bắc Minh Dạ kéo cô tới đây cư nhiên không phải muốn chiếm tiện nghi cô mà là để cho cô ngủ trên chân anh, tựa hồ...Anh như vậy càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Tựa như vừa rồi anh trêu ghẹo cùng Dật Thang, cô còn tưởng rằng người đàn ông này vĩnh viễn đều là lạnh như băng giống núi băng ngàn năm, chợt thấy anh có phần tính người, cơ hồ tiếp thụ không nổi.
Bắc Minh Dạ đã cầm ra điện thoại xem tin tức, cảm giác cô gái trong lòng không ngừng lộn xộn anh nhíu nhíu mày, hạ mắt nhìn cô một cái, đáy mắt từ từ nhảy động chút ánh sáng khác thường: "Ngủ không được? Hay là muốn làm chuyện khác?"
"Tôi buồn ngủ." Cô hoảng sợ vội vàng thay đổi tư thế nhắm mắt lại, cũng không dám lộn xộn.
Cho rằng chính mình trong lòng người đàn ông này nhất định ngủ không được, nhưng, ngoài dự đoán là cô không chỉ có ngủ còn vừa cảm giác ngủ thẳng đến trở về Đế Uyển.
Không biết chính mình như thế nào từ trên du thuyền xuống bờ, cũng không biết làm sao trở về Đế Uyển, lúc cô lại mở mắt ra người đã nằm ở trên ghế sofa của đại sảnh, bên cạnh không có bóng dáng Bắc Minh Dạ chỉ có nữ giúp việc Thanh Mai ở chỗ không xa lau cái bàn.
Thấy cô tỉnh lại, Thanh Mai kinh ngạc sau đó đáy mắt chảy qua một tia bất an: "Thực xin lỗi, động tác tôi quá lớn làm tiểu thư tỉnh."
"Không phải." Danh Khả xoa nhẹ đầu lông mày, chờ ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại đón ánh mắt bất an của cô ấy, ôn nhu nói: "Tôi ngủ đủ, chính mình tỉnh lại."
Thanh Mai gật gật đầu, nói cho cô tiên sinh ở trong sân liền tiếp tục bận việc.
Danh Khả ngồi dậy ở trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn lại phương hướng sân phía trước.
Sân quá lớn phạm vi tầm mắt cũng không có bóng dáng Bắc Minh Dạ, cô cũng hông để ý vào toilet lầu một rửa mặt cho chính mình, lúc ra ngoài mới phát hiện cả người ngủ một giấc lại giống hoàn toàn sống lại, mỏi mệt toàn thân đều đã không thấy nữa.
Quản gia Mạnh Kỳ không biết từ cái góc nào xuất hiện đi đến trước mặt cô nói: "Tiểu thư, có thể đi phòng ăn dùng bữa tối rồi."
Danh Khả vuốt cằm, đi theo ông vào phòng ăn.
Bắc Minh Dạ còn chưa tới, cô ngồi ở bên cạnh bàn chờ, người hầu mang thức ăn lên đều cực kỳ có lễ phép với cô, cảm giác hoàn toàn không giống lần trước.
Liền ngay cả Lan Hoa vẫn nhìn cô không vừa mắt lúc bưng đồ ăn lại cũng vô cùng nhận lỗi cùng cô, xin cô tha thứ, thái độ cung kính liền không có một chút ý tứ khinh miệt.
Bộ dáng này làm Danh Khả không hiểu, không biết rốt cuộc chính mình đi tới cái vận gì, giá trị con người ở trong này bỗng nhiên dâng lên.
Đương nhiên cô không biết là lúc hoàng hôn bọn họ trở về, dọc theo đường đi là Bắc Minh Dạ ôm cô vào cửa, đặt cô đặt ở trên ghế sofa còn đặc biệt phân phó mọi người không được đánh thức cô.
Những người hầu này, gồm cả Mạnh Kỳ, làm ở trong này nhiều năm như vậy, khi nào thì thấy tiên sinh đối tốt một cô gái như vậy?
Bởi vì Bắc Minh Dạ coi trọng cô, mọi người cũng không dám lấy cô giống như phụ nữ bồi ngủ, căn bản không có cùng đẳng cấp.
Rất nhanh, bóng dáng thon dài cao lớn của Bắc Minh Dạ liền xuất hiện cửa phòng khách.
Vẫn là toàn thân quần áo hưu nhàn nhẹ nhàng nện bước, tùy ý hành động, rõ ràng là tư thái bình thường nhất nhưng khi anh xuất hiện mọi người trong phòng ăn nhất thời thành vai phụ, liền ngay cả Danh Khả cũng nhịn không được hoài nghi chính mình có phải thật sự có tư cách ngồi cùng một chỗ cùng anh, ăn cùng bàn đồ ăn hay không.
Có người trời sinh mang một cỗ khí tức cao quý chính là, hương vị như vậy là người khác cố gắng học cũng học không được, Bắc Minh Dạ, cực kỳ rõ ràng chính là thượng đế ưu ái, tao nhã, quý khí, cho dù mặc quần áo bình thường nhất trên đời này cũng giấu không được khí thế vương giả kia.
Anh ngồi xuống vị trí ngay chính giữa bàn ăn, Dật Thang đi theo sau lưng anh ngồi ở bên tay trái của anh, ngay tại đối diện Danh Khả.
Địa vị Dật Thang ở Đế Uyển hẳn là không thấp có thể cùng anh ngồi cùng một chỗ ăn cơm tất cả Đế Uyển trừ bỏ chính cô tựa hồ cũng liền chỉ có Dật Thang rồi.
Đồ ăn rất nhanh đều đưa đi lên, Danh Khả liếc mắt một cái liền thấy mấy con cá cô cậu ở du thuyền hôm nay, hiện tại chúng nó bị chiên vàng óng ánh, trên người cá còn vẩy vài miếng cánh hoa cây hoa cúc, cho dù không bắt đầu nhấm nháp cũng biết hương vị nhất định không tệ.
Dật Thang hạ đũa đầu tiên, kẹp lên một khối thịt cá lại nhìn Danh Khả đối diện một cái, bỗng nhiên cười cười: "Nghe nói con cá này cực kỳ quý báu, một con một triệu, tôi sống hai mươi mấy năm còn không có nếm qua cá biển đắt tiền như vậy, Danh Khả tiểu thư cũng nếm thử."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Danh Khả không tự giác đỏ hồng, cầm lấy chiếc đũa cũng gắp một khối thịt cá để ở trong bát.
Thấy Bắc Minh Dạ hoàn toàn không động đũa, không biết sao như vậy cô chính là cảm giác được anh mất hứng rồi.
Hơi run sợ giật mình mới cúi đầu đem khối thịt cá trong chén mình gắp lên đặt ở trong chén anh: "Nhìn không tệ, anh.... Cũng nếm thử."
Người hầu canh ở trong góc nhất thời khẩn trương lên, tiên sinh cũng không dùng đồ ăn người khác dùng qua, khối thịt cá kia đúng là trong bát Danh Khả gắp ra, tiên sinh có tức giận hay không?
Nhưng, ra ngoài dự đoán mọi người, tiên sinh không chỉ có không có sinh khí, ngược lại ăn rất khoái trá.
Trong bữa cơm Danh Khả vẫn gắp thức ăn cho anh, anh cũng giống như không kiêng ăn, cho anh cái gì anh liền ăn cái đó, hầu hạ thật sự tốt.
Liền ngay cả Dật Thang cũng càng ngày càng cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, ngày hôm qua bọn họ trong phòng ăn trường học tiên sinh tiếp thu Danh Khả tiểu thư hầu hạ, anh ta cho rằng tiên sinh chỉ là muốn cố ý đùa cô, nhưng hiện tại anh lại tựa hồ cực kỳ hưởng thụ quá trình Danh Khả hầu hạ mình.
Chẳng lẽ nói trong lòng tiên sinh Danh Khả tiểu thư thật sự không giống những nữ nhân khác?
Nhưng mà có thể bức cô ký hạ phần "Khế Ước Bán Thân" kia, nghĩ đến thật đúng là cô không giống, nếu không anh muốn cái phụ nữ gì không có, hà tất phí tâm tư trên người cô.
Chỉ là không biết đặc biệt như vậy sẽ duy trì bao lâu?
Mới vừa ăn cơm tối xong, không biết là ai biểu tình nghiêm túc vào phòng ăn, nói chút gì bên tai Bắc Minh Dạ.
Bắc Minh Dạ đặt chiếc đũa đứng lên, Dật Thang cũng đứng lên đi theo, tựa hồ mặc kệ Bắc Minh Dạ đi tới chỗ nào Dật Thang đều nhất định sẽ cùng theo.
Ba người từ phòng ăn rời khỏi Bắc Minh Dạ bước đi ở phía trước, nhưng vừa mới đi tới vài bước bỗng nhiên lại ngừng lại, quay đầu nhìn Danh Khả vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn như cũ, thanh âm nhạt nhẽo lại chân thật đáng tin: "Trở về tôi muốn nhìn thấy em ở trên giường, nếu như còn dám chạy loạn khắp nơi tôi sẽ mất hứng."
Danh Khả kinh ngạc, mặt nhất thời sung huyết đỏ bừng, bất an gật gật đầu nhẹ giọng trả lời: "Biết rõ."
Bắc Minh Dạ mới đi nhanh ra cửa phòng, đi tới.
Đi vội vàng như vậy không biết đã xảy ra cái việc lớn gì, bất quá chuyện của anh cùng cô không có quan hệ, cô chỉ cần làm tốt bổn phận bản thân.
Vốn muốn anh thả chính mình trở về nhưng xem ra đêm nay cô là không thể đi rồi.
Còn muốn trở về thấy cô ở trên giường, nếu không sẽ mất hứng, nói ái muội như vậy, muốn để cho người không nghĩ lệch cũng khó.
Ở trên giường chờ anh... Việc này, ngẫm lại đều đã đáng sợ.