Mối Quan Hệ Mềm Mại

Chương 5: Người hàng xóm này cũng không lạnh lùng lắm (2)




Mở cửa ra, Hạ Quân Trì tìm một đôi dép đi trong nhà mới cho người phía sau, còn chu đáo nói: “Ổ cắm ở bên tay phải sofa.”

Trần Nam Nhất sạc điện thoại, ngồi trên sofa bình tĩnh lại trong chốc lát, hiếm khi nảy sinh đôi chút cảm giác lúng túng như bây giờ.

Thực tế, lúc vừa bước chân vào cửa nhà Hạ Quân Trì anh đã hơi hối hận rồi. Dù sao đây cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, chuyện trước đây người ta giúp mình anh còn chưa trả xong, bây giờ lại nợ người ta thêm một ân tình nữa.

Vả lại, chẳng ai lại thích bị một người không quá thân quen nhìn thấy mình trong tình cảnh khốn đốn chật vật.

Chuyện đáng mừng duy nhất là Hạ Quân Trì không phải một người nói nhiều, hắn không hỏi vừa nãy anh gặp phải chuyện gì, cũng không hỏi anh định làm thế nào, chỉ nói một câu như thế rồi quay đầu về phòng làm chuyện của mình.

Nhưng sự thật có hơi khác những điều Trần Nam Nhất nhận định, không phải Hạ Quân Trì không muốn hỏi, mà vì hắn buồn ngủ với cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Hắn trốn trong phòng, cất ba lô đi, đi quanh bàn học nửa vòng rồi lại cầm điện thoại cất trong ba lô ra.

Mở màn hình xem tin nhắn Kỳ Minh vừa trả lời, lên án bạn bè không coi nhau ra gì, xong còn nói lần này có hẹn vài cô bạn học bên Anh về chơi, cổ vũ Hạ Quân Trì ra ngoài làm một chuyến du lịch ngắn ngày.

Kỳ Minh có kinh nghiệm yêu đương rất phong phú, có những mối quan hệ thậm chí còn không đủ để gọi là tình yêu, vấn đề lằng nhằng phức tạp bao nhiêu cũng có thể giải quyết rất điêu luyện. Hạ Quân Trì tựa người vào bàn ngẫm nghĩ một lúc, xóa câu trả lời hoàn chỉnh vừa gõ xong rồi gửi một câu khác đi.

“À này…”

Thông báo ngửi tin nhắn thành công vừa vang lên, Trần Nam Nhất đứng ngoài đã khách sáo gõ cửa phòng một cái. Hạ Quân Trì có tật giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng, nhìn cười đứng cạnh cửa: “Có chuyện gì vậy?”

“Điện thoại tôi có pin rồi, cũng vừa liên hệ ban quản lý, bên ấy nói sẽ tới ngay.” Trần Nam Nhất nói.

Vừa dứt câu, anh cảm giác hình như người trước mắt vừa cau mày. Nhưng suy nghĩ một lúc, anh lại cho rằng mình nhìn lầm.

Hạ Quân Trì không lên tiếng, nhanh chóng đến cạnh anh mở cửa nhà ra, như vậy có người đến họ sẽ nghe được động tĩnh.

Hai người đứng cạnh bàn ăn chờ đợi, không ai tìm chỗ ngồi xuống. Điện thoại Trần Nam Nhất vẫn đang sạc, muốn dời sự chú ý sang việc khác cũng không có cơ hội, chỉ đành nói lung tung vài chuyện với người cũng không cầm điện thoại theo kia.

Căn hộ của Hạ Quân Trì không bày vẽ trang trí gì nhiều mà sạch sẽ ngăn nắp đến không ngờ. Trần Nam Nhất không soi xét cách bày trí của căn hộ, tầm mắt vẫn dừng lại trên chiếc tủ đặt cạnh huyền quan. Chiếc tủ nọ cao tầm nửa người, trên ngăn cao nhất trưng hai món đồ gỗ hình cá voi, còn có một cây bút ký tên cũng bằng gỗ.

Những món đồ này nhìn rất quen mắt, đặc biệt là bây bút nọ. Trần Nam Nhất cầm lên nhìn ngắm hai lần, quay đầu hỏi hắn: “Loại bút này hình như làm thủ công phải không.”

Anh quơ quơ cây bút, giải thích: “Tôi có một người bạn mở xưởng mộc, từng thấy cây bút giống hệt nó.”

Hạ Quân Trì sững sờ, quay mặt đi thừa nhận: “Ừm, tôi tự làm chơi thôi.”

Đó xem như một thú vui giết thời gian của Hạ Quân Trì. Trước đây hắn tập khắc với vót tỉa không được khéo, cây bút nào ra lò cũng xấu xí thiếu cân đối, chỉ đặt sản phẩm hoàn thiện nhất này trưng ở huyền quan.

Trần Nam Nhất nhìn hai món đồ trang trí nho nhỏ nọ, chỉ hơi hơi tưởng tượng được cảnh Hạ Quân Trì ngồi gọt khối gỗ trước máy tiện với biểu cảm lạnh tanh trước sau như một này. Anh nhoẻn môi cười, đặt bút ký tên về đúng chỗ: “Xưởng gỗ ở gần đường Vọng Hải nhỉ?”

“Anh từng đến rồi?”

“Trước đây tôi từng ghé qua hai lần.” Trần Nam Nhất đáp, “Thử làm một bộ dụng cụ ăn bằng gỗ.”

Hạ Quân Trì hứng thú: “Anh để chúng ở đâu?”

“Vẫn chưa làm xong.” Trần Nam Nhất nói, “Nhưng tôi chỉ là người bình thường thôi, làm chẳng ra sao.”

“Tôi cũng chỉ là người bình thường.” Hạ Quân Trì vừa nói vừa đưa một ly nước tới, nói câu sau chẳng thèm để ý xem có hợp lý tí nào không, “Lần sau đi anh gọi tôi theo cũng được.”

Trần Nam Nhất nhận ly nước, bị câu nói sau chọc cho khẽ bật cười: “Được thôi.”

Hai người vừa nói xong, tiếng thang máy từ ngoài truyền đến, nhân viên quản lý trang thiết bị đã ra khỏi thang máy, đảo mắt nhìn trái nhìn phải: “Là hộ nào báo cúp điện vậy ạ?”

“Nhà tôi.” Trần Nam Nhất đặt ly nước xuống, bước nhanh ra mở cửa nhà.

Có lẽ tình trạng này đã xảy ra nhiều lần, nhân viên quản lý cũng đã gần bằng một nửa thợ điện. Sau khi kiểm tra cầu dao tổng, nhân viên thay một chiếc cầu dao mới rồi bật lại, bóng đèn vàng mờ mờ sáng lên giữa tiếng khởi động của các thiết bị điện.

“Không sao, cầu dao gặp chút vấn đề thôi.”

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Thang máy đi xuống, Trần Nam Nhất ngồi xổm trước cửa nhà dọn mấy thứ linh tinh mình để lại lúc rời khỏi nhà, chợt nghe thấy tiếng dép bông bước trên mặt sàn lát đá. Hạ Quân Trì lại gần, tay cầm điện thoại của anh, biết rõ rồi mà vẫn hỏi: “Sửa xong rồi à?”

“Xong rồi.” Trần Nam Nhất nhìn đồng hồ, “Muộn quá rồi, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa —— Mai là cuối tuần, tối đến quán ăn cơm nhé?”

Hạ Quân Trì gật gật đầu: “Ừm.”

Hắn thấy đống đồ cần dọn dẹp dưới chân Trần Nam Nhất còn nhiều lắm, không nói gì thêm, chỉ đặt điện thoại anh xuống rồi về nhà.

Trần Nam Nhất dọn dẹp một hồi, tắm xong mới phát hiện mình quên trả dép bông cho Hạ Quân Trì.

Vừa nãy tâm trạng kém quá, anh không để ý trên mặt dép bông là một con vịt nhỏ ngốc nghếch không hề giống kiểu dáng mà một cậu trai dân khoa học kiệm lời sẽ mua.

Nhưng mà đáng yêu thật.

Trần Nam Nhất cong cong môi, khoanh chân ngồi trên giường nhắn tin cho Hạ Quân Trì trên Wechat.

Bên kia trả lời rất nhanh, Trần Nam Nhất lập tức cầm dép bông qua gõ cửa.

Anh gõ mấy lần cửa mới mở. Hạ Quân Trì chắc cũng vừa tắm rửa xong, thay một chiếc áo ba lỗ màu trắng rộng rãi, mặc quần thể thao màu xám, để lộ đường cong cơ bắp mượt mà đẹp đẽ trên cánh tay.

Tóc hắn qua loa vuốt ngược ra sau đầu, chỉ có vài sợi vẫn còn ướt nước rủ phía trước trán. Trần Nam Nhất thấp hơn hắn nửa cái đầu, lúc nói chuyện phải hơi ngửa đầu nhìn, tầm mắt lại vô thức rơi trên hai cánh môi mỏng kia.

“Anh sao vậy?” Thấy anh gõ cửa mà hồi lâu không nói gì, Hạ Quân Trì hỏi trước.

Trần Nam Nhất hắng giọng, thoáng lùi về phía sau, đưa dép bông đến: “Trả cái này lại cho cậu.”

Hạ Quân Trì nhét dép vào tủ, sau đó ngồi dậy, gác tay lên cạnh cửa không làm gì thêm. Hắn không vội đóng cửa đi ngủ, mà cứ giống như ban nãy ngồi ngoài cửa chờ nhân viên quản lý đến, hơi nghiêng đầu, lặng thinh nhìn Trần Nam Nhất.

Anh chợt nghĩ đến một câu thoại trong bộ phim Hồng Kông cũ, đại khái trong khoa học phân tích hành vi có một lý luận rất đơn giản, nói rằng cử động của tay chân và ánh mắt có thể hoàn toàn trái ngược nhau khi đang trò chuyện, biểu cảm thường có thể tự kiểm soát, nhưng tay chân thường hoạt động theo bản năng.

Mà từ nãy đến giờ mũi chân lẫn cằm Hạ Quân Trì vẫn luôn hướng về phía Trần Nam Nhất, thể hiện rõ hắn rất sẵn sàng nói chuyện và tiếp xúc với người trước mặt là anh đây.

“Phải rồi… Cậu có kiêng kị món ăn nào hay thích khẩu vị thế nào không?” Lần này Trần Nam Nhất lên tiếng trước, “Tôi sẽ chuẩn bị sớm.”

Hạ Quân Trì nhanh chóng lục tìm trong đầu, nói ngay: “Không có. Gì cũng được.”

Như lo lắng anh sẽ nghĩ mình đang qua loa lấy lệ, hắn lại nói thêm một câu: “Anh —— Món nào trong quán cũng ngon lắm.”

Trần Nam Nhất hơi buồn cười, nhưng Hạ Quân Trì cũng đâu nói gì quá đặc biệt. Anh nín cười, chớp mắt một cái rồi chủ động tạm biệt hắn, lê đôi dép bông màu xám của mình về nhà.

Lúc nằm ngay ngắn trên giường, đồng hồ vừa lúc vượt khỏi số mười hai, nhảy lên đầu một. Trong chớp mắt ấy, điện thoại điện thoại chợt rung lên, Hạ Quân Trì gửi tin nhắn đến, nội dung liền mạch với câu trả lời “Vẫn chưa ngủ” ban nãy, kỳ diệu kéo khoảng cách vô hình nào đó sát gần lại.

Trần Nam Nhất gửi hai chữ “Ngủ ngon” y hệt, thoải mái vùi mình vào lớp chăn nệm mềm mại.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trần Nam Nhất nghĩ, thế giới thực này vốn không tồn tại truyện cổ tích, hay dù có đi chăng nữa, theo nội dung của những câu chuyện thần tiên, phép thuật sẽ biến mất vào lúc nửa đêm.

May mắn là, buổi đêm xui xẻo của anh đã khép lại với một kết thúc có hậu. Như thể ngày còn bé dại nào đó anh bị cha mẹ trách mắng, nhưng chợt có người từ trên trời rơi xuống, gõ cửa giải cứu anh thật đúng lúc, lặng lẽ dúi cho anh một viên kẹo đủ ngọt ngào để dòng nước mắt thôi rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.