Mối Quan Hệ Mềm Mại

Chương 35: Khoảng cách mười lăm centimet (3)




Trong điện thoại im lặng vài giây, Trần Nam Nhất không kiềm chế được nữa, thấp giọng cười rộ lên hối lỗi: “Ừm.”

Anh vừa cười vừa dỗ dành: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Tai Hạ Quân Trì dính sát bên điện thoại, sóng điện như làm tiếng cười truyền đến bên loa mang sức hấp dẫn lạ kỳ. Cảm xúc tiêu cực nấn ná bám riết từ nãy giờ tan biến không còn tăm hơi, hắn chống tay lên mép bàn hơi lạnh lẽo, chẳng hiểu vì sao mà hai má nóng ran lên, sắc ửng đỏ lan đến tận vành tai.

Cũng may Trần Nam Nhất ngưng cười đúng lúc, nói sang vấn đề chính: “Phải rồi, anh em…”

“Ngày mai anh ấy bay về Mỹ.” Hạ Quân Trì nói, “Việc đó anh không cần lo lắng, em đã giải thích rồi.”

Có lẽ là vì muốn Trần Nam Nhất thật sự yên tâm, hắn nghĩ ngợi một lúc, bổ sung: “Ngày mai em tiễn anh ấy ra sân bay, anh có muốn đi cùng em không?”

“Hả? Được.” Trần Nam Nhất đồng ý xong lại bắt đầu thất thần, suy xét không biết có nên chuẩn bị ít thứ xem như quà biếu Nhậm Quân không.

Dòng suy nghĩ của anh miên man lơ lửng đi xa, hoàn toàn không để ý mấy lời Hạ Quân Trì đang nói. Người bên kia điện thoại cực kỳ bất mãn, gọi tên anh: “Trần Nam Nhất?”

“Hả?” Trần Nam Nhất hoàn hồn, “Em vừa nói gì vậy?”

Hạ Quân Trì cúi đầu, chăm chăm nhìn vịt con vàng trên dép đi trong nhà: “Em nói, anh mở cửa cho em đi.”

Trần Nam Nhất hơi ngỡ ngàng, chốc lát sau mới nhận ra người ta đã đứng ngay trước nhà mình rồi. Anh cầm điện thoại, buồn cười hỏi: “Sao em lại sang đây?”

Hạ Quân Trì không cúp máy, nhưng cũng không trả lời anh, thẳng thắn hùng hồn đưa tay gõ cửa một cái.

Động tĩnh của cái gõ cửa không nhỏ, còn có nhịp điệu nữa. Gõ chưa được hai lần, Trần Nam Nhất đã lo Nhậm Quân nghe thấy, vội vàng ra mở cửa.

Tên đầu sỏ đứng ngay ngoài, nhìn anh không có tí ti chột dạ nào.

“Em…”

Chưa kịp dứt câu, đôi chân dài của Hạ Quân Trì đã trờ tới thò vào trong cửa, thuận việc quen tay kéo tay Trần Nam Nhất lại ôm anh một cái. Hắn đóng cửa, hơi thở vờn quanh tai anh, hài lòng đáp: “Đến ngủ.”

Trần Nam Nhất hỏi: “Hôm nay em cũng không biết mật mã nhà à?”

Lần này Hạ Quân Trì còn chẳng định tìm cớ, cánh tay hắn siết lại, ôm ghì lấy không để người trong lòng mình tránh thoát. Hắn chẳng nói chẳng rằng nghiêng mặt sang một bên, lẳng lặng hôn lên vành tai gần trong gang tấc nọ.

Trần Nam Nhất bị nhột, hừ khẽ: “Hạ Quân Trì, em…”

Tiếp đó, anh không thể nói lên lời, từng nụ hôn cứ chốc chốc lại phủ lên, dần thay đổi mùi vị. Trần Nam Nhất không kịp từ chối đúng lúc, đợi đến lúc thần hồn trở về mới phát hiện đôi môi kia đã bắt đầu di chuyển lung tung, tiến gần đến cổ anh.

“Hạ Quân Trì…” Hành động của hắn làm đầu óc Trần Nam Nhất như lên cơn sốt, anh chỉ miễn cưỡng giữ được chút tỉnh táo, “Em làm như vậy cổ anh sẽ có dấu vết mất, ngày mai còn phải tiễn…” Anh cảm giác được cánh tay vòng bên eo mình càng riết chặt, và trước khi cả hai bùng nổ, anh khẽ đẩy hắn ra.

Mặt Hạ Quân Trì đỏ bừng, hắn thở dốc, nhìn đăm đăm Trần Nam Nhất bằng ánh mắt không hề che giấu. Ngón tay thon dài nọ lướt trên cổ anh, nhẹ miết lên vệt hồng sậm trên phần da thịt kia, giọng khàn đặc ừ một tiếng.

Bầu không khí trở nên vi diệu, Trần Nam Nhất quay mặt đi, mặc kệ không đuổi người nọ ra khỏi nhà nữa, vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Trần Nam Nhất để mình tỉnh táo một lúc mới thay quần áo ngủ về phòng. Có vẻ Hạ Quân Trì cũng vừa tắm, mái tóc ướt nước vuốt ngược ra sau, tròng kính phản chiếu hắn đang gửi tin nhắn Wechat cho ai đó. Anh đứng bên giường nhìn hắn, nghiêm túc cân nhắc xem nên đuổi người nọ sang phòng khác ngủ hay là mình tự sang cho lành. Thế nhưng Hạ Quân Trì không cho anh nhiều cơ hội ngẫm nghĩ, hắn nhanh chóng bỏ điện thoại qua một bên, nhào về phía trước nắm lấy cổ tay anh.

Trần Nam Nhất lùi xa ra, cố gắng giãy giụa: “Hạ Quân Trì, đi sang phòng bên cạnh ngủ.”

Nhưng khoảng cách ấy nhanh chóng bị kéo lại thật gần, lần này Hạ Quân Trì trật tự vòng lấy cánh tay anh, nhỏ giọng phản đối: “Em không đi.”

Hắn tì cằm trên vai Trần Nam Nhất, quấn lấy anh: “Em buồn ngủ rồi.”

“…” Tầng nhiệt dán ngay sau lưng anh cao hơn nhiệt độ cơ thể anh, tuy môi đã khe khẽ mấp máy, thế mà cuối cùng một chữ không cho cũng chẳng nói ra được.

Không khí bao trùm ám muội của đêm hôm trước kéo dài đến tận sáng hôm sau. Trần Nam Nhất thức dậy rửa mặt, thình lình thấy trên cổ mình xuất hiện mấy dấu mờ ám. Anh đau đầu chết mất thôi, lục tung cả tủ đồ ra để tìm áo len cao cổ.

Mà bình thường anh không quen mặc kiểu áo này, tìm mãi mới ra được một chiếc sơ mi có cổ hơi cao một chút, vội vàng thay quần áo xong cũng vừa kịp giờ tiễn Nhậm Quân ra sân bay.

Hạ Quân Trì lái xe, Trần Nam Nhất ngồi ghế phó lái. Nhậm Quân không vì vấn đề bất chợt phát sinh kia mà thay đổi thái độ với anh, cả đường đi tuy không nói nhiều, nhưng cũng không hề ít chuyện.

Cho đến khi gần vào bãi đỗ, Nhậm Quân chợt lên tiếng: “Tiểu Trần và anh lên làm thủ tục bay trước, em đi đậu xe đi.”

Hạ Quân Trì nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn anh mình qua gương chiếu hậu, rồi quay sang phía Trần Nam Nhất. Anh mím mím môi, mỉm cười với hắn, gật đầu: “Được.”

Hai người xuống xe cạnh thang máy. Hàng lý của Nhậm Quân không bao nhiêu, Trần Nam Nhất xách theo hai ba món quà biếu mình chuẩn bị theo anh vào thang máy.

Vẫn còn sớm, trong tháng máy không có ai, Nhậm Quân ấn số tầng: “Chuyện lần ăn tối đó…” Anh nghiêng đầu, hơi tỏ vẻ áy náy cười với Trần Nam Nhất, “Mong rằng cậu không lấy làm phiền lòng.”

“Không sao.” Trần Nam Nhất đáp.

“Thế thì tốt quá.” Cửa thang máy từ từ mở ra, cả hai vào sảnh. Trần Nam Nhất cầm hành lý giúp Nhậm Quân, chờ anh lấy vé bay đã mua từ trước.

Trong bãi đỗ, Hạ Quân Trì không tốn quá nhiều thời gian đã tìm được chỗ đậu xe. Hắn làm xong xuôi rồi lên tầng, đi quanh mấy khu vực làm thủ tục chuyến bay quốc tế, nhanh chóng nhìn thấy hai người đang trò chuyện với nhau.

“Em tôi sống một thân một mình trong nước, tính tình cũng xem như trưởng thành độc lập. Nhưng mà…” Nhậm Quân cười nhẹ, thoạt trông đang nói chuyện với Trần Nam Nhất khá hài hòa vui vẻ, “Đã lớn tướng ngần ấy rồi, thật ra cũng chỉ loanh quanh trong trường học, nói là một đứa nhóc vẫn chưa lớn cũng không quá.”

“Hôm ấy lúc nó và mẹ cãi nhau trong nhà tôi còn tưởng là đang giận dỗi gì mẹ.” Nhậm Quân có hơi bất đắc dĩ day day mi tâm, “Tính cách dì Hạ vốn là như thế, lúc nào cũng muốn sắp xếp hết mọi thứ cho nó. Tiểu Trì lại một hai không chịu nghe theo.”

“Anh Trần, lời này không quá êm tai, nhưng tôi muốn nói với anh.” Nhậm Quân nói, “Em trai tôi chưa từng yêu đương với người đồng tính trước đây, quyết định của nó đã qua suy tính kỹ càng hay chưa tôi không thể bảo đảm…”

Nghe được điều Nhậm Quân nói chỉ là một lời nhắc nhở đứng ở góc độ khách quan chứ hoàn toàn không có ác ý gì khác, Trần Nam Nhất ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười: “Tôi biết.”

“Trước đây tôi cũng từng lo lắng.” Anh đáp, “Không chỉ việc ấy…”

“Lo lắng em ấy chỉ nhất thời bốc đồng, lo lắng ba mẹ tôi và ba mẹ em cương quyết phản đối đến cùng, lo lắng rất nhiều rất nhiều.” Trần Nam Nhất rũ mi, anh dừng lại hồi lâu, ngẩng đầu lên, “Nhưng dù có lo lắng nhiều hơn đi chăng nữa —— “

“Tôi vẫn cứ thích em ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.