Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 39




Edit: Arisassan
Dung Tịch vô cùng hiểu rõ tính cách của đệ đệ mình, một khi y đã ra quyết định thì có đụng vào tường cũng không chịu quay đầu lại, dù tường có cứng thế nào cũng phải tìm cách phá vỡ, khuyên bảo trực tiếp vô dụng, nên nàng quyết định đi đường vòng để cứu quốc, lấy những ví dụ của tiền nhân để chỉ đạo Dung Dực làm thế nào để đối xử với người mình yêu. Đương nhiên, phu tử trong thư viện chắc chắn sẽ không dạy mấy thứ điển cố liên quan tới phương diện này, không có điển cố thì tự mình sáng tạo ra điển cố thôi, cho nên, Dung nhị tiểu thư duyệt qua bao quyển truyện ở vương thành quyết định tự viết.
Một mình mình viết thì thế nào cổ tay cũng đau, đang lo lắng thì đúng lúc Mạc Quy đi ngang qua cửa, nàng giương mắt nhìn lên, chẳng phải giúp việc sẵn có đây sao? Vì thế, Thanh Châu lang quân vốn đã bị mọi người đồn là đầu óc có bệnh giờ lại có thêm một nghề nghiệp thần kỳ mới – sáng tác tiểu thuyết ngôn tình.
Vũ khí thường dùng nhất của Mạc Quy là bút lông hàn ngọc, lúc chiến đấu vừa thiết họa ngân câu* vừa phong lưu nho nhã, lúc viết sách cũng vung bút như bay, chưa đến ba ngày đã hoàn thành xong những gì Dung Tịch muốn viết, khiến Dung nhị tiểu thư bất ngờ đến mức hai mắt liên tục phát ra ánh sáng kỳ lạ, lần đầu tiên thật sự cảm thấy bội phục người này.
[*miêu tả cách dùng bút của văn nhân, nét bút vừa tráng kiện vừa nho nhã]
Đối với một nam nhân thì không có chuyện gì mang tính khích lệ hơn được người trong lòng của mình sùng bái, vừa trông thấy ánh mắt mà Dung gia nhị tỷ nhìn về phía mình, Mạc Quy lập tức ném hết toàn bộ mấy cái uy nghiêm của cường giả Thần Thánh gì gì ấy đi mất, càng có hứng viết thêm. Viết viết vài lần lại ngẫm ra được cái thú trong nó, thường thường thảo luận cốt truyện với Dung Tịch một phen, cũng vì thế mà hai người nhận ra mình có sở thích đọc truyện và bàn luận về nội dung truyện như nhau, càng cảm thấy đối phương chính là tri kỷ, tiến độ viết truyện tăng lên cực kỳ nhanh, tình cảm cũng tăng vèo vèo như được bôi mật bôi dầu, công tử tiểu thư trong sách vẫn đang rối rắm các kiểu mà bọn họ ngoài đời đã ngươi nông ta nông hận không thể bái đường thành thân ngay lập tức rồi.
Đương nhiên Dung Dực hoàn toàn không biết nhị tỷ trong lúc đang lo lắng cho nhân duyên của y thì đồng thời thuận tiện giải quyết nhân duyên của mình, thực tế, sau khi Dung Tịch trịnh trọng giao mấy quyển sách cho y dặn y nhất định phải đọc hết xong, y nhìn thoáng qua tựa sách, cả người lập tức tiến vào trạng thái ngơ ngẩn luôn.
Vì thế, lúc Mục Nhung như thường lệ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh ra, liền trông thấy khung cảnh Dung Tiểu Boss ngồi trên một cái ghế nhỏ kê ngoài sân, tay run run rẩy rẩy cầm sách đọc vô cùng quỷ dị. Đầu tiên hắn dụi dụi mắt vài cái để chắc chắn rằng mình không nằm mơ, sau đó cẩn thận suy nghĩ một hồi, xác định gần đây mình không có bắt nạt Dung Dực thì mới chậm rãi bước tới tìm tòi một chút, lập tức trông thấy ba tựa sách bắt mắt vô cùng – "Công tử bá đạo yêu ta", "Tiểu thư số khổ và tiếu lang quân", "Tiểu kiều thê của tướng quân tà mị".
Dung Tịch nghĩ tính cách Dung Dực ngay thẳng, nếu viết quá uyển chuyển thì tám phần là y sẽ không hiểu được ý của mình, nên mới quyết định viết mọi thứ thẳng ra, chỉ kém không cho nam chính họ Dung thôi. Trong suy nghĩ của nàng, khi thấy công tử trong truyện vì không biết yêu chiều người ta mà tạo ra đủ loại bi kịch thì đệ đệ của mình, dù không hiểu phong nguyệt cũng sẽ học theo cặp nhân vật chính tương thân tương ái ở khúc sau của truyện rồi tự khai sáng, như thế ít nhất kết cục của hai người này sẽ tốt hơn bây giờ.
Đương nhiên, mặc dù có thể nói là nàng đổ biết bao tâm huyết để lo cho đệ đệ, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất thiên lôi như đập vào mặt người nhìn của ba quyển truyện này, ngay cả Mục Nhung kinh nghiệm đầy mình cũng không thể không chấn động, theo bản năng mà nhìn về phía Dung Tiểu Boss đang ngồi ngớ người ra: "Ngươi đọc rồi à?"
Sắc mặt như bị sét đánh của Dung Dực hiện tại đã nêu rõ câu trả lời, đầu tiên Mục Nhung đồng cảm với những khổ cực mà tên thẳng nam này đã phải trải qua một chút, sau đó nhịn không được tò mò hỏi: "Có thể tiết lộ một chút cốt truyện cho ta được không?"
"Không biết, ta vừa lật đến bức tranh do nhị tỷ tự tay vẽ minh họa là đã sợ tới mức quăng sách xuống đất rồi."
Nhắc tới kỹ năng vẽ tranh khó tả của nhị tỷ nhà mình, hai tay của Dung Tiểu Boss lập tức run lên, thực ra y vẫn cố gắng chống đỡ mà đọc vài dòng, nhưng vừa đọc tới đoạn miêu tả vòng eo nhỏ nhắn của Dương Liễu thì y không tự chủ mà nhớ lại vòng eo của Mục Nhung, lại đọc đến khúc thiếu niên tướng quân ôm ngang người cô nương lên khiến cho người ta xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, cảnh tượng Mục Nhung tắm rửa lúc trước cũng không tự chủ mà hiện ra, sau đó, y liền sợ tới mức quăng cả sách.
Y đương nhiên biết người như Mục Nhung sẽ không biết xấu hổ là cái gì, dù cho bị y ép lên tường thì trong hai mắt vẫn chỉ đong đầy tính toán, thế nhưng y lại theo bản năng mà tưởng tượng nếu Mục Nhung đỏ mặt thì sẽ trông như thế nào, càng tưởng tượng càng cảm thấy chờ mong. Sau đó lập tức bừng tỉnh, tại sao y có thể có suy nghĩ kỳ quái như vậy được chứ, quyển sách này chắc chắn có độc!
Y không thể nói mấy tâm tư quỷ dị đó ra cho Mục Nhung nghe, đành phải vừa run vừa cố gắng lấy lại danh dự cho nhị tỷ mình: "Đương nhiên, kỹ xảo hội họa của nhị tỷ vẫn thanh tân thoát tục như trước, chỉ là người bình thường không thể thưởng thức được thôi."
Mục Nhung thầm nghĩ mấy cái này đối với ai thì cũng là thiên lôi hết, không ngờ Dung Tiểu Boss đã bị sét đánh vào tam quan mấy nhát rồi mà vẫn giữ được tính hướng của mình, chuẩn bị tâm lý một chút rồi mới cầm lên lật một trang ra, sau đó không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Có ai nói cho hắn biết tại sao thiết lập từ nhỏ ốm yếu bệnh tật còn bị nam chính cưỡng ép bắt đi nhốt kín trong phòng của nữ chính lại quen mắt như vậy không!? Chưa kể nam chính sau khi diệt môn thì trở nên tà mị cuồng quyến khí phách mười phần này là ai thế? Chắc chắn không phải Dung Tiểu Boss đang run sợ trước mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình bên cạnh hắn đâu phải không!? Nhị tỷ Dung gia ngươi có hiểu lầm gì với thiết lập của đệ đệ mình không đó?
Đối với việc bản thân mình biến thành nữ chính trong tiểu thuyết thiên lôi, Mục Nhung chỉ cảm thấy thê lương vô cùng, sờ sờ da gà nổi lên trên cánh tay, đọc tới đoạn nữ chính chu môi làm nũng với nam chính thì rốt cuộc không thể chịu được nữa, quyết đoán ném quyển sách này vào chậu than, mặt không thay đổi nói: "Ta thấy, mấy quyển như thế này vẫn thích hợp với quỷ huynh có đam mê đọc sách hơn."
Hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc bị nam nhân đè xuống rồi làm như vậy như vậy, nếu là người bên ngoài thì trực tiếp nguyền chết là xong, nhưng nếu Dung Dực bị mấy thứ này đầu đọc thì khó xuống tay lắm, cho nên, hắn quyết định hủy thi diệt tích, thề sống thề chết phải bảo vệ tính hướng cho Dung Tiểu Boss. Là một độc giả trung thành của nam tần, có Mục Nhung hắn ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện chuyển "Quân Lâm Đại Hoang" sang chuyên mục thuần ái!
Trong lúc đó, đối với khổ chủ đột nhiên nhận được một đống thiên thư kia, quỷ hồn dưới ánh trăng chỉ có thể đáp lại bằng một câu khóc thét: "Mục Nhung ngươi rốt cuộc có thù oán gì với ta vậy chứ! A mắt taaa!"
Thấy Mục Nhung đốt sách, Dung Dực bị lôi một lần tỏ vẻ đây đúng là một hành động đại khoái nhân tâm, thế nhưng, sau khi nghe tiếng thét hàng ngày bị áp bức của quỷ hồn, y cũng hơi tò mò không biết Mục Nhung có bao giờ xấu hổ với người khác không, bèn tò mò hỏi: "Mục Nhung, ngươi đỏ mặt lên thì trông như thế nào vậy?"
Nghe y nói thế, trong lòng Mục Nhung lập tức vang lên tiếng cảnh báo, hắn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào y, ngoài miệng lại trả lời vô cùng bình tĩnh: "Đợi đến lúc ta đầu thai một lần nữa rồi nói cho ngươi biết."
Dung Dực không biết câu nói của y khiến cho Mục Nhung phải cảnh giác, trên thực tế lúc này suy nghĩ của y là, Mục Nhung chắc chắn không thể thẹn thùng mê người như những gì viết trong truyện được, cho nên mình cũng sẽ không không thể kiềm chế mà làm cái này cái nọ với Mục Nhung, vậy là quyển sách này đang dùng cách phản biện để chứng minh rằng y và Mục Nhung không thể nào đoạn tụ được đúng không?
Nếu Dung Tịch biết được mạch suy nghĩ thần kỳ này của y thì tuyệt đối sẽ tức đến mức hộc máu, nhưng lúc này Dung Tiểu Boss vẫn ung dung vuốt ve tính hướng thẳng lên trong nháy mắt của mình mà vui vẻ thở dài: "Tốt quá, ta biết một người lòng dạ hiểm độc như ngươi chắc chắn không thể đỏ mặt được mà."
Mục Nhung không biết mạch suy nghĩ của y, hắn chỉ biết khí chất gấp gáp trên người y đã bị một cỗ khí chất gợi đòn thay thế trong nháy mắt, còn thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên vừa nãy Dung Tiểu Boss đang trào phúng hắn đúng không?
Vì thế, là một lệ quỷ có thù tất báo, hắn quyết định áp dụng câu đánh giá "lòng dạ hiểm độc" này vào thực tiễn, một cước đá văng chiếc ghế nhỏ người này đang ngồi, mặc cho người này vẻ mặt ngu ngơ ngã ngồi trên đất.
Mạc Quy vừa bước vào cửa đã trông thấy cảnh tượng Mục Nhung với chỉ số vũ lực bằng 0 ám toán thành công Dung Dực có tu vi Quy Nguyên cảnh trong một cước, theo bản năng mà tưởng mình bị hoa mắt, liền tập trung nhìn lại, thiếu niên hắc y vẻ mặt bất đắc dĩ đang ngồi bệt dưới đất quả nhiên là tiểu cữu tử nghe nói vô cùng lạnh lùng tà dị của mình, đành phải cảm thán tình thú của hai người này quả nhiên không giống người bình thường tí nào.
Mục Nhung đương nhiên trông thấy bóng người đứng ở ngoài cửa, nhưng khi thoáng nhìn thấy quyển sách nằm trong tay Mạc Quy, hắn nhìn thôi đã biết mục đích gã đến đây là để tặng sách rồi nên quyết đoán bước ra đóng cửa lại.
Mục Nhung phản ứng rất nhanh, nhưng Mạc Quy người này võ công cao cường, dù đã bị cửa đập thẳng vào mặt nhưng vẫn cố gắng trèo tường vào bên trong, sau đó trực tiếp đặt sách vào tay Dung Dực, vẻ mặt đầy ý cười mà cảm thán: "Từ lúc bắt đầu viết sách cùng tỷ tỷ ngươi, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu có thể vì giai nhân ta ngưỡng mộ mà viết ra một câu chuyện hạnh phúc về hai trái tim về chung một nhà, chẳng phải sẽ tốt đẹp lắm sao?"
Vậy đây là lý do một cường giả Thần Thánh như ngươi đổi nghề sang viết tiểu thuyết ngôn tình à?
Lườm gã một cái, Mục Nhung vô cùng cảm động mà cự tuyệt: "Kỳ thật hai chúng ta không thích đọc sách cho lắm, ngươi cứ giữ nó lại tự mình đọc đi."
Nhưng hắn đã quá xem thường sự cố chấp của một tác giả khi tìm kiếm độc giả cho truyện của mình, nhất là khi đang trong giai đoạn phấn khởi vì vừa mới hoàn thành một câu chuyện, Mạc Quy lập tức trả lời: "Không sao, để ta học thuộc rồi kể cho các ngươi nghe."
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mấy thứ xấu hổ kia bị người khác đọc ra là hắn đã nổi hết cả da gà rồi, Mục Nhung chợt có cảm giác muốn đá người này ra ngoài, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thanh âm tràn đầy oán niệm của Dung Dực đã vang lên: "Mấy ngày nay ngươi đều ở chung một chỗ với tỷ tỷ của ta à?"
Nội tâm Dung Dực vô cùng phản đối với người tỷ phu này, nhưng Mạc Quy lại không hề quan tâm đến vẻ bất mãn trong giọng nói của y, hiện tại đúng là lúc gã đang trong giai đoạn muốn chia sẻ tin vui với người khác nhất, vừa nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ khi ngồi viết sách cùng Dung Tịch, gã liền không nhịn được mà thở dài: "Tỷ tỷ ngươi quả nhiên không phải là người bình thường, lúc trước ta không bao giờ ngờ được rằng trên đời này lại có một nữ tử tuyệt diệu như vậy."
Trên mặt gã ngập tràn vẻ vui sướng khi gặp được nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng, Dung Dực càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt. Kỳ thật nếu nhị tỷ thật sự để tâm tới người này thì y cùng lắm là cố gắng tu luyện, về sau Mạc Quy mà bắt nạt nhị tỷ là y chắc chắn sẽ đánh người này rơi cả răng. Thế nhưng, không hiểu sao khi trông thấy người này hạnh phúc kể lể về việc mình và nhị tỷ ở chung với nhau vui vẻ như thế nào, cảm xúc trong lòng y lại vô cùng phức tạp, có cảm giác như cả nhị tỷ cũng lập gia đình rồi giờ trên đời này chỉ còn một mình mình cô đơn thôi ấy.
Dung Dực không biết cảm giác này là gì, nhưng Mục Nhung đứng bên cạnh lại hiểu rất rõ, hắn đến gần vỗ vỗ vai người này, đồng thời thầm nghĩ trong lòng, hiểu chưa hả Dung Tiểu Boss, ngươi đang bị thồn cẩu lương vào miệng đó nha.
Hết chương 39
Editor: Mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé ;;v;;


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.