Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 35




Edit: Arisassan
Từ khi Dung Tịch bị Mạc Quy mang lên thì không hề có tin tức, tuy Mục Nhung cam đoan không có chuyện gì nhưng Dung Dực vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, hiện tại gặp lại đương nhiên phải kích động vạn phần rồi.
Chuyện Dung gia diệt môn đã sớm truyền khắp thiên hạ, mặc dù Dung Tịch ở ngoài vẫn biết tin, vốn tưởng người thân đều đã xuống mồ nên tâm như tro tàn, không ngờ rằng lúc tâm trạng mình không tốt đi dạy dỗ mấy đăng đồ tử này xong, vừa quay đầu lại đã thấy tiểu đệ bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt, nên nước mắt lập tức rơi xuống. Vội vàng bước lên quan sát y một phen, đúng là đã gầy đi không ít, rồi trông thấy vài vết sẹo trên cổ tay y, trong lòng nàng chợt chua xót không thôi.
Dung phu nhân mất sớm, Dung lão gia tử lại là người cục mịch, cho nên từ nhỏ Dung Dực đã được hai tỷ tỷ của mình nuôi lớn, hai tỷ tỷ rất yêu thương đệ đệ nhỏ tuổi, từ trước đến nay y muốn gì thì cho cái đó, luôn sợ y bị đói bị lạnh hay cảm thấy không khỏe trong người. Nàng vốn là một nữ tử kiên cường, dù có gặp phải cường giả Thần Thánh cũng không hề cúi đầu một chút, hiện giờ thấy đệ đệ mặc trang phục vải thô khuôn mặt phong trần đứng trước mặt mình, không biết trên đường đi đã ăn bao nhiêu khổ rồi nữa, thì nước mắt lập tức tuôn rơi không ngừng, nghẹn ngào nói: "Tiểu đệ, ngươi chịu khổ rồi."
Dung Dực lớn như vậy rồi vẫn chưa trông thấy nhị tỷ khóc, nhất thời cũng không biết phải an ủi như thế nào, đành hỏi: "Nhị tỷ, tin về nhà mình, ngươi có biết không?"
Hắn nghĩ nếu Dung Tịch không biết biến cố xảy đến với nhà mình thì tạm thời gạt nàng một chút, báo thù xong rồi hẵng nói ra. Không ngờ vừa nghe thấy câu hỏi này, trong mắt Dung Tịch đột nhiên tràn đầy hận ý, nghiến răng nói: "Ta đang định nói việc này cho ngươi biết đây, biến cố của nhà mình chắc chắn có liên quan đến quốc sư!"
Tỷ đệ bọn họ sum họp với nhau, Mục Nhung tự giác đứng sang bên cạnh, cùng lắm là kéo đến vài hồi âm phong khiến cho đám hán tử say rượu đang nằm dưới đất hôn mê thêm thôi, nhưng khi nghe đến câu đó thì không thể im lặng được nữa. Hắn đang không biết phải phân tích tình tiết của quốc sư Bắc Thần trong cốt truyện như thế nào, mà sắc mặt của Dung Tịch lại tỏ rõ nàng có biết một vài chuyện, nên hắn vội vàng hỏi: "Xin hỏi tại sao nhị tiểu thư lại nói như vậy?"
Vừa nãy Dung Tịch chỉ lo xem đệ đệ, đến tận bây giờ mới phát hiện hóa ra người đi cùng y đúng thật là Mục Nhung. Nàng cứ tưởng mặc dù giao tình gần đây giữa hai người họ khá tốt, nhưng vẫn kém hơn so với Vũ Thắng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuy có tin đồn Dung Dực bắt cóc Mục Nhung nhưng nàng không tin chút nào, hiện giờ theo những gì nàng thấy thì có lẽ tin đồn đó là sự thật. Thế nhưng hiện tại cũng không phải lúc để lo nghĩ về chuyện này, sau khi chỉnh lại quần áo, nàng kể lại những gì mình gặp phải trong quãng thời gian vừa qua.
Đêm đó Mạc Quy bắt Dung Tịch đi rồi chạy suốt đêm ra khỏi vương thành, vốn định khuyên giải một phen, ai ngờ Dung nhị tiểu thư khác xa với những giai nhân mà gã từng gặp, bản thân chưa kịp nói gì đã bị nàng mắng đến máu chó đầy đầu rồi. Nàng kích động mắng xong còn định động thủ, Mạc Quy vốn có chủ trương không đánh nữ nhân, nên đường đường một cường giả Thần Thánh lại bị một nữ tử Chân Võ cảnh đuổi đánh khắp nơi, nói ra đúng là xấu hổ mà. Mạc Quy không phải chưa từng gặp nữ tử ngang ngược, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy một nữ tử ngang ngược đanh đá nhưng vẫn đáng yêu đến như thế, dù sao trong chuyện này gã vẫn là người đuối lý, nên tuy không chịu thả Dung Tịch về vương thành tiện nghe cho tên ác bá Mục Nhung kia, nhưng dọc đường lúc nào cũng cười tươi làm hòa, không hề bạc đãi.
Nghe đến đó khóe miệng Mục Nhung lập tức giật giật, một người bị mắc chứng sợ phụ nữ như hắn phải đội cái nồi này đúng là oan quá mà, nhưng cái nồi này lại là hắn tự đội, có muốn chối cũng chối không nổi, đành phải quay qua nói rõ với Dung Dực: "Đó chỉ là kế tạm thời thôi, ta không hề có mấy ý nghĩ không đàng hoàng với tỷ tỷ của ngươi."
"Yên tâm, ta hiểu." Dung Dực không hề nghi ngờ về việc này, nghĩ thầm nếu Mục Nhung đã có ý nghĩ không đàng hoàng với y từ sớm thì chắc chắn đã buông tay với hai tỷ tỷ của y thật rồi, hơn nữa y có cảm giác độ cuồng si của Mục Nhung đối với mình hơn xa mức độ si mê với tỷ tỷ lúc trước.
"Ừa, ngươi tin ta là được." Mục Nhung không biết vẻ tự tin trên mặt Dung Tiểu Boss ở đâu ra, cũng không biết câu nói này có gì để tự tin nữa, nói chung là, trực giác nói cho hắn biết không nên tìm hiểu kỹ vào chuyện này thì hơn.
Tương tác giữa hai người lọt vào mắt Dung Tịch, tuy nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng lại không biết kỳ ở chỗ nào, vừa âm thầm quan sát sắc mặt của bọn họ, vừa tiếp tục nói hết những gì nàng đã trải qua bấy lâu nay.
Dung Tịch biết tin nhà mình bị diệt môn sau khi sự kiện đó xảy ra mười ngày, nàng không tin đây là sự thật nên liên tục quấy nháo muốn về nhà xem, Mạc Quy không nỡ thấy nàng rơi lệ, đành đưa nàng về Dung phủ. Hài cốt trải đầy đất khiến nàng không thể không tin, mấy ngày đó Dung Tịch tựa như cái xác không hồn, không cười cũng không khóc, Mạc Quy càng nhìn càng thấy áy náy, bèn dẫn nàng tới phủ quốc sư, nhờ quốc sư Bắc Thần chăm sóc nàng vài ngày, bản thân mình thì đi thăm dò xem ai đã gây ra vụ việc này. Gã nghĩ Dung gia là lương thần của triều đình, quốc sư đương nhiên sẽ bảo vệ cho Dung Tịch bình an, lúc đi cũng vô cùng yên tâm. Không ngờ vừa đi được nửa đường đã nghe người Tôn phủ nói Dung Dực bắt cóc Mục Nhung, gã vội vàng quay về quốc sư phủ báo cho Dung Tịch, lại đúng lúc trông thấy cảnh quốc sư Bắc Thần xuống tay với Dung Tịch, lập tức giận dữ lên, không quan tâm đến chênh lệch sức mạnh giữa hai người mà ra tay đánh với quốc sư một trận.
Mười tám năm sau khi ngã xuống vực, Mạc Quy mới có thể tiến giai Thần Thánh, bản thân không có thế lực của gia tộc nâng đỡ, kinh nghiệm cũng không nhiều bằng quốc sư Bắc Thần đã sớm thành danh trăm năm, đành phải liều mạng chịu trọng thương cứu Dung Tịch ra khỏi nguy hiểm trở về nhà cũ của mình ở Thanh Châu. Cũng may mặc dù gã bị vây ở thế yếu nhưng vẫn là một cường giả Thần Thánh, sau khi liều mạng thì quốc sư Bắc Thần cũng không phải là không bị tổn thương gì, nên hiện tại mới có một ít thời gian để dưỡng thương.
Thấy Mạc Quy nguyện ý chiến đấu với quốc sư Bắc Thần chỉ vì mình nên trong lòng Dung Tịch vô cùng cảm động, lúc nhắc tới gã vẻ mặt nàng cũng rất lo lắng: "Mạc Quy vừa rời đi quốc sư đã muốn giết ta, khỏi cần nói cũng biết là có ý xấu rồi, có khi y vừa dưỡng thương xong sẽ đến tìm ta ngay, tiểu đệ ngươi nên chuyển sang chỗ khác trốn một thời gian đi."
Không ngờ quốc sư Bắc Thần thật sự có một tay trong chuyện này, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Dung Dực là suy đoán trước đó của Mục Nhung, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ Mục Nhung đúng là giỏi bày mưu nghĩ kế liệu sự như thần, cho đến nay tất cả những suy đoán của hắn đều ứng nghiệm, không hề sai một ly. Quả nhiên không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, mặc dù vẻ ngoài ôn nhu nhược nhược không có một chút khí lực nào, nhưng chỗ đáng sợ của người này đều giấu trong đầu hết. Thế nhưng, Mục Nhung đã hứa là sẽ không tính kế y, y cũng nguyện ý tin tưởng người này, không cần phải sợ hãi gì cả.
Trong đầu lướt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng y vẫn không muốn khiến cho người thân của mình phải lo lắng, bèn an ủi Dung Tịch: "Nhị tỷ, ta đã luyện được một công pháp tuyệt thế, rất nhanh là sẽ tu được đến cảnh giới Thần Thánh, báo thù cho nhà mình."
"Thật ư?"
Dung Tịch hiểu rõ tính tình của đệ đệ mình, trông vẻ mặt của y cũng biết những lời này đều là sự thật, trong lòng yên tâm hơn, suy nghĩ một chút, vẫn do dự nói thêm một câu: "Vậy ngươi đừng quên báo thù cho đại tỷ."
Dung Dung với Dung Dực rốt cuộc vẫn có khác biệt ở giới tính, nàng lại là một nữ tử vô cùng thủ lễ, dù là đệ đệ cũng không thân thiết quá mức, cho nên có rất nhiều điều về nàng mà Dung Dực vẫn chưa biết được. Thế nhưng, Dung Tịch cũng là nữ tử nên biết rất nhiều, nhất là quan hệ giữa Dung Dung và Đại hoàng tử, nàng tự mình chứng kiến quá trình phát triển của mối quan hệ này. Trước kia nàng sợ phá hỏng thanh danh của đại tỷ, nên mới không nói gì với Mạc Quy, hiện giờ gặp lại Dung Dực, mới không nhịn được nói hết ra.
"Đại tỷ là người rất tuân thủ quy củ, từ trước đến giờ đại môn không ra nhị môn không bước, không thể gặp phải nam tử xa lạ nào được. Cho đến cái ngày chúng ta ra ngoại thành du xuân, ngẫu nhiên ghé vào quán trà trú mưa, tình cờ gặp được Đại hoàng tử. Chúng ta không để ý đến gã, gã lại nhìn chằm chằm vào đại tỷ nhà mình, sau sự kiện đó thì thường xuyên gửi thư đến phủ chúng ta, rõ ràng là có ý với đại tỷ. Đại tỷ vốn không muốn đáp lời gã, nhưng sau đó tỷ ấy nghe gã nói Thánh Thượng muốn tứ hôn cho bọn họ, nhờ tỷ muội của chúng ta ở trong cung hỏi thăm thì đúng là có chuyện này thật, nghĩ đến việc trong tương lai hai người sẽ là phu thê, mới đành viết một vài bức thư trả lời gã, ai ngờ cứ viết thư tới lui như vậy lại nuôi ra một ít chân tình."
Nghe xong những gì Dung Tịch kể, Mục Nhung mới biết hóa ra lúc trước những gì Dung Dung nói không phải là nói dối hoàn toàn, Đại hoàng tử đúng là muốn đính hôn với nàng ta, thế nhưng người này lại là sai lầm lớn nhất đời nàng.
Vừa nhắc tới khúc này Dung Tịch lại cảm thấy hận ý trong lòng khó tiêu, tất nhiên không thèm để ý đến vẻ mặt của người bên ngoài, giọng điệu đâu đâu cũng tỏ ý bất bình thay cho đại tỷ, cơn phẫn nộ vất vả lắm mới kiềm nén được lại có xu hướng dâng lên:
"Chính tai ta nghe Đại hoàng tử hứa là sẽ bất ly bất khí cả đời với đại tỷ, vì cưới nàng mà nguyện ý tự xin phong vương rời khỏi cuộc đấu tranh giành hoàng vị. Ngày đó thề thốt vô cùng thâm tình, đến lúc Dung phủ gặp chuyện không may lại bỏ mặc đại tỷ ngoài cửa, sao trên thế gian lại có một kẻ phụ bạc như thế chứ?"
Dung Dung đã chăm sóc cho Dung Dực từ nhỏ, cảm tình giữa hai người vô cùng sâu đậm, nghe xong chuyện này Dung Dực chợt cảm thấy tim như đao cắt, liền căm hận nói rằng: "Nhị tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ giết gã."
Mục Nhung thật sự không ngờ Đại hoàng tử mới là người chủ động tiếp cận Dung Dung, nhưng nghĩ đến mức độ coi trọng của nàng đối với cách biệt nam nữ, cũng không giống người có thể thân cận với nam tử xa lạ bên ngoài lắm. Hắn thấy như vậy cũng tốt, ít nhất Dung Dung lúc chết vẫn là người tỷ tỷ yêu thương Dung Dực kia, đỡ hơn tình trạng cả hai đều là địch trong truyện.
Trái tim của hắn đã sớm lạnh đi ở thành Uổng Mạng, chỉ khi gặp phải chuyện liên quan tới Dung Dực mới có thể nóng lên vài phần, thấy khóe mắt hai người đều rưng rưng, dường như còn rất nhiều lời muốn nói, là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh ở đây, hắn không thể không đề nghị: "Đêm đã khuya, không bằng nhị tiểu thư dẫn hai chúng ta đến gặp Mạc Quy trước đi, có lẽ chúng ta cần thương nghị một chút về đối sách sau này đấy."
Dung Tịch nghe hắn nhắc nhở mới nhớ Mạc Quy đang chờ mình ở nhà, thuận miệng nói với hai người: "Hiện giờ Mạc Quy vẫn đang dưỡng thương ở nhà cũ, ta phải mang thuốc về, các ngươi đi theo ta đi."
Đi theo Dung Tịch đến chỗ ở của Mạc Quy, suy nghĩ của Mục Nhung cũng xoay chuyển nhanh chóng, nếu Đại hoàng tử không muốn cứu Dung Dung thì còn có lý do tị hiềm để giải thích được, nhưng việc quốc sư Bắc Thần không màng thân phận mà tự mình ra tay với một tiểu cô nương như Dung Tịch thật sự rất kỳ quái.
Nhắc mới nhớ, trụ cột của Dung phủ là Dung Đỉnh Thiên, ông mà mất đi là Dung gia sẽ không thể nắm quyền quân đội được nữa. Tỷ muội Dung gia thân là nữ tử nên không có quyền kế thừa, có sống cũng không hề uy hiếp được hoàng thất. Trong truyện cũng vì thế mà Thánh Văn đế mới mặc cho hai nàng theo hầu bên cạnh Dạ Minh Quân, nhưng bây giờ, Dung Tịch lại bị quốc sư Bắc Thần tập kích, có lẽ trong lúc hắn không để ý thì cốt truyện đã thay đổi rồi.
Từ chuyện này suy ra, quốc sư Bắc Thần chắc chắn phải có lý do gì đó mới không thể không giết hết người Dung phủ, hơn nữa, đây còn là một lý do không ai có thể biết được nên y phải tự mình ra tay.
Nếu thật sự là như vậy, hắn phải chuẩn bị cho việc quốc sư Bắc Thần muốn ra tay với Dung Dực. Không cần biết người tới là ai, nếu muốn lấy mạng Dung Dực, Mục Nhung hắn nhất định phải cho người này rơi xuống địa ngục, có đi mà không có về.
Hết chương 35
Editor: giờ vào wattpad phải cài addon với bật vpn các kiểu, hqua còn ko đăng nhập được vào luôn cơ sợ vl .-__-.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.