Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 20




Edit: Arisassan
Mục Nhung mượn cớ gây sự, Quần Phương Tập sao dám đắc tội tam đại hoàn khố nổi danh vương thành chứ, lập tức gọi đầu bếp lên. Mạc Quy thân là cường giả Thần Thánh, dù đã cố ý mai danh ẩn tích rồi nhưng bề ngoài vẫn rất phong lưu, vừa bước vào phòng đã thu hút ánh mắt của cả ba người.
Người đến tuy mặc quần áo bình thường, bên hông còn vá chằng vá đụp, nhưng khuôn mặt lại khiến cho người ta khó thể nào quên, mặt như quan ngọc, mi như tranh vẽ, kỳ diệu nhất là đôi mắt, hai tròng mắt sáng màu một đậm một nhạt, đúng là một đôi mắt uyên ương vô cùng hiếm thấy. Gã muốn che giấu tung tích nhưng vẫn không thật sự đi hầu hạ người thường, mỗi tiếng nói cử động đều rất phong lưu nho nhã, thần thái kia khiến cho ba người đối diện dù biết gã chỉ là một đầu bếp, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm tán thưởng quả là một thư sinh bạch diện ung dung hào hoa!
Triệu Phỉ thích thư sinh nhất, bây giờ trông thấy gã thì nước miếng suýt chảy cả ra ngoài, liên tục vừa vỗ bàn vừa thở dài: "Một người như vậy mà lại là đầu bếp, đúng là uổng phí mà!"
Vừa bước vào cửa đã bị một đại hán mặt đầy son phấn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tuy Mạc Quy đã ngược nam xuôi bắc nhiều năm kiến thức phong phú nhưng suýt chút nữa cũng đã cầm bút đánh người ta, may là gã vẫn còn nhớ được vài cô nương mình chưa cứu ra hố lửa, cố gắng chèn ép ham muốn đánh người xuống, lạnh lùng nói với ba người: "Khách quan, nghe nói các ngươi không hài lòng với đồ ăn do ta nấu?"
Mạc Quy độc thân du ngoạn giang hồ, toàn phải tự giặt đồ nấu cơm, sau trăm năm thì luyện được một tay trù nghệ lô hoả thuần thanh, hương vị có khi chỉ kém đầu bếp tư nhân cao quý của các hào môn quý tộc, Tôn Chí Viễn và Triệu Phỉ đều ăn vô cùng tận hứng, chỉ có Mục Nhung tìm cớ gây sự mới có thể mở mắt nói dối thôi.
Mà từ khi Triệu Phỉ trông thấy, cả tâm thần đều bị nam tử tuấn tú này câu đi, nghe xong cũng không quan tâm đến giao tình giữa hai người, mở miệng bán đứng Mục Nhung: "Hài lòng, hài lòng chứ! Mục Nhung tiểu tử này theo đuổi cô nương khác không được nên mới trút giận lên người khác thôi, tướng công đây đừng để ý đến hắn."
Thấy Triệu Phỉ bày vẻ hận không thể nhào lên nuốt sống Mạc Quy, Mục Nhung sợ người này tìm đường chết, vội vàng kéo hắn lại khuyên nhủ: "Triệu huynh, đêm xuân khổ đoản, đừng nóng vội như vậy mà."
Bộ dạng quỷ đói của hắn thật sự rất cay mắt, nên cả Tôn Chí Viễn cũng không nhịn được lắc đầu: "Chậc chậc, thấy nam nhân thì mắt không chuyển được luôn, đúng là không có tiền đồ."
Nghe xong lời này của bọn họ, mắt Mạc Quy loé lên một tia lệ quang, đời này gã ghét nhất là mấy tên hoàn khố thích đạp hư nữ tử này, tuy lúc vào vương thành gã có cam kết vơi quốc sư Bắc Thần là sẽ không đụng đến các nhà hào môn quý tộc, nhưng nếu những người này dám bất kính với gã, cũng đừng trách gã ra tay.
Mục Nhung luôn luôn chú ý người này, đương nhiên sẽ không để sót thần sắc biến hoá trên mặt gã, trong lòng biết rõ nếu cứ để Triệu Phỉ tìm đường chết như vậy thì đêm nay ba người họ chắc chắn sẽ bị trừ gian diệt ác, vội vàng đi vào vấn đề chính, nương theo lời của Tôn Chí Viễn mà nói: "Các ngươi sao cũng được, trong mắt ta ngoại trừ hai tiểu thư Dung gia ra thì không còn ai khác nữa."
Tôn Chí Viễn không hiểu sao mới đây hắn còn nói đã hết hy vọng với hai tỷ muội Dung gia mà giờ đã say mê lại nhanh như vậy, tưởng hôm nay tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn bình thường một chút, cũng cười nói: "Đại tiểu thư Dung gia vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa nên làm đại phu nhân quản gia cũng không tệ lắm đâu, nhưng bình thường thì không thú vị lắm, còn Dung nhị tiểu thư kia lại là một con ngựa hoang, nếu vì dục vọng mà phục tùng dưới thân người khác, hương vị chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm đây."
Lời nói của hắn càng đáng khinh, thần sắc của Mạc Quy càng lạnh lùng, gã đương nhiên đã từng gặp hai tiểu thư Dung gia, đều là giai nhân hiếm có, thế nhưng hai nàng gia thế bất phàm lại chưa có hôn phối, không gặp phải tình huống chọn sai phu quân, cho nên gã cũng không nhúng tay vào. Hai mỹ nhân xinh đẹp như thế lại bị ba thứ đồ này bàn luận, đúng là bẩn cả tai.
Trông thấy thần sắc của gã, Mục Nhung thấy hình tượng của mình đã nát hết cỡ rồi, liền thề son thề sắt nói với hai người: "Các ngươi đừng có cười ta, mẹ ta đã xin thánh thượng ban lệnh tứ hôn rồi, hai nàng sớm muộn gì cũng là của ta."
Lời này đương nhiên là bịa đặt, nhưng vào tai người bên ngoài lại cực kỳ chân thật. Cả vương thành đều biết thánh thượng tin tưởng trưởng công chúa, nếu bà mở miệng thì có khi sẽ như vậy thật, không ngờ Mục Nhung kiên trì nhiều năm như vậy cuối cùng cũng cưới được hai tỷ muội Dung gia, Tôn Chí Viễn cũng thấy Mục Nhung rất hết lòng vì việc này, liền nâng chén nói: "Thật sao? Vậy thì phải chúc mừng ngươi ôm được mỹ nhân về rồi."
Bình thường Mạc Quy không hề quan tâm đến chính trị, hiện giờ thấy thần sắc bọn họ vô cùng chắc chắn, tưởng rằng hai giai nhân kia sẽ phải uỷ thân cho tên hoàn khố này, trong lòng thầm than đáng tiếc, vẫn không nhịn được khuyên nhủ: "Mỹ nhân chỉ dùng để yêu thương thôi, nếu công tử ngưỡng mộ người trong lòng thì không nên đến nơi trăng hoa này chứ."
Thấy gã đã mắc câu, Mục Nhung vô cùng mừng rỡ, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Triệu Phỉ ngồi bên cạnh đã dính lên người Mạc Quy, gợi tình nói: "Đúng thế, nếu ta có mỹ nhân thì chắc chắn một bước cũng không rời, sao có thể ra ngoài uống hoa tửu được."
"Cút!"
Đôi mắt trâu kia lúc quăng mị nhãn thật sự rất đáng sợ, cả Mạc Quy cũng không thể nhịn được, thẳng chân đá hắn sang chỗ khác.
Thấy Triệu Phỉ kêu thảm bay ra ngoài, Mục Nhung biết gã nổi giận thật sự. Đầu óc của Mạc Quy có vấn đề, nhưng cũng biết việc mình đoạt thê tử của người ta là không đúng, cho nên lúc trước khi cứu mỹ nhân vẫn không hề tổn thương đến phu gia của nàng, chỉ khi nào vô cùng phẫn nộ thì mới không thể giữ được nguyên tắc của mình thôi.
Tên Triệu Phỉ này cũng thật là, cả cường giả Thần Thánh cũng dám quấy rối, chỉ cần một ngón tay của người ta thôi cũng đủ để nghiền nát ngươi đấy!
Trong lòng thầm mắng tên đồng đội heo này, Mục Nhung cũng không sợ hãi, âm khí xoay vòng trong cơ thể chuẩn bị hoá thành quỷ hồn chạy trốn bất cứ lúc nào, ngoài miệng thì vẫn cương quyết nói: "Ta và hai tiểu thư Dung gia theo ý chỉ của thánh thượng, nâng tám đại kiệu cưới hỏi đàng hoàng, tất cả đều tuân đúng theo lễ pháp, dù sau này ta có bỏ bê các nàng để thú thêm trăm phòng tiểu thiếp, thì cũng đâu liên quan gì tới ngươi đâu?"





......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.