Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 26




CHƯƠNG 26

Cùng kẻ có bớt hình cánh hoa trên người ba ba ba là có thể trở về, những lời này hại Hoa Tiểu Mạc lọt hố thật thảm mà, cúc hoa bị thương, quả tim thủy tinh của hắn cũng vỡ tan tành. Hiện tại hắn ngày ngày trốn trong phòng làm một nữ nhân bó chân, đại môn không ra nhị môn không vào.

Đầu đêm yên tĩnh, người đã ngủ say.

Ánh nến sáng rực một mảnh tĩnh mịch trong cung điện, thiếu niên một tay ôm đầu than thở, một tay khác cầm bút vẽ gì đó trên giấy Tuyên Thành, cách một hồi lại vo tròn giấy ném trên đất.

Mộc Lan đứng bên ngọn đèn ôn nhu nói: “Chủ tử, đã qua giờ Tý, nên nghỉ ngơi thôi.”

“Vẽ vời vốn không phải một hai ngày liền có thể cho ra hiệu quả được, chủ tử, từ từ đi, sẽ vẽ được bức tranh hài lòng mà.” Mộc Cận ở bên cạnh dốc sức mài mực toét miệng cười nói: “Hơn nữa nô tỳ thấy chủ tử vẽ ổ bánh mì lớn thực đẹp mắt.”

Hoa Tiểu Mạc liếc nhìn hồ nước trên giấy, khóe miệng giật giật, hắn hướng Mộc Lan Mộc Cận khoát tay: “Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Mộc Lan Mộc Cận lên tiếng trả lời, trước khi đi còn nhặt từng cục giấy vụn lên.

Hoa Tiểu Mạc tâm trí đâu đâu đương nhiên không biết rằng những đại tác phẩm kia của hắn ngay khi Mộc Lan Mộc Cận ra khỏi cửa liền toàn bộ rơi vào trong tay ai đó, mà người đó còn nhìn đại tác phẩm của hắn cười thành tiếng.

Đại Bạch sao còn chưa trở lại? Trên mặt Hoa Tiểu Mạc treo biểu tình miễn cưỡng, kỳ thật nội tâm của hắn rất lo lắng, hai ngày trước đi gặp Kiều Dịch, nếu không có gì ngoài ý muốn, đêm nay sẽ tập kích.

Cũng đã một canh giờ rồi, Đại Bạch ra ngoài dò tin tức vẫn không thấy bóng dáng, bên ngoài một tiếng gió cũng không có.

Bóp chặt nắm tay trong tay áo, trên cánh tay truyền đến cảm giác làm hắn vui mừng, Đại Bạch đã trở về. Hoa Tiểu Mạc liếm môi dưới, vươn tay mở bọc giấy nhỏ trong lòng bàn tay ra nhanh chóng nuốt chỗ bột phấn trắng kia xuống, thiếu chút nữa bị sặc.

Một khắc vừa rồi hắn quả thật có loại ảo giác hút bạch phiến.

Hít vào một hơi, Hoa Tiểu Mạc sãi bước lên lầu, mở cửa đi đến trước giường không nói hai lời liền vồ lấy Lạc Cửu Tiêu hôn sâu, đầu lưỡi dò vào khuấy động một trận.

Mặc dù hắn là một nhà thu thập tiểu hoàng thư lâu năm, nhưng mà trên cái chuyện hôn hít này hoàn toàn là một tên tiểu bạch, lung tung cuốn lấy đầu lưỡi đối phương dùng sức hút mạnh một cái.

Nhận được nụ hôn nhiệt tình như lửa của Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, bàn tay to chế trụ ót hắn, nắm giữ quyền chủ động, không cho Hoa Tiểu Mạc thoát khỏi nửa phần nụ hôn càng lúc càng sâu này.

Hai người bên tám lạng đàng nửa cân, ngẫu nhiên đụng phải răng nanh, cắn trúng mép môi, may là nam nhân có được quyền chủ động kia năng lực học tập rất cao, thực nhanh liền có thể lĩnh ngộ tinh hoa.

Tiếng nước bọt dây dưa tách tách vang lên trong căn phòng yên tĩnh, không khí lành lạnh biến thành khô nóng, không phân rõ là ai loạn tình, ai loạn tâm.

Thân mình Hoa Tiểu Mạc dần dần mềm nhũn xuống, cảm giác nghẹt thở xuất hiện, hắn một chưởng vỗ lên đầu nam nhân đang động tình.

“Ngươi… ngươi xong chưa…” Trừng Lạc Cửu Tiêu, đôi môi Hoa Tiểu Mạc bị hôn sưng đỏ, hắn há mồm thở dốc, khóe mắt cũng có chút ướt át. Không muốn thừa nhận phản ứng chân thực của thân thể cùng trong lòng mình, bởi vì nụ hôn đột nhiên biến chất kia.

Len lén thu hồi áy náy chợt lóe lên trong mắt, lấy tay áo lau miệng, trong chớp nhoáng, một viên thuốc đi vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Hoa Tiểu Mạc liếc nhìn Lạc Cửu Tiêu, trong lòng nói: đừng trách ta.

Nam nhân bị đánh trúng cũng không giận, tà tứ liếm đi nước bọt nơi khóe miệng, ánh mắt như lửa chăm chăm nhìn thiếu niên, giống con sói đói tùy thời đều có thể nhào tới.

“Buồn ngủ rồi.” Hoa Tiểu Mạc xốc chăn lên đắp kín mình, không chút nghĩ ngợi hướng về phía Lạc Cửu Tiêu đang chậm rì rì đứng dậy lại chậm rì rì đi ra giường bên ngoài hô: “Đã nói đi ngủ, ngươi còn muốn đi đâu?”

Vắt cánh tay trên mắt, không muốn nhìn thấy kinh hỉ trong mắt nam nhân, Hoa Tiểu Mạc thản nhiên nói: “Chỉ là ngủ, chớ lộn xộn.”

Nói mấy lời này xong hắn liền có chút hối hận, cho ra cái cơ hội này đến tột cùng là có đúng hay không, nhưng mà ngay sau đó hồi đáp của Lạc Cửu Tiêu khiến hắn ngây ngẩn cả người.

“Được.” Thanh âm trầm thấp của Lạc Cửu Tiêu hơi lên cao, tắt đèn cởi đi áo ngoài nằm bên người Hoa Tiểu Mạc, trong bóng đêm hết thảy đều biến mơ hồ, khổ sở cùng hy vọng bao quát đáy mắt y.

Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, vừa rồi hắn nói như vậy là muốn khiến Lạc Cửu Tiêu rời đi.

Nếu như là trước kia, Lạc Cửu Tiêu sẽ lộ ra nụ cười châm chọc tà khí, sau đó cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. Nam nhân này thay đổi rồi? Bắt đầu từ khi nào? Đánh hai pháo xong liền yêu hắn luôn? Chớ có đùa!

Tay trái trong chăn được một bàn tay to khác bao phủ, trán Hoa Tiểu Mạc chảy hắc tuyến: “Ngươi làm như vậy ta không cách nào trở mình.”

“Ngươi ngủ không có trở mình.” Thanh âm thật thấp của nam nhân bao hàm ý cười, hai mắt trong bóng tối u ám hết sức chuyên chú.

Hoa Tiểu Mạc giật nhẹ khóe miệng, lúc hắn ngủ đích xác rất ít khi trở mình cựa quậy, lên giường là nằm thẳng, hôm sau tỉnh lại vẫn là nằm thẳng.

Mà như vậy chuyện đang sắp đặt trong lòng sẽ trái ngược hoàn toàn.

Sau nửa đêm, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt không một tia buồn ngủ, hắn nghiêng người khẽ gọi kẻ bên cạnh: “Lạc Cửu Tiêu?”

Nam nhân hình như ngủ rất say, hô hấp vững vàng, khóe môi hơi vểnh, tựa như đang mơ đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ khiến Hoa Tiểu Mạc nhìn ngẩn ngơ, bĩu môi, vui thành cái dạng này, nhất định là mơ chả hay ho gì.

“Giáo chủ?” Thấy không động tĩnh, Hoa Tiểu Mạc cất cao giọng: “Đồ điên?”

Như trước không có trả lời.

Nam nhân ngủ say làn da tái nhợt gần như trong suốt, lộ ra màu trắng của bệnh hoạn, cho dù hắn không động thủ, nam nhân này đại khái cũng sống không lâu nữa đâu, Hoa Tiểu Mạc nhắm chặt mắt, giơ tiểu đao lên nhắm ngay ngực Lạc Cửu Tiêu đâm vào.

Không dám nhìn, hắn sợ nhìn rồi sẽ hối hận, sẽ lại không đi được nữa, Hoa Tiểu Mạc tái mét mặt mày muốn xuống giường, lại dột nhiên dừng lại, tay trái bị nắm chặt, vô luận hắn cạy như thế nào cũng cạy không ra.

“Cho dù chết, cũng phải cùng xuống địa ngục.” Ai, ai đang nói, Hoa Tiểu Mạc kinh hoảng nhìn bốn phía, không đúng, cái thanh âm kia từ đâu tới…

Hoa Tiểu Mạc đã mất lý trí chỉ muốn mau mau rời khỏi đây, sợ hãi loại cảm giác bị vây trong vô lực này, như cá nằm trên thớt, tùy người xẻ thịt. Hắn nổi điên lên cắn tay Lạc Cửu Tiêu, thời khắc này hắn điên rồi, trong phút chốc mùi máu tanh xộc vào khoang miệng, một sợi dây cung hoàn hảo cuối cùng trong đầu triệt để đứt bặt, chấn động đầu óc hắn rầm rầm.

Rốt cục thoát ra được, Hoa Tiểu Mạc thấy tay Lạc Cửu Tiêu bị hắn cắn đến huyết nhục mơ hồ, sợ đến toàn thân phát run, nhịn xuống khó chịu trong dạ dày, hoang mang lau sạch máu trên miệng trên mặt mình, vội vàng mặc y phục chạy ra ngoài.

Gió đêm bay bay

Tiếng côn trùng kêu trong núi quỷ dị khác thường, như là một chiếc lưới, bao trùm cả ngọn núi, vô số bóng đen từ chân núi bay nhanh ra, thẳng lên đỉnh núi, thân hình như bay, không ai không phải cao thủ trong cao thủ.

Màn trời tối đen ảm đạm không ánh sáng, toàn bộ Thương Mang sơn đều giương cao sát khí ngập trời.

Những hắc y nhân đó đứng trên mái nhà hoặc nơi bí ẩn, trên tay cầm đủ loại ám khí, hàn quang bắn ra chằng chịt.

“Có thích khách! Mau!”

“A —”

Tiếng kêu gào thảm thiết chọc thủng chân trời.

Hoa Tiểu Mạc cơ hồ là tay chân rối nùi cùng tiểu bạch trùng tránh né từng đạo chém giết, hắn đã quên Dạ, Tu Trúc, quên mất bọn Thiên Dương Thiên Thanh, cũng đã xem nhẹ Lạc Cửu Tiêu.

“Hoa công tử muốn đi đâu?” Trước mắt bay tới một người, mặc y sam đen, thần sắc lạnh lùng, chính là Lập Đông nhiều ngày không thấy.

Sau lưng Hoa Tiểu Mạc đổ mồ hôi lạnh, không ổn, nữ nhân này có vấn đề.

“Đại Bạch, mau đi cắn cô ta.” Lén nhìn con gì đó trên vạt áo bay về phía Lập Đông, Hoa Tiểu Mạc cẩn thận lui về phía sau.

Trường kiếm trong tay Lập Đông vung lên, ánh sáng lạnh chợt lóe, khi mũi kiếm cách thiếu niên chỉ còn một tấc thì bỗng nhiên đình chỉ, đôi mắt nàng ta mang theo giật mình cùng hận ý, không cam lòng ngã xuống.

Phía sau có một người đứng thẳng, quần áo tả tơi, rách rách rưới rưới treo trên thân mình thương tích chồng chất, lại thêm một phần kiệt ngạo.

Ngơ ngác nhìn phi tiêu trên cổ Lập Đông, Hoa Tiểu Mạc lại ngơ ngác nhìn Kiều Dịch: “Ngươi tới rồi.”

“Ta tới rồi.” Kiều Dịch vén mái tóc rối bù trên trán ra, nhe răng mỉm cười.

=======================================

Tác giả nói:  Tiểu Mạc đâm giáo chủ một đao, nhân tiện cắn nát năm ngón tay của y, điên rồi, hai đứa nó điên hết rồi. [Xin lỗi chứ chị là mẹ đẻ hai đứa điên đó đó]

A a a a a a a a a! ! ! ! !

Khụ khụ, còn có một chương nữa là có thể viết thần y cùng Vương gia rùi, đoạn này của giáo chủ viết tới nỗi tui đứt từng khúc ruột, vẫn là thích kiểu thoải mái hoan thoát…

La la la.. la la la… la la la

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.