Mỗi Ngày Đi Làm Đều Xuyên Qua

Chương 33: Giam cầm




Trong điện đều trở nên yên lặng.

Một hồi lâu mới nghe tiếng của Chu Hậu Chiếu nói: “Gả chồng?”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại dường như nặng tựa vạn cân, vào tai Thời Niên khiến tim cô cũng run rẩy, còn có chút hối hận. Nhưng đây là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến. Tại cái thời đại xã hội phong kiến này, hoàng quyền là trên hết, muốn cự tuyệt Hoàng Đế, trừ việc nói mình là hoa đã có chủ thì cô còn biết làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ nói thẳng là Hoàng Thượng, ta không có hứng thú với ngươi sao? Cô sợ hắn sẽ bạo phát a!

Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, nhưng cằm lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lên, quân vương mặt không chút biểu tình nói: “Gả cho ai?”

“Ta…”

Hắn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng nhiên cong môi nói, “Không sao, mặc kệ nàng đã gả cho ai, hãy rời khỏi hắn.”

“Hoàng Thượng!”

“Trẫm là Hoàng Đế, nữ nhân mà trẫm muốn, không có chuyện không chiếm được.”

Đây là lần đầu tiên hắn xưng trẫm ở trước mặt cô.

Toàn bộ cung nhân trong điện đều thi nhau quỳ xuống, im phăng phắc như ve sầu mùa đông. Nam nhân giống như bị khơi dậy sự tàn nhẫn, trên mặt hiện rõ ràng ý muốn xâm lược cùng chinh phục, giống như thề không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua!

Trái tim của Thời Niên đập rối loạn.

Tình huống bây giờ là thế nào vậy trời? Không phải khi nghe cô nói đã có chồng thì hắn nên từ bỏ sao? Cho dù hắn không sợ quần thần phê bình đi nữa nhưng cổ nhân không phải đều thích hoàng hoa khuê nữ sao?

Bỗng nhiên trong đầu chợt nghĩ, cô nhớ tới, Chu Hậu Chiếu trong lịch sử là kẻ từng ép cưới vợ người ta, mẹ ơi! Ngay cả thai phụ còn bị hắn ép tiến cung nữa kìa!

Mẹ nó! Tính sai tính cách của tên tổ tông này rồi!

Chu Hậu Chiếu cho rằng đã dọa cô sợ, liền nhẹ giọng, “Nàng đừng sợ, mặc kệ người nàng gả là quan to quyền quý, hay là phú thương nhà giàu, trẫm đều có thể bãi hôn cho nàng. Nàng là nữ nhân của trẫm, có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi không hết, cũng sẽ không có ai dám phê bình sau lưng nàng…”

Hắn muốn ôm cô lần nữa, nhưng Thời Niên đã tránh né. Tay của hắn dừng ở giữa không trung, cô thấp giọng nói: “Nhưng mà, ta rất yêu trượng phu của ta, ta không muốn phản bội hắn…”

Chu Hậu Chiếu nắm chặt nắm tay, xoay người căm tức nhìn cô. Vẻ mặt của hắn dường như trở nên hung tợn. Đây không phải lần đầu tiên hắn coi trọng phụ nữ đã có chồng, rõ ràng đối với người khác, hắn chẳng thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy thủ vị, nhưng khi nghe nàng nói về trượng phu của mình, nghĩ đến đã có nam nhân sở hữu nàng, hiện tại nàng còn nhớ thương người kia như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy lửa giận trong ngực đang hừng hực cháy…

Hắn bỗng nhiên cứ bế ngang cô lên, hướng vào bên trong nội điện. Thời Niên thất sắc, nhìn từ xa thấy giường lớn ở bên trong, da đầu căng chặt, ra sức giãy dụa, “Ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!”

Chu Hậu Chiếu quả nhiên không hổ là người có thể làm đầu lĩnh của đám sơn tặc, mặc kệ cô tay đấm chân đá thế nào, cánh tay hắn vẫn như gọng sắt, không hề dao động dù chỉ một chút. Thời Niên rốt cuộc hoảng sợ, luông cuống hô, “Hoàng Thượng, ta đã cứu mạng ngài, ngài đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?!”

“Đúng vậy, nàng đã cứu mạng trẫm, cho nên trẫm cảm kích nàng. Những nữ nhân trong cung kia mong được trẫm sủng hạnh còn không có phần, đây là phúc khí của nàng…”

Mắt thấy cách nội điện ngày càng gần, lòng Thời Niên càng run rẩy, bắt đại một thứ liền đập lên người hắn, không ngờ lại bị bắt lấy. Thời Niên nhân cơ hội nhảy xuống đất, Chu Hậu Chiếu vừa giơ tay lên liền thấy là cái gậy đen quen thuộc kia.

Ánh mắt hắn ngưng trọng

Khi bị giam giữ, nàng từng dùng cây gậy này để đối phó địch nhân. Khi đó bọn họ kề vai nhau chiến đấu. Nhưng hiện tại, nàng lại chĩa nó về phía hắn.

Hốc mắt Thời Niên đỏ ửng, nén khóc nói: “Hoàng Thượng, ta là phụ nữ đã có chồng, thỉnh ngài tự trọng!”

Lòng hắn lại mềm, thở dài, “Tiểu mỹ nhân, nàng cần gì làm vậy? Nàng không muốn phản bội trượng phu của mình, thế còn hắn? Hắn có biết tâm ý của nàng sao? Nếu hắn quan tâm để ý nàng, sẽ không đặt nàng ở trong tình trạng nguy hiểm hết lần này đến lần khác!”

Thời Niên không biết trả lời như thế nào. Vì cái gì mà cô cứ ở trong hiểm cảnh như vậy, bởi vì cô căn bản làm quái gì có chồng, chỉ có một tên đội trưởng suốt ngày chỉ biết hố cô!

Hai người đang giằng co với nhau, Tiền Ninh bỗng nhiên tiến vào, đến bên cạnh hắn nói: “Hoàng Thượng…”

Chu Hậu Chiếu vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng Tiền Ninh là kẻ không phải không hiểu tình huống, vào thời điểm này còn tiến vào bẩm báo, chắc hẳn là có chuyện quan trọng.

Hắn nhẫn nại nói: “Có chuyện gì?”

“Lý tướng quân phái người tới bẩm báo, vừa rồi ở gần Tây Môn, bắt được một tên thích khách…”

Thích khách? Chu Hậu Chiếu sửng sốt, bỗng nhiên tỉnh táo hỏi: “Là kẻ đi cùng nàng?”

“Vâng ạ…”

Thời Niên ngây người. Sao lại như thế, Chu Hậu Chiếu không phải đã nói, bọn họ chắc chắn đã chạy thoát sao? Chẳng lẽ hắn lừa cô?

Chu Hậu Chiếu hỏi: “Là tên Cẩm Y Vệ họ Lộ, hay là người khác?”

“Không phải Lộ Tri Dao, là một nam nhân khác lớn tuổi hơn ạ. Hơn nữa theo như lời của Lý tướng quân, hắn không phải bị phát hiện, ngược lại giống như…tự mình đưa tới cửa.”

Đầu óc Thời Niên bắt đầu lộn xộn. Nghe tới Lộ Tri Dao chạy thoát nhưng Nhiếp Thành lại không rời đi, còn  chủ động tới chỗ cấm quân chui đầu vào lưới. Anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cứu cô?

Nữ hài cau mày, giống như đang rất lo lắng. Chu Hậu Chiếu thấy biểu tình của nàng như vậy, trong lòng đột nhiên suy đoán, nàng nói nàng đã có trượng phu, chẳng lẽ…

Hắn chậm rãi nói: “Nam nhân kia, cùng với nàng là…”

Thời Niên thoáng nhìn hắn, biểu tình khó hiểu, rơi vào trong mắt Chu Hậu Chiếu lại giống như đang thừa nhận. Nắm tay hắn siết chặt, cười lạnh gật đầu, “Tốt, thật sự rất tốt. Xem ra là trẫm trách lầm hắn. Hắn vẫn rất xem trọng thê tử nàng, cho nên đường sống không đi, lại muốn trở về chịu chết!”

Thời Niên kinh hãi, “Hoàng Thượng, không phải…”

“Mấy người các người, dẫn nàng đi, canh chừng cẩn thận!” Chu Hậu Chiếu cắt ngang lời cô, lạnh lùng nói, “Hầu hạ nàng thật tốt, thiếu một sợi lông nào, trẫm hỏi tội toàn bộ các ngươi!”

Thời Niên lại bị giam lỏng.

Nói đúng ra là lần đầu tiên bị giam lỏng. Ở Tàng Long Sơn, tuy Chu Hậu Chiếu cũng rất chăm sóc cô, nhưng vào thời điểm đó, đãi ngộ thật sự đúng nghĩa cầm tù, còn lại này là tẩm điện hoa lệ, giường cao gối mềm, ẩm thực cũng toàn là những món trân quý, không có chỗ nào là không thoải mái. Thậm chí hắn còn phái bốn cung nữ tới hầu hạ nàng, cho dù Thời Niên thật sự làm lão bà của Hoàng Đế ở Hán triều, cũng chưa chắc có nhiều người hầu hạ như vậy.

Nhưng Thời Niên không có tâm tình hưởng thụ, nghĩ đến tình huống Nhiếp Thành bên kia, cô lập tức ngồi không yên. Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Cho dù anh ta muốn cứu cô, cũng có thể ẩn nấp trong Báo Phòng để tìm cơ hội, vì sao lại cố tình để mình bị phát hiện?

Vốn là kế hoạch đã xảy ra vấn đề, nhiệm vụ trước mắt còn chưa có hướng giải quyết, chính mình còn gây thêm phiền toái cho anh ta. Chu Hậu Chiếu nghĩ lầm anh là chồng của cô, nếu lỡ giận dữ giết chết anh ta thì làm sao bây giờ…

A a a! Hiện tại anh ta còn sống không trời?!

Thời Niên vừa nghĩ đến đó, vò đầu bứt tóc, hướng về phía cung nữ áo vàng nói: “Tỷ tỷ, thật sự không thể để ta gặp Hoàng Thượng sao?”

Cung nữ kia đã từ bỏ việc chỉnh sửa lại cách xưng hô của Thời Niên, cung kính nói: “Phu nhân thứ tội, nô tỳ phụng mệnh Lưu công công tới hầu hạ phu nhân, trừ việc đó ra, còn lại không thể làm gì hết.”

Hầu hạ á, thật ra là giám thị cô ấy. Mấy ngày nay cô đều nhắc tới muốn gặp Hoàng Đế hơn mười lần, đều bị trả lời cho có lệ, muốn chuồn êm thoát ra ngoài cũng đều bị phát hiện. Những cung nữ này giống như sau đầu mọc thêm con mắt vậy, cô đi nhiều thêm một bước cũng không được!

Cô giãy dụa thêm một lần, “Nhưng mà… ta thật sự có chuyện rất quan trọng.”

Cung nữ chớp mắt một cái, “Phu nhân, khi Hoàng Thượng muốn gặp ngài, tự nhiên sẽ đến xem ngài. Vạn Tuế Gia không tới, ngài có nói với chúng ta cũng vô dụng.”

Thời Niên tức giận đến bật cười. Tốt lắm Chu Hậu Chiếu, mệt cho cô trước đó ở Tàng Long Sơn còn liều mạng cứu hắn, hiện tại dám lấy oán trả ơn! Sớm biết vậy cô cho hắn chết ở đó luôn!

Chu Hậu Chiếu đứng ở ngoài cửa sổ, xa xa nhìn về nữ hài. Nàng giống như đang nói gì đó với cung nữ, nhưng bị cự tuyệt, tức giận đến mức đem đồ vật trong tay ném xuống đất.

Đang tức giận hắn sao?

Chu Hậu Chiếu thở dài một tiếng. Tiền Ninh nói: “Gia nếu như muốn gặp phu nhân thì liền vào đi. Mỹ nhân là cần phải dỗ dành, ngài cứ làm nghiêm trọng như vậy, trong lòng phu nhân sẽ oán trách gia.”

“Gia hiện tại không thể gặp nàng.” Chu Hậu Chiếu nhàn nhạt nói. Đêm đó khi nàng vừa khóc, hắn đã mềm lòng, thật sự hắn không dám chắc, nếu nàng khóc lóc cầu tình với mình, hắn có thể sẽ nghe theo nàng hay không.

Chu Hậu Chiếu sải bước rời đi, ra khỏi cung điện mới nói: “Nam nhân kia đâu?”

“Còn ở địa lao ạ, đều tra tấn vài lần rồi, vẫn không chịu nói điều gì, cứ khăng khăng muốn gặp gia…”

Chu Hậu Chiếu cười nói: “Cũng là một tên cứng đầu.”

“Các huynh đệ cũng nói thế, cho nên, ngài xem có phải hay không…”

Tiền Ninh còn chưa nói dứt, đã bị Lưu Cẩn ở bên cạnh đánh gãy, “Tiền Chỉ Huy Sử nói sai rồi, tên tặc tử kia không rõ lai lịch, ai biết có mưu đồ gì? Vạn Tuế Gia thân thể ngàn vàng, không thể đi mạo hiểm, theo ý của nô sài, cứ trực tiếp xử lý hắn như loạn đảng, không cần nhiều lời vô nghĩa làm gì!”

Hai người đều tự cho mình là phải, Chu Hậu Chiếu cũng xem quen loại trường hợp này rồi, hồi trước còn rất thích xem bọn họ đấu tới đấu lui, hiện giờ thì chỉ cảm thấy bực bội.

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Gia thân thể ngàn vàng nên càng thích mạo hiểm. Đi thôi, nếu người ta đã cương quyết như vậy, vừa lúc gia cũng muốn gặp hắn.”

Vẫn là địa lao đó, chỉ là lúc này họ không dừng ở phía ngoài mà càng đi vào sâu bên trong. Càng đi vào, xung quanh càng ẩm thấp, mùi máu tươi cũng trở nên nồng hơn. Cuối cùng, cũng đi tới phòng lớn ở trong cùng địa lao

Đối diện là một cái giá chữ thập, phía trên là nam nhân đang bị trói chặt. Hai chân của hắn bị trói cách mặt đất, tay bị khóa chặt trên đỉnh đầu, hai bên sườn đều có khuyên sắt ghì vào, tóc tai hỗn độn, cả người đầy máu, chắc hẳn vừa bị tra tấn xong, máu vẫn còn rơi tí tách xuống đất.

Người kia vốn đang ngủ, nghe được thanh âm bỗng chậm rãi trợn mắt, ánh mắt đờ đẫn, một hồi nhìn đến Chu Hậu Chiếu. Nam nhân mặc long bào, một đám người vây quanh, tôn quý như vậy vốn không thích hợp địa lao này.

Người đó nhìn chằm chằm hắn một hồi, giống như nhìn rõ ràng rồi, nhẹ nhàng cười, “Hoàng Thượng.”

Nhiếp Thành đang đánh giá Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu cũng đánh giá anh ta. Trên mặt dính máu, diện mạo nhìn không rõ, nhưng chắc là lớn lên cũng không tồi, theo Tiền Ninh nói thì thân thủ cũng rất tốt, khó trách tiểu mỹ nhân sẽ xem trọng hắn…

Ánh mắt Chu Hậu Chiếu sầm xuống, Tiền Ninh chuyển ghế dựa đến, Chu Hậu Chiếu vén áo bào ngồi xuống, tiếp nhận trà rồi nhấp một ngụm, sau đó nói: “Ngươi biết trẫm?”

“Thảo dân may mắn, đã từng nhìn thấy thánh nhan vài lần.”

Chu Hậu Chiếu ồ một tiếng, “Xem ngươi cũng có vẻ thông minh, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy nhỉ? Báo Phòng này là nơi ngươi có thể xông vào sao?”

Nhiếp Thành ho nhẹ một tiếng, “Tự tiện xông vào cung, đúng là…tội không thể tha, chỉ là Cẩm Y Vệ Lộ đại nhân là nghĩa đệ của thảo dân, huynh đệ gặp nạn, thảo dân không thể bỏ mặc. Cho nên, cho dù là cấm cung đại nội hay là núi đao biển lửa, nếu thảo dân có khả năng…thì vẫn sẽ xông vào…”

Câu nói này lại hợp ý Chu Hậu Chiếu, hắn hơi tươi cười, “Nghĩa khí của những kẻ trên Lương Sơn Bạc kia, bọn nho sinh lúc nào cũng đầy vẻ khinh thường, ngươi thế nhưng cũng có chung ý nghĩ như thế.”

“Hoàng Thượng tán thưởng…”

Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên lạnh mặt, đem chén trà hướng về phía bàn mà ném, “Trẫm khen ngươi lúc nào?”

Lửa giận của hắn đột nhiên mà tới, người khác không dám ghé miệng nói lời nào. Chu Hậu Chiếu đứng lên, lúc sau nói: “Ngươi nói ngươi vì huynh đệ, như vậy đã cứu được huynh đệ của ngươi rồi, trẫm còn cố ý thả cho ngươi một con đường sống, cớ gì còn đâm đầu tìm chết?” Dừng một chút, lại hỏi, “Bọn họ nói, ngươi muốn gặp trẫm, là muốn nói cái gì?”

Địa lao âm u, Nhiếp Thành không nói lời nào. Trên khuôn mặt đầy máu là một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Dù cho Chu Hậu Chiếu có thả bọn họ ra ngoài, nhưng có chạy ra được cũng vô dụng. Thân phận của Lộ Tri Dao, người trong cung đều biết, ngay cả Trương gia huynh đệ đã giúp họ tiến cung đều có thể bị tra ra, nếu muốn không bị bắt trở lại, trừ phi bọn họ cao chạy xa bay khỏi Kinh Sư.

Nhưng không thể, vì nhiệm vụ của họ còn chưa hoàn thành.

Bọn họ cần phải diệt trừ Lưu Cẩn, nên không thể tránh được phải ở lại Kinh Sư, không thể tránh khỏi Hoàng Cung, càng không thể tránh khỏi…Chu Hậu Chiếu.

Ánh mắt anh liếc nhìn Lưu Cẩn đứng ở bên cạnh, chậm rãi nói: “Thảo dân không đi, bởi vì trong lòng thảo dân khong an tâm. Nghĩa đệ của thảo dân thân là Cẩm Y Vệ, tận chức tận trách, lại bị Lưu công công ép tiến Báo Phòng, phải đánh nhau với mãnh thú. Thảo dân muốn biết, hắn phạm tội gì, để phải chịu hình phạt như vậy?”

Lưu Cẩn cắn răng, hắn biết ngay là sẽ thế này. Kẻ này là đồng bọn của Lộ Tri Dao, để hắn gặp Vạn Tuế Gia chắc chắn sẽ nói điều không hay về mình. Vốn định nhân cơ hội tra tấn để giết chết hắn, cố tình Tiền Ninh cũng đoán được điều này, không biết lén hàn huyên điều gì với kẻ kia, sau đó liền bao che tên này, cản trở người của mình hạ thủ, hiện tại quả nhiên hắn muốn bẩm báo sự tình trước mặt Vạn Tuế Gia!

Hắn khẩn trương nhìn về phía Chu Hậu Chiếu. Nghiêm túc mà nói, hắn lung tung bắt người như vậy, Vạn Tuế Gia không truy cứu thì thôi, nếu tra ra liền có chuyện. Cho dù tính tình vị tiểu tổ tông này xưa nay đều cổ quái, mạng của bản thân hắn còn không để trong lòng, nói chi đến việc đếm xỉa mạng của những kẻ khác, nhưng chính vì tính tình cổ quái, không dám chắc hắn liệu có nổi lên tinh thần trượng nghĩa, chủ trì công đạo cho bọn kia hay không!

Chu Hậu Chiếu nghe thế, biểu tình vẫn bình đạm như cũ, “Ồ, cho nên ngươi là thay huynh đệ ngươi đòi công đạo?”

Nhiếp Thành thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Chu Hậu Chiếu không lên tiếng. Không thể không nói, tính tình của người này rất hợp ý hắn. Nếu đổi lại là bình thường gặp mặt, có lẽ chính mình sẽ tại chỗ phong quan tiến tước cho hắn. Nhưng mà, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh đêm đó, khuôn mặt tuyệt tình của Thời Niên. Nàng nói, nàng đã có trượng phu, nàng không muốn phản bội trượng phu của mình…

Hắn chậm rãi nói: “Muốn trẫm làm chủ cho ngươi, cũng không phải không được. Kỳ thật, trẫm cũng đang nghĩ muốn nhờ ngươi một việc.”

“Việc gì?”

Chu Hậu Chiếu không lên tiếng, Tiền Ninh ngầm hiểu, loại sự tình này hắn đã làm nhiều, giờ cũng ngựa quen đường cũ, “Là như thế này, Thời cô nương ở Tàng Long Sơn đã từng cứu Vạn Tuế Gia, đối ngài có đại ân, cho nên gia muốn báo đáp nàng, muốn giữ nàng ở lại bên cạnh để hưởng thụ vinh hoa phú quý, không biết ý của ngươi thế nào?”

Nhiếp Thành nhướng mày, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Chu Hậu Chiếu muốn giữ Thời Niên ở lại, chỉ là kinh ngạc sao bọn họ lại tôn trọng mình đến mức đi hỏi ý kiến nhỉ. “Ở lại hay không, ta không quyết định thay nàng được, phải xem ý muốn của chính nàng.”

“Như thế nào, vậy là nếu nàng đồng ý thì ngươi cũng đồng ý sao?”

“Đương nhiên, nhưng ta cảm thấy, nàng chắc hẳn sẽ không đồng ý.”

Lời này nghe vào tai của Chu Hậu Chiếu, cảm thấy tên này như đang khoe khoang, cho nên lạnh lùng nói: “Ngươi thật tin nàng như vậy, nếu đã như thế, lúc trước tại sao còn đem nàng tiến vào Báo Phòng? Làm một phu quân, ngươi  bảo hộ thê tử như vậy sao?”

Hả, cái gì? Cái gì?

Trong mắt Nhiếp Thành rốt cuộc hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn vừa rồi nói…thê tử? Thê tử nào?

Chu Hậu Chiếu cố tình nói cạnh khóe hắn, lại phát hiện phản ứng của hắn không được thích hợp, trong mắt lộ ra hoài nghi, “Làm sao vậy?”

Nhiếp Thành hỏi: “Là nàng nói với ngươi như vậy sao?”

Chu Hậu Chiếu khó hiểu, bỗng nhiên trong lòng nổi lên chờ mong, “Chẳng lẽ, nàng nói dối? Ngươi không phải trượng phu của nàng…”

Còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Nhiếp Thành cắt ngang. Hắn cười nhẹ, lắc lắc đầu, giống như bất đắc dĩ, nhưng lại mang kiêu ngạo. “Đúng vậy, nàng là thê tử của ta. Thảo dân rất tin tưởng thê tử của mình, cho nên bất luận nàng ở đâu, ta đều tin rằng nàng sẽ không phản bội ta.”

Chu Hậu Chiếu cắn chặt răng.

Hắn nhìn Nhiếp Thành, chỉ cảm thấy chưa từng thấy khuôn mặt nào đáng ghét như thế, cơ hồ muốn giết chết hắn. Nhưng lý trí nói cho hắn, nếu hắn thật sự làm như vậy, Thời Niên càng sẽ không ở lại bên hắn.

Nhiếp Thành đợi một hồi lâu, cuối cùng nghe được thanh âm của Chu Hậu Chiếu, thực nhẹ, nhưng lại mang theo một chút gì đó, giống như đã hạ quyết tâm, “Được, nếu yêu cầu này ngươi không đáp ứng, vậy đổi cái khác. Gia chỉ thích thiếu nợ người ta, không thích người khác thiếu nợ gia, ngươi muốn gia giúp ngươi, vậy trước tiên đem phần ngươi thiếu gia trả đủ.”

Nhiếp Thành: “Không biết thảo dân thiếu nợ Hoàng Thượng thứ gì?”

Chu Hậu Chiếu chắp tay sau lưng, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, nhìn ánh nắng bên ngoài, hồi sau mới quay đầu, cười nói: “Ngươi đã phá hoại một màn biểu diễn xuất sắc của gia, cũng đem đối thủ của A Hoa thả đi mất, chẳng lẽ, ngươi không nên bù vào sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần tiếp cận Hoàng Đế, Thời Niên chỉ cần dùng mỹ nhân kế, đội trưởng liền hoảng sợ, Nhiếp đội khổ tâm a……

Cảm tạ nhóm cho ta bá vương phiếu, moah moah ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.