Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 139: Phiên ngoại ngọt he 2




Trong bóng tối, Chu Bách Triết dần dần tỉnh lại, cậu mê mang nhìn xung quanh, có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi hồi ức đã phủ bụi tràn vào đầu, Chu Bách Triết mới ý thức được gì đó, cậu nhìn ngó xung quanh, không rõ mình đang ở nơi nào, chỉ có thể gọi: "Hệ thống!"

Cậu nhớ mang máng là lúc ngủ mơ mình có nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Ting! Bản hệ thống khởi động hoàn tất, đang kích hoạt phần mềm, kích hoạt hoàn tất.]

[Ký chủ thân ái, ngài có cần trợ giúp gì không?]

Chu Bách Triết sững sốt một hồi, rốt cuộc ý thức được đây không phải ảo giác, cậu mừng rỡ không thôi, vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Đây là đâu? Tại sao tôi vẫn còn sống?"

[Ký chủ, đây là không gian ý thức của ngài, trước đó ngài đã tiêu hao toàn bộ năng lượng của bản hệ thống, rơi vào trạng thái tắt máy, hiện giờ thu thập được đầy đủ năng lượng nên hệ thống được kích hoạt lại, ngài tự nhiên cũng tỉnh lại.]

Chu Bách Triết nỗ lực tiêu hóa tin tức này, cuối cùng mới ý thức được một chuyện rất quan trọng.

"Nói cách khác, ta không chết?"

[Ting! Ngài đã chết nhưng sau khi bổn hệ thống khởi động lại đã tự động mua dược hoàn kéo dài tính mệnh giúp ngài, vì thế ngài mới có thể sống lại, thật không may báo cho ngài biết, hiện giờ ngài nợ bản hệ thống một tỉ tích phân, xin ngài hãy cố gắng hoàn trả lại.]

Chu Bách Triết hoảng sợ, sau đó là mừng như điên, cuối cùng là sầu não.

Một tỷ tích phân, cũng quá nhiều rồi đi?

Nhưng nghĩ tới mình vốn đã chết đi lại có thể sống lại, số tích phân này cũng không uổng phí, huống chi, cậu còn muốn tìm Áo Cổ Đinh nữa a.

"Vậy mau mau để ta tỉnh lại đi." Chu Bách Triết vội nói.

Cậu chỉ hận không thể lập tức tìm Áo Cổ Đinh, nói cho anh biết mình rất rất rất thích anh, cũng thực hối hận trước đó đã cự tuyệt lời thổ lộ của anh.

Đến lúc phải chết đi cậu mới phát hiện mình hối hận biết bao nhiêu.

Nhân sinh ngắn ngủi như vậy.

Mặc dù người của thế giới này có thể sống tới mấy trăm năm.

[Ting! Đang tiến hành thức tỉnh.]

Thế giới trước mắt Chu Bách Triết biến đổi, cậu còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị một bóng dáng hấp dẫn tầm mắt.

Người kia, so với trước kia tựa hồ lại càng trầm ổn hơn.

Chu Bách Triết tham lam nhìn đối phương, thực luyến tiếc dời tầm mắt.

Bầu khí an tĩnh đến mức tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của Áo Cổ Đinh dưới lớp ngoài bình tĩnh.

Anh.... cũng khẩn trương sao?

Chu Bách Triết kinh ngạc nghĩ, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.

Giống như tình nhân đã lâu rồi không gặp, nháy mắt gặp lại sẽ cảm thấy thực ngượng ngùng.

Tình thế quá đột nhiên, lại quá tươi đẹp làm người ta quyến luyến.

Chẳng biết từ lúc nào, Áo Cổ Đinh rốt cuộc cũng cử động, từng bước từng bước đặc biệt gian nan, cẩn thận từng li từng tí như sợ hãi sẽ phá hỏng giấc mộng đẹp này.

Trái tim Chu Bách Triết tê rần, nước mắt không ngừng chảy ra: "Áo Cổ Đinh.... xin lỗi."

Cậu cũng không biết vì sao mình lại phải nói xin lỗi.

Thế nhưng cậu thật sự cảm thấy áy náy với người này.

Sau khi mình chết rồi, đối phương nhất định rất thương tâm.

Rốt cuộc, Áo Cổ Đinh cúi người nhìn thẳng cây ớt nhỏ, tay run run vuốt ve từng chiếc lá: "Mười năm rồi, tôi cứ tưởng em vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."

Chu Bách Triết nâng đôi mắt sũng nước mắt, có chút không dám tin lẩm bẩm: "Mười năm? Tôi đã ngủ mười năm rồi sao?"

Cậu không dám tưởng tượng Áo Cổ Đinh làm sao vượt qua được mười năm nay.

Nếu là cậu, nếu như Áo Cổ Đinh chết đi, cậu căn bản không thể nào vượt qua được mười năm dài đằng đẵng.

Cậu nhất định sẽ không chịu nổi nỗi đau đớn cùng nhớ nhung, cậu sẽ đi theo anh.

"Anh có ổn không?" Chu Bách Triết nhẹ nhàng hỏi.

Áo Cổ Đinh mím môi: "Mười năm nay, mỗi ngày tôi đều bồi bên cạnh em, ngoại trừ xử lý công việc cần thiết, tôi vẫn luôn ở nơi này, nhớ lại thời gian trước kia, nhớ về em, tôi rất muốn nói cho em biết, so với em chết đi, tôi càng hi vọng em còn sống."

Mũi Chu Bách Triết chua xót, nước mắt lã chã rơi: "Xin lỗi."

Nhưng nếu làm lại một lần nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy.

Cậu muốn Áo Cổ Đinh sống sót.

An lành vượt qua cả đời này.

Quên đi cậu.

Thế nhưng khi nghĩ tới điều đó, trái tim cậu lại không thể ức chế mà đau thắt lại.

Cậu muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Áo Cổ Đinh ôm vào trong lòng, trầm giọng nói: "Sau này không được làm như vậy nữa."

Chu Bách Triết sửng sốt, chậm rãi vươn lá cây.

Khoảnh khắc đó lá cây của cậu chợt tỏa ra quang mang, cả cây ớt bắt đầu kéo dài ra, cuối cùng khi quang mang tản đi, cây ớt trong lòng đã biến thành một người thanh niên mặc đồ đỏ có diện mạo cực kỳ xinh đẹp làm tâm thần người ta xao động.

Áo Cổ Đinh kinh ngạc nhìn người trong lòng, thật lâu mới nói: "Nếu đây là mộng, tôi tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại."

Giấc mộng này.... quá đẹp.... quá không chân thật.

"Đây không phải mộng, là thật, tôi đã tỉnh lại rồi." Chu Bách Triết không biết vì sao mình có thể biến thành hình người, thế nhưng cậu cũng không muốn hỏi hệ thống, cậu chỉ muốn ôm lấy người nam nhân đã chờ đợi mình suốt mười năm trời, ôm thật chặt, để cả hai cảm thụ nhịp tim đập của nhau.

"Áo Cổ Đinh, anh có cảm nhận được tiếng tim đập của tôi không? Nó đang nói... em cũng rất yêu anh."

"Ừm...."

"Kỳ thực em vẫn luôn muốn nói với anh, tên của em là Chu Bách Triết."

"Ừm..."

"Cám ơn anh nguyện ý chờ em mười năm, nếu như không có hết thảy những chuyện anh đã làm, có lẽ em cũng không thể sống lại."

"Ừm..."

Chu Bách Triết nín khóc mỉm cười, nhịn không được nói: "Em đang rất xúc động đây này, sao anh chỉ biết ừm ừm ừm thế hả?"

Không thể trách cậu phá hủy bầu không khí, thật sự là Áo Cổ Đinh không lãng mạn chút nào.

Ngay cả một lời tâm tình cũng không biết nói.

Một lúc lâu cậu mới nghe thấy âm thanh khàn khàn thật trầm của Áo Cổ Đinh: "Ngửi thấy vị cay trên người em so với trước kia lại càng hăng hái hơn nên nháy mắt đã ying rồi." [cứng]

Chu Bách Triết ngây người, không thể nào tin nổi đẩy Áo Cổ Đinh, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm cái nơi gồ lên, lắp ba lắp bắp: "Này... này cũng quá đột nhiên đi?"

Rõ ràng trọng tâm câu chuyện đang là xa cách mười năm, sao đột nhiên lại chuyển thành cái này rồi.

Nhìn phản ứng của Chu Bách Triết, đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia trêu đùa, dùng lực đạo mạnh mẽ ôm Chu Bách Triết vào lòng, khàn khàn nói: "Không cần để ý tới nó."

Chu Bách Triết: ha hả.

Sớm biết mình tỉnh lại không có chuyện tốt mà...

[end 139]

(6.8.18-30.10.20 Cáo Khìn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.