Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 2




Translator: Sangria.

Cô thốt ra câu nói vô cùng tỉnh táo kia khiến cho ba người đứng bên cạnh đều sửng sốt, kinh ngạc.

Lập Hạ là người đầu tiên hoàn hồn, cô có phần cảm thấy bà cụ bị quỷ va phải làm cho thần kinh không bình thường nữa rồi.

Sau khi lấy lại phản ứng, bác sĩ lập tức nói: “Mọi thứ của bà cụ đều bình thường, không có vấn đề gì, nghỉ ngơi mấy ngày là được, chú ý ăn uống một chút.”

Tính tình bà cụ này mà đã nóng lên thì không ai ngăn nổi, ông ta cũng không nên nán lại chỗ này. Vừa nói xong ông đã vội vàng tạm biệt rời đi.

Nói xong một câu, Ninh Mông cảm thấy bản thân giống như con chó tàn phế vậy.

Cô lại mất hết sức lực, nằm trên giường híp mắt ngẩng đầu nhìn xem dáng dấp hai cô gái đó ra sao.

Lập Hạ cầm cái gối kê vào sau lưng để cô ngồi dậy.

Những lúc nằm trên giường bệnh nhàm chán cô sẽ lên mạng xem một ít video chữa lành tâm hồn và clip hài hước. Chị y tá xinh đẹp cũng đặc biệt quan tâm tới cô, mang cho cô một vài quyển sách tiêu khiển để đọc, trong đó cũng bao gồm vài cuốn tiểu thuyết.

Mà cuốn tiểu thuyết cuối cùng cô đọc trước khi xuyên không là một quyển thuộc thể loại hào môn thành thị, được cô tìm thấy trên mạng, vì tên cuốn tiểu thuyết này không phù hợp với phong cách mạnh mẽ của Tấn Giang chút nào nên cô tò mò nhấp vào.

Bây giờ cô đang ở trong cuốn tiểu thuyết này.

Quyển đó có tên là “Hào môn ít quỷ” thuộc thể loại phong thuỷ tâm linh.

Điểm khác biệt giữa trang web Tấn Giang này với các trang web tiểu thuyết khác là ở Tấn Giang hiếm có những truyện thể loại chủ tịch máu chó, ôm con bỏ đi, thế nên Ninh Mông rất thích đọc sách trên đó.

Quyển “Hào môn ít quỷ” này đột nhiên hot lên là vì nội dung khá hay và thể loại truyện lạ, nhân vật chính là nam, hơn nữa cũng do trong giới tiểu thuyết hiếm có thể loại phong thuỷ tâm linh.

“Tác giả hành văn rất tốt, sao có thể viết ra thể loại mà người khác không thể tưởng tượng được như vậy?”

“Nam chính này có phần mới lạ chẳng giống ai… Anh ta quá nham hiểm rồi đấy?”

Khi Ninh Mộng mới đọc, truyện vẫn đang còn đang liên tục cập nhật chương mới, tác giả đảm bảo sẽ không xuất hiện nữ chính thuần khiết trong sáng trong truyện, trái lại hình tượng nam chính lòng dạ nham hiểm lại thu hút rất nhiều chú ý của độc giả.

Dạo gần đây, thể loại nam chính độc ác tàn nhẫn, không coi người khác ra gì rất hiếm thấy, hơn nữa vì loại truyện này khiến người khác có cảm giác sảng khoái nên mới cài đặt VIP không lâu thì đã vào Kim bảng*.

*V là chức năng VIP của Tấn Giang, trên Tấn Giang, tác giả đăng chương dài hay mở VIP gọi tắt là V, còn Kim bảng là danh sách vàng, là danh sách những truyện hot.

Toàn bộ nhận xét phía dưới tiểu thuyết đều là những lời khen ngợi, các độc giả sôi nổi bày tỏ sự yêu thích đối với nam chính tam quan bất chính* đến như vậy.

* 三观不正[Tam quan bất chính]: Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan bất chính là ý chỉ tam quan méo mó, không được bình thường.

Nhà họ Thời trong tiểu thuyết là danh gia vọng tộc trăm năm ở Yên Kinh, nổi tiếng là phong thuỷ thế gia*.

*世家 [Thế gia]: Nhà thuộc dòng dõi vọng danh giá, giàu có, quyền thế.

Nhà họ Thời đã tồn tại từ một thế kỷ trước, dinh thự ở phía trước tòa nhà nhỏ cũng được xây từ khi ấy, nhưng sau đó đến thời dân quốc hỗn loạn, người đứng đầu nhà họ Thời đã tính toán được mối tai họa này, từ đó chọn được đúng phe để theo.

Loại chuyện cô bé lọ lem gả vào nhà giàu nếu nói ra sẽ khiến người khác có đôi chút hoài nghi, nhưng bản thân bà cụ này thật sự chính là ví dụ sống.

Bà cụ là con gái của một ngư dân bình thường, thời chiến tranh cùng mẹ sống đầu đường xó chợ, ngay lúc ấy bà gặp được người nhà họ Thời, sau đó bà ấy không chỉ được gả vào nhà giàu mà bên cạnh chồng bà lại chẳng có bóng dáng của một cô tình nhân nào.

Thật đúng là hiếm thấy.

Lúc đầu khi Ninh Mông đọc truyện cảm thấy hết sức khâm phục.

Sau khi gả vào Nhà họ Thời, bà cụ càng thêm hăng hái sinh một lúc bốn đứa con, hơn nữa đứa nào cũng đều là con trai, bà nội nhà họ Thời có chút trọng nam khinh nữ, thấy bà sinh con trai lợi hại như vậy liền đối xử với bà như bảo vật, chưa bao giờ tiếc bà cái gì.

Nhưng cuộc đời luôn xảy ra một số việc đáng tiếc, người con trai thứ tư mới sinh ra không lâu đã chết trẻ, chuyện này làm bà cụ đau lòng rất lâu, mất rất nhiều năm mới bình phục được, sau đó bà lại sinh thêm hai người con trai khỏe mạnh thì tinh thần mới tốt hơn chút ít.

Nhưng khi những cậu con trai còn lại lớn lên thì rắc rối ập đến, cậu con trai thứ ba trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với gia đình vì gái điếm quầy rượu hoặc phụ nữ ngoại quốc, từ đó về sau ông ta một đi không trở lại, cũng mất tăm tin tức.

Tám năm sau đó, nhà họ Thời xuất hiện một cậu bé có đôi mắt xanh lục, sau khi thực hiện giám định mới xác định là con trai nhà họ Thời, từ đó lấy tên Thời Thích ở lại nhà họ Thời.

Mà người này chính là nam chính.

Đoạn trên chỉ là bối cảnh của tiểu thuyết “Hào môn ít quỷ”, nội dung chính bắt đầu vào thời điểm mười lăm năm sau khi Thời Thích trở về nhà họ Thời.

Chỉ với mười lăm năm ngắn ngủi, toàn bộ nhà họ Thời đều đã rơi vào tay Thời Thích, anh ta độc đoán không một ai có thể làm lung lay quyết định của anh.

Anh tàn nhẫn độc ác, ai ai cũng biết.

Mặt không đổi sắc giết người không thấy máu, vạn quỷ bị anh ta thao túng, điều khiển.

—— Mà hiện tại thân phận của Ninh Mông  chính là bà nội của Thời Thích.

Thời Thích thừa hưởng nét đẹp của mẹ anh.

Nhờ dòng máu lai mà đường nét khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, còn có đôi mắt xanh lục. Tóc đen mắt xanh, trông anh hệt như tinh linh từ rừng rậm bước đến.

Mà ngoại hình này lại đúng kiểu mà bà cụ không thích.

Ban đầu khi bà cụ chưa gặp Thời Thích, bà nghĩ rằng đây là cốt nhục của con trai mình nên tự mình nuôi nấng chăm sóc, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của anh, bà liền thay đổi sắc mặt.

Thời Thích thừa hưởng quá ít nét của bố, bà cụ vẫn luôn ghi nhớ chuyện người đàn bà ngoại quốc kia đoạt lấy con trai bé bỏng của mình, lúc sắp chết cũng không thể thấy được mặt con, vậy mà bây giờ cháu trai nhỏ lại không thể gợi lên trong lòng bà chút hồi ức nào về người con trai đã khuất.

Sở dĩ nhà họ Thời có thể trở thành phong thuỷ thế gia, nguyên nhân sâu xa chính là do dòng huyết mạch chính có được mắt âm dương*.

* 阴阳眼[Âm dương nhãn]: là đôi mắt có khả năng nhìn được cả cõi âm và cõi dương.

Đôi mắt âm dương đối với phong thuỷ mà nói như là hổ thêm cánh.

Thời Thích lúc mới đến cũng không kiểm tra ra được có mắt âm dương, mọi người đương nhiên không thể tin, ấy vậy mà lúc xét nghiệm ra lại là con trai của nhà họ Thời.

Lúc đó, người nhà họ Thời không ai quan tâm đến anh, thế nên hai đứa cháu trai, cháu gái khác của bà cụ vốn kiêu căng được nuông chiều từ bé thường xuyên đến đây, không đánh thì cũng mắng anh.

Bà cụ vốn không thể để ý, thỉnh thoảng trông thấy anh vẻ mặt bà vẫn rất khó coi, đám người hầu đương nhiên sẽ không để anh xuất hiện trong tầm mắt của bà, còn những điều khác bà cũng không quá để tâm.

Lâu ngày, Thời Thích dần sinh ra tâm lý lệch lạc.

Không bao lâu, Thời Thích lại trở về dinh thự phía trước tòa nhà nhỏ.

Kể từ lúc này, ấn tượng về bà cụ lưu lại trong lòng anh là một bà nội hung ác, đáng tiếc là anh chưa kịp chiếm được nhà họ Thời, bà cụ đã qua đời.

Thời Thích chưa từng gọi hai tiếng “bà nội” với bà.

Đối với bà cụ nhà họ Thời trong tiểu thuyết, tác giả chỉ nhắc đến vài câu qua loa, những điều viết ra gần như đều là những lời phê phán. Cháu nội ruột của mình mà lại đối xử như vậy, còn mặc cho hai đứa con trai và con gái của đứa con thứ hai hành hạ cháu mình.

Ninh Mông lúc trước đọc đến đoạn đấy cũng rất tức giận nhưng hiện giờ bản thân cô là bà cụ nên cảm giác đã hoàn toàn khác.

Lần này bà cụ hôn mê chính là vì Thời Thích mà tranh cãi với đứa con cả, bất luận thế nào cũng không ngờ tới, bà cụ này tức giận tăng xông đến nỗi đưa hồn mình về Tây thiên.

Hiện tại cô nhập vào đúng lúc bà cụ muốn nhận nuôi Thời Thích.

Vốn dĩ cơ thể này của bà đều dựa vào người nhà chăm sóc, lần này vì quá tức giận,hơn nữa đã nhiều năm không có tin tức về việc con trai qua đời, vì chịu đựng quá nhiều, từng chút một tích tụ trong lòng, bà tức đến ngã bệnh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Năm đó mâu thuẫn với đứa con trai thứ ba, sau này lại không có tin tức gì, bà vô cùng hối hận nhưng vẫn cứng miệng không nói ra. Giờ con trai bà đã mất, chỉ để lại một đứa cháu trai, bà đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, đương nhiên phải để cháu trai mình ở lại nhà họ Thời.

Ký ức cuối cùng của bà dừng lại ở đứa bé tên là “Thập Thất”, cũng chính là Thời Thích vì bà gọi Thời Thích thành Thập Thất.

Nếu không phải vì bà nhìn thấy khuôn mặt của anh, e là cũng sẽ không xảy ra một loạt sự việc ngược đãi sau này.

Ninh Mông không phải thánh mẫu nhưng bản thân cô chiếm lấy thân thể của bà cụ, biết không thể thay đổi được cài đặt nhân vật, một khi đã mắc phải sai lầm, chỉ sợ kết quả là mình bị đưa vào phòng thí nghiệm giải phẫu.

Đối với Thời Thích, nếu cô cứ làm một bà nội hiền lành chắc là sau này anh sẽ không làm gì cô đâu nhỉ? Huống hồ dựa theo tiểu thuyết miêu tả, cô cũng không sống được đến lúc đó.

May mắn thay bây giờ cô nhập vào thời điểm mọi thứ vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn có thể thay đổi được.

Nghĩ thông suốt xong xuôi tất cả Ninh Mông cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Dù sao nhà họ Thời lớn như vậy, hiện tại hai người con trai còn lại của bà cụ đều nghe lời bà, nuôi dạy đứa trẻ cũng không phải là việc khó.

Nói đi cũng phải nói lại, cô phải luôn luôn nhớ cái tên Thập Thất, sau này còn dựa vào mà gọi, chỉ có như vậy mới có thể kéo gần khoảng cách hơn.

Giọng nói của hệ thống lại đúng lúc vang lên: “Vì thời gian và không gian mà cô ở lúc trước không cho phép xuất hiện những việc như thành tinh, quỷ hồn hay những hiện tượng siêu nhiên... Cho nên chỉ có thể đến đây.”

Trên thực tế đây là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là vì thời gian và không gian này đúng lúc Thời Thích quá phá hoại làm cho mọi việc rối tung cả lên, thế nên cho cô đến đây với mong muốn cô thay đổi tình hình này.

Lúc này Ninh Mông sực nhớ bản thân đã quên mất điểm mấu chốt.

Đây là một cuốn tiểu thuyết phong thuỷ kiêm tâm linh.

Đến một chữ về phong thủy cô cũng không biết nhưng về tâm linh thì có thể nói cô rất rành.

Trong quyển “Hào môn ít quỷ” này nhắc đến rất nhiều việc Thời Thích phá vỡ phong thủy làm ra những việc thần bí, anh ta thu phục mấy con lệ quỷ này, từ đó đạt được thứ mà bản thân muốn.

Ninh Mông dựa vào giường thật lâu, chậm rãi tiếp nhận thông tin.

Tuy rằng trong tiểu thuyết không nhắc đến quá nhiều về tính cách bà cụ nhưng có một điểm rất quan trọng, đó chính là tính tình bà ta khá thất thường, rất thích khống chế ép buộc hai người con trai, cho nên mới xảy ra chuyện bà đối đầu với con trai cả.

Hơn nữa người đã già, nay thế này kia thế khác cũng là chuyện bình thường.

Hệ thống khẽ nhắc nhở: “Thời Thích mới có vài tuổi, nếu từ bây giờ không để xảy ra chuyện bắt nạt thì sau này cũng sẽ không có chuyện anh ta phát điên.”

Ninh Mông gật đầu.

Đứa bé như Thời Thích, chăm nom tốt hẳn là sẽ không bị lệch lạc tư tưởng mới đúng, về phần vạn quỷ… cô vẫn nên tìm cách thay đổi thôi.

Cô nghĩ như vậy lại nhẹ nhàng thở ra.

Lập Hạ đỡ bà cụ ngồi vững.

Cô kêu Lập Xuân bưng chén cháo lên lầu để ăn, còn mình thì nhẹ nhàng đi xuống lầu dưới.

Âm thanh ồn ào huyên náo phía trước khác hẳn tòa nhà nhỏ, cậu cả và cậu hai đều ở đó, còn có hai chị em dâu thích tranh giành, trong dinh thự kia luôn tràn ngập “mùi thuốc súng”.

Lập Xuân tính tình có chút vô tư vô lo, đối với việc vòng vo luẩn quẩn này cô không mấy hứng thú. Vậy nên, bình thường những việc liên quan đến nơi đó đều là Lập Hạ đến làm.

Cô cung kính nói: “Cậu cả, bà vừa mới tỉnh dậy ạ.”

Đầu dây bên kia điện thoại, Thời Thiện Cẩn bình tĩnh đáp lời.

Lập Hạ khẽ run, cô nhanh chóng tóm lược hết tất cả chuyện vừa xảy ra, cuối cùng nhắc đến tâm trạng bà cụ hình như không tốt lắm.

“Chăm sóc bà ấy cẩn thận vào.” Thời Thiện Cẩn nói xong những lời này liền ngắt máy.

Ông thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác treo trên kệ bên cạnh, định đi ra ngoài. Nhưng ở phòng khách có một người đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy nói: “Cậu cả, chuyện Bút Tiên* này…”

*Bút Tiên [笔仙]: Là cầu cơ bên Việt Nam, là một phương pháp giao tiếp với thế giới tâm linh hoặc những thế lực huyền bí bằng cách sử dụng một tấm bảng có viết các chữ và số, và 1 miếng gỗ nhỏ hình trái tim (cơ). Những người tham gia chiêu hồn đặt 1 ngón tay lên cơ sau đó thông qua một số nghi thức thần bí để trò chuyện với thế lực siêu hình bằng cách đánh vần các chữ cái mà cơ chỉ đến để tạo thành những câu hoặc cụm từ có nghĩa.

Thời Thiện Cẩn dừng lại, “Chuyện Bút Tiên không vội được, ông quay về đặt ở cửa phòng con gái ông một tấm gương tròn, treo ở trên cửa đối diện với phía ngoài.”

Người đàn ông gật đầu như gà mổ thóc: “Được được!”

Vừa nghĩ đến cái chết kinh khủng của ba cô gái trong ký túc xá của con gái, ông ta liền run lẩy bẩy.

Miễn là có thể làm cho Bút Tiên gì đó biến đi, muốn ông làm gì cũng được.

……

Lập Xuân Lập Hạ vừa mới dọn dẹp đồ đạc xong thì thấy cậu cả lên lầu, hai cô lập tức căng thẳng đứng chờ ở một bên.

Cửa mở ra, Thời Thiện Cẩn nhìn về phía giường, bà cụ thu mình trong chăn, trông như đang ngủ say.

Ông ta nhướng mày, đến gần vài bước.

Quả nhiên, bà cụ trên giường rõ ràng đã tỉnh, lại còn làm bộ chưa dậy, đôi mắt nheo lại còn he hé mở ra nhìn.

Thời Thiện Cẩn khẽ thở dài, “Mẹ, đừng làm khổ mình nữa, con đưa đứa trẻ đó về là được, sức khỏe người không chịu nổi thêm lần nào nữa đâu.”

Ninh Mông vừa nghe xong liền mở mắt.

Hệ thống: “Con người bà cụ rất ngang ngược mà con cả thì rất hiếu thuận.”

Ninh Mông thông qua hình ảnh lúc trước bắt chước dáng vẻ bà cụ không tha thứ cho người khác, vô cùng tỉnh táo nói: “Đưa Thập Thất về đây.”

Bà gào khóc lên: “Cháu trai cả đáng thương của ta, đến một cái tên chính thức cũng không có, cũng chưa từng mang họ Thời…”

Thời Thiện Cẩn ngừng lại, nói: “Mẹ, thằng bé tên là Thời Thích.”

Bà cụ nhắm mắt lại, làm bộ như không nghe thấy, chỉ lo gào khóc: “Ôi cháu trai cả của ta… Bố nó mất rồi, giờ cũng không còn ai chăm sóc nữa.”

Thấy bộ dạng này của bà, Thời Thiện Cẩn cũng không giải thích nữa.

Hiển nhiên bà cụ hiểu lầm, đã xem cái tên kia thành Thập Thất*. Nhưng gọi “Thập Thất” như tên mụ cũng được, tên xấu cho dễ nuôi.

*Thời Thích và Thập Thất đều có phiên âm là /shí qī/nên bà cụ hiểu nhầm.

Từ trước đến nay nhà họ Thời đặt tên luôn phải cân đo đong đếm.

Thời Thích… Đặt chữ “Thích” đó cũng không biết xấu hổ chút nào.

*Thời Thích có nghĩa là thân thích của nhà họ Thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.