Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 31




Sau khi Khang Nguyên Đế rời đi, doanh địa lại khôi phục náo nhiệt.

Diệp Xu Xu nhập gia tùy tục, cùng mọi người vây quanh lửa trại khiêu vũ chơi đến vui vẻ, có một người lớn tuổi đứng ra tổ chức trò chơi cho mọi người chơi.

Người đó phân nữ tử qua một bên, lấy ra tú cầu, cho mọi người kích trống truyền hoa, người có được tú cầu cần phải ném tú cầu đến trong đội ngũ nam tử, nếu có nam tử nhận được tú cầu, yêu cầu biểu diễn một tiết mục, ca hát khiêu vũ đều có thể.

Trong doanh địa, thái giám bắt đầu kích trống.

Tiếng trống dày đặc vang lên, thiếu nữ giữa sân nhanh chóng truyền tú cầu đi, thực mau vòng kích trống truyền hoa thứ nhất kết thúc, có được tú cầu chính là nữ nhi Lễ Bộ Thượng Thư.

Mọi người nhìn về phía nàng, đều nở nụ cười.

Nàng có một gương mặt lớn, ngũ quan thường thường, tướng mạo cũng bình thường.

Nàng kia cầm tú cầu chân tay luống cuống cực kỳ hoảng loạn, qua hồi lâu cũng không động, Ngũ công chúa có chút không kiên nhẫn mà thúc giục:

- “Nhanh lên đi, ngươi đừng để cho mọi người phải chờ.”

Lúc này nữ tử mới cắn cắn môi căng da đầu bước ra, nàng đi đến trước đội ngũ nam tử, các nam tử đó biết các nàng đang chơi trò chơi, đã sớm duỗi dài cổ vây lại đây quan sát, thấy có người cầm tú cầu đi tới, bọn nam tử bắt đầu ồn ào.

- “Ngươi mau vứt đi, chúng ta chờ tiếp đấy!”

Nữ tử cắn môi, nàng hít sâu một hơi nhắm mắt lại ném tú cầu qua.

Tú cầu ở không trung cắt một đường cong, cuối cùng lại dừng ở trên mặt đất. Nam tử chung quanh đều sôi nổi né tránh.

Mấy nam tử mới vừa rồi kêu náo nhiệt căn bản là không chịu tiếp, thậm chí trốn đến so với ai khác đều nhanh hơn.

Bọn nam tử thấy trong lòng mọi người đều nhất trí, bộc phát ra tiếng cười vang.

Nữ tử vứt tú cầu sắc mặt lập tức biến trắng, ở trong tiếng cười vang, nàng bụm mặt khóc lóc chạy đi.

Bên này, trong đám nữ tử thế nhưng cũng có người phụt bật cười.

Diệp Xu Xu thấy vậy liền nhíu mày.

Cửu công chúa rất không vui nói:

- “Mấy nam nhân đó thật đúng là trông mặt mà bắt hình dong, một chút phong độ đều không có, bọn họ biết rõ nếu không tiếp tú cầu, nàng sẽ bị cười nhạo, kết quả bọn họ vẫn là không chịu tiếp.”

Diệp Xu Xu trầm mặc không nói, trong lòng là tán đồng theo như lời Cửu công chúa nói.

Một vòng tú cầu này rơi vào khoảng không, trò chơi kích trống truyền hoa lại bắt đầu, lần này nhận được tú cầu chính là Địch Uyển Dung.

Địch Uyển Dung cầm cầu trên tay quơ tới quơ đi, bọn nam tử thấy nàng lại đây, duỗi dài cổ, Địch Uyển Dung tùy tay mà vứt tú cầu đi.

Đội ngũ nam tử một trận hoan hô, thật nhiều người đều đang tranh đoạt, tú cầu cuối cùng rơi xuống trong tay một võ tướng hàm hậu dáng vẻ thẹn thùng.

Thiếu niên đó cầm tú cầu hưng phấn từ trong đám người chạy ra, la to,

- “Quận chúa, ta bắt được tú cầu!”

Địch Uyển Dung nhìn hắn, trong lúc lơ đãng trong mắt hiện lên một chút khinh thường, trên mặt lại mỉm cười gật đầu ý bảo.

Thiếu niên tâm hoa nộ phóng, lập tức cho dàn nhạc tấu nhạc, nhịp trống nổi lên, hắn nhảy một vũ đạo cực kỳ dương cương.

Nhảy xong, trong đám người bộc phát ra âm thanh ủng hộ.

- “Nhảy hay!”

Diệp Xu Xu cũng thò đầu tới xem náo nhiệt, nàng thấy thiếu niên kia đại khái mười sáu mười bảy tuổi, dáng múa khí thế hùng hồn sạch sẽ lưu loát, nhảy thật sự không tệ, nàng tán thưởng mà vỗ tay.

Thiếu niên được mọi người vỗ tay cực kỳ hưng phấn, hắn nhìn về phía Địch Uyển Dung, mặt đỏ hồng, nói:

- “Quận chúa, ta muốn cây trâm bạch ngọc trên đầu của người, có thể không?”

Hắn nói xong, các nam nhân đều ồn ào cười rộ lên.

Dựa theo quy củ trò chơi, nam tử tiếp được tú cầu của nữ tử, sau khi biểu diễn xong thì có thể hướng nữ tử muốn một cái vật phẩm, làm khen thưởng biểu diễn.

Nếu nữ tử đối với biểu diễn của nam tử vừa lòng liền có thể cho, nếu không hài lòng cũng có thể không cho.

Địch Uyển Dung không chịu cho, chỉ thoái thác nói trâm cài là trưởng bối đưa, không thể cho hắn.

Thiếu niên lại đưa ra muốn hoa tai, Địch Uyển Dung vẫn là cự tuyệt. Thiếu niên không có được khen thưởng, thực mất mát, vẻ mặt ảm đạm mà lui ra ngoài.

Diệp Xu Xu xem có chút đồng tình với thiếu niên kia, nàng xem ra được thiếu niên kia tựa hồ thích Địch Uyển Dung, thật vất vả cướp được tú cầu, lại bị người mình thích trước mặt mọi người cự tuyệt, tư vị nhất định không dễ chịu đi?

Trò chơi kích trống truyền hoa tiếp tục, Lục công chúa cùng Thất công chúa trước sau bắt được tú cầu, lại là một phen náo nhiệt, hai vị công chúa rất hào phóng, nam tử nói muốn cái gì liền trực tiếp cho, một người cho vòng tay, một người cho ngọc bội.

Hai người đạt được chiến lợi phẩm đều cực kỳ cao hứng.

Trò chơi lại vô cùng náo nhiệt mà chơi hai đợt, Diệp Xu Xu đứng ở trong đám người thất thần, chờ đến tiếng trống sậu đình, hảo xảo bất xảo, tú cầu thế nhưng rơi xuống tay nàng.

Nàng cầm tú cầu đột nhiên mộng bức.

Cửu công chúa cười ha hả,

- “Ha ha ha, Diệp tỷ tỷ, tỷ gặp may mắn!”

Diệp Xu Xu quả thực dở khóc dở cười, ở dưới tầm mắt mọi người, cầm tú cầu bước ra, trong lòng nàng cân nhắc không biết có người chịu tiếp tú cầu của mình hay không? Nếu như không ai cũng được, dù sao da mặt nàng dày tuyệt đối sẽ không cảm thấy mất mặt, nếu như có người tiếp, sau khi biểu diễn kết thúc tìm nàng muốn đồ vật, đến lúc đó nàng sẽ đưa cho người nọ một tiện nghi……

Bàn tính nhỏ trong lòng Diệp Xu Xu đánh leng keng, hoàn toàn không cảm thấy chính mình keo kiệt.

Đi đến trước đám người, nàng ở trong đám người tìm trong chốc lát, không tìm được Diệp Trường Canh, người ở đây thật sự quá nhiều, nàng nhìn không ra Diệp Trường Canh ở nơi nào?

Mặc kệ, tùy tiện ném thôi.

Nàng ném tú cầu đi ra ngoài, tú cầu bay lên cao cao, trong đám người bộc phát ra hoan hô, các nam nhân thấy nàng dáng vẻ xinh đẹp, sôi nổi nóng lòng muốn thử tranh đoạt, nhưng mà tiếng ầm ĩ lại đột nhiên im bặt.

Đám người lập tức an tĩnh cực kỳ.

Mọi người giống như là đột nhiên bị hóa đá.

Nữ tử bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, sôi nổi thăm dò nhìn qua.

Diệp Xu Xu cũng rất kỳ quái.

Lại thấy những người đó giống như thủy triều ăn ý mà thối lui ra hai bên, một nam tử mặc bạch y như chúng tinh củng nguyệt* đứng ở chính giữa mọi người, một bàn tay hắn nâng tú cầu kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tới.

Diệp Xu Xu chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ, hắn còn không phải là ân nhân buổi chiều cứu nàng từ trong miệng con hổ sao? Hắn thế nhưng tiếp được tú cầu của nàng?

Tất cả mọi người thấy được người nọ, rất nhiều người khó có thể tin mà sợ ngây người.

Trong doanh địa lâm vào an tĩnh quỷ dị,

Thẳng đến Cửu công chúa hoan hô nhảy nhót đánh vỡ phân an tĩnh này, nói:

- “Thái Tử ca ca! Thái Tử ca ca! rốt cuộc ca ca chịu tới chơi cùng chúng ta à!”

Lúc này mọi người mới như ở trong mộng tỉnh lại.

- “Tham kiến Thái Tử điện hạ!”

Mọi người phần phật quỳ đầy đất.

Diệp Xu Xu mộng bức, trong lòng nàng nhấc lên sóng to gió lớn.

Thái Tử? Hắn thế nhưng là Thái Tử!

Má ơi, hắn như thế nào lại là Thái Tử?!

Khiếp sợ qua đi, nàng nhanh chóng phản ứng lại, cùng những người khác quỳ trên mặt đất.

- “Đều đứng lên đi.”

Thái Tử nhàn nhạt mở miệng nói,

- “Tối nay không cần bận tâm mấy nghi thức xã giao.”

Lúc này mọi người mới sôi nổi đứng lên.

Cửu công chúa vui sướng mà chạy tới, nàng nhìn thấy tú cầu trong tay Thái Tử, nàng kinh hỉ nói:

- “Thái Tử ca ca, thế nhưng ca ca cướp được tú cầu?”

Thái Tử liếc nàng một cái, Cửu công chúa lại vui mừng ôm cánh tay hắn muốn lôi hắn tới.

Đương khi nàng chạm vào hắn, thân thể hắn trong nháy mắt cứng đờ, cả người cơ bắp không tự giác mà buộc chặt lại.

Cửu công chúa lôi kéo hắn đi một đoạn đường, Thái Tử mím môi bất động thanh sắc rút cánh tay ra.

Cửu công chúa nhận thấy được hắn thu hồi cánh tay không cho nàng chạm vào, nhớ tới tật xấu hắn không cho người chạm vào, nàng chu miệng bất mãn mà làm mặt quỷ ở phía sau hắn, nói:

- “Xí! quỷ hẹp hòi! Quỷ hẹp hòi!”

Thái Tử đi đến trước mặt Diệp Xu Xu, đôi mắt đen nhánh đạm mạc lẳng lặng nhìn nàng.

Diệp Xu Xu trong lòng bất ổn, sắp bị thân phận của hắn cấp tạp hôn mê, cũng không biết nên có biểu tình gì.

Nàng cứng đờ mà nâng lên khóe môi cười cười,

- “Không ngờ ân công lại là Thái Tử điện hạ……”

Thái Tử cúi đầu rũ mắt nhìn nàng, hắn nâng tú cầu trong tay lên hỏi,

- “Đây là của ngươi?”

Tất cả mọi người nhìn nàng.

Diệp Xu Xu da đầu tê dại, trong lòng thấp thỏm cực kỳ,

- “……vâng……”

Cửu công chúa xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói,

- “Thái Tử ca ca, nếu ca ca bắt được tú cầu thì nên biểu diễn! Ca ca hát một bài hát được không, muội còn chưa có nghe qua ca ca hát.”

Khóe miệng Diệp Xu Xu co rút, nàng thật sự rất muốn nói vị tiểu cô nãi nãi này làm ơn câm miệng.

Mà mấy vị công chúa khác nhìn thấy Thái Tử lại đây cũng đều giật mình, thế nhưng các nàng cùng Thái Tử từ trước đến nay cũng không thân cận, không dám giống Cửu công chúa nói như thế.

Địch Uyển Dung gắt gao nắm chặt nắm tay, trong lòng vừa sợ vừa giận, ở trong đám người Địch Thanh Huyền cũng thấy, mày hắn nhăn thực chặt, thầm nghĩ làm sao mà Thái Tử lại tiếp tú cầu của Diệp Xu Xu?

Tâm tình mọi người khác nhau.

Cửu công chúa còn đang ồn ào muốn Thái Tử ca hát, Diệp Xu Xu vô cùng rối rắm, không biết nên làm sao cho xong việc.

Thái Tử rũ mắt nhìn nàng, hỏi:

- “Tú cầu hiện tại ở trong tay ta, ngươi muốn ta biểu diễn cái gì?”

Diệp Xu Xu:

…..

Trời ạ, cái này cũng quá kinh khủng đi! Cái này bảo nàng làm sao trả lời?!

- “Ca hát! Ca hát! Ca hát! Diệp tỷ tỷ, tỷ nói ca ca hát đi! Đi nha!” Cửu công chúa vỗ tay ồn ào.

- “Ừ?” Thái Tử nhìn nàng chăm chú.

Diệp Xu Xu đều sắp khóc.

Ô ô ô, cái này cũng quá khó xử người! Sớm biết sẽ như vậy nàng sẽ không tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.