Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 123: Nhập viện




Khi Hoàng Thế Vinh tỉnh lại đã là hai ngày sau đó. Hắn được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố để cấp cứu. Lúc Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung nhận được cuộc điện thoại kia liền hận không được chạy đến tính sổ với bạn tốt của mình là Tô Thành và Đồ Du Du. Nói gì thì nói Hoàng Thế Vinh cũng là thiếu gia của Hoàng gia, gia tài cùng Hoàng thị sau này còn cần hắn tiếp quản. Đứa con trai vẫn luôn được cưng chiều hết mực lúc này lại bị trả về khắp người bê bết máu thương tích đầy mình như thế, vợ chồng nhà Hoàng Hàn quả thật là không cho được phía bên Tô gia một sắc mặt tốt.

"Tô Thành, con trai nhà chúng tôi mà xảy ra mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu" Hoàng Thế Trung và Tô Thành là bạn thân nối khố, khi còn nhỏ cùng nhau phá nhà phá lớp, lúc về già rồi vẫn không thể nào học được cái bản tính bình tĩnh trầm ổn mà cãi cọ nhau trước cửa phòng cấp cứu.

Tô Thành liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy trong chuyện này bản thân cũng không phải hoàn toàn là không có lỗi liền nâng giọng nói thế này:

"Lúc tôi đưa nó về, bác sĩ có nói là nó vẫn còn hơi thở, sẽ không gặp vấn đề gì"

Hoàng Thế Trung hừ lạnh một tiếng, dù sao mình cũng là người có lý trong sự việc lần này:

"Không có vấn đề gì? Tại sao lại hai ngày vẫn chưa tỉnh?"

Tô Thành đáp:

"Vấn đề đó cậu phải hỏi bác sĩ, vì sao lại hỏi tôi? Tôi cũng không có chuyên môn thăm khám thẩm định"

Hoàng Thế Vinh bị tiếng ồn bên ngoài phòng đánh thức, hắn nhíu mày chầm chậm mở mắt ra nhìn. Trần nhà trắng toát tinh khiết, vốn định nhúc nhích người ngồi dậy liền truyền đến cơn đau từ vùng bụng cùng trên đầu đánh úp tới, hắn có chút chật vật nằm im bất động, lúc này liền nghe thấy một giọng nói châm chọc:

"Anh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi sao? Một chút thương tích nhỏ nhoi này cũng bất tỉnh đến hai ngày hai đêm"

Hoàng Thế Vinh giật mình, thì ra trong phòng còn có người nữa, hắn đưa mắt nhìn về phía người phát ra tiếng nói kia, cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao người này lại xuất hiện ở đây:

"Là cậu?"

Vu Nhạn Bắc khoanh tay đứng ở một bên, một dáng vẻ hả hê không hề có ý định muốn hỗ trợ Hoàng Thế Vinh một tay:

"Như vậy còn muốn đi tìm anh họ, thật sự khiến cho vướng chân vướng tay mà"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy từ anh họ kia liền kích động muốn ngồi dậy, hắn hình như bị người ta đánh trúng, còn chưa tìm được Tô Đồ Lang Quân đã bất tỉnh tại chỗ rồi, không biết lúc nhóm người Tô Thành tới có tìm thấy cậu hay không:

"Quân Quân đã được cứu hay chưa?"

Vu Nhạn Bắc bữu môi nói thế này:

"Bác Tô nói anh làm việc quá liều lĩnh, bứt dây động rừng, tính mạng của anh không nói, anh làm không tốt còn ảnh hưởng đến anh toàn của anh họ nữa có biết không?"

Hoàng Thế Vinh có điểm tức giận, không phải là vì hắn bị Vu Nhạn Bắc nói cho thẹn quá mà hóa giận, mà là người trước mặt này cứ lòng vòng không chịu trả lời câu hỏi của hắn:

"Sao mà cậu lắm lời thế, tôi chẳng phải hỏi cậu Quân Quân đã được cứu ra hay chưa sao?"

Vu Nhạn Bắc hừ lạnh:

"Anh nghĩ bằng bản lĩnh kia của anh mà cứu được anh họ về hay sao"

Hoàng Thế Vinh nhíu chặt mày kiếm, càng cảm thấy trong lòng bất an hơn. Vu Nhạn Bắc thấy Hoàng Thế Vinh biến chuyển trở nên im lặng, lại sợ hắn trong người có chỗ nào chưa ổn định liền nói thế này:

"Anh nằm ở đó đi, tôi đi gọi bác sĩ đến xem anh"

Vu Nhạn Bắc mở cửa ra ngoài, cũng không còn thấy hai ông bác trung niên đấu khẩu nãy giờ đâu nữa, vốn định nói cho bọn họ biết Hoàng Thế Vinh đã tỉnh lại rồi, vậy mà lúc cần người thì người lại không có ở đây.

Hoàng Thế Vinh cố gắng chịu đựng những vết thương lớn nhỏ trên người, mạnh mẽ rút ra ống kim tiêm truyền nước ở trên tay, bước chân vô lực hơi run rẩy bước xuống giường đi về phía cửa phòng. Dáng vẻ của hắn lúc này quả thật có chút chật vật, chỉ có điều thời gian hắn cứ ngốc ở bệnh viện dưỡng thương thì Tô Đồ Lang Quân lại không biết được ở ngoài kia có gặp nguy hiểm hay không, hắn thật sự chẳng có tâm tình gì mà ở lại chỗ này hết.

Người đàn bà kia có chiếc nhẫn hắn tặng cho Tô Đồ Lang Quân, cho dù bà ta có ý tốt hay xấu nhất định cũng  biết hoặc ít nhất là đã từng gặp qua cậu khi cậu mất tích. Hắn phải nhanh chóng gọi bà ta đến hỏi cho thật rõ ràng.

Lúc Hoàng Thế Vinh mở cửa phòng bệnh của chính mình ra liền nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, bác sĩ, y tá, hai ba của hắn cùng hai ba của Tô Đồ Lang Quân, còn có Vu Nhạn Bắc nữa, nhưng người mà hắn để ý đến lúc này lại chính là người đi theo phía sau bác sĩ kia, gương mặt có chút gấp gáp, trên người mặc một bộ quần áo bệnh nhân, đó chẳng phải là người mà hắn vẫn luôn nhớ nhung suốt thời gian này hay sao.

"Sao cậu lại xuống giường, y tá mau đến đỡ bệnh nhân trở lại giường bệnh đi"

Bác sĩ nghiêm khắc đẩy gọng kính, nữ y tá hơi mập mạp liền đi đến muốn đỡ lấy Hoàng Thế Vinh về giường liền bị hắn không chút thương tiếc đẩy ra, chỉ nghe thấy rầm một tiếng rồi ai ui, nữ y tá đập lưng về cánh cửa phòng bệnh:

"Quân Quân"

Tô Đồ Lang Quân cũng vội vã chen về phía trước, bước lên đỡ lấy Hoàng Thế Vinh nói:

"Cậu sao lại xuống giường, lại còn dùng sức mạnh như thế, nhìn xem áo bệnh nhân của cậu có vệt máu thấm ra rồi kia, chắc không phải là chỉ khâu bị bung ra rồi chứ"

Hoàng Thế Vinh ôm lấy Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, hắn cũng chẳng quan tâm đến vết thương trên người mình có nghiêm trọng hay là không nghiêm trọng, hắn chỉ muốn nhanh một chút được chạm vào Tô Đồ Lang Quân, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ cậu, chắc chắn được một điều cậu sẽ không biến mất khỏi tầm mắt hắn nữa:

"Cậu rốt cuộc đã đi đâu thế, tớ tìm cậu muốn chết"

Một màn ân ái khiến cho người khác không được tự nhiên này liền như vậy lộ liễu trước mặt tất cả không một chút ngượng ngùng, mà nguyên chủ lại giống như coi tất cả những người xung quanh là không khí, cứ sừng sững đứng ở đó làm hành động khiến cho người ta phải quay mặt đi.

Hoàng Thế Vinh đã nhịn không được nữa cúi đầu xuống hôn môi của Tô Đồ Lang Quân, hơn nữa không chỉ hôn một cái đơn thuần mà còn cùng nhau môi lưỡi dây dưa thật lâu. Tô Đồ Lang Quân cũng không ngăn cản, dù sao cậu cũng rất nhớ hắn, muốn cùng hắn thân mật, chính vì thế vô cùng phối hợp, không coi ai ra gì mà mãn nguyện bản thân cũng như người trước mặt một chút.

Phía sau cuối cùng cũng có tiếng ho của bác sĩ ý muốn nói mình còn phải khám bệnh, Hoàng Thế Vinh lúc này mới chịu buông Tô Đồ Lang Quân ra, ánh mắt của hắn trầm xuống liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái như muốn cảnh cáo, khiến cho ông ta cũng phải giật mình. Kết quả rầm một tiếng, cánh cửa phòng bệnh kia liền bị Hoàng Thế Vinh đóng lại rồi.

Tô Đồ Lang Quân biết phần tính cách ương ngạnh cứng đầu này của hắn, cũng chỉ có cậu mới có thể khuyên nhủ được vị thiếu gia nóng nảy này mà thôi:

"Để bác sĩ vào nhìn xem vết thương của cậu chút đi, hai ba của cậu mấy ngày nay cũng rất lo lắng cho cậu đấy"

Hoàng Thế Vinh ôm chặt Tô Đồ Lang Quân, chỉ hận lúc này không có sợi dây nào buộc chặt người cậu vào người hắn:

"Không muốn, muốn có không gian riêng cùng với Quân Quân"

Tô Đồ Lang Quân vừa dịu dàng lại vừa cứng rắn:

"Kiểm tra tổng quát một chút chưa đến 5 phút đâu, đến, tớ đỡ cậu nằm lên giường"

Hoàng Thế Vinh cuối cùng vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của Tô Đồ Lang Quân, an ổn nằm ở trên giường dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, quan sát nhất cử nhất động của cậu từ lúc đi ra mở cửa, hắn là lo sợ cậu lại bị bắt đi mất nữa.

"Thật là ngại quá, mọi người có thể vào rồi" Tô Đồ Lang Quân mở cửa phòng, nói một câu thật là ngại quá nhưng sắc mặt của cậu vẫn là tỉnh bơ, hai từ ngại quá kia cùng cậu không hề có quan hệ gì.

Bác sĩ cùng mọi người tiến vào. Tô Đồ Lang Quân còn bận ở phía sau đóng cửa phòng. Bởi vì mọi người đều đến đông đủ, tránh không được che đi tầm mắt của Hoàng Thế Vinh nhìn đến Tô Đồ Lang Quân, hắn nhíu mày có chút cựa quậy người muốn xuống giường. Hàn Kỳ vừa đoán ra được ý muốn của con trai liền nhanh chóng giữ lấy vai hắn ghì chặt xuống, ngăn không cho hắn lại không ngoan mà cử động làm rách vết thương, một bên lại lớn giọng gọi Tô Đồ Lang Quân:

"Quân Quân, con mau đến đây đi"

Tô Đồ Lang Quân xoay người đi đến, Hoàng Thế Vinh vươn tay nắm lấy tay cậu kéo về phía mình. Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống giường bệnh bên cạnh hắn, hắn lúc này mới chịu yên tĩnh cho bác sĩ kiểm tra vết thương

"Lại rách ra một chút rồi đây này" Bác sĩ nhíu mày nhìn chằm chằm vết thương trên bụng của Hoàng Thế Vinh.

Tô Đồ Lang Quân cũng đưa mắt nhìn sang một chút, quả nhiên vết thương đang chảy máu, cậu cũng nhíu mày hỏi:

"Phải khâu lại?"

Bác sĩ im lặng xem xét, cuối cùng lắc đầu:

"Cũng không cần thiết lắm, để tôi xử lý lại một chút là được rồi"

Bác sĩ sau khi xử lý lại vết thương cho Hoàng Thế Vinh liền thức thời lùi ra ngoài, chỉ có điều phu phu nhà họ Hoàng lo lắng cho con trai, hai mắt mang theo tia đau lòng nhìn hắn không rời chứ đừng nói là muốn ra ngoài.

Hàn Kỳ đứng ở gần Hoàng Thế Vinh nhất, ngồi xuống giường bệnh bên cạnh con trai ân cần hỏi han:

"Tiểu Vinh, con cảm thấy thế nào rồi? Trong người có chỗ nào không ổn hay không?"

Hoàng Thế Vinh lắc đầu:

"Không có, ba yên tâm, con rất khỏe"

Hoàng Thế Trung có chút sốt ruột thở dài mấy lượt:

"Chuyện ở công ty ba sẽ giúp con giải quyết, con nghỉ ngơi cho thật tốt, có chỗ nào không ổn phải lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra ngay"

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng lên tiếng trấn an:

"Con đã biết, ba không cần quá lo lắng cho con"

Tô Đồ Lang Quân đứng ở bên cạnh Tô Thành, nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Thế Vinh vì con trai mình mà thành ra nông nỗi như vậy, trong lòng cũng tự giác ẩn ẩn đau cùng áy náy:

"Tiểu Vinh, con muốn ăn cái gì, để chú về tự mình làm mang đến cho con ăn có được không?"

Hoàng Thế Vinh là nóng lòng muốn tâm sự cùng Tô Đồ Lang Quân, chỉ là bốn người kia vẫn ở đây không có ý định về, thật là làm cho hắn phát sầu cả người:

"Được rồi, con không sao cả, mọi người hẳn là còn có việc riêng, hay là cứ về trước đi, Quân Quân ở lại với con là được rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.