Hoàng Thế Vinh là một người chậm nhiệt, chuyện cậu thích hắn suốt hơn mười năm nay hắn không hề nhận ra thì nói gì đến chuyện Diêu Tịnh Tuyết có ý với hắn. Nếu như không trực tiếp ở trước mặt hắn thẳng thắn bày tỏ tâm ý thì hắn sẽ chẳng bao giờ biết được.
Bạn học trong lớp đều đã biết rõ nữ sinh mới chuyển đến lớp E thích Hoàng Thế Vinh, nhưng mà bên cạnh Hoàng Thế Vinh lại có một Tô Đồ Lang Quân không thể động vào, những chuyện liên quan đến Hoàng Thế Vinh tốt nhất vẫn là nên nhìn sắc mặt của Tô Đồ Lang Quân rồi mới tính tiếp được.
Khu vực cách biệt nơi dựng lều có một thác nước rất lớn, thác nước từ trên cao đổ xuống tạo thành một dòng suối nhỏ yên bình. Hoàng Thế Vinh là người không thích nóng, người nào đó rất dễ chảy mồ hôi, mà hôm nay thời tiết lại có phần oi bức. Hoàng Thế Vinh cùng một nhóm nam sinh rủ nhau đến dòng suối kia bơi lội, dĩ nhiên thì trong số nam sinh nọ không thể nào thiếu sự có mặt của cậu được.
Cậu ngồi ở trên bờ nhìn Hoàng Thế Vinh, nếu như ở nơi chỉ có hai người bọn cậu thì cậu sẽ chơi cùng với hắn, nhưng nếu ở nơi có nhiều người một chút thì cậu lại thích ngồi ở một bên quan sát hắn cùng mọi người xung quanh hơn. Thật ra đó chính là chấp niệm đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu từ khi còn nhỏ, chỉ cần xung quanh Hoàng Thế Vinh xuất hiện nhiều người hơn một chút thì cậu sẽ chọn một chỗ ngồi có thể bao quát được tất cả, cậu muốn nhìn xem có người nào để ý nhiều đến hắn hay không, muốn nhìn xem biểu hiện của hắn đối với những người đó như thế nào.
Hoàng Thế Vinh cởi trần, hiện tại chỉ mặt duy nhất một chiếc quần đùi, dáng người của hắn so với đám nam sinh đang ngâm mình dưới dòng suối kia nổi bật hơn rất nhiều, từng múi cơ lộ rõ trên vùng bụng rắn chắc, bờ vai rộng lớn, cánh tay rất dài, làn da kia có lẽ bẩm sinh từ nhỏ đã không thể nào đen đi được. Hắn so với dáng vẻ của một số người dàn ông trưởng thành giống như ba lớn nhà cậu thật sự có thể đặt ra so sánh được, rất hoàn mỹ, rất đẹp mặt.
"Quân Quân, cậu không xuống tắm sao?"
Hoàng Thế Vinh đã di chuyển gần về phía cậu, cậu ở trên bờ cúi đầu nhìn hắn:
"Không tắm, một lát nữa sẽ qua nhà tắm công cộng của khách sạn tắm"
Hoàng Thế Vinh ở dưới nước, bàn tay từ trong dòng nước suối kia đưa đến tay đang tùy ý vươn ra ngoài của cậu:
"Nước mát lắm, xuống tắm đi"
Cậu lắc đầu, nếu như xuống nước rồi sẽ không còn quan sát được bao quát tất cả mọi người nữa:
"Cậu tắm đi, tớ không tắm đâu"
Hoàng Thế Vinh giả bộ đáng thương nói:
"Muốn tắm cùng Quân Quân"
Đúng lúc này ở phía sau liền có một giọng nam sinh lớn tiếng gọi Hoàng Thế Vinh:
"Thế Vinh, hình như có người tìm cậu kìa"
Cậu theo đó cũng đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiện ra được đứng ở phía trên có hai nữ sinh đang nhìn về phía nay. Diêu Tịnh Tuyết đã thay một bộ trang phục khác, quần jean ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, chiếc áo trễ vai vừa vặn làm tôn lên xương quanh xanh gợi cảm, mái tóc dài lúc này đã được buộc cao thành đuôi ngựa đung đưa ở phía sau, như có như không khoe ra được chiếc cổ dài tinh tế. Đi bên cạnh Diêu Tịnh Tuyết là một cô gái khác, cô gái này tuy không xinh đẹp bằng Diêu Tịnh Tuyết nhưng lại được cái cũng ưa nhìn, lúc này trong ánh mắt của cô gái kia vừa chạm tới Hoàng Thế Vinh liền tự động ngượng ngùng, gương mặt thoáng chốc cũng ửng hồng không rõ vì ánh nắng ban trưa hay là vì một lý do nào khác.
Diêu Tịnh Tuyết thích Hoàng Thế Vinh, việc này có lẽ ai cũng dễ dàng nhận ra được, chỉ có một mình Hoàng Thế Vinh chậm nhiệt kia là vẫn cứ bình thản như vậy, hắn quả thật không biết như thế nào gọi là tình cảm nam nữ. Cậu quay đầu lại nhìn Hoàng Thế Vinh, kế đến liền chậm rãi nói thế này:
"Đến tìm cậu đó"
Hoàng Thế Vinh khó hiểu:
"Tìm tớ làm gì?"
Cậu lắc đầu:
"Không biết"
Cậu từ bên cạnh lấy ra chiếc áo vừa mới rồi Hoàng Thế Vinh cởi bỏ ở một bên đưa lại cho hắn:
"Nhưng mà cậu hẳn là nên mặc áo vào thì tốt hơn"
Đương nhiên cậu không muốn cho bất cứ người nào khác có cơ hội tốt như vậy, dù sao bản thân quả thật không thích ai đó cứ nhìn chằm chằm Hoàng Thế Vinh không biết tiết tháo như vậy. Hoàng Thế Vinh cười cười cầm lấy áo trong tay cậu rồi mặc vào:
"Vẫn là Quân Quân tinh tế"
Hoàng Thế Vinh lên bờ mặc áo xong thì Diêu Tịnh Tuyết cùng cô gái kia cũng đi về phía bọn họ. Diêu Tịnh Tuyết hướng Hoàng Thế Vinh có điểm ngại ngùng nói:
"Tớ có chuyện này muốn nói riêng với cậu, không biết là cậu có thể qua đây với tớ một lát hay không?"
Cậu vẫn ngồi im lặng ở vị trí trước đó, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều là Diêu Tịnh Tuyết sẽ nói cái gì với Hoàng Thế Vinh thì cậu cũng đoán ra được rồi. Cậu biết bản thân không có cách nào ngăn cản được chuyện Diêu Tịnh Tuyết sẽ thổ lộ tình cảm với Hoàng Thế Vinh, nhưng mà thổ lộ được thì thổ lộ đi, cậu vẫn có cách để cho bọn họ không thể lâu dài được.
"Nói với tớ á, có chuyện gì nghiêm trọng hả?" Hoàng Thế Vinh mang theo gương mặt bất ngờ cùng khó hiểu, hắn cùng cô gái này không quen biết tại vì sao đối phương lại muốn nói chuyện gì đó quan trong với mình hắn.
Diêu Tịnh Tuyệt thoáng đỏ mặt lắc đầu:
"Cùng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu"
Hoàng Thế Vinh à một tiếng:
"Như vậy nói ở đây cũng được mà"
Diêu Tịnh Tuyết có chút khó xử nhìn về phía cậu, cậu hiểu ánh mắt do dự muốn đuổi người kia của cô, chỉ có điều cậu lại cố tình không để Diệu Tịnh Tuyết được như ý, cứ ngồi ở đó im lặng không lên tiếng. Hoàng Thế Vinh thấy Diêu Tịnh Tuyết nhìn cậu liền nhanh chóng nói thế này:
"Không sao, Quân Quân là bạn thân nhất của tớ"
Diêu Tịnh Tuyết do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định nói ra:
"Tớ muốn hỏi là cậu đã có bạn gái chưa?"
Hoàng Thế Vinh nghe thấy câu hỏi kia liền ngây người ra một chút, trong đầu hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương gì cả cho nên lúc này mới không biết nên phải phản ứng ra làm sao.
Diêu Tịnh Tuyết thấy Hoàng Thế Vinh không đáp lời liền lên tiếng:
"Tớ vẫn thường tới xem cậu đá bóng, đã quan sát nhiều ngày rồi cũng không thấy có ai tới xem cậu, cho nên cậu vẫn chưa có bạn gái đúng không?"
Cậu ngồi ở một bên thầm nghĩ, Diêu Tịnh Tuyết rốt cuộc là khả năng quan sát kém hay là cô cố tình không chịu quan sát, chỉ cần nơi nào có Hoàng Thế Vinh thì nơi đó không thể nào thiếu cậu được, như thế nào ở trong sân bóng lại không phát giác ra cậu vẫn luôn ngồi ở một bên đợi hắn đá bóng xong cùng về nhà.
"Cũng chỉ thấy cậu ấy hay đi cùng cậu mà thôi" Diêu Tịnh Tuyết nhìn về phía cậu nói tiếp.
Nhóm nam sinh đứng ở phía sau cũng ôm một dáng vẻ chăm chú muốn xem kịch vui, đã có ngưởi nói nhỏ vào tai người bên cạnh thế này:
"Cậu nói xem nữ sinh kia cùng Thế Vinh sẽ quen nhau trong bao lâu?"
Nam sinh nó khẽ đáp, giống như là sợ lời nói của mình sẽ lọt vào tai người không nên nghe:
"Có Lang Quân ở chỗ này, nữ sinh kia cũng không chịu nhìn sắc mặt của cậu ta rồi mới nói đi"
Một nam sinh khác thì hứng thú xem vào cuộc tranh luận kia:
"Vẫn còn chưa nói trước được gì cả, dù sao nữ sinh kia cũng xinh đẹp, cũng có nhiều người yêu vào thì bỏ bạn đấy"
Nam sinh đứng ở giữa nghe mọi người nói, lúc này liền kết luận một câu:
"Nhưng mà tính cách của Lang Quân đáng sợ như thế nào, dù sao cậu ta cũng không phải người dễ chọc, các cậu hẳn là cũng đều biết rồi"
Hoàng Thế Vinh ngẩn người một hồi, trong đầu hơi loạn, lại nghe thấy Diêu Tịnh Tuyết ở đối diện đang không ngừng thúc giục mình liền không suy nghĩ gì nhiều gật đầu một cái.
Diêu Tịnh Tuyết rất biết nắm bắt thời cơ, cô mỉm cười nhanh chóng đáp thế này:
"Vậy tốt quá rồi, như vậy tớ có thể làm bạn gái của cậu được hay không?"
Đối với Hoàng Thế Vinh mà nói trong đầu chưa có một chút khái niệm yêu đương nào, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một người bạn gái. Diêu Tịnh Tuyết vừa hay là người đầu tiên đủ can đảm đứng trước mặt hắn mà thổ lộ, hắn lần đầu tiên đươc cảm nhận điều này, trong lòng rối như tơ vò, không rõ bản thân là thích hay không thích nhưng chí ít vẫn xác nhận được mình có một chút hứng thú, cuối cùng liền mỉm cười gật đầu.
Quan hệ của yêu đương của Hoàng Thế Vinh và Diêu Tịnh Tuyệt cứ như vậy được xác nhận dưới sự chứng kiến trực tiếp của cậu, kết quả này cũng không nằm ngoài dự kiến của cậu. Cậu hiểu Hoàng Thế Vinh hơn là chính bản thân của hắn, con người này luôn ham vui thích sự mới mẻ, thứ gì cũng muốn thử qua một chút, ở độ tuổi này các nam sinh khác đều đã có đối tượng, cũng chẳng thể nào cứ như vậy quản chặt hắn được, để hắn có bạn gái một thời gian cũng không sao, cậu cũng muốn cho hắn tự nhận ra một điều rằng hắn căn bản không thích phụ nữ được.
Tại sao cậu có thể chắc chắn được như vậy, lý dó chính là cậu là người cùng hắn từ nhỏ lớn lên, tính cách của hắn lớn lên như thế nào, thói quen của hắn phát triển ra sao tất cả đều luôn có sự tác động từ cậu, chỉ là hắn chậm nhiệt không phát hiện ra sớm mà thôi.
Buổi trưa hôm ấy, Hoàng Thế Vinh ăn xong liền cùng cậu nằm ở trong lều nghỉ trưa, hắn hỏi cậu về Diêu Tịnh Tuyết:
"Quân Quân, cậu thấy Tiểu Tuyết thế nào?"
Cậu chậm rãi đáp:
"Không biết"
Hoàng Thế Vinh đưa hai tay ra phía sau đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên đỉnh chiếc lều:
"Sao lại không biết, cậu nói xem cô ấy có xinh đẹp không?"
Cậu vẫn bình thản mà trả lời:
"Có"
Hoàng Thế Vinh nghiêng người qua nhìn cậu:
"Cậu không muốn tớ có bạn gái hả?"
Cậu nhìn hắn một lúc rồi đáp:
"Cậu muốn là được rồi"
Hoàng Thế Vinh sầu não:
"Tớ không biết có muốn hay là không"
Bởi vì Hoàng Thế Vinh quậy cả một buổi trưa, chỉ cùng cậu nói vài câu như vậy liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cậu vẫn theo thói quen cũ nằm ở bên cạnh quan sát từng đường nét trên gương mặt hắn, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên môi hắn một chút rồi mỉm cười khẽ nói:
"Để tới nói cho cậu biết, cậu đương nhiên là không muốn có bạn gái rồi".