“Ngươi đã trở lại, Tiểu Duy.”
Cathy từ từ đi ra, ánh trăng chiếu vào trên người bước ra, cũng làm cho Tiểu Duy nhận ra nam tử đang tiến đến trước mặt mình.
Đúng là Cathy lúc nãy ở trong lò rèn Tráng Hán.
Tiểu Duy cũng không định giấu diếm, nếu nhận ra rồi, vậy thì mọi người nên nói chuyện một chút.
“Ừ, sẽ lập tức rời đi.”
Áo choàng che khuất cả khuôn mặt, Tiểu Duy ngẩng đầu, nhìn Cathy, quay mắt nhìn về phía nam nhân cao hơn mình một cái đầu, cô một chút cũng không
yếu thế.
“Ngươi vẫn như trước.” Cathy cười nhìn Tiểu Duy, “Lúc trước làm sao lại đi không tạm biệt?”
“Nhiệm vụ quá mau, không kịp nói.” Tiểu Duy cũng cười nói, mặt không đổi sắc.
“Vậy làm sao chọc tới Quang Minh Thần Điện?”
Tiểu Duy nhíu mày, nhanh như vậy đã nói đến trọng điểm rồi, đưa tay ngăn cản Alois đang định tiến lên trực tiếp giải quyết đối phương, Tiểu Duy nhẹ
nhàng bâng quơ trả lời:
“Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng trêu chọc bọn họ.”
Cho dù là trong bóng đêm, Cathy cũng có thể nhìn đến đôi mắt sáng trong của Tiểu Duy nhìn không chút úy kỵ mình, ánh mắt trấn định tự nhiên kia làm cho hắn không biết theo ai, cũng làm cho chính mình tin tưởng rằng nàng quả thật không hề trêu chọc Quang Minh Thần Điện. Nhưng không thể không nói, chuyện Quang Minh Thần Điện truy nã Tiểu Duy quả thật là rất kỳ
quái..
“Ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì không ngại và ta và nhau dùng cơm chứ?” Cathy cười hỏi.
Vốn tưởng Cathy sẽ níu lấy Quang Minh Thần Điện không tha, không ngờ lại
mời cô đi ăn, Tiểu Duy lại cảm thấy cũng không sao cả, dù sao cơm chiều
quả thật là chưa ăn, Morrie Sickles và Shere chắc chắn là đi quán bar
tán gái. Thân là Cự Long tộc thích nhất kim tệ lóng lành, Tiểu Duy sẽ
không cho rằng bọn họ thiếu tiền, đương nhiên, ngoại trừ Alois bị cô
cướp sạch tài sản.
Ăn cơm sao? Ý hay a.
“Tốt, đi nơi nào ăn?”
“Nhà của ta, thế nào?”
Khi Tiểu Duy và Alois đi theo Cathy đi vào xa hoa phủ đệ của hắn thì một
vị đại thúc mặc đồ quản gia cung kính đứng ở cửa chờ Cathy về, vừa nhìn
thấy mấy người bọn họ liền lập tức nghênh đón.
“Đại nhân, ngài đã trở lại.”
Cathy gật gật đầu, nói: “Hai vị này là khách của ta, chuẩn bị bữa tối đi.”
“Đã chuẩn bị xong bữa tối, đại nhân.” Quản gia dừng một chút, nói nhỏ bên tai Cathy: “Claude điện hạ tới.”
Cathy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía quản gia, thấy quản gia gật đầu khẳng định, liền phân phó nói: “Ngươi đi xuống đi.”
“Vâng”
Khi đi vào đại sảnh, có thị nữ đi lên cầm lấy áo khoác của Cathy, mà khi có người muốn giúp Tiểu Duy và Alois gỡ xuống áo choàng màu đen ra thì
Tiểu Duy từ chối.
“Tiểu Duy, có muốn gặp bạn cũ không?” Khi Cathy mang theo Tiểu Duy bọn họ đi vào trong, bỗng nhiên cười hỏi.
Hắn vừa hỏi, Tiểu Duy đã biết là sao lại thế này nhi rồi, ra vẻ lơ đãng nói: “Là Claude đi, tin tức truyền thật là nhanh.”
Cathy cười khổ, hắn cũng không nghĩ giải thích Claude căn bản là không biết
Tiểu Duy đã trở lại, trên thực tế, hắn chỉ là đoán ra khi đi qua Tiểu
Duy khi đia ra cửa hàng thợ rèn Tráng Hán mà thôi, không hơn.
“Điện hạ trong khoảng thời gian này vẫn luôn tìm ngươi.”
Tiểu Duy nhìn bóng lưng Cathy, nheo mắt lại, những lời này có chút koddungs, cô và Claude không thân chẳng quen, tối đa cũng chỉ có thể coi là chiến hữu từng cộng đồng tác chiến, tuyệt đối sẽ không quan hệ đến mức “Vẫn
luôn tìm” a. . . . . .
“Hắn thậm chí còn cùng Quang Minh Thần Điện xung đột rất nhiều lần, cuối cùng thì bị bệ hạ cấm bế.” Cathy vừa nói vừa đẩy cửa lớn nhà ăn ra, “Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay đúng
là ngày cuối cùng của hình phạt cấm bế.”
Vừa dứt lời,
Tiểu Duy liền nhìn đến bên trong cửa lớn rộng mở, Claude đang ngồi ở một bên bàn ăn, trong tay cầm ly đế dài đựng một chất lỏng màu đỏ. Ngay
khi nhìn thấy Cathy, lập tức đứng lên, không đợi đi đến trước mặt liền
nghe giọng nói lo lắng của hắn vang lên.
“Cathy, gần nhất có tin tức của nàng gì không?” Cathy đi tới nhưng chưa trả lời, chỉ nửa cười nửa không nhìn về phía Tiểu Duy.
“Cathy?” Claude thuận thế nhìn sang, chỉ thấy phía sau Cathy có hai người mang
áo choàng màu đen đi theo, trong đó có một cô gái thân hình nhỏ nhắn
đang tháo mũ trên đầu xuống, đồng thời, hắn nghe thấy được thanh âm quen thuộc kia.
“Đã lâu không gặp, Claude.”
Claude kích động đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai Tiểu Duy, trên mặt nở một nụ
cười sung sướng, không hiểu sao lại kéo cô nhìn trái nhìn phải lại một
câu cũng không nói.
“Này, ai cho ngươi chạm vào Tiểu
Duy?” Alois vô cùng bất mãn với hành động của Claude, tức giận nắm lấy
tay Claude, “Lần sau cẩn thận ta chém hai tay ngươi!”
Alois vừa nói vừa phen kéo áo choàng xuống, tức giận trừng mắt nhìn Claude.
Tiểu Duy rõ ràng là của hắn, nhân loại này sao có thể tùy tiện chạm vào?
Khi Claude nhìn rõ khuôn mặt của Alois cũng nhớ lại, người này hình như là
tùy tùng của Tiểu Duy, nhưng một cái tùy tùng sẽ nói như vậy? Một cái
tùy tùng sẽcó được loại khí thế này? Một cái tùy tùng sẽ không hề úy kỵ
hoàng quyền của mình mà trợn mắt tương đối?
Chắc chắn là không.
Vì thế Claude càng thêm xác định một việc, người này rất có thể không phải tùy tùng, chính là thân phận đặc thù không thể giải thích, Tiểu Duy
cũng như vậy.
Quả nhiên, đi theo bên người nàng đều là cường giả sao. . . . . .
Claude nghĩ đến mình vừa mới thông qua cuộc thi Ma Pháp Sư 67 cấp sau khi Tiểu Duy rời đi, càng thêm buồn bực, chỉ thăng một cấp căn bản đuổi theo
không kịp bước chân Tiểu Duy, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.
Dù là như thế, hắn vẫn muốn biết nam nhân tên là A Lạc này vì sao có thể
đi theo bên người Tiểu Duy, giữa hắn và hắn rốt cuộc hơn kém ở nơi nào.
Vì thế, Claude mang nụ cười thân sĩ hỏi: “Không biết vị tiên sinh này là người nào?”
Tiểu Duy nghe nói những lời này, ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Claude một cái,
đã thấy khuôn mặt cười mà không cười đối phương lộ rõ ý là không cho
phép từ chối.
“Ta là. . . . . .” Alois vốn định nói
luôn, lại bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Ueda thúc thúc từng nói với hắn, chuyện hắn là Cự Long tộc không thể nói cho nhân loại nào khác trừ Tiểu Duy, cho nên hắn hiện tại căn bản không thể nói mình là Rồng Hủy Diệt,
như vậy hắn là ai?
“Như thế nào, nói không được sao?”
Bị Claude ép hỏi, cộng thêm sự miệt thị lộ rõ trên mặt hắn, Alois cảm thấy toàn bộ năng lượng trong người hắn đang tụ lại một chỗ, chúng tựa hồ
đang tìm một cái điểm đột phá, rất muốn đột phá đi ra ngoài.
Hắn là ai? Nói một cách khác, hắn Alois và Tiểu Duy có quan hệ gì?
Alois trước kia chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hắn chỉ biết khi người khác đối với Tiểu Duy quá mức thân thiết, hắn sẽ rất khó chịu, trong lòng
khó chịu đến mức có thể làm cho hắn nháy mắt bùng nổ, trước kia cho dù
là ma thú đoạt đồ ăn của hắn cũng không có tức giận như vậy, nhưng bây
giờ. . . . . . Alois chợt nhớ tới Ueda nói qua một câu, tất cả những gì
bọn họ làm đều chỉ vì người quan trọng nhất trong lòng bọn họ, có lẽ
người kia còn chưa xuất hiện, nhưng vận mệnh chắc chắn sẽ khiến bọn họ
gặp nhau.
Đúng vậy, là vì người quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Alois trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, nói với Claude:
“Là người quan trọng nhất!”
Câu này nhìn như đơn giản nhưng nghe vào trong tai Claude và Tiểu Duy lại có ý khác.
Claude và Cathy đem những lời này tự động tự phát đổi thành “Ta là người quan
trọng nhất của Tiểu Duy” , mà Tiểu Duy lại cảm thấy Alois bởi vì không
thể bại lộ mình là Rồng Hủy Diệt, nhưng đối với cho thế giới này mà nói
sự tồn tại của Rồng Hủy Diệt là rát quan trọng, bởi vậy mới nói mình là
người quan trọng nhất.
Phương hướng lý giải bất đồng, hàm nghĩa tự nhiên cũng không giống nhau, từ đó làm cho kết quả cũng hoàn toàn tương phản.
Khi Claude nghe những lời này sắc mặt liền trở nên âm trầm, ở mặt ngoài tuy nhìn không ra, nhưng phẫn nộ chợt lóe lên trong mắt hắn lại tránh không khỏi ánh mắt của Cathy cùng hắn quen biết nhiều năm, xem ra điện hạ của bọn họ rất tức giận .
Tiểu Duy lại khẽ cong khóe môi,
trong mắt Claude lại trở thành một nụ cười, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn
về phía Alois, sau đó trợn mắt nhìn hắn Alois một cái.
Động tác này vốn cũng không có gì, nhưng là kết hợp với lời của Alois lại
khiến cho người ta cảm thấy động tác này chính là liếc mắt đưa tình,
điều này làm cho trái tim của Claude lạnh ngắt, lại giận dữ.
Hắn quen Tiểu Duy trước nười này, tên này không biết từ nơi nào chạy đến cả ngày theo đuôi Tiểu Duy, hơn nữa mặc dù thực lực cường hãn nhưng trời
biết có thật hay không, huống chi Karle Sellecti lão sư còn nói qua,
người đàn ông tên A Lạc này là một hắc ma pháp sư cường đại.
Khoan đã, hắc ma pháp sư? Sẽ không phải. . . . . . bởi vì người này mà Tiểu Duy bị Quang Minh Thần Điện truy nã đi!
Cẩn thận nghĩ lại, Quang Minh Thần Điện truy nã hai người là Tiểu Duy và A
Lạc, có lẽ đối phương vẫn còn không biết rõ trong bọn họ rốt cuộc người
nào mới là hắc ma pháp sư, nhưng thà rằng giết lầm một trăm, tuyệt không buông tha một chút cho nên mới đem hai người đều truy nã ?
Claude đối với ý nghĩ của mình càng lúc càng kinh hãi, hắn nghĩ, hắn hẳn là
nên tìm sư phụ của mình – Karle Sellecti nói chuyện một chút.
“Điện hạ, chúng ta muốn hay không ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm?” Cathy nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Claude, thử hỏi.
“Tốt, Tiểu Duy hẳn là cũng đói bụng rồi nhỉ?” Claude khôi phục tươi cười như trước, mang Tiểu Duy đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống.
Trong bữa ăn, Claude không ngừng trò chuyện với Tiểu Duy về những chuyện khi
bọn họ cũng làm nhiệm vụ, ở trong không khí coi như là hòa hợp, hắn hỏi
vấn đề muốn biết nhất trong lòng, cũng thành công chiếm được đáp án hắn
muốn.
“Tiểu Duy, lần này tính ở lại đế đô bao lâu?”
“Không lâu, tối ngày mai sẽ rời đi.”
“Nhanh như vậy a. . . . . .”
Claude trong lòng tính toán, xem ra sáng mai phỉa đi tìm Karle Sellecti lão sư hảo hảo tâm sự .