Mộ Lang Bách Hoa Tu

Chương 10




Nàng cố gắng kiềm nén nỗi vui sướng đang ngập tràn trong lòng, cẩn thận dè dặt hỏi: "Vậy, ngày mai ta có thể đi được chưa?"

Sắc mặt Khuê Mộc Lang lạnh lùng, hắn có chút không vui nói: "Sao vậy? Vội vàng đi như thế à? Chẳng lẽ ở nơi này không tốt sao? Chẳng lẽ ta đối xử với nàng không tốt hay sao?"

Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Nơi này của Lang quân quả thực là như động thần tiên, ngài đối xử với ta cũng tốt vô cùng, http://didendadnleequyydo0n.com/ nhưng mà, dù sao ta cũng đã mất tích vài ngày rồi, người nhà nhất định là vô cùng lo lắng. Cho nên, ta mới vội vã muốn trở về."

Nói xong, nàng sợ hãi nhìn Khuê Mộc Lang, thấy sắc mặt của hắn dường như đã dịu đi một chút, vì vậy mới can đảm hỏi tiếp: "Lang quân, không biết lối ra của chốn tiên cảnh này ở đâu ạ?"

Khuê Mộc Lang nhíu mày, nhìn nàng. Nhìn đến mức lòng nàng cũng run lên, vội vàng nói: "Ta sợ sáng mai đi thỉnh giáo Lang quân, sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của ngài."

Lông mày của hắn giãn ra một chút, hắn "Ừm" một tiếng, rồi đứng lên nói: "Sáng mai tới hỏi ta đi."

Kỳ thật, trong lòng nàng vốn có một âm mưu nho nhỏ, là nếu như bây giờ hỏi được đường ra, thì ban đêm, nàng sẽ nhân lúc Khuê Mộc Lang ngủ say, mà chạy trốn. Chờ đến sáng mai, khi hắn ngủ dậy muốn bắt nàng, thì nàng đã sớm chạy đi thật xa rồi, như vậy cơ hội bị hắn bắt lại sẽ không lớn lắm. Chuyện chạy trốn này, tốt nhất là nên thành công ngay lần đầu tiên. Sau khi trốn ra ngoài thành công, nàng sẽ không bao giờ đi săn thú nữa, và cũng không bao giờ dám đi một mình nữa, có lẽ về sau muốn đi nhà xí, cũng nên mang bốn cung nữ theo cùng!

Nhưng mà, Khuê Mộc Lang nói phải chờ đến sáng sớm ngày mai mới nói cho nàng, thì nàng sao có thể ra ngoài được chứ. Nàng đành phải vừa lo lắng thấp thỏm vừa hưng phấn kích động, cố gắng trợn trừng mắt không ngủ mấy canh giờ, vừa thấy bình minh là mau chóng rời giường. Trước cửa phòng của Khuê Mộc Lang, nàng do dự một lúc lâu, đi qua đi lại mấy vòng mới sợ hãi gõ cửa.

Không biết hắn đã thức dậy chưa?

"Vào đi."

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đứng cách xa khung cửa ba thước, nhìn Khuê Mộc Lang vẫn đang nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Thỉnh Lang quân chỉ lối ra ạ."

Khuê Mộc Lang "A..." một tiếng, ngồi dậy. Tóc của hắn đang xõa tung, nhưng lại có vẻ tuấn tú và quyến rũ không nói nên lời, có phong thái động lòng người, quả thực so với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của ngày thường thì như hai người khác biệt. Nàng nhịn không được ngắm nhìn nhiều hơn một chút. d.dal..q/đôn Nói thật, nàng cũng không còn quá sợ hãi hắn như mấy ngày trước. Hắn cư xử với nàng cũng coi như hòa nhã, lúc nàng rơi xuống Thiên Trì, chính hắn đã vớt nàng lên, nàng phát sốt, hắn cũng chữa khỏi bệnh cho nàng. Có vẻ như, hắn đối xử với nàng cũng không tệ lắm.

Hắn vẫy vẫy tay, nói: "Nàng lại đây."

Nàng do dự một chút, rồi bước lên phía trước.

"Gần thêm chút nữa."

Nàng đành phải tăng thêm chút can đảm, tiếp tục đi lên phía trước, đột nhiên, hắn duỗi cánh tay dài ra, kéo nàng lại gần, nàng "A" một tiếng hét lên, bị hắn kéo vào trong lòng. Cửa sổ phía sau giường mở ra, những tia nắng ban mai rơi xuống người hắn, đôi mắt hắn rạng rỡ, sáng quắc nhìn nàng.

"Nha đầu, ta cho nàng đi trước một canh giờ. Một canh giờ sau, ta sẽ đi tìm nàng, nếu như trong vòng một ngày mà ta chưa tìm thấy nàng, thì sẽ bỏ qua cho nàng."

Chỉ một canh giờ thôi sao? Nàng có chút bất mãn, nhưng mà yêu quái đã đồng ý cho nàng cơ hội để chạy trốn, thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, thật sự không dám cò kè mặc cả với hắn nữa, vì thế gật đầu đồng ý.

Khuê Mộc Lang cười sâu xa nhìn nàng, rồi đưa nàng ra phía sau bức tường bên ngoài cửa sổ. Nàng nhảy xuống, thì đến một nơi xa lạ.

Tuyết Họa Nhi quay đầu lại nhìn, phía sau đúng là động thạch bích, ở đó có phòng ngủ của Khuê Mộc Lang. Nàng lại tiếp tục quan sát xung quanh một lát, liếc mắt thấy một cái sơn động, chính là nơi mà nàng đã tránh mưa ngày hôm đó. Nàng cảm thấy mừng như điên, rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cái động yêu tinh này rồi!

Nàng nhấc chân bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất, hận không thể cưỡi mây đạp gió. Nàng phải mau chóng chạy tới nơi có nhiều người ở mới được, càng nhiều người càng dễ ẩn thân.

Nàng nghĩ vậy, rồi bắt đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng dường như đây là một nơi cực kỳ hoang vu, ngay cả chút hơi thở của con người cũng không có. Trong lòng nàng cảm thấy hốt hoảng, lại bắt đầu chạy như điên.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, dường như tình hình có vẻ khả quan hơn rất nhiều. Xung quanh có nhiều con đường hơn, cũng có nhiều cây cối hơn. Phía xa xa còn có đồng ruộng thấp thoáng. Nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, kéo lê thân thể đã mệt gần chết tiếp tục chạy về phía trước.

Ven đường có một cái giếng, còn có một cây đại thụ. Nàng đang vô cùng mệt mỏi và khát nước, nên đã dừng bước chân, múc lên gần một nửa thùng nước từ dưới giếng, uống một mạch đến hết.

Đột nhiên, đằng sau có tiếng lá cây xào xạc nho nhỏ, nàng vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử từ trên cành lá sum sê cao vút, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng nàng.

Nàng kinh ngạc lùi về phía sau một bước, bi thống nhìn người vừa tới, thê thê thảm thảm nói: "Lang quân, ngài như vậy thật không công bằng. Ta đây chỉ là một phàm nhân, chạy không lại ngài cưỡi mây đạp gió như vậy đâu."

Khuê Mộc Lang dùng áo choàng đen quấn lấy nàng, ôm vào trong ngực, ha ha cười nói: "Nha đầu, lần đầu tiên luôn không được thuận lợi, nào, chúng ta trở về ăn cho no, lần sau mang nước theo rồi mới chạy thì tốt hơn. Nàng xem, buổi sáng nàng còn chưa ăn cơm, có phải người đã mềm nhũn ra rồi hay không hả?" Nói xong hắn lại còn nhéo nhéo vòng eo bên trong áo choàng đen của nàng. Tim nàng đập mạnh một cái, quả nhiên, người nàng, đã mềm nhũn ra rồi. Nàng bi phẫn nhìn gương mặt tươi cười của hắn, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy hắn có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Lần đầu tiên chạy trốn cứ như vậy mà vội vàng kết thúc. Trở lại động Ba Nguyệt, sau khi Tuyết Họa Nhi dùng cơm xong, bắt đầu nghĩ về thất bại lần đầu tiên, sau đó chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn lần thứ hai.

Kế hoạch của lần đầu tiên chưa đủ chu đáo, không có chút kỹ thuật nào cả. Con đường chạy trốn cũng quá mức rõ ràng, vừa mới ra khỏi động đã chạy thẳng hướng về nhà, die.danl..q/do0n Khuê Mộc Lang chỉ cần truy đuổi dọc theo con đường ấy, mà nàng chạy bộ lại không nhanh bằng hắn cưỡi mây, cho nên hắn truy đuổi nàng còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

Bây giờ, nàng muốn dùng cách ngược lại. Nàng sẽ không chạy theo hướng đi về nhà nữa, nàng muốn chạy lên núi. Ừm, phải mang theo lương thực cho vài ngày, rồi chạy lên núi trốn vài ngày, sau đó mới xuống núi để về nhà.

Vì thế, sau khi quyết định dùng phương pháp này, nàng vội vàng chạy tới phòng bếp làm hơn mười cái bánh cực lớn, gói vào trong bọc quần áo, rồi vác lên trên lưng, sau đó mang theo túi nước xuất phát.

Lang tinh gian xảo kia bố trí lối ra ngay tại phòng ngủ của hắn, lại còn ở cửa sổ phía sau giường. Mỗi lần muốn chạy trốn, đều phải đi qua giường của hắn, quả thực là khiến người ta cảm thấy xấu hổ mà.

Nhưng mà, nàng không quan tâm được nhiều vấn đề như vậy, việc chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn.

Tuyết Họa Nhi cúi đầu, rụt rè đi tới trước giường, thấy Khuê Mộc Lang đang nghiêng đầu, tựa vào giường, trong tay cầm một quyển sách. Hắn nhìn thấy nàng đi tới, cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt là di động theo nàng.

Nàng cũng không quan tâm, nhảy lên trên giường, bò tới cửa sổ. Kể từ sau khi nàng ở cùng đám yêu quái tới nay, trèo cửa sổ và nhảy qua cửa sổ quả thực là nhiều như cơm bữa.

Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên mông nàng, nâng nàng lên trên. Sau khi nàng nhảy xuống cửa sổ, mới nhớ lại, vừa rồi nàng lại có thể bị một con yêu quái sờ vào nơi không nên sờ, thật là nhục nhã vô cùng a. Mặc dù hắn có lòng tốt giúp nàng, nhưng nàng cũng không cảm kích, phi lễ, quả thực là phi lễ trắng trợn mà! Trên mặt nàng nóng hầm hập, trong lòng cũng chửi rủa Khuê Mộc Lang xấu xa một hồi, sau đó bỏ chạy lên núi.

Chạy nửa ngày, dần dần núi rừng cũng rậm rạp hơn, mây mù dưới chân phù phiếm, làm cho người ta có ảo giác rằng bản thân đang được bay lên như tiên.

Nàng tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống gặm một miếng bánh mì thật to, rồi uống vài ngụm nước. Nàng thở phào mấy hơi, nhìn lên mặt trời, trước mắt, đã rời động Ba Nguyệt cũng không chỉ mới một canh giờ, nhưng vẫn chưa thấy Khuê Mộc Lang đuổi tới nơi, xem ra hiện giờ khả năng thành công khá là lớn. Nàng lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, tiếp tục leo lên một đoạn nữa. Gió trên núi thổi vô cùng mạnh, khiến y phục mỏng manh của nàng tung bay phấp phới, nàng cũng bị lạnh đến phát run lên. Xem ra, nàng cần phải tìm một nơi để tránh gió thôi.

Tuyết Họa Nhi tìm được một sơn động nhỏ ở ngay gần đó, rồi trốn vào bên trong, ừm, cố chịu đựng đến ngày mai, là có thể xuống núi về nhà rồi. Có niềm tin như vậy để hi vọng, nên nàng cũng bớt đi cảm giác khó chịu. Bôn ba cả một ngày, nàng cũng đã cảm thấy mệt mỏi, thả lỏng một chút, rồi nhanh chóng ngủ say.

Nàng tỉnh dậy bởi vì bị lạnh. Sau khi tỉnh, nàng lại bị hù dọa. Bên ngoài sơn động có âm thanh kỳ quái và ánh sáng màu lục lập lòe, kia không phải là ánh mắt hay sao?

Là Gấu? Là hổ? Hay là sói? Nàng suýt nữa bật khóc, trời ạ, vì sao lúc chuẩn bị kế hoạch lại không tính đến chuyện này cơ chứ?

Vừa mới trốn ra khỏi hang ổ của dã thú thành tinh, ngay lập tức đã bị dã thú chưa thành tinh ăn thịt. Vận mệnh của nàng thật đúng là ngang trái mà.

Âm thanh và ánh sáng màu xanh lục ở ngoài động đã càng lúc càng gần. Nàng sợ đến mức run rẩy, quên cả khóc.

Đột nhiên, một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống, như một con đại bàng giương cánh bay đến. Nàng giật mình, là Khuê Mộc Lang! Nàng "Oa" một tiếng, lao ra từ trong động, rồi lập tức nhào vào trong áo choàng đen của hắn, vô cùng cảm kích nói: "Lang quân, rốt cuộc ngươi cũng đến tìm ta." Lúc này, nàng cảm thấy Khuê Mộc Lang cực kỳ thân thiết, quả thực không giống một tên yêu quái chút nào. Hắn như một ngọn đèn sáng trong đêm đen, thắp sáng lên niềm hi vọng tưởng chừng đã vụt tắt của nàng.

Khuê Mộc Lang cầm lấy cổ tay nàng, ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy có một luồng khí thẩm thấu qua da, tiến vào trong cơ thể, huyết mạch vừa bị tắc nghẽn đã lập tức được thông suốt.

Trong áo choàng đen là mùi hương thuộc về hắn mà nàng đã quen thuộc, thiếu chút nữa, nàng đã nhào vào đó mà gào khóc. Nàng đã chờ đợi không biết bao nhiêu lâu để được hắn bắt lấy, hiện giờ, cuối cùng nàng cũng đã cảm thấy an tâm rồi.

Trở lại động Ba Nguyệt, nàng làm tổ trong chăn, vẫn chưa hết hoảng hồn.

Khuê Mộc Lang ngồi xuống trước giường của nàng, ôm cánh tay, có phần dương dương tự đắc, cười hả hê: "Nha đầu, lần này là lần thứ hai nàng thất bại rồi đó."

Nàng ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Làm sao mà ngươi biết ta ở trên núi?"

Khuê Mộc Lang bĩu môi: "Chút tâm tư nho nhỏ đó của nàng, ta chỉ liếc mắt thôi cũng đã nhìn ra rồi."

Rõ ràng là kỳ thị chỉ số thông minh của nàng mà! Nàng có chút mất hứng, bĩu môi, nhưng lại không dám nổi giận.

"Trên lưng nàng mang một bọc quần áo lớn như vậy, lại đựng bánh mì loại lớn nữa, vừa nhìn là đã rõ rồi. Nếu như nàng về nhà, thì chỉ một ngày là tới nơi, đâu cần phải mang theo nhiều lương khô như vậy."

Nàng liên tục thở dài, thì ra đã sớm bị nhìn thấu rồi. Bỗng nhiên nàng lại tức giận: "Vậy, nếu như ngươi đã biết ta đi lên núi, vì sao không đi bắt ta sớm một chút, để ta bị dọa cho gần chết."

Khuê Mộc Lang đưa mặt tới trước mắt nàng, cười ha ha, nói: "Ta tới chậm một chút, thì nàng mới biết ta quan trọng tới mức nào, mới biết ta tốt đến mức nào. Có đúng hay không? Nàng xem, lúc nàng trông thấy ta, kích động biết bao, nhiệt tình biết bao, quả thực là yêu thương nhung nhớ ta, khiến ta xấu hổ vô cùng."

Hắn ho khan hai tiếng, mới tiếp tục nói: "Thật ra ta là người rụt rè, da mặt cũng vô cùng mỏng. Lúc nàng trông thấy ta đã kinh hỉ vạn phần, chẳng lẽ, chẳng lẽ, nàng ái mộ ta ư?"

Sắc mặt Tuyết Họa Nhi lập tức hồng như son. Nàng vội vàng giải thích: "Ta không có ý gì khác đâu, Lang quân đứng hiểu lầm."

Khuê Mộc Lang lại áp sát thêm chút nữa: "Thật sao?"

"Thật sự không có!" Nàng hận không thể thề độc.

"Nhưng mà, rõ ràng nàng vừa kéo vừa ôm ta, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm như vậy khiến ta phải suy nghĩ mơ màng, nhưng đảo mắt lại phủ nhận, chẳng lẽ đây chính là 'tình trong như đã, mặt ngoài còn e' và 'dục cự hoàn nghênh' * như người ta thường nói sao?"

(* - dục cự hoàn nghênh: làm bộ.)

Mặt nàng càng đỏ hơn, vội vàng rụt người lại phía sau: "Không phải, thực sự không phải vậy."

"Sao ta cứ cảm thấy chính là như vậy?"

"Cái gì như vậy cơ? Đã trễ thế này rồi, sao hai người các ngươi vẫn còn chưa đi ngủ?" Khổng Tước quân trợn mắt, mê mang đứng ở bên khung cửa, ló đầu vào hỏi.

Khuê Mộc Lang chưa kịp nói gì, hắn đã bước nhanh tới.

"Ôi chao, Tuyết Họa Nhi, hình như nàng phát sốt đúng không? Sao mặt nàng lại hồng như vậy?"

Nói xong, hắn định sờ trán nàng, thì Khuê Mộc Lang đã đưa tay ra chặn lại giữa đường, kéo Khổng Tước quân đứng dậy, bất đắc dĩ nói: "Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.