Dịch: Đặng Nam
Loài chó cùng hồ ly từ khi sinh ra vốn đã là thiên địch của nhau, đại hắc cẩu kia mạnh mẽ ngoan cường, thấy hồ ly xuất hiện thì một mực lao tới cắn xé, dồn nó vào chỗ chết, mà con hồ ly thì dựa vào kinh nghiệm gian xảo nhiều năm đã từng trải qua nhiều biến cố hung hiểm, có mấy lần, mắt thấy sắp bị hắc cẩu vồ đến nơi, thế nhưng nó lại có thể thoát khỏi trong đường tơ kẽ tóc, mỗi lần đều chỉ kém chút xíu nữa là chết chắc. Chúng tôi cầm súng trường đứng ở một bên, lòng bàn tay ai cũng lạnh đầy mồ hôi theo dõi trận chiến của đại hắc cẩu, thấy con hồ ly lần này qua lần khác ở trong tử địa đột phá được sinh môn, gấp đến độ mọi người trực tiếp giậm giậm chân, miệng liên tục kêu đáng tiếc!
Bất quá chúng tôi rất nhanh liền nhìn ra, con đại hắc cẩu kia hành động nhanh nhẹn tựa như hổ báo, hồ ly rốt cuộc là không cách nào có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy kích của nó, chỉ biết liều mạng chạy vòng quanh quỷ môn quan hết lượt này đến lượt khác, cứ thế này khí lực dần dần bị bào mòn, tiêu hao liên tục, nhất định sẽ bị đại hắc cẩu tóm được rồi cắn chết. Bốn người chúng tôi đều biết lai lịch con đại hắc cẩu này, trước có một đám dân du mục người Mông Cổ trên đường chuyển bãi chăn nuôi có đi ngang qua đây, con chó này là một con chó chăn dê cái, gọi là “Ô Lan”, trong tiếng Mông Cổ thì ô lan có nghĩa là màu đỏ, một cách đặt tên rất thường thấy thời kì ấy, con chó nhỏ mà đám mục dân đưa cho Tiêm Quả nhờ cô chăm sóc chiếu cố kia, nó chính là do Ô Lan sinh ra, chúng tôi nghĩ mãi không hiểu, tại sao con đại hắc cẩu kia lại quay lại, không phải nó đã cùng đám dân du mục Mông Cổ rời đi từ lâu rồi sao? Sau này chúng tôi nhìn lên trên cổ nó, thấy buộc theo một mảnh da dê, lúc ấy mới hiểu rõ nguyên do sự tình, thì ra là đám người kia không biết viết chữ, trên mảnh da dê kia có vẽ một bức hoạ đồ nhằm truyền tin cho chúng tôi. Đại khái trên đó nói như sau, đại hắc cẩu không yên tâm về con nhỏ của nó, mà đám dân du mục cho rằng nông trường số 17 này ở tít sâu trong hoang nguyên vắng vẻ, lại sắp gặp phải trận rét hiếm có trong lịch sử, chỉ có mấy người trẻ tuổi ở lại trông coi thì không an toàn chút nào hết, vì vậy nên để cho đại hắc cẩu đến đây sống cùng con nó và mọi người qua mùa đông này. Đại hắc cẩu đến cũng thật đúng lúc, khi đó chúng tôi đang đứng trước cửa lán củi, đối đầu với con hồ ly già, nó thấy thế lập tức lao vào hỗ trợ. Con hồ ly trăm ngàn lần không thể lường trước được, hoàn toàn không nghĩ đến trong nông trường này còn có một con chó vừa lớn vừa hung hãn như thế. Đám chó săn bình thường về cơ bản là không thể nào so sánh được với con đại hắc cẩu này, nghe nói là trước kia đại quân Mông Cổ viễn chinh đến châu Âu, ở trên cao nguyên ngập tuyết vùng Siberia tìm được giống chó này, huyết thống vô cùng lâu đời, ba con đại cẩu loại này cùng nhau vây công có thể đem một con gấu nặng trên nghìn cân xé ra thành từng mảnh vụn, bọn chúng sinh tồn ở những nơi có điều kiện sống khắc nghiệt nhất Siberia, thợ săn địa phương thường mang chúng theo bên người mỗi khi đi săn gấu, nên còn được gọi là “Liệp Hùng Khuyển” (Trans: Chó săn gấu).
Liệp Hùng Khuyển Ô Lan liên tiếp dũng mãnh vồ đến cắn xé không ngừng, khiến con hồ ly già mệt đến một hơi cũng không kịp thở, mắt thấy sẽ bị hàm răng sắc nhọn như những lưỡi dao của đại hắc cẩu cắm phập vào cổ đến nơi, chết là cái chắc. Mấy người chúng tôi đứng ở một bên quan sát thấy rất rõ ràng, cùng nhau vỗ tay reo hò cổ vũ. Ai ngờ con hồ ly gian xảo vô cùng, thừa dịp lúc đại hắc cẩu đang nhào tới, đột nhiên cái đuôi dài của nó vểnh lên, lộ ra cái lỗ đít be bé, “phốc” một tiếng, phóng ra một đoàn khói xanh. Nguyên nhân là do hồ ly sống trong hoang nguyên thường ăn một loại quả mọng rất hiếm thấy, không phải là ăn cho đỡ đói, mà là đem nó biến thành một loại “vũ khí sinh học”, một khi đoàn khói mang theo mùi hương vô cùng hôi thối này được nó phóng ra, sẽ khiến cho thần trí con người ta mất phương hướng, trở nên u u mê mê. Người xưa mê tín thường hay nói là bị hồ ly tinh mê hoặc, thực ra là do ảnh hưởng của loại khói kia gây ra mà thôi. Mà khứu giác của chó lại vô cùng nhạy bén, đứng thứ nhất trong các loài động vật, một khi bị đống khói xanh kia xộc thẳng vào hai lỗ mũi, bất luận là chó nghiệp vụ đã được huấn luyện cẩn thận hay là chó săn cường hãn hoang dã, cũng sẽ lập tức nổi điên tại chỗ, tự quay đầu ra đuổi cắn đuôi của chính mình, không chết không thôi. Chẳng qua là tuyến tạo mùi hôi của hồ ly cần phải tích luỹ khá lâu, tầm một đến hai tháng, hơn nữa là loại quả hiếm có kia không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy được dễ dàng, vì vậy không đến lúc đường cùng mạt lộ, nó tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đem ra sử dụng.
Lúc này, con hồ ly già bị đại hắc cẩu truy đuổi gắt gao, trốn cũng hết đường trốn, chạy cũng hết đường chạy, lên trời không có lối, xuống đất chẳng có cửa, nó vì cố giữ lại cái mạng sống của mình, mà vạn bất đắc dĩ phải phóng ra làn khói thối kia để làm chậm đà tấn công của kẻ địch, đại hắc cẩu từ bé đến lớn chưa từng đụng phải đối thủ nào khó xơi như này, nó cũng ý thức được là làn khói của con hồ ly kia vô cùng lợi hại, vội vàng nhảy sang một bên né tránh. Hồ ly nhân cơ hội hiếm có này, vội hít lấy một hơi, rồi tựa như một con ngựa điên, một đường phi như bay. Nó bị doạ cho hồn kinh phách lạc, dưới chân không dừng lại một chút nào, mặc kệ gió rét thấu xương đang rít gào bên mình, vượt qua vùng hoang nguyên đầm lầy tối đen như mực phía trước, không ngừng phóng về hướng đường biên giới mà chạy trốn.
Tôi biết con hồ ly già kia trả thù nông trường số 17 này đều là do chuyện lúc trước mấy nữ thanh niên trí thức đã gây ra, ít nhiều cũng có chút cảm thông đối với nó. Lần này đối phương thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hẳn đã lãnh giáo được sự lại hại của đại hắc cẩu, phòng chừng đời sau kiếp sau cũng không dám bén mảng quay lại, dẫu sao oan oan tương báo không thể vẹn toàn, vì vậy liền quát đại hắc cẩu, không để cho nó tiếp tục đuổi theo con hồ ly kia nữa.
Gió rét lạnh thấu xương thổi khắp hoang nguyên vắng vẻ, tiếng gió rít gào ầm ầm ào ào tựa như tiếng sói tru. Chúng tôi bốn người trên đầu chỉ đội có mỗi chiếc mũ da, cả người mặc độc có chiếc áo mỏng tang, không thể chống nổi cơn gió lạnh đến cắt da cắt thịt, đã rét đến nỗi môi trên răng dưới va lập cà lập cập vào nhau, vội vàng mang theo đại hắc cẩu chui vào địa oa tử. Dưới ngọn đèn dầu le lói, nhìn tin tức mà mấy người du mục Mông Cổ gửi đến, đều là vừa mừng vừa sợ, có thêm con đại hắc cẩu này đến đây cùng chúng tôi trông nom canh gác nông trường, có thể không cần phải lo lắng chuyện con hồ ly già sẽ quay lại kiếm chuyện quấy rầy lần nữa.
Từ sau khi con hồ ly già bị đuổi đánh cho quắn hết cả đít, không thấy bóng dáng của nó xuất hiện xung quanh nông trường số 17. Khí hậu ở Bắc Đại Hoang càng ngày càng trở nên giá rét hơn, mây đen tích đầy khắp bầu trời phía Tây Bắc, nặng trĩu đến nỗi cảm giác như sắp sửa rơi từ trên trời xuống vậy, nhiều nơi cỏ vàng hãy còn chưa đóng băng hết, đã có từng bông tuyết trắng lả tả rơi xuống. Hàn lưu vô cùng mãnh liệt đang cuồn cuộn thổi không ngừng từ Siberia tràn xuống vùng Đông Bắc. Dựa theo cách suy diễn khi quan sát thiên tượng của đám dân du mục Mông Cổ mà nói, sắp tới chắc chắn sẽ có một trận đại hàn trăm năm khó gặp! Một trận bão tuyết với quy mô lớn chưa từng thấy ập đến vừa nhanh vừa bất ngờ, ở Siberia chỉ nội trong vòng mấy ngày thôi mà đã chết không biết bao nhiêu súc vật, theo cơn bạo phòng này, gió tuyết nhanh chóng kéo đến gần Bắc Đại Hoang, không bao lâu nữa, hoang nguyên rộng lớn này sẽ bị băng tuyết bao trùm hoàn toàn, đường xá giao thông cùng các phương tiện thông tin liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt!
Bốn người chúng tôi ở lại trông coi nông trường sản xuất và trấn thủ số 17, trừ khi có việc thực sự cần thiết, cơ hồ là không đi ra ngoài bao giờ, chỉ ẩn tránh ở trong địa oa tử, ngày ngày duy trì củi lửa sưởi ấm kháng đất, chống cự với cái rét mà cơn bão tuyết ngoài kia mang đến. Một ngày nọ trời vừa tờ mờ sáng, bên trong gian thứ ba địa oa tử, trên bếp đang đặt một cái nồi sắt lớn, nước trong nồi đang sôi ùng ùng bốc khói nghi ngút. Bên dưới địa oa tử còn có một cái hầm đất, dùng để chứa khoai tây cùng các loại rau củ quả khác. Tôi kéo tấm ván đậy ra, thò tay vào trong cửa hầm, lôi ra một sọt khoai tây đầy ăm ắp, lựa ra mấy củ khá to đưa cho Tiêm Quả, căn bản là cũng chẳng cần rửa riếc gì cả, cứ thế để nguyên cả vỏ ném thẳng vào trong nồi nước, bắt đầu luộc. Theo kế hoạch đã phân chia lúc trước, ở dưới tình huống bây giờ không phải lao động nặng nhọc gì cả, chúng tôi một ngày ăn hai bữa, lấy khoai tây làm đồ ăn chính. Bốn người tụ lại với nhau, xếp thành một vòng tròn, tự lấy đũa của mình thò vào trong nồi mà gắp khoai tây đã được luộc chín ra, thổi thổi vài hơi cho bớt nóng, lột bỏ lớp vỏ ngoài rồi chấm muối ăn. Khoai tây ở vùng Đông Bắc này, vỏ càng sần sùi thì ăn càng ngon, chỉ muốn một miếng cắn hết sạch luôn, loại này gọi là khoai tây rỗ. Còn loại khoai tây mà vỏ mỏng bên trong chứa nhiều nước, ngược lại ăn chẳng ra gì cả. Ngoài ra còn có một loại khoai tây khác, vỏ ngoài màu vàng cam, khá là hiếm thấy, trong một trăm củ mới chọn ra được một củ như thế, có thể trực tiếp ăn sống luôn, so với lê còn ngọt hơn rất nhiều. Buổi sáng mới vừa ăn khoai tây xong, Tuyền béo liền đề nghị hay thôi buổi chiều chúng ta chuyển sang làm sủi cảo ăn đi, tôi và Lục Quân hai đứa đều hưởng ứng nhiệt liệt, đồng loạt nhất trí với ý kiến của tên béo kia, trời lạnh như này không ra ngoài được, cả ngày ngồi trong nhà bực bội đến phát chán, thà làm bánh sủi cảo ăn cho đỡ thèm, lại vừa có thể giết thời gian. Hơn nữa lại nói, ở Bắc Đại Hoang này mà được ăn một bữa sủi cảo nhân thịt lợn cùng cải trắng, vậy thì đồng nghĩa với việc được ăn Tết sớm!
Tiêm Quả nói: “Bột mì mà liên bộ để lại cho chúng ta không có nhiều, cứ chiếu theo cái miệng rộng của các anh, thì sang năm thời điểm Tết đến, chúng ta sẽ chẳng còn gì mà ăn nữa.”
Lục Quân đáp: “Tiêm Quả nói rất đúng, chi bằng mấy người chúng ta ăn ít đi một bữa, còn sủi cảo để đó đến sang năm thì đem ra làm.”
Tuyền béo giãy nảy lên: “Bên ngoài lạnh giá đến đất cũng đông cứng lại cả rồi, chúng ta cứ trốn mãi trong địa oa tử này không thò mặt ra ngoài một lần nào, ban ngày hay là đêm đen còn chẳng rõ như nào, qua hay không qua năm mới thì có gì khác biệt quái đâu. Để tôi nói cho mấy người nghe, hôm nay có rượu thì hôm nay say, để mai rượu lạnh chẳng ma nào thèm, trước hết bây giờ cứ đem sủi cảo kia ra chén một bữa đi đã rồi muốn nói gì thì để sau hay nói! Làm cách mạng mà, không thể nào thiếu được vài phần chủ nghĩa tinh thần lạc quan!”
Lục Quân tức giận nói: “Cậu đây là đã bị cái chủ nghĩa lạc quan vớ vẩn đấy làm cho hai mắt hồ đồ mù quáng, bão tuyết thổi đến phải mất mấy tháng trời mới tan, cậu bây giờ đem lương thực dự trữ ra ăn sạch sành sanh, từ nay về sau chịu khó ra bên ngoài ăn tuyết uống gió mà sống nhá!”
Mọi người chỉ vì mỗi việc là làm hay không làm sủi cảo để ăn, thay nhau bảo vệ ý kiến tranh luận của mình suốt cả nửa ngày. Cuối cùng vẫn là phải để tôi đứng ra làm chủ, đưa ra chỉ thị tối cao đối với Tuyền béo và Lục Quân: “Phải đoàn kết, tuyệt đối không được phép để xảy ra việc chia rẽ nội bộ, ăn hay không ăn, các cậu nghe tôi nói. Hôm nay tình huống có chút đặc thù, mấy người du mục Mông Cổ để cho đại hắc cẩu đến giúp chúng ta trông coi nông trường này, con hồ ly già ăn cắp củi lửa của chủ nghĩa xã hội đã bị nó đuổi đánh sợ vãi cả mật, đại hắc cẩu trở thành tâm phúc giúp chúng ta trừ bỏ đi được một mối hoạ nguy hiểm, rất xứng đáng để ăn mừng một phen, cho nên chỗ sủi cảo kia vẫn là nên đem ra làm. Nhưng từ nay về sau, chúng ta phải có kế hoạch phân phối củi lửa cùng lương thực một cách cụ thể, hơn nữa cần phải nghiêm khắc thi hành kế hoạch đã đề ra.”
Lúc bốn người chúng tôi đang bận cùng nhau thương lượng xem sẽ làm bao nhiêu cái sủi cảo, con đại hắc cẩu bỗng trở nên đứng ngồi không yên, lởn vởn từng vòng từng vòng bên trong địa oa tử, lại dùng đầu húc húc vào cánh cửa khiến nó mở tung ra, hai con mắt trừng lên hướng về phía hoang nguyên rồi phát ra tiếng gầm nhẹ, gió lạnh ào ào len vào trong nhà. Tuyền béo liền kêu lạnh thế, vội vàng đuổi con đại hắc cẩu đi chỗ khác, bất chấp gió tuyết bên ngoài đi ra dùng hết sức đóng thật chặt cửa lại. Nhưng nó vẫn dường như không yên lòng, vẫn không ngừng đi vòng vòng trong địa oa tử. Chúng tôi ai cũng đều cảm thấy hết sức kì quái, nhưng lại không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, kể cả nói là do con hồ ly kia quay lại quấy rối thì đại hắc cẩu chắc cũng không thể tỏ ra khẩn trương như thế được, hoặc có thể là tại cơn bão tuyết khủng bố ngoài kia đang dần dần đến gần, khiến cho tính tình loài chó cũng trở nên khác thường!
Mãi lâu sau, bên ngoài náo hải phong đã ầm ầm nổi lên, trên hoang nguyên từng đoàn từng đoàn gió lớn mang theo cát bụi bay mịt mù, đó là vòng khí lưu tuyết vụ bạo phát, nối liền trời đất lại với nhau, hướng về phía nông trường số 17 kéo tới. Mà lúc ấy, chúng tôi đều đang ở trong địa oa tử, bận bịu làm sủi cảo, ở binh đoàn nông khẩn Bắc Đại Hoang này làm sủi cảo, ý nghĩa là cải thiện đời sống, nhưng ăn thì dễ chứ làm mới khó. Nói tới việc ăn, tôi cùng Tuyền béo, Lục Quân ba thằng, so về tư thái, so về dáng ăn, so về tốc độ, mỗi người đều có tuyệt chiêu riêng, nhưng sủi cảo không ai làm không cho mà ăn, nên vẫn là phải cố mà xắn tay lên làm, suy cho cùng đều là mấy thằng con trai mười tám mười bảy tuổi hãy còn ham chơi, ngay cả cán bột như nào cũng đều không biết.
Trước tiên là phải nặn vỏ cùng với nhân bánh, chúnh tôi làm ra bao nhiêu là kiểu dáng kì quặc lạ thường, loè loẹt đủ mọi mẫu mã đa dạng, hình dáng quái nào cũng có, có cái há miệng giống như bánh nướng, có cái được nhồi rất nhiều nhân bánh giả làm cái bụng bự của vị La Hán nào đó, cái nào cái nấy toàn là cố nhét thật nhiều thịt cải vào làm nhân lòi cả ra ngoài trông chả khác gì con nhím, hơn nữa càng làm càng lớn, bởi vì càng làm thì càng sốt ruột thèm ăn, dứt khoát tập trung đống vỏ bánh cùng chỗ nhân thịt còn sót lại, một tay giải quyết sạch, túm linh túm tinh thành mấy cái đặc biệt to khủng bố, kết thúc việc nặn bánh sủi cảo. Toàn bộ số bánh đã làm xong được đặt vào trong một cái bồn rửa mặt, xếp đầy một tầng lại thêm một tầng nữa, mấy tầng bánh được đặt chen chúc nhau cùng một chỗ, lại quên cả rải một lớp bột mì giữa cả tầng để chống dính, tầng dưới đáy chưa cả hấp đã bị ép cho thành bánh nhân thịt chứ không phải sủi cảo nữa rồi. Đến công đoạn hấp sủi cảo cũng không bày vẽ gì rườm rà, trực tiếp úp ngược cái bồn rửa mặt lại, để đít chổng lên trời, thế là thành một cái nồi hấp bánh lớn, đợi đến khi chín thì lật lại, đem sủi cảo gắp ra. Chớp mắt như vậy một hồi chắc bánh đã được, còn không đợi tôi và Lục Quân ngó xem bánh trong nồi dáng dấp ra sao, Tuyền béo đã tiêu diệt hết con mẹ nó hơn phân nửa chỗ sủi cảo. Hắn sau khi nuốt đầy một bụng bánh, cái miệng mới dừng lại rồi nói với chúng tôi là sủi cảo hãy còn chưa chín hẳn, phải bỏ vào hấp thêm một lần nữa mới được. Đến lần thứ hai gắp bỏ ra thì nhân đi đằng nhân, vỏ đi đằng vỏ, hoàn toàn chẳng thể gọi là sủi cảo được nữa mà biến thành một nồi canh thịt. Tốt xấu gì thì cũng đã chín hẳn rồi, so với cao lương cơm tẻ, bánh ngô cùng củ đậu thì mùi vị vẫn là thơm ngon hơn gấp trăm lần. Tầng bánh ở dưới đáy thì dính sền sệt lại như cháo nhão, liền cho hết vào một cái cặp lồng bằng nhôm rồi đậy lại, đến đêm đem ra nướng trên ngọn lửa đèn dầu, lại dùng dao cạo bỏ lớp vỏ cháy bên ngoài sau đó bỏ tọt vào miệng ăn, ngon đến không ngờ. Phát minh này của chúng tôi quả thật là quá xuất sắc — sủi cảo cháy!
Hôm nay Tiêm Quả báo một tin rất vui, chúng tôi không cần phải vật lộn với việc làm bánh với hấp bánh nữa. Vốn ban đầu định là ăn một nửa, còn một nửa để qua năm mới thì đem ra, cuối cùng thì liền làm tất luôn, chuẩn bị chén một bữa ngon lành, nhưng vẫn không dám quên nhiệm vụ kiểm tra một vòng khắp nông trường. Toàn bộ nông trường sản xuất và trấn thủ số 17 này, có ba dãy nhà chia làm trước, giữa và sau, tổng cộng ở được tất cả hai mươi mấy người, ống khói lộ thiên cắm thẳng trên mặt đất, nhìn xa trông như một tấm bia mộ cao vút dựng đứng giữa hoang nguyên vắng vẻ, dãy nhà thứ ba dùng để làm một căn nhà kho, cất giữ không ít nông cụ để sản xuất, lưu lại vài người chủ yếu là để thực hiện nhiệm vụ bảo đảm an toàn, đề phòng tuyết rơi quá dày có thể làm sập địa oa tử cũng như nhà kho. Phía sau cùng cả ba dãy nhà còn có một kho rơm rất lớn, tường đắp bằng đất nung đầm chặt cùng bùn nhão, bên trong chất từng đống cỏ khô cao như núi, cùng với những bao tải lớn chứa đầy hạt thảo.
Tầm ba giờ ba rưỡi chiều, một mình Tiêm Quả ở lại trong địa oa tử để chuẩn bị hấp sủi cảo, còn tôi cùng Tuyền béo và Lục Quân, ba người khoác lên tấm áo da, đội thêm cả một chiếc mũ nữa, bịt kín mít từ đầu đến đít, ra bên ngoài hút một điếu thuốc, thuận tiện kiểm tra xem nông trường có xảy ra tình huống gì khác thường không. Tôi trông về một mảnh đất trời trắng xoá mênh mông phía xa xa, phỏng chừng cơn bão tuyết mạnh nhất từ bình nguyên Siberia sắp thổi tới, đến đêm nay nông trường số 17 sẽ hoàn toàn bị nó nuốt lấy!
Tôi quay qua nói với Tuyền béo và Lục Quân đang ở bên cạnh: “Các cậu có thấy cái thời tiết này quá kì quái không, đột nhiên lại trở nên lạnh như vậy, con mẹ nó chứ ra cửa đứng chưa được bao lâu, hai cái lỗ tai sớm đã bị đông cứng lại. Nhưng ở trong địa oa tử cũng chưa chắc thoải mái hơn ngoài này, nhất là khi đi tiểu, vấn đề chính là, khi mà vừa vạch quần ra tè, thì nước tiểu cũng sẽ bị đóng thành cột băng luôn, đến lúc đó lại phải cầm “côn th*t” mà khua khua cho nó tan ra.”
Tuyền béo vừa kéo hai dòng nước mũi trong suốt đã bị đông thành băng, vừa giở cái giọng chính trị viên ra móc đểu tôi: “Tiên sư nhà cậu suốt ngày cứ mở mồm ra là kêu khổ, đấu tranh với thiên nhiên, giành giật sự sống trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất chính là truyền thống quang vinh của chúng ta, dù sao cũng còn có củi khô dự trữ đủ để sống qua mùa đông này đó thôi, trời lạnh thì đem ra đốt vài khúc là đủ sưởi ấm cho cả địa oa tử rồi, gì mà không thoải mái hơn bên ngoài chứ, chút nữa trở về còn được ăn sủi cảo nóng hôi hổi do Tiêm Quả làm, T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N đến nửa đêm thì nằm nghe gió tuyết gào rít ngoài ô cửa, rồi cậu lại kể tiếp cho chúng tôi nghe mấy cái chuyện bịa trong cái quyển cánh đồng gì ý nhỉ, cuộc sống như vậy còn có gì có thể tốt hơn được nữa? Dĩ nhiên giá như có thêm chút rượu thì càng tuyệt vời hơn rồi, sủi cảo nhắm với rượu, càng ăn càng ngon, uống hai chén thôi cũng đủ làm ấm người, khu hàn trừ lạnh rất hữu hiệu, lại được thêm đại hắc cẩu lôi từ trong đống tuyết ra hai con thỏ béo, ta phết chút mật ong xong đem đi nướng thành món nhắm nữa, cha chả chà cha vậy phải ngon biết bực nào a? Có một câu này rất hay — Rượu phải đi đôi với thuốc lá! Tuy có rượu có thịt rồi nhưng mà vẫn là thiếu một chút ý tứ, hình như trong địa oa tử có giấu đống thuốc lá hiệu Chiến Đấu của lão trung đội trưởng, giờ mà kiếm được thì thật hết ý, một tay phì phèo điếu Chiến Đấu, một tay gặm đùi thỏ nướng mật ong, uống thêm mấy chén rượu cay cay, cuối cùng gắp một miếng sủi cảo nhân đầy thịt với cải trắng bỏ tọt vào miệng, cuộc sống đấy bình thường ở nhà sao sánh được!”
Lục Quân ở bên cạnh nghe Tuyền béo nói liền trở nên mê muội, không nhịn được chen miệng vào bổ sung thêm: “Ăn sủi cảo muốn ngon còn phải kết hợp với tỏi nữa a! Nếu như kiếm được vài nhánh tỏi lớn, sau đó đem lên bếp lửa nướng qua, rồi pha lấy một cốc trà táo thật to, anh em ta vừa nằm vừa hưởng thụ, uống trà rít thuốc, nghe đồng chí Nhất bốc phét “Cánh đồng tuyết bao la”, như vậy phải nói là…”
Tôi nói: “Chớ có ngủ mơ giữa ban ngày nữa! Trước giờ có một câu danh ngôn rất hay: Thất bại là mẹ của thành công. Vậy thì tôi sẽ tặng hai người các cậu một câu nữa là: Còn nếu như là bố của tất cả bọn vô tích sự! (Trans: Ý để châm biếm những người chẳng chịu làm gì, chỉ suốt ngày mơ tưởng, mở miệng ra là nói “nếu như, giá như,..”) Hai người cứ nói nếu như cả nửa ngày, đầu dùng để trồng cây hết rồi à? Trời hãy còn sớm đừng có mơ tưởng vội, cái gì mà uống rượu với chẳng hút thuốc, gặm đùi thỏ lại còn uống trà táo…”
Lời còn chưa dứt khỏi miệng, chợt thấy một con thỏ rừng khắp người phủ đầy băng tuyết, cắm đầu cắm cổ chạy về phía mấy người chúng tôi. Thỏ rừng một khi rời khỏi hang ổ quen thuộc của mình, khi chạy trốn sẽ không để ý đến phương hướng, thường sẽ chạy như điên rồi đâm sầm vào một gốc cây to nào đó, gãy cổ mà chết. Con thỏ rừng này thấy người lạ thì không hề né tránh, chạy vọt tới rất nhanh, cái đầu đâm thẳng vào đùi Tuyền béo, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, lần đụng này cũng không hề nhẹ, choáng luôn, ngã ra mặt đất đầy tuyết, không đứng dậy nổi.
Tuyền béo mặc kệ giá rét liền cởi bỏ cái mũ da trên đầu, vội vàng vồ lấy con thỏ rừng, túm chặt hai tai nó ở trong tay xách lên, miệng ngoác ra cười đến tận mang tai. Hắn lấy ống tay áo quệt quệt qua đống nước mũi, xoay đầu lại hỏi tôi và Lục Quân: “Hai người các cậu, thằng nào vừa mới nói… Gì mà nếu như với chả bố của bọn vô tích sự ý nhỉ?!?”
Tôi và Lục Quân hai đứa thấy vậy đều á khẩu vì quá bất ngờ, một con thỏ rừng đang chạy như điên như dại giữa một cái hoang nguyên rộng lớn như này, thế quái nào lại đâm trúng phải Tuyền béo, đây lại hoàn toàn là chuyện tình cờ, bất quá cũng phải nói rằng vận khí của Tuyền béo cũng quá tốt đi, vừa ra khỏi cửa hút chưa xong điếu thuốc cũng có thể xách được một con thỏ rừng trở về, có phần vận khí này của hắn, chúng ta còn phải làm cái chó gì nữa chứ, hằng ngày vứt Tuyền béo ra ngoài đứng một hồi đảm bảo hôm đó có bữa ăn ngon.
Đang lúc chúng tôi ganh tị với sự rùa rùa ăn may của Tuyền béo, lại có thêm hai con thỏ rừng cùng một con đà lộc (Trans: Nai sừng tấm Bắc Mỹ) thân hình khá lớn chạy ngang qua người ba chúng tôi. Những động vật này ở trong hoang nguyên chạy tới, tựa hồ như gặp phải một con quái vật to lớn nào đó khiến chúng kinh sợ, chạy thục mạng, căn bản không để ý tới phía trước có chướng ngại vật gì hay không. Đà lộc trên đầu có cặp sừng rất lớn, phân ra thành nhiều nhánh trông như một chạc cây vậy, chạy như điên tới gần nông trường, rốt cuộc hết kiệt sức không chạy nổi nữa, ngã vật ra tuyết, hai mắt trắng dã trợn ngược lên, hai lỗ mũi phập phồng thở hổn hà hổn hển, khóe miệng máu tươi không ngừng chảy ra, xem ra là không sống được nữa rồi. Mà đám động vật đang chạy trốn khỏi gió tuyết không chỉ có mấy con thỏ cùng con đà lộc này. Ba đứa chúng tôi vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gió tuyết mờ mịt lẫn lộn, trời không ra trời, đất không ra đất, cũng không nhìn rõ xem có thứ gì từ đằng xa chạy tới hay không, tại sao lại khiến đám đông vật này phải kéo thành từng đoàn tháo chạy trong bão tuyết?
Chúng tôi đang định đi xem con đà lộc vừa cắm đầu xuống đất kia sống chết thế nào, Tuyền béo bỗng nhiên giơ tay lên chỉ một cái, kêu lên: “Các cậu mau nhìn xem, oan gia lại tới rồi kìa!”
Bị Tuyền béo gọi như vậy, tôi và Lục Quân cùng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thì ra là con hồ ly trước kia đã bị đại hắc cẩu đánh đuổi, cũng đang chân trước chân sau vội tháo chạy về đây, nó dường như không để ý đến ba thằng đang đứng đực ra ở đây, ngay cả nhìn một cái cũng không, phi như bay lướt qua địa oa tử, phía dưới cánh cửa kho rơm có một khe hở nhỏ, thế là nó liền chui tọt vào đấy. Tuyền béo tức mình quát lớn: “Tiên sư con hồ ly đáng chết kia, thật mất con mẹ nó trí rồi, trộm củi lửa của chủ nghĩa xã hội chúng ta còn chưa hả giận, giờ lại muốn trộm thêm cả rơm rạ về để tế bố nó à!”
Tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng trong không trung, Tuyền béo đã chạy hộc tốc về địa oa tử thả đại hắc cẩu ra. Cứ tưởng rằng một khi được thả ra, nó nhất định sẽ đuổi tới kho rơm cắn chết con hồ ly già. Kho chứa rơm hoàn toàn khác so với các nơi khác, bốn phía đều là tường đất trộn bùn, cửa sổ một cái cũng không, chỉ có duy nhất một cái cửa ra vào, con hồ ly kia chui vào thì khác gì đâm đầu vào tử lộ, mọc thêm đôi cánh nữa cũng chịu chết mà thôi. Ai ngờ đại hắc cẩu lại không để ý đến hồ ly, mà như sắp sửa gặp đại nạn vậy, ba chân bốn cẳng đạp tuyết như điên chạy về phía Đông. Chúng tôi cùng nhìn nhau, đều cảm thấy tình hình lúc này càng ngày càng kì quái, loáng thoáng có chút dự cảm chẳng lành, chỉ sợ là sắp xảy ra đại sự thật, tại sao con hồ ly vẫn thường ngày ẩn trốn nay lại chạy ra? Đại hắc cẩu thì không những không đuổi theo nó mà còn chạy đi nốt? Nhưng trước mắt, ai cũng không mảy may suy nghĩ nhiều nữa, vẫn là bắt con hồ ly kia quan trọng hơn, một khi chưa bắt được nó, nông trường này cũng sẽ không được yên tĩnh ngày nào cả!
Tôi vẫy tay với hai người còn lại, bước nhanh trở lại địa oa tử, lấy súng trường cùng đạn dược. Tôi lại nghĩ đến cái kho rơm đằng sau nông trường này, bên trong chất đầy từng đống lớn cỏ khô. Mùa đông ở Bắc Đại Hoang vô cùng lạnh lẽo, cỏ khô không chỉ có thể dùng để làm nguyên liệu sưởi ấm, ngoài ra mái địa oa tử cũng không thể thiếu được thứ này. Kho rơm trừ một tấm cửa gỗ ra, xung quanh tường đất còn có vài lỗ thông hơi nữa, bên trên thì dùng cỏ tranh lợp thành trần nhà, bên trong tối mò mò chẳng nhìn rõ cái gì với cái gì cả, con hồ ly gian xảo kia rất có khả năng thừa dịp chúng tôi hai mắt mù tịt sẽ chạy ra khỏi kho. Vì vậy tôi bảo Tuyền béo và Lục Quân mang theo đèn pin và đèn đất để chiếu sáng (Trans: Đèn đất là loại đèn bên trong có sử dụng đất đèn, kết hợp với một bầu hơi nước để tạo ra phản ứng hoá học, phản ứng phát ra ánh sáng mạnh), xách theo súng trường chuẩn bị bao vây đổ bộ vào kho rơm. Tiêm Quả thấy có biến cũng khoác một chiếc áo choàng dài, đem tiểu hắc cẩu nhét vào trong ngực, đi theo hỗ trợ ba người chúng tôi. Tuyền béo xung phong lên trước, đạp tung cánh cửa gỗ, mọi người lập tức mở đèn pin rồi ập vào, chiếu xung quanh soi xét thử, tình hình trước mắt thật sự là nằm ngoài dự đoán của chúng tôi!
Con hồ ly kia nằm thở hổn hển ở trên một chồng cỏ cao ngất, căn bản không để ý đến mấy người vừa mới bước vào trong kho rơm, nó có khả năng là đã không còn khí lực để mà tiếp tục chạy trốn lần nữa, bày ra bộ dạng muốn giết muốn hành hạ gì hết thảy đều mặc cho chúng tôi xử.
Tuyền béo xoa xoa hai tay trông hệt một tên dâm tặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn con này, lần trước chúng tao đã để cho mày chạy mất, mà giờ mày còn dám vác mặt quay lại! Mấy anh em chớ có nổ súng, để tổn hại đến bộ lông kia thì sẽ mất cả mớ tiền đó! Hôm nay các cậu hãy mở to mắt mà xem Tuyền gia đây trổ tài, tôi sẽ bắt sống nó rồi lột da, cái đuôi thì cho Tiêm Quả lấy mà làm cái khăn ấm quàng cổ, phần thân thì tôi sẽ may thành một bộ áo trấn thủ để mặc, còn bốn cái chân thối kia, cho lão Nhất và Lục Quân làm mỗi người một đôi găng tay, quá là vừa vặn luôn!”
Lục Quân vội ngăn Tuyền béo lại: “Trước chớ vội động thủ, anh không cảm thấy có gì đó rất kì quái sao?”
Tôi nói: “Không phải kì quái mà là không bình thường, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói qua bão tuyết gió rét sẽ khiến cho hồ ly, thỏ rừng bỏ chạy thục mạng, huống hồ ngay cả đại hắc cẩu kia cũng đều bị doạ cho sợ mà chạy mất, phải chăng là thứ gì đó rất đáng sợ đang đến nên mới khiến chúng trở nên kích động như vậy?”
Tiêm Quả nghe thấy chúng tôi nói đến những việc vừa xảy ra bên ngoài, đồng dạng cũng cảm thấy khó tin, đại hắc cẩu không thể nào bỏ lại con nó cùng mọi người ở nông trường để chạy trốn một mình, có lẽ nào là nó chạy đi tìm cứu viện?
Cô ấy vừa nói ra phỏng đoán kia của mình, tôi và Tuyền béo đồng loạt lắc đầu. Xung quanh nông trường sản xuất và trấn thủ số 17 này, trong phạm vi cả trăm dặm không hề có lấy một dấu chân người, hơn nữa dưới cái điều kiện thời tiết bạo phong tuyết trăm năm mới gặp một lần đang cuồn cuộn kéo tới, binh đoàn lính kỵ binh biên phòng cũng không cách nào điều động được, có thể tìm được người nào mà cầu viện đây? Vả lại, hướng mà đại hắc cẩu chạy đi lại là hướng Đông, đi về hướng đó chỉ có rừng rậm nguyên sinh Đại Hưng An Lĩnh rộng lớn vô cùng, chúng tôi mặc dù không dám tin đại hắc cẩu sẽ vứt bỏ chủ mà chạy trốn trước, nhưng cũng nghĩ không thông rốt cuộc nguyên do bên trong là gì?
Tuyền béo thì đếch thèm quản nhiều, đeo súng trường bán tự động lên lưng rồi rút ra một thanh đoản đao, đi lên như muốn mổ bụng lột da con hồ ly luôn bây giờ. Tiêm Quả nhìn dáng vẻ nó mệt nhọc vô lực, khoé miệng rỉ máu, chắc chắn đã phải bỏ chạy cuống cuồng trong hoang nguyên rất lâu rồi, đâm ra sinh lòng thương hại, muốn để lại cho nó một cái mạng.
Chủ trương của Tuyền béo là đuổi tận diệt tuyệt, để tránh hậu hoạ sau này còn có thể xảy ra, không để ý đến lời Tiêm Quả khuyên can mà vẫn đi lên động thủ, mới đi được nửa bước, cậu ta bỗng quay sang tôi nói: “Cậu đừng có nhu nhược yếu đuối như đám đàn bà con gái được không? Cậu nghĩ xem, con hồ ly chết tiệt kia tại vì gì mà lại muốn trộm đi củi lửa chứ? Nó là muốn chúng ta phải chết dở sống dở đấy Nhất à!”
Tôi nghĩ thầm trong đầu: Con mẹ nó chứ thằng béo này tự dưng bị dở à? Người ngăn nó chớ giết con hồ ly kia là Tiêm Quả chứ nào phải mình, mình đã mở mồm ra nói câu mẹ nào đâu, giờ lại lải nhải cái quái gì vậy? Nghĩ tới đây tôi quay qua định hỏi Tuyền béo hắn bị sao thế, vừa nhìn nhất thời lông tóc toàn thân đều dựng đứng hết cả lên!
Hoá ra là Tuyền béo tưởng rằng tôi bấm bả vai hắn để ngăn hắn đi về phía trước, vừa nói hắn vừa vung tay lên định gạt “cái tay” kia của tôi ra khỏi vai, nhưng vừa đụng phải, hắn cũng lập tức phát giác tình huống này có gì đó sai sai, đó không phải là bàn tay con người, mà là một bàn chân to đầy lông lá! Tuyền béo giật mình, từ từ quay đầu về phía sau nhìn thử, không ngờ lại có thể là một khuôn mặt lớn, bộ lông dài tuyền một màu xám, hai con mắt giống như hai ngọn đèn xanh lập loè lập loè. Đó là một đầu cự lang (Trans: Sói lớn), hai hàng nước dãi chảy dài bên khoé miệng, đứng lên so ra còn cao hơn cả Tuyền béo nửa cái đầu. Trước giờ trong dân gian có nói “Sói dựng vai, chớ quay đầu”, khi mà độc lang đang tấn công người, nó sẽ không công kích trực diện, mà là lặng lẽ theo sau lưng, tìm đúng thời cơ dùng chân trước bám lấy bả vai người, khi đó con người sẽ theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, lúc này nơi yếu ớt nhất chính là cổ họng sẽ hoàn toàn lộ ra, chỉ cần cắn xuống một cái, tỉ lệ thành công cực lớn mà lại không hề tốn chút sức lực nào. Ngay bây giờ bàn chân đầy móng vuốt sắc nhọn của một con cự lang lại đang bám dính trên vai Tuyền béo, thấy Tuyền béo quay đầu lại, cái miệng đầy răng há to, mang theo một thứ mùi vừa tanh vừa thối xộc đến, nhắm thẳng đến cổ hắn mà cắn.
Tôi quay đầu sang nhìn đúng lúc con cự lang này đang muốn cắn tới. Biết là sẽ không kịp quay súng trường bán tự động trong tay qua bắn được, tôi lập tức nâng báng súng lên hung hăng đập vào đầu con sói một cú thật mạnh. Phát này của tôi sử dụng toàn lực, đập xuống không hề thương tiếc, ác lang kêu lên một tiếng “ô” nghe rất thảm, ngã vật ra đất. Tuyền béo ngay sau đó cũng kêu lớn một tiếng “a”, liều mạng nhảy về phía trước, áo bông trên người đã bị móng vuốt của con sói kia xé rách mất mấy chỗ. Đầu cự lang kia dường như đang đói đến rã họng, hai mắt đều đỏ ngầu, vằn vện tơ máu, bị báng súng đập thẳng lên mặt cũng hoàn toàn không để ý, lăn một vòng, đứng dậy vồ tới một lần nữa. Tuyền béo xách súng trường bán tự động lên, ngắm thẳng vào cự lang rồi nổ súng, trên hoang nguyên vô tận gió lên đang thét gào, tiếng súng trường nhả đạn dường như bị phong tuyết ngoài kia nuốt mất, còn con sói thì trong nháy mắt ngã xuống vũng máu chảy ra từ chính cơ thể nó.
Cả bọn chúng tôi đều đã từng thấy qua ở gần nông trường số 17 này thỉnh thoảng có chó sói qua lại, đám sói đó hoàn toàn là những con may mắn thoát chết khỏi lần chiến dịch vận động diệt sói mấy năm trước, sớm đã bị súng trường bán tự động K-56 làm cho sợ vỡ mật, do đó thường thì bọn chúng thấy người cũng sẽ không dám chủ động tấn công. Mà con cự lang mới xuất hiện này, hoàn toàn không giống với những con sói đã thấy trước kia. Đầu tiên là dáng người vô cùng to lớn, trông hung hãn lạnh lùng; thứ hai là màu lông trắng có pha chút xám. Chúng tôi không hẹn mà cùng ý thức được tình huống hiện tại có gì đó không đúng, không để ý tới chuyện này mà lại đi để ý con hồ ly trốn vào kho rơm làm gì cơ chứ, vội vội vàng vàng quay trở lại địa oa tử, nhưng mới đi được có nửa đường, chỉ thấy giữa trời tuyết, có năm sáu con cự lang khác đang tranh giành cắn xé xác con đà lộc ngã xuống lúc trước. Tuyền béo giương súng lên, đang định bắn chết bọn chúng, nhưng trong cơn gió lạnh thấu xương đang ầm ầm thổi đến, còn có trên trăm trên ngàn con sói đói, giống như thuỷ triều hướng vọt về phía nông trường số 17 nơi chúng tôi đang đứng, trước giờ ở trong hoang nguyên này chưa từng thấy đàn sói nào có quy mô lớn đến như vậy!
Đợt kỳ hàn trăm năm mới gặp một lần này khiến cho vô số dã thú trên hoang nguyên đều chết rét, chỉ còn đám sói xám Siberia vẫn sống được do cơ thể chúng có khả năng chịu lạnh vô cùng khủng khiếp, nhưng cũng đành rơi vào tuyệt cảnh là không có thức ăn, xuất phát từ bản năng cầu sinh, một số đàn sói nhỏ đang dần chết đói liền kết thành một khối, dong theo từng cơn gió lạnh thấu xương truy đuổi con mồi, lấy bão tuyết làm vật che chắn, dọc đường tập kích nhóm dân du mục cùng dê bò của họ, lại xuyên qua cả một đường biên giới rất dài, đột nhiên xuất hiện ở nông trường của chúng tôi, đây quả là một đợt “lang tai” (Trans: Giống như thiên tai hay nhân tai; là tai hoạ do sói gây ra) chưa từng phát sinh qua suốt mấy trăm nghìn năm ở vùng Bắc Đại Hoang này!
Bốn người chúng tôi bị binh đoàn lưu lại để làm người trông coi địa oa tử cùng nông trường, cho tới tận bây giờ chưa từng thấy qua sói xám Siberia, nhưng ở Bắc Đại Hoang vốn đã chẳng còn bao nhiêu chó sói nữa, tuyệt đối không thể nào vô căn cứ xông ra hơn nghìn con cự lang như thế này được. Nhìn phương hướng mà bầy sói mãnh liệt kéo đến, cùng với dáng vẻ lạnh lùng hung ác, mọi người ít nhiều cũng đã đoá ra được mấy phần. Sói xám Siberia thân hình to lớn, tính tình hung tàn, kết thành từng nhóm, từng bầy ẩn hiện ở vùng hoang nguyên Siberia giá rét, bởi vì bọn chúng có thói quen hành động theo bầy đàn, có thể nói dường như là không có thiên địch.
Đàn sói lớn ước chừng hơn nghìn con mạnh mẽ lao đến, dựa vào sức gió chạy một đường như bay, đảo mắt đã thấy vọt tới nông trường số 17. Lục Quân là một tên nhát gan, sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu, hai cái chân đều mềm oặt ra như biến thành mì sợi, đứng cũng không vững nữa rồi. Còn Tuyền béo lại chính là một người chiến sĩ quả cảm, giương súng trường trong tay lên, ngắm vào một đầu cự lang đang xé xác con đà lộc tội nghiệp, chuẩn bị bóp cò. Tiêm Quả lập tức muốn quay trở lại địa oa tử, dùng điện đài thông báo tình hình cho đoàn bộ. Tôi xem tình thế hiện tại có vẻ bất lợi, bầy sói đang kéo đến số lượng quá nhiều và quá nhanh, chúng tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần đối phó với con hồ ly già kia, đạn mang theo bên người cũng không nhiều, mà dù cho có đầy đủ đạn dược đi chăng nữa, chỉ dựa vào bốn cây súng trường bán tự động K-56, cũng không cản được bọn chúng.
Tôi suy nghĩ một chút: Lúc này chắc chắn sẽ không kịp quay trở lại địa oa tử lấy điện đài và đạn nữa, không đợi chúng ta vào được bên trong thì đám sói kia đã đuổi theo đến đít rồi, trong 36 kế thì chạy là thượng sách, bây giờ chỉ có thể chạy trốn mà thôi, nhưng với tình hình này, nếu chạy sai phương hướng thì chết là cái chắc, trước mắt cứ chạy về kho rơm đã, trốn tạm vào trong đó. Kho rơm bốn bề được dựng lên bằng từng tầng từng lớp đất nung trộn bùn, vừa cao vừa bền chắc, chỉ có duy nhất một cánh cửa gỗ để đi ra đi vào, chỉ cần đem cánh cửa đó đóng lại thật chặt là có thể ngăn cản được đàn sói ở bên ngoài. Tấm cửa kho rơm dùng bạch hoa mộc mà đóng thành, dùng dây thép gai bện lại, hết sức chắc chắn, ác lang chưa chắc đã đâm thủng được. Ở bên trong lại có rất nhiều cỏ khô chất thành đống như núi, nhất định có tác dụng giữ nhiệt, người tránh ở bên trong cũng không đến nỗi sẽ bị chết rét.
Cơ hội để chạy trốn trong nháy mắt sẽ vụt qua, tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, dẫn đầu kéo theo Lục Quân cùng hai người kia thành một đoàn hướng về phía nhà kho ra sức mà chạy. Con đà lộc đáng thương kia trong chớp mắt đã bị đàn sói hung ác cắn xé, gặm thành một đống xương trắng, chúng bỗng thấy mấy người sống chúng tôi, như ngửi được mùi máu nóng, lập tức bị kích thích, hai mắt lại long sòng sọc, lao tới. Bốn người chúng tôi bị buộc phải quay đầu lại nổ súng để ngăn cản khí thế hung tợn của đàn sói. Đàn sói này sớm đã bị đói đến phát điên, một khi có con nào bị đạn bắn trúng, gục ngã không đứng dậy nổi, liền sẽ bị những con còn lại vồ tới tranh nhau ăn thịt. Tính kỷ luật trong một bầy sói rất mạnh, dưới tình huống thiếu thốn nguồn thức ăn, bọn chúng sẽ không chậm trễ chút nào mà lao tới ăn thịt những đồng loại bị thương hay đã chết, nhưng tuyệt đối không hạ thủ đối với đồng loại vẫn bình thường, đây cũng chính là thiên tính được hình thành từ rất lâu của sói xám Siberia dưới điều kiện sinh tồn vô cùng khốc liệt và tồi tệ. Mọi người vừa bắn vừa chạy, vừa mới lui tới được trước cửa nhà kho, một con cự lang có vết sẹo dài trên mặt cũng đã đuổi kịp ngay sau lưng, đột nhiên nhảy lên một cái, khiến Tiêm Quả ngã nhào ra đất. Súng trường trong tay Tuyền béo đã bắn hết sạch đạn, còn chưa kịp nạp lại, hắn chợt nhớ tới bên hông vẫn còn giắt theo con thỏ vừa nhặt được khi nãy, vì vậy vội dùng sức quăng con thỏ nhằm ngay vào mặt con sói mặt sẹo đó, ném ra xa. Con sói mặt sẹo tung người lên, cắn phập một cái trúng ngay con thỏ rừng hãy còn đang lơ lửng trên không trung. Tôi cùng Lục Quân vội vàng đỡ Tiêm Quả dậy, đẩy cánh cửa gỗ, bốn người lảo đảo bước vào trong, lại xoay mình chống vào cánh cửa, lúc này mới hổn hà hổn hển hít lấy hít để từng ngụm không khí, ho liền một trận, nhưng lập tức lại vang lên tiếng đầu sói húc uỳnh uỳnh cùng tiếng móng vuốt ken két đang cào vào cửa. Tiếng gió tuyết gào thét cùng tiếng tru của đàn sói, hoàn toàn lẫn vào nhau tạo nên một âm thanh thê lương không thể tả nổi.
Mọi người sợ hết hồn hết vía, cả người đều lạnh toát, nếu như chỉ cần chậm nửa bước thôi, giờ phút này chắc chắn đã táng thân trong bụng sói rồi! May mắn nhà kho này có bốn bức tường đất nung vô cùng bền chắc, ngăn trở được bầy sói. Chúng tôi bốn người này cùng một tiểu hắc cẩu, còn có cả một con hồ ly già đang kiệt sức nữa, bị cả đàn sói hơn nghìn con vây khốn trong kho rơm. Cỏ khô bên trong xếp thành từng núi nhỏ, bản thân cỏ đã có tác dụng giữ nhiệt rất tốt, bất quá dưới cái thời tiết vừa có bão tuyết vừa có gió lạnh này, bức tường đất nung đã sớm đóng băng trắng xoá, không ai có thể chắc chắn sẽ sống qua được một đêm nay hay không. Nhà kho này tuy rằng có thể ngăn cản được bầy sói ở bên ngoài, nhưng với thời tiết ác liệt như này, cũng rất có thể phát sinh chuyện tuyết rơi dày quá khiến toà nhà sụp đổ, trực tiếp đem chúng tôi chôn sống ở bên trong. Ngoài ra một chút lương thực cũng không có, nồi sủi cảo vừa hấp chín xong còn chưa kịp chén lấy miếng nào, thật phải nói là rơi vào cảnh “Trong không có lương thảo, ngoài cũng chẳng có cứu binh”! Bị vây khốn trong bốn bức tường giữa trận bão tuyết này, liệu có thể chống cự được bao lâu?
Chúng tôi ý thức được rằng mình đang đứng ở tuyệt lộ, nhưng bất luận thế nào so với bị sói dữ xé xác ăn thịt vẫn còn tốt hơn chán. Bốn người liều mạng chạy vào kho rơm, còn chưa kịp thở xong một hơi cho hoàn hồn, thì đột nhiên ở khe hở giữa tấm ván cửa dưới cùng và mặt đất lộ ra một nửa đầu chó sói, đôi mắt loé hung quang, định bò vào bên trong. Tuyền béo dùng lưng dựa vào cánh cửa, ngồi phệt dưới đất ra sức mà thở, suýt chút nữa cái mông đã bị đớp mất, hắn vội vàng nhảy dựng lên, lôi báng súng ra đập thật mạnh. Cái đầu sói mới chui vào được một nửa, bị báng súng nện cho be bét đầy là máu, không thể không chui ra ngoài, chợt phía dưới cánh cửa có mấy bộ vuốt sắc nhọn thò vào, không ngừng đào khoét lớp đất bùn phía dưới cánh cửa. Chúng tôi thấy bầy sói muốn đào đất tạo hang chui vào, ai nấy đều thất kinh, vội vàng dùng súng trường và mấy cái bồ cào cắm ở đống rơm trong nhà kho, hướng về những móng vuốt hung hãn kia mà đâm tới. Cũng may trời giá rét khiến mặt đất đông cứng thành băng, so với gang thép còn cứng hơn mấy lần, móng vuốt sói cho dù có sắc bén đến đâu, cũng khó mà đào rộng được thành khe hở lớn hơn. Sói xám Siberia thân hình lớn hơn hồ ly rất nhiều, không thể trực tiếp lợi dụng khe hở sẵn có để chui vào. Song phương một trong một ngoài, cách nhau một cánh cửa giằng co liên tục, bầy sói rốt cuộc cũng buông tha cái ý niệm đào hang.
Ai cũng không dám xem thường, khiêng mấy chục bao tải gai chứa đầy cỏ khô tới, chặn kín cánh cửa nhà kho. Bên trong này dù ngày hay đêm cũng chỉ tuyền là một mảnh đen như mực, trước mắt chúng tôi chỉ có đèn pin và đèn đất có thể chiếu sáng. Nhắc đến đây, Lục Quân vội cầm đèn đất đi xung quanh kiểm tra cẩn thận từng li từng tí, thấy tường đất vững chãi không có một lỗ hổng, bầy sói hẳn không thể tấn công vào nổi, lúc này mới thoáng yên tâm. Tuyền béo không biết lôi đâu ra được nửa gói thuốc lá, vừa mới ngậm được vào mồm chưa cả kịp châm lửa, đã bị Tiêm Quả giật lấy, rồi dùng đèn pin soi lên trên tường, bốn chữ đỏ rực to đùng “Nghiêm cấm khói lửa” hiện lên, nhắc nhở Tuyền béo chớ có để cỏ khô trong đây bị bắt lửa. Tôi suy nghĩ, cảm thấy hành động của Tiêm Quả là rất đúng và kịp thời, bên trong nhà kho này toàn là cỏ khô, vạn nhất mà gây ra hoả hoạn thì chúng tôi liền biến thành bốn con vịt quay treo lò ngay. Tôi lấy tay dập tắt que diêm mà Tuyền béo vừa quẹt để châm thuốc, tịch thu nửa gói thuốc và hộp diêm của hắn, nhét vào ngực mình, lại cầm đèn đất soi vào một góc không có cỏ khô.
Liền thấy con hồ ly kia đang nằm ở đó, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của bốn người. Chúng tôi tự lo cho thân mình còn chưa xong, cũng chẳng có tâm tư mà đi để ý nó nữa. Kiểm tra đi kiểm tra lại bốn phía nhà kho đều không thấy có sơ hở gì, trên cao có mấy cái lỗ thông hơi, bình thường hay đem mấy cục gạch nhét vào đó, phía trên nhất thì dùng vài phiến gỗ ghép thành trần nhà, rải thêm một lớp cỏ, vì lúc trước phòng ngừa bão tuyết sắp đến nên đã tiến hành gia cố thêm, cũng vô cùng bền chắc, hơn nữa còn lưu lại ba chỗ có thể mở ra cửa trời, để cho người sau này leo lên trừ bỏ tuyết đọng trên trần nhà và mái một cách dễ dàng. Trong nhà kho ngoà cỏ khô còn có hai cái thang gỗ. Bốn người liền lấy thang ra, bắc lên tường, trèo lên lỗ thông hơi nhìn thử tình hình bên ngoài thế nào. Lúc này mới hơn bốn giờ một chút, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, bất quá bão tuyệt cùng cuồng phong vẫn liên tục rít gào, cả hoang nguyên giờ biến thành một mảnh trắng xoá, xa xa không thể nhận ra gì nữa, chỉ thấy đàn sói vẫn lởn vởn bên ngoài.
Tuyền béo đem một cái thang qua, leo lên lỗ thông hơi canh gác, tuỳ thời chú ý tình huống bên ngoài. Tôi cùng Lục Quân và Tiêm Quả thì ở dưới bàn bạc đối sách. Trước mắt không có nước uống cùng lương thực, nhiệt độ vẫn liên tục hạ thấp, đến nỗi một giọt nước hắt ra cũng liền đông lại thành đá, nhưng không ai dám đốt cỏ khô để sưởi ấm cả, súng trường cũng không còn nhiều đạn nữa, lôi đạn trong túi ra đếm thử, chỉ có ba mươi mấy viên nữa thôi, không đủ để mở đường máu xông ra, song cố thủ đến nửa đêm, thể nào cũng bị cơn rét hành hạ cho sống dở chết dở mà xem!
Tiêm Quả nói: “Chỉ mong bầy sói sẽ sớm rời đi, bọn chúng không vào được trong này, thời tiết lại giá lạnh như vậy, hẳn sẽ phải đi nơi khác kiếm ăn.”
Lục Quân tuyệt vọng nói: “Không thể nào a! Các cậu có chỗ không biết, trước kia tôi có xem qua một quyển sách, trên đó nói chó sói là giống loài cổ xưa, hoàn mỹ nhất trong chuỗi thức ăn. Giống loài như vậy tổng cộng chỉ có ba loại, bắt đầu từ thời tiền sử xa xôi, thứ nhất là khủng long tước, thứ hai là hổ răng kiếm, và cuối cùng thứ ba chính là chó sói. Chỉ có duy nhất chó sói là vẫn tồn tại được cho tới tận bây giờ, bởi vì bọn chúng chịu đựng được các loại khí hậu tàn khốc lẫn điều kiện sinh tồn khắc nghiệt, có thể nhịn ăn nhịn uống suốt nhiều ngày trời, càng đói càng hung tàn, càng đói càng có kiên nhẫn, càng đói thì càng tham lam, cho nên mới có người nói chó sói bản tính của nó chính là chịu đói! Đám sói này đã đói đến mờ cả hai mắt, một khi đã thấy có con mồi trốn ở trong này, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tự rút lui!”
Tôi nghe Lục Quân nói, cảm thấy hết sức tuyệt vọng, nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ, khích lệ hai người bọn họ một câu: “Chúng ta thà chết cứng ở trong kho rơm này, còn hơn là nằm trong cái quan tài bằng da sói, ở tình thế bắt buộc một mất một còn, người chết thì ta sống này, chúng ta nhất định phải dùng toàn lực cầu sinh, chớ vội nản lòng!”
Vừa nói xong, Tuyền béo ở trên kia đã không chịu nổi gió tuyết bên ngoài thổi vào lỗ thông hơi, nước mũi chảy ròng ròng, đành phải nhét mấy viên gạch vào lại, rồi leo xuống thang báo cáo tình hình quan sát được. Hắn một bên hà hơi thổi thổi làm ấm tay, một bên há miệng run rẩy nói: “Tình huống bên ngoài không có gì thay đổi, tôi thấy đám sói điên đang cắm đầu xuống đất như mấy con cáo săn cá ở trên sông băng ý. Chúng ta trước phải nghĩ cách sưởi ấm đã, nếu không chỉ sợ chẳng cần đợi đến nửa đêm đã có người chết rét rồi!”
Tôi nói với Tuyền béo: “Trong này dù gì cũng là kho rơm, cỏ khô không hề thiếu, chúng ta chui vào trong chồng cỏ nằm, miễn cưỡng có thể sống qua được đêm hôm nay. Bên ngoài lạnh lẽo đến nước còn đóng thành băng, bầy sói kia thử xem nhẫn nhịn được bao lâu, phỏng chừng đến mai sẽ rời đi mà thôi.”
Tuyền béo cố gắng gật đầu một cái: “Phương pháp đó rất hay! Mấy bó cỏ khô này quả thật có thể mang ra chống lạnh, huống chi chuyện đã tới nước này rồi, nào có ai nghĩ ra được cách gì hay hơn đâu, cứ chui vào nằm cho ấm cái người đã rồi hãy nói gì thì nói.” Nói xong hắn chui tọt luôn vào trong một đống cỏ khô.
Đúng vào lúc này, con hồ ly vốn đang nằm im trên một chồng cỏ khỏ đột nhiên bật người dậy, hếch mũi lên ngửi ngửi xung quanh một cách khẩn trương, rồi cứ thế xoay vòng ở giữa gian nhà kho, tỏ vẻ hết sức bất an.
Tuyền béo nói với nó: “Không cần hốt hoảng như vậy, ông nội ngươi đây chẳng thèm để ý đến ngươi đâu, nếu ngươi không muốn ra ngoài tự chui vào miệng sói, thừa dịp ông đây đang nằm yên một chỗ, cút sang chỗ khác đi.”
Tiêm Quả lên tiếng: “Hành động của con hồ ly này rất kì quái, nó vừa xoay vòng vừa nhìn chằm chằm vào chúng ta, có phải là muốn nói gì đó với mọi người hay không?”
Tôi nhìn vị trí mà nó đang lởn vởn, quả nhiên là ở dưới một cái lỗ thông hơi, liền đem thang qua rồi tự mình trèo lên ngó thử. Lục Quân cũng tò mò leo lên theo. Hai người đem gỡ mấy viên gạch sang một bên, bốn mắt dán vào lỗ thông hơi mà nhìn ra bên ngoài. Vừa nhìn, lập tức toàn thân lạnh toát mồ hôi.
Tuyền béo cùng Tiêm Quả ở dưới đỡ thang cho chúng tôi, không đợi được bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Đàn sói muốn tấn công lần nữa à?”
Tôi giật mình đáp lại: “Không phải, bọn chúng mang tới…. một con quái vật!”
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo: Chạy Trốn Trong Gió (Hạ)” đăng tại page Hội những người nghiện truyện của Thiên Hạ Bá Xướng & http://truyenhyy.com