Mơ Chua

Chương 8




Hạ Đằng xin phép nghỉ buổi chiều vì lý do cảm lạnh, ngày hôm sau tới trường, Kỳ Chính không đi học.

Nhìn bàn cuối trống trơn, Hạ Đằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh, cô đã biết rằng mình vui mừng quá sớm.

Kỳ Chính không ở đây, nhưng lực ảnh hưởng của cậu vẫn còn, chuyện ngày hôm qua hôm nay đang lên men, trong lớp không ai dám nói chuyện với cô.

Tiết đầu tiên đại diện môn toán của lớp đi thu bài tập, đến chỗ của cô lại trốn tránh như gặp phải bệnh dịch, Hạ Đằng gọi cô ấy lại một tiếng, cô ấy chạy không dám quay đầu.

Liên tiếp mấy tiết đều như vậy, mấy đại diện môn học đều tự động vứt bỏ cô, trên bàn Hạ Đằng chồng cả đống bài tập, không ai thu.

Cô nhìn chằm chằm chồng sách ấy, rất lâu sau, cô thu chúng vào hộc bàn.

Môn cuối cùng là ngữ văn, cô nghe được tiếng loạt xoạt của nam sinh đằng trước đang giả vờ giả vịt tìm bài tập trong cặp, Hạ Đằng ép buộc bản thân không ngẩng đầu nhìn.

Mãi đến khi mặt bàn bị gõ “bộp bộp” hai tiếng, khuỷu tay Giang Vãn Nguyệt ôm một chồng bài tập, mặt không mang biểu cảm gì nhìn cô.

“Không nộp à?”

Vị trí bên cạnh không có đại diện môn học nào hỏi thăm đột nhiên từ đâu ra một người, lòng Hạ Đằng có chút phức tạp.

Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy từ trong học bàn ra chồng sách bị bỏ mặc từ sáng tới giờ, lúc đang tìm bài tập ngữ văn, Giang Vãn Nguyệt lướt nhìn, “Sao không nộp những môn khác?”

“…”

“Giang Vãn Nguyệt, cậu đang khiêu khích ai thế, hôm qua tôi nói gì cậu không nghe thấy à? Tần Phàm ngồi vắt chân ở bàn cuối, mắt nghiêng về phía các cô đằng này.

Giang Vãn Nguyệt lười đáp lời cậu, duỗi tay về phía Hạ Đằng: “Đưa đây đi.”

Hạ Đằng đưa bài tập ngữ văn cho cô ấy, tay cô ấy vẫn không rút về, “Những môn khác cũng đưa cho tôi.”

Tần Phàm ngồi sau cười lạnh: “Cậu đừng mua việc vào người.”

Giang Vãn Nguyệt lạnh nhạt ném cho cậu một cái liếc mắt, “Cậu rảnh quá à?”

“Cậu nói lại thử xem?”

“Có bệnh.”

Cô trừng mắt nhìn cậu, ôm bài tập quay đầu đi, đuôi ngựa cao cao lắc qua lắc lại sau người.

“Mẹ kiếp.” Tần Phàm tức giận đá ghế của Giang Trừng Dương, “Em gái mày tính tình thối thế.”

Vẻ mặt lo lắng của Giang Trừng Dương thu về từ chỗ Hạ Đằng, nhìn Tần Phàm, lại nhìn bàn cuối không ai ngồi, muốn nói lại thôi.

*

Những ngày của Hạ Đằng trở nên không mấy dễ chịu.

Sự ảnh hưởng của Kỳ Chính hoàn toàn khác Triệu Ý Hàm, không ai sợ người sau, nhưng không ai không sợ người trước.

Câu “Đừng xem vào việc của người khác” của Tần Phàm cũng không phải chỉ nói cho Giang Trừng Dương nghe, người nghe có tính toán, không muốn lo chuyện đâu đâu, chuyện của Hạ Đằng.

Giang Trừng Dương bị đám Tần Phàm kè kè để ý, không cho phép lên tiếng thay cô, mà không có Giang Trừng Dương ở bên giục giã, Giang Vãn Nguyệt cũng lạnh nhạt không để tâm, ngoài làm xong chức trách công việc thu bài tập của mình, còn lại cô ấy trước nay đều không quan tâm đến ai.

Vốn dĩ cả lớp chỉ có hai người muốn nói chuyện với cô, bây giờ thì hay rồi, một người cũng không.

Lúc này đã không còn cái lệ “Tốt xấu không trêu chọc lẫn nhau”, ai có thể chọc ai không thể chọc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Triệu Ý Hàm đã sắp hả hê ngút trời, sự kiêu căng càng thêm tăng vọt.

Mọi người không biết bạn mới chọc phải Kỳ Chính như thế nào, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, mọi người lại nhanh chóng và đương nhiên tiếp nhận chuyện này. Hào quang của mỗi người là trời sinh, có người tầm thường, có người lóa mắt, họ đứng ở đó, không cần làm gì cũng có thể tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Trước khi Hạ Đằng đến, Kỳ Chính độc hưởng ánh mắt ấy, sau khi Hạ Đằng đến, dường như tất cả mọi người đều cho rằng, cô và Kỳ Chính có mối liên hệ chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng không ngờ rằng, dây dưa nhanh như vậy, ác liệt như vậy.

*

Kỳ Chính biến mất hai ngày mới trở về đi học.

Hạ Đằng vào lớp liền thấy mấy nam sinh vây quanh chỗ của cậu, còn có vài người ở lớp khác, đặc biệt nhất là Tần Phàm, chợt bỏ vẻ mặt không đứng đắn mọi ngày, biểu cảm nghiêm túc, không biết đang nói gì.

Càng đến gần, tiếng nói càng rõ ràng.

Nam sinh A: “Thế nên thằng Trần Bân kia giúp thằng ngu ngấm ngầm giở trò? Dẫn theo tám đứa, còn mang vũ khí?”

Nam sinh B: “Mẹ kiếp, đúng là đám sợ chết, mồm thì nói đấu tay đôi, kết quả sợ chết khiếp, chỉ mình A Chính đi mà dám dẫn tám thằng tới giáp mặt, sợ thành đồ chó chết gì không biết, tính đéo gì là đấu tay đôi?”

Một nam sinh khác mở miệng: “Thật sự đánh tay đôi với Kỳ Chính? Chúng nó có dám không? Không thấy một mình Kỳ Chính cũng đủ khiến bọn nó đổ gục đấy à?”

“Chúng nó không phải là đối thủ.”

Mấy nam sinh đều rất kích động, chỉ có Tần Phàm đen mặt, mọi ngày to mồm nhất mà hôm nay lại nghiêm túc nhất, cậu ta hỏi Kỳ Chính: “Đây là Trâu Vũ Kiệt chọc cậu?”

Giọng điệu của Kỳ Chính uể oải: “Ừ.”

Đám người lải nhải cả buổi, cậu chỉ phát ra một tiếng này, cứ như Kỳ Chính trong miệng họ không phải là cậu.

“Cậu đi giúp nó?”

Kỳ Chính không nói gì.

“Mẹ kiếp, cậu quan tâm nó làm đếch gì? Thằng Trâu Vũ Kiệt là loại người nào cậu không biết? Nó chính là loại thiếu đòn!”

“Chuyện này nó bị bất công.” Giọng Kỳ Chính nhàn nhạt, “Trần Bân có thể tẩn chết nó.”

Tần Phàm rất bực tức: “Mẹ kiếp cậu gánh cái chó gì, ai xảy ra chuyện cậu đều gánh, tôi xem cậu lớn mạng đến lúc nào.”

Không khí có chút căng thẳng, một nam sinh buông lời trêu đùa: “A Chính nghĩa khí, có cậu ấy ở đây, bọn kia coi như xong.”

“Nghĩa khí cái đầu mày!” Tần Phàm vỗ bàn “Ầm” một tiếng, chỉ vào nam sinh vừa nói chuyện nổi trận lôi đình, “Còn nói cái mẹ gì? Lần này chỉ vì thằng Trâu Vũ Kiệt mồm thối suốt ngày bám danh A Chính, người ta tìm tới cửa, bọn mày muốn cậu ấy thu dọn mớ hỗn độn cho bọn mày tới lúc nào?”

Nam sinh bị quát co rụt cổ lại: “Tao không…”

“Thật sự trâu bò như thế thì đi ra ngoài tự thổi tên mình á, ít lôi đầu Kỳ Chính ra đi, vừa ra chuyện đã biến thành rùa đen rụt đầu rồi!”

Tần Phàm thật sự nổi giận, xổ ra chính là một tràng.

Con người cậu là vậy, lúc cợt nhả thì trò gì cũng có thể chơi, khi tức mình lên mới là bản tính, ai cũng không nhận.

Người xung quanh hoặc nhiều hoặc ít vẫn sợ hãi, đều ngậm miệng lại, đội ngũ nghe lén trong lớp ai làm việc nấy, sợ lan đến bản thân mình.

Yên tĩnh trong chốc lát, tiếng nói của Hạ Đằng tìm được đường chen vào giữa kẽ hở.

“Có thể nhường một chút không?”

Cô đã đứng gần mười phút sau đám người này.

Mấy người đồng loạt quay đầu, toàn bộ tản ra giống như bông hoa nở tung cánh, tầm nhìn dần dần rõ ràng.

Kỳ Chính ngồi trên ghế, dựa vào tường, khẽ nâng cằm.

Cái nhìn đầu tiên cảm thấy là lạ, lại liếc nhìn cái nữa mới rõ ràng, hôm nay cậu mặc đồng phục, đã rộng rãi lại còn phanh rộng, cổ áo dựng lên mở ra, khóa áo lắc lư trước ngực.

Bị thương rất rõ ràng, mũi có một vết lõm, khóe miệng sứt da, máu kết vẩy, cằm cũng có một vết.

Nhưng nghe họ miêu tả, trong tình cảnh ấy mà chỉ bị thương như thế này, chứng tỏ bản lĩnh của Kỳ Chính không nhỏ.

Cô tưởng rằng ít nhất mặt mũi cậu cũng bầm dập.

Kỳ Chính khua tay hai cái, đám người tan.

Hạ Đằng đi tới buông cặp sách, ngồi vào chỗ, lấy sách cần dùng tiết đầu tiên ra, đặt cốc nước lên mặt bàn, sắp xếp xong tất cả, cô không tìm được việc gì khác để làm, suốt năm phút đồng hồ, Kỳ Chính vẫn giữ mãi tư thế ấy, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô.

Hạ Đằng hít một hơi, quay đầu hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”

Cậu nghe thấy, kéo kéo khóe miệng, trông như cười mà lại không giống cười, dù sao một câu cũng không nói, nằm sấp xuống ngủ.



Thế là có ý gì?

Hạ Đằng nghẹn một bụng tức giận quay lại.

*

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng Anh ôm một xấp bài thi vào lớp, xem trận thế này, phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu rên hết đợt này đến đợt khác.

Giáo viên tiếng Anh đeo vẻ mặt lạnh lùng, vung tay lên: “Đừng có kêu, thu hết sách lại cho tôi, tiết một tiết hai làm bài kiểm tra, bây giờ muốn đi WC thì đi nhanh lên.”

Cuộc sống của học sinh lớp 12 là kiểm kiểm tra tra vô cùng vô tận, khai giảng ngày thứ năm đã chính thức mở màn.

Hạ Đằng chọn lấy hai cái bút mực viết trơn trong túi bút, chờ phát đề.

Kỳ Chính ở đằng sau đá bàn Tần Phàm, “Mượn tạm cái bút.”

Tần Phàm: “Tôi cho cậu mượn bao lần rồi? Cậu cắp cặp đi học dùng để trang trí hả? Dùng đồ gì đó có thể chết sao?”

Kỳ Chính: “Cậu nhiều bút, cậu viết hết chắc?”

“F*ck. Kỳ Chính, tôi với cậu tuyệt giao.”

Nữ sinh xung quanh đều cười đến run rẩy bả vai, nữ sinh ngồi chếch phía trên Hạ Đằng vừa cười vừa quay lại, “Mượn của tớ đi.”

Nói rồi định ném bút trong tay tới, nữ sinh áng khoảng cách, nhử vài động tác ném bút, Hạ Đằng đang muốn tránh né thì sau ghế bị người đá một cái, “Cậu đỡ.”

Sống lưng Hạ Đằng cứng đờ.

Tại sao muốn tôi đỡ?

Tại sao chỉ là mượn cái bút thôi mà tất cả mọi người đều làm to chuyện như vậy?

Hạ Đằng không để ý nữ sinh kia, đặt bút mình đã chuẩn bị lên bàn cậu, sau đó giương mắt, hỏi cậu:

“Bây giờ có thể yên lặng không?”

Kỳ Chính bình tĩnh nhìn cô, mắt rất tối, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Hai ngày không gặp, cậu đều sắp quên những hành động khiến cậu phát cáu của cô.

Cô gái này luôn có bản lĩnh vào lúc cậu cảm thấy không có ý nghĩa lại bất thình lình chọc cậu một cái.

“Nữ sinh ngồi sát cửa sổ đằng kia, quay đầu lại, phát bài thi rồi, không được châu đầu ghé tai.”

Giáo viên tiếng Anh gõ gõ bục giảng cảnh cáo, Hạ Đằng thu hồi khuôn mặt mình trong đáy mắt cậu, điều chỉnh hô hấp, đọc đề.

Không ngoài dự kiến, đề thi không khó.

Hoàn cảnh và trình độ giáo dục không giống nhau, mới học lớp Ba cô đã bị Trần Phi Vãn nhét vào lớp dạy thêm tiếng Anh, như là trải qua ác mộng, nhưng hiệu quả thì thật sự có.

Ở trường trước đây thành tích của cô xem như không tồi, huống chi ở nơi này.

Hạ Đằng tập trung, cảm xúc rất tốt, thời gian liền trôi đi rất nhanh, nhưng đối với những người ngồi dãy cuối này, mỗi một giây trôi qua đều là giày vò.

Một tiết trôi qua rất nhanh, chuông tan học kêu reng, Kỳ Chính bị đánh thức hai giây, Tần Phàm lập tức đưa mắt ra hiệu với Kỳ Chính, hạ giọng nói: “Chép bài Hạ Đằng, tôi thấy cả tiết cậu ấy không dừng bút, chắc chắn cậu ấy biết làm.”

Kỳ Chính vẫn còn buồn ngủ, mặt mày đều nhăn cả vào, nghe Tần Phàm nói thì nhìn thoáng về phía trước theo bản năng.

Hạ Đằng cúi xuống bàn làm bài, tóc hất sang một bên, lộ ra cái cổ thon thả.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, trắng như đang phát sáng.

Kỳ Chính dần dần tỉnh táo.

Mặc cho Tần Phàm thúc giục thế nào, cậu vẫn cứ ngồi bất động. Mắt thấy thời gian nộp bài ngày càng gần, Tần Phàm đành phải bỏ qua bài của Hạ Đằng, chép đáp án chắp vá lung tung của mấy bàn xung quanh.

Tần Phàm nhanh chóng chép xong, cách thời gian nộp bài chỉ còn mười phút, cậu liếc nhìn Kỳ Chính, bài thi của người nọ phần lớn đều trống, cậu chỉ cầm bút viết tên họ viết lớp, dáng vẻ còn rất nghiêm túc.

Kiểm tra tiếng Anh, người này đang luyện chữ chắc?

“Có muốn không? Chỉ còn mười phút thôi, không chép thì không kịp đâu.” Tần Phàm dịch bài thi của mình về phía cậu, nhướng mày.

Kỳ Chính buông bút, vươn vai duỗi lưng.

“Không cần.”

Phần lớn học sinh trong lớp đều đã làm xong, tiếng líu ríu rỉ tai thầm thì vừa áp xuống lại rộ lên, giáo viên tiếng Anh không quản được, dứt khoát nói: “Được rồi, làm xong thì nộp bài là có thể đi ra ngoài nghỉ ngơi.”

Lời này vừa nói ra, không ít người nhảy khỏi chỗ nộp bài, nháo nhào lộn xộn quanh bục giảng, vây kín giáo viên tiếng Anh.

Kỳ Chính đứng lên đúng vào lúc này.

Hạ Đằng làm bài chậm, vẫn đang vùi đầu viết văn, Kỳ Chính đi ngang qua chỗ cô, giây tiếp theo, bài thi của cô bị cậu giật ra, Kỳ Chính ném bài thi của mình cho cô.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Cậu cướp bài thi của cô, ghé vào bàn thứ hai viết tên vào, sau đó nộp lên bục giảng, lại ra khỏi phòng học, trước sau không quá nửa phút, động tác liền mạch lưu loát, quang minh chính đại, hoàn toàn tự nhiên.

Hạ Đằng vẫn còn đang khiếp sợ, cố gắng ép bản thân phải di chuyển tròng mắt, sau đó cô thấy bài thi trống rỗng Kỳ Chính ném cho cô, dòng ghi họ tên viết hai chữ nắn nót, Hạ Đằng.

Suốt hai tiết, cậu chỉ viết hai chữ đó lên bài thi.

Lời tác giả: Kỳ Chính không phải người tốt theo luân lý đạo đức, cậu lấy chuẩn tắc của riêng mình, thậm chí có thể nói không có giáo dưỡng. Tính cách Hạ Đằng cũng không yếu đuối như vậy, từ lúc xuất hiện, cô trước sau đều ngồi ở trên cao.

Tôi thường không viết người thật sự tốt đẹp, huống chi trên thế giới vốn không có người nào phù hợp tất cả tiêu chuẩn đạo đức, nếu khiến một số bạn đọc cảm thấy không thoải mái, thì có thể chờ câu chuyện kết thúc rồi xem, đến lúc đó lại kết luận cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.