Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 50: Lôi kéo chèn ép




Phán đoán của Tần Kham rất chính xác.

Bọn thuộc hạ Ngày đầu tiên gặp mặt thì rất khách khí, nhưng chưa chắc mỗi ngày đều sẽ rất khách khí, đối với bách hộ mới thượng nhiệm mà nói, uy vọng của Đồ Tổng kỳ tựa hồ cao hơn thư sinh văn nhược Tần Kham này một chút.

Có lẽ không chỉ một chút.

Điểm mão Ngày hôm sau, mọi người đến đông đủ, Tần Kham sau khi đối chiếu danh sách, phân phó mọi người ai đi làm việc này thì hơn một trăm người trong viện không ngờ không muốn đi, cảnh tượng ầm ĩ, Vương ti lại quát mấy lần cũng không áp chế được.

Tần Kham mỉm cười, tính toán thời gian, cũng nên gây khó dễ vào hôm nay rồi.

Vẻ mặt ôn hoà nhìn Đồ Dương, Tần Kham biết việc này không thoát được can hệ tới hắn.

"Đồ Tổng kỳ, các huynh đệ có gì bất mãn, ngươi đại biểu mọi người nói với ta đi."

Biểu hiện của Đồ Tổng kỳ vẫn rất cung kính, khom người ôm quyền nói: "Tần đại nhân, thuộc hạ quản giáo, là lỗi của ta."

Đinh tổng kỳ ở bên cạnh do dự một lát rồi cũng khom người ôm quyền bồi tội.

"Nói nguyên do đi, đừng giấu làm gì." Tần Kham thản nhiên nói.

Đồ Tổng kỳ cúi đầu nói: "Các huynh đệ ba tháng không được phát lương, ai trong nhà cũng có miệng ăn, Cẩm Y vệ kể ra thì uy phong đấy, nhưng cũng không mua được cơm ăn."

Tần Kham quay đầu nhìn Vương ti lại, Vương ti lại vội vàng ghé vào tai hắn nói thầm.

Tần Kham giờ mới hiểu, thì ra tiền lương của Cẩm Y vệ tuy rằng mỗi tháng đều phát, nhưng dựa theo quy củ, Thiên hộ sở thành đông sẽ chỉ phát ba thành, còn lại do các bách hộ tự mình tới các thương gia thu, phí dụng này gọi hay là "Tiền bình an", nhưng kỳ thật cũng chẳng khác gì tiền bảo kê của xã hội đen đời sau, Đại Minh tuy nói là Hoằng Trị thịnh thế, nhưng quốc khố hiển nhiên vẫn rất thiếu thốn, tất nhiên sẽ không bỏ ra nhiều cho Hán Vệ, nhưng hơn mười vạn Cẩm Y vệ và Đông Hán phiên tử trong thiên hạ, mọi người dù sao cũng phải sống, vì thế "tiền bình an" này ứng vận mà sinh, cũng thành là một nguồn thu hợp pháp được ngầm thừa nhận trong triều đình Đại Minh, bao gồm cả thiên tử và các và văn.

Phạm vi Bách hộ sở quản hạt của Tần Kham là khu vực phồn hoa nhất Nam Kinh, kỹ quán chương đài đổ phường, cửa hàng, lẽ ra nên là đầy dầu mỡ, đáng tiếc sau lưng những cửa hàng này đều có thế lực của các công hầu huân quý, một Cẩm y bách hộ nho nhỏ dám đi thu của ai?

Vì thế liền tạo thành hiện trạng hiện giờ, giống như một đám ăn mày giữ núi vàng, trừ nhìn thèm thuồng chảy nước miếng ra thì không ai dám động tới một ngón tay.

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Là việc này à!"

Đồ Tổng kỳ có chút ngạc nhiên, nghe ngữ khí của Tần bách hộ, giống như chuyện này căn bản không tính là gì?

"Bách hộ đại nhân chẳng lẽ cảm thấy chuyện này không đáng nhắc tới, các huynh đệ bụng đối làm việc cũng không sao cả?" Đồ Tổng kỳ nói chuyện bắt đầu không còn quá khách khí.

Nghe thấy lời nói kích động này, hơn một trăm người trong viện phẫn nộ, mặc dù không dám chửi rủa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Kham cũng có thêm mấy phần bất thiện.

Tần Kham thở dài: "Ý tứ của ta là, chuyện này muốn giải quyết thật sự rất dễ dàng."

" Giải quyết Như thế nào, mong bách hộ đại nhân dạy chúng ta." Đồ Tổng kỳ khí thế bức nhân.

"Đồ Tổng kỳ, do ngươi dẫn đội, dẫn các huynh đệ đi tuần phố, nhìn thấy những cửa hàng kỹ quán không vừa mắt thì cứ động thủ cướp, cướp được bao nhiêu thì đềulà của các ngươi, bên trên tra hỏi thì cứ nói là Tần bách hộ ta cho phép."

Đồ Tổng kỳ và hơn một trăm huynh đệ mừng rỡ: "Lời này là thật ư?"

"là thật."

Đồ Tổng kỳ vung tay lên: "Các huynh đệ, đi, có những lời này của Tần bách hộ, chúng ta còn sợ gì nữa."

Một đám người vù một cái biến mất tiêu.

Vương ti lại sợ tới mức khuôn mặt già nua trắng bệch: "Tần. . . Tần đại nhân, thế, thế này không được đâu, sẽ gây ra họa lớn đấy."

Vừa mới dứt lời, Đồ Tổng kỳ dẫn theo hơn một trăm người vù một tiếng trở lại.

"Tần đại nhân, . . . Ngươi gạt ta." Ánh mắt nhìn Tần Kham của Đồ Tổng kỳ tràn ngập khiển trách và. . . Ủy khuất?

Tần Kham lúng túng nói: "Đều bị ngươi nhìn ra rồi."

"Chúng ta đi cướp, lát nữa về ngươi lại nói ngươi căn bản không biết, chịu tiếng xấu thay cho người khác chẳng phải là ta à?" Ánh mắt của Đồ Tổng kỳ rất sắc bén, chỉ là phản ứng hơi chậm.

Tần Kham cười rất trêu người: "Nói có lý, hay là, ta lập văn tự, trên giấy trắng mực đen viết Tần bách hộ ta ra lệnh cho các ngươi đánh cướp cửa hàng."

Đồ Tổng kỳ vui sướng gật đầu: "Như vậy rất tốt."

Bốp!

Văn nhược thư sinh Tần Kham đột nhiên trở mặt, không ngờ ở trước mặt thuộc hạ, hung hăng tát Đồ Dương một cái, hơn một trăm người trong viện lặng yên như tờ, ngây ngốc nhìn Tần Kham.

Đồ Tổng kỳ ôm mặt trái, trong mắt lộ hung quang.

Tần Kham lắc lắc cổ tay vì đau, lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, thì có thể trơ mắt nhìn thượng quan chịu tiếng xấu thay cho ngươi à? Thuộc hạ như ngươi ta còn dùng làm gì? Dùng để ở sau lưng đâm lén ta à?"

Đồ Tổng kỳ sắc mặt âm trầm, hơn năm mươi thủ hạ trực quản của hắn thì dần dần trở nên xôn xao, ai nấy đều cảm thấy khó chịu cho Đồ Tổng kỳ, địch ý đối với Tần Kham càng lúc càng sâu.

Tần Kham không để ý tới bọn họ, đi vào nội thất, ôm ra một bọc, rầm một cái ném xuống đất.

Chỉ chỉ Đinh tổng kỳ ở bên cạnh, Tần Kham nói: "Ngươi, tới đây lấy bạc, mỗi huynh đệ thủ hạ phát năm lượng, mỗi một bang nhàn hai lượng, trước tiên đối phó mấy ngày đã, chuyện tiền ta sẽ nghĩ biện pháp."

Đinh tổng kỳ nhìn Tần Kham với vẻ không dám, thủ hạ của hắn cũng mặt lộ vẻ vui mừng, hơn một trăm người, trong nháy mắt đã liền có một nửa tràn ngập hảo cảm đối với Tần Kham.

Đây vốn là một chuyện rất thực tế, lôi kéo cũng được, chèn ép cũng được, bạc mới là thứ thực tế, có đôi khi nó thậm chí có thể mua được sự trung thành, cho dù chỉ là trung thành tạm thời, đối với Tần Kham mà nói thế cũng đủ rồi.

Đinh tổng kỳ bên này vui rạo rực lĩnh bạc, hơn năm mươi huynh đệ thủ hạ của Đồ Tổng kỳ thì trầm mặc, vẻ mặt bọn họ rất phức tạp, có phẫn nộ, cũng có hâm mộ.

Uy vọng Cao tới đâu, giao tình sâu tới đâu, già trẻ trong nhà vẫn bụng đối, uy vọng và giao tình lúc này có thể mang lại lợi ích gì?

Tần Kham nhìn chằm chằm Đồ Tổng kỳ, cười lạnh nói: "Đồ Tổng kỳ thực sự raatsd cốt khí, còn không tới đây lấy bạc, ngươi tính dựa vào cốt khí để làm các huynh đệ no bụng à?"

Sắc mặt âm trầm của Đồ Tổng kỳ giờ lúc xanh lúc trắng, so với ăn tát còn khó coi hơn.

Các huynh đệ Phía sau thì ánh mắt như mũi nhọn, làm Đồ Tổng kỳ cả người lạnh như băng.

Cuối cùng, đầu gối Đồ Tổng kỳ mềm nhũn, quỳ một gối xuống cúi đầu nói: "Tần đại nhân, thuộc hạ biết tội."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Sau này mọi người ăn cơm chung nồi, đều là huynh đệ nhà mình, cái gì là huynh đệ? Đó chính là vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ địa điểm nào, bất kỳ trường hợp nào, các ngươi đều có thể không chút phòng bị quay lưng vào nhau, mới là huynh đệ! Năm ngón tay siết chặt mới thành nắm đấm, năm bè bảy mảng giống như các ngươi, sớm muộn gì cũng bị người ta bắt nạt tới chết!"

Đồ Tổng kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tần Kham, hiển nhiên vẫn còn có chút không phục.

"Tần đại nhân, tiểu công gia phủ Ngụy quốc công đánh bách hộ tiền nhiệm của chúng ta tới tàn phế, hắn nếu lại đến khi dễ chúng ta, ngươi dám ra mặt cho các huynh đệ không?"

Tần Kham trừng mắt, sát khí lộ ra: "Hắn nếu dám tới, ta liền dám đánh!"

Những lời này Tần Kham nói mà không hề lo lắng, quyền quý khác thì hắn không dám chọc thật, nhưng Từ Bằng Cử thì...

"Tốt, thuộc hạ nhớ kỹ những lời này." Đồ Tổng kỳ không nói thêm lời nào, lại cung kính dập đầu với Tần Kham.

Tần Kham minh bạch ý tứ của hắn, nếu tương lai hắn không thể ra mặt cho các huynh đệ, cái dập đầu này hắn sẽ đòi về gấp bội, khi đó uy vọng của Tần Kham ở Bách hộ sở xem như mất sạch.

Tần Kham thở phào nhẹ nhõm, cục diện rối rắm trước mắt, cuối cùng cũng tạm thời giải quyết được, đảo mắt nhìn, cái túi bạc đã hoàn toàn trống rỗng, nằm bẹp trên đất, không biết vì sao, hốc mắt Tần Kham bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt nhỏ xuống.

Vừa lau nước mắt, Tần Kham vừa nghẹn ngào nói: "Các huynh đệ, cầm bạc về nhà mua gạo và thức ăn cho già trẻ trong nhà đi. Nhất định phải tiết kiệm, tiêu từ từ thôi."

Nước mắt Chết tiệt, sao mà lau mãi không hết.

Phất phất tay, Tần Kham xoay người không nói gì trở về nội thất.

Đinh tổng kỳ mờ mịt: "Tần đại nhân đang yên đang lành sao lại khóc?"

Vương ti lại nhìn bóng lưng của Tần Kham, tràn ngập thổn thức và cảm khái: "Nam nhi có khóc vẫn là anh hùng, đại nhân đây là rơi lệ vì cảnh ngộ quẫn bách lận đận của các huynh đệ."

Đinh tổng kỳ ngây ra, hốc mắt của hán tử cao năm thước không ngờ cũng đỏ lên, bùm một tiếng quỳ xuống đất, bái Tần Kham trong nội thất, lớn tiếng nói: "Đại nhân nhân ái, các huynh đệ có phúc, Đinh Thuận ta xin thề ở đây, nguyện quên mình phục vụ vì Tần đại nhân."

Bùm bùm!

Trong viện vang lên những tiếng quỳ gối.

Sau khi Mọi người tản đi, trong nội thất mới truyền đến tiếng cạo tường thống khổ của Tần Kham.

"Bạc... nhuốm mồ hôi và máu của ta...! Con mẹ nó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.