Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

Chương 55: Đã học rồi, đọc một ít tài liệu




Chiếc Buick thương mại đã cũ, bên trong xe có mùi không quá khó chịu nhưng cũng không thể nói là dễ chịu. Sau khi lên xe, Thương Minh Bảo mở nắp bình giữ nhiệt, hương thơm của hoa nhài lan tỏa trong làn hơi nước ấm.

Người hướng dẫn tự giới thiệu mình là Trác Tây, người Tạng, khoảng hơn ba mươi tuổi, đã có hai người con. Địa điểm khảo sát lần này nằm sâu trong vườn quốc gia, làng của Trác Tây cũng nằm ẩn mình trong khu rừng nguyên sinh rộng 1.400 km² này.

Mùa đẹp nhất ở đây là xuân và thu, vào tháng 5 và 6, hoa dại nở rực khắp núi đồi, còn vào tháng 9 và 10, rừng cây đổi màu, tạo nên cảnh sắc hùng vĩ. Hiện tại, chỉ có những cành cây phủ sương giá, trời cũng âm u và thường có tuyết rơi.

Trác Tây không biết nữ sinh này đã từng nhìn ngắm những phong cảnh đẹp nhất thế giới, từ gương chiếu hậu, anh ta thấy cô đang quay video rồi tự hào giới thiệu: "Vào tháng 5, tháng 6, khắp núi đều nở rộ hoa đỗ quyên, màu tím rất đẹp!"

Khi cần dùng đến chữ nghĩa thì anh ta lại thấy mình thiếu vốn từ, chỉ biết mô tả cảnh tượng rực rỡ ấy bằng câu đơn giản: "Màu tím đó!"

Thương Minh Bảo cất điện thoại, mắt sáng rực hỏi: "Thật sao?"

Nghe vậy, Hướng Phỉ Nhiên khẽ mỉm cười.

Trác Tây được khích lệ bởi phản ứng của cô, liền trả lời dứt khoát: "Thật!"

Lại được động viên, anh ta quay sang nói chuyện với Hướng Phỉ Nhiên: "Thầy Hướng, tôi nói đúng không?"

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu: "Ở đây chủ yếu là đỗ quyên mộc mạc, từ tháng 5 đến tháng 6, chúng nở hoa màu tím xanh hoặc tím nhạt, với những cụm hoa hình tán mọc ở đầu cành, khi nở thành từng đám thì rất đẹp."

Thương Minh Bảo chắp hai tay vào nhau, nghiêng vai, mím môi nhìn anh: "Thầy, nói thêm đi."

"......"

Phiền phức.

Vì Thương Minh Bảo, Hướng Phỉ Nhiên bị ép phải nói chuyện suốt đoạn đường, còn nhiều hơn lần trước khi làm cố vấn cho một bộ phim tài liệu.

Lúc đó trời đã về chiều, màn đêm đã buông xuống nên không tiện vào rừng, Trác Tây đưa họ đến một khách sạn nghỉ dưỡng trên đường và hẹn sẽ đến đón họ vào lúc 6 giờ 30 sáng hôm sau.

Thương Minh Bảo cảm thấy thái dương có chút căng thẳng và nhói đau, nhưng cô không nói với Hướng Phỉ Nhiên, nghĩ đó là do vấn đề sinh lý, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏi.

Dù họ thường xuyên qua đêm cùng nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ thuê phòng khách sạn. Khi làm thủ tục nhận phòng, Thương Minh Bảo hơi bối rối, khi Hướng Phỉ Nhiên nắm tay cô, cô nhẹ nhàng che miệng và nói nhỏ: "Thầy Hướng, sao thầy lại ở chung phòng với học sinh của mình?"

Người khuân hành lý bên cạnh: "......"

Ồ?

Hướng Phỉ Nhiên siết nhẹ đầu ngón tay của cô, khuôn mặt bình thản không chút biểu cảm: "Vì đạo đức nghề nghiệp của tôi suy đồi."

Người khuân hành lý: "......"

Ồ?

Thương Minh Bảo bắt đầu vùng vẫy, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Thả em ra..."

Người khuân hành lý: "......"

Ồ?

Hướng Phỉ Nhiên nhướng nhẹ mày: "Sao? Hối hận rồi à? Một khi đã rút cung thì không quay đầu lại, anh sẽ không để em đi."

Người khuân hành lý: "......"

Đủ rồi!

Cái thang máy chết tiệt cuối cùng cũng đến, Thương Minh Bảo mặt đỏ tía tai nhận lấy vali từ tay người khuân hành lý, cúi mặt, vội vã nói: "Để tôi tự làm, cảm ơn cảm ơn."

Cửa thang máy đóng lại, Thương Minh Bảo xấu hổ và kinh ngạc: "Làm sao anh nghĩ ra được những lời thoại đó vậy?!"

Và lại còn nói rất thản nhiên!

Hướng Phỉ Nhiên nghiêm túc suy nghĩ về nguồn gốc: "Độc thoại của Phương Tùy Ninh."

Cô gái đó đã thuê một nhà hát nhỏ để diễn vở kịch mới tự biên tự diễn của mình, trong khán giả chỉ có Hướng Phỉ Nhiên ngồi xem — vì bị cô ấy dùng tình cảm và đạo đức để ép buộc. Vì nội dung và lời thoại quá tàn nhẫn nên trong những trải nghiệm văn nghệ hạn chế của Hướng Phỉ Nhiên, nó để lại một ấn tượng sâu đậm.

Hướng Phỉ Nhiên là nạn nhân duy nhất của vở kịch này, vì sau khi thuê nhà hát vài ngày, Phương Tùy Ninh đã cạn tiền và phải dựa vào anh để ăn uống. Để đảm bảo môi trường học tập trong sạch, Hướng Phỉ Nhiên buộc phải trả cho cô ấy 2.000 đô la để cô ấy rời đi. Phương Tùy Ninh vừa cầm tiền vừa khóc nức nở, cô lên án mười tội lỗi trong gu thẩm mỹ của người New York và quyết tâm chuyển đến Pháp.

Thương Minh Bảo lắng nghe trong im lặng, vừa cười vừa nghĩ tuy Tùy Ninh chỉ hơn cô một tuổi, nhưng đã tìm được con đường mà mình muốn phấn đấu và hành động vì điều đó. Hướng Phỉ Nhiên cũng vậy. Thương Lục cũng vậy. Thương Minh Trác cũng vậy.

Cuộc sống của cô đầy rẫy những người kiên định và có mục tiêu rõ ràng, còn cô vẫn chưa biết điều mình muốn làm là gì. Có phải chỉ đơn giản là hoàn thành việc học, yêu đương, tiêu tiền và kết hôn không? Cuộc sống của cô dĩ nhiên có nhiều niềm vui, sự mới mẻ và thỏa mãn, nhưng, chỉ vậy thôi sao?

Chỉ vậy thôi sao?

Tại một khách sạn xa lạ ở thị trấn biên giới, suy nghĩ này như một tia sét lạnh lẽo lướt qua bầu trời mờ mịt trong lòng Thương Minh Bảo.

"Anh Phỉ Nhiên." Vào phòng, cô gọi Hướng Phỉ Nhiên.

"Sao vậy?"

"Có phải ngay từ đầu anh đã muốn nghiên cứu thực vật, nghiên cứu họ Long đởm không?" Cô hỏi như thể vô tình.

"Không."

"Không sao?" Thương Minh Bảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Hướng Phỉ Nhiên đặt ba lô xuống, cười nhẹ: "Ban đầu anh chọn hướng nghiên cứu sinh học phân tử, sau đó do duyên số mà bắt đầu nghiên cứu phân loại và tiến hóa thực vật."

"Đó là sự từ bỏ à? Vì cảm thấy hướng ban đầu quá khó?"

Hướng Phỉ Nhiên cười khẽ, như thể tự giễu, như thể châm biếm, nhưng cuối cùng lại như thể giải thoát.

Anh nhẹ nhàng thừa nhận với ánh mắt dịu dàng: "Cũng có thể nói vậy."

Quá khó. Thoát khỏi năng lượng và sự kiểm soát của Hướng Vi Sơn trên con đường ban đầu, quá khó. Thời đại của ông ấy đến sớm hơn anh hai mươi năm, sự "che chở" của ông ấy bao phủ cả bầu trời.

Những ngày tới điều kiện lưu trú sẽ rất khó khăn, tối nay là đêm cuối cùng được ngủ trên chiếc giường lớn trong khách sạn năm sao, Hướng Phỉ Nhiên bắt cô phải tắt đèn đi ngủ trước 10 giờ.

Thương Minh Bảo định tắm nước nóng nhưng do lượng máu chảy nhiều nên cô đành bỏ qua. Sau khi tắm nước nóng lâu, cảm giác đau ở sau đầu có vẻ giảm bớt, cô đặt tampon và thêm một miếng băng vệ sinh để phòng hờ.

Sau khi tắt đèn, ánh sáng duy nhất còn lại trong phòng là từ chiếc đèn bàn gần bàn làm việc bên cửa sổ. Sau khi tắm, Hướng Phỉ Nhiên mặc áo thun và quần thể thao, lại ngồi vào bàn, tiếp tục viết về hệ thống phân loại và chỉnh sửa của họ Long đởm.

Dưới ánh đèn vàng mờ, đường nét bên khuôn mặt anh đeo kính cận nhẹ trông rất sâu, tóc mái rơi xuống che đi đôi chân mày.

Anh quá tập trung mà không để tâm đến gì khác, trong khi Thương Minh Bảo ngắm nhìn anh, anh dường như quên mất sự hiện diện của cô.

Một lát sau, âm thanh gõ phím dừng lại, Hướng Phỉ Nhiên cảm thấy có một cơ thể mềm mại và ấm áp đang len lỏi vào lòng anh. Tay anh rời khỏi bàn phím rồi chuyển sang ôm lấy eo và hông của Thương Minh Bảo.

Người gây tội làm gián đoạn công việc của anh, anh nhìn cô một lú, rồi lấy nút tai cách âm ra khỏi tai cô, bình tĩnh hỏi: "Em muốn gì?"

Trong đêm khuya tĩnh mịch, Thương Minh Bảo bị anh hỏi đến mức run rẩy trong lòng.

Hướng Phỉ Nhiên nhẹ nhàng chạm vào bên tai không đeo nút tai của cô: "Em không thể."

Nói là vậy, nhưng ánh mắt anh lại rất sâu, chỉ cần bị anh nhìn thôi, Thương Minh Bảo đã bắt đầu lo lắng.

Cô vòng tay qua cổ anh, nói nhỏ: "Chỉ muốn anh đi ngủ sớm thôi..."

Câu nói yếu ớt của cô chưa kịp kết thúc, Hướng Phỉ Nhiên đã giữ lấy eo cô, giọng anh trầm ấm khi khoảng cách giữa họ gần sát: "Giúp anh tháo kính ra."

Thương Minh Bảo nhẹ nhàng cầm lấy gọng kính của anh, tháo chúng xuống khỏi sống mũi cao của anh. Chưa kịp đặt ổn trên bàn, cô đã bị Hướng Phỉ Nhiên ôm lấy và hôn. Tay anh trượt xuống từ làn da trơn mịn của cô dưới chiếc váy ngủ rồi đột ngột ôm chặt, bế cô lên ngang người.

"Tự tắt đèn đi." Anh dừng lại một chút rồi ra lệnh.

Thương Minh Bảo mò mẫm tắt công tắc, rồi trở lại với nụ hôn đầy đam mê của anh, đầu óc mơ hồ khi bị đặt lên giường.

Cô không thể, nhưng sinh lý lại rất kỳ lạ, khiến cô rất muốn được anh ôm và ở gần. Hướng Phỉ Nhiên ôm cô thật chặt trong lòng, một tay đặt trên cằm cô, buộc cô phải ngẩng cao đầu, uốn cong người.

Một bên tai của Thương Minh Bảo vẫn đeo nút tai nhưng bên kia thì không, khiến những âm thanh khó chịu, đỏ mặt trở nên vừa rõ ràng, vừa mơ hồ, như bị chìm trong nước.

Cô không chỉ tự làm khó mình mà còn khiến Hướng Phỉ Nhiên chịu khổ, khi tay cô chạm vào yết hầu và cơ bụng săn chắc của anh và muốn tiếp tục trượt xuống thì bị anh giữ lại một cách hơi thô bạo.

"Không được." Hơi thở của anh đã nặng nề, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, lạnh lùng thể hiện sự kiềm chế.

Thương Minh Bảo thực sự rút tay lại rồi ghé môi nóng hổi vào tai Hướng Phỉ Nhiên: "Tại sao không được, Giáo sư Hướng, thầy Hướng?"

Hơi thở của Hướng Phỉ Nhiên rõ ràng dừng lại, sợi dây trong đầu anh "tách" một tiếng, bị hai tiếng thì thầm kéo dài của cô đứt lìa.

Thương Minh Bảo nghĩ mình đã thắng, mím môi tự mãn, muốn nằm lại thì bị Hướng Phỉ Nhiên vòng tay từ sau vai qua — anh giam cô lại, nâng nửa thân trên của cô lên, vừa ra lệnh tay cô nắm chặt vừa cắn nhẹ lên cô.

Sợi dây trong đầu Thương Minh Bảo cũng đứt phựt. Cô không nghĩ còn có kiểu tư thế và cách chơi như thế này. Cô bị hành hạ đến không nhẹ, cơ thể nhạy cảm bị kích thích đến đỉnh cao nhưng không có lối thoát để giải tỏa.

Sáng hôm sau, cô thấy tay rất mỏi, khi ăn sáng, tay cầm đũa không ngừng run rẩy.

Đồ khốn, còn bảo cô bún qua cầu ở Vân Nam rất ngon nên muốn cô thử. Thử cái đầu!

Giận điên người, Thương Minh Bảo đập đũa xuống bàn: "Hướng Phỉ Nhiên!"

Hướng Phỉ Nhiên ngước mắt lên: "Sao thế?"

"Không phải anh..." Thương Minh Bảo khoanh tay trước ngực, dù trong nhà hàng buffet lớn chỉ có vài bàn khách nhưng cô vẫn hạ giọng, cau mày tức giận hỏi: "Anh thật sự đã học rồi sao?"

Hướng Phỉ Nhiên sặc một ngụm cà phê, sau khi ho vài tiếng, anh thản nhiên nói: "Đã học rồi, đọc một ít tài liệu."

"Cái gì?"

"Em muốn xem không?"

Thương Minh Bảo như cái ấm nước sôi, mỗi lỗ chân lông đều đang bốc hơi nóng: "Không muốn!"

Xe của Trác Tây đón họ đúng giờ.

Hôm nay có bốn tiếng lái xe, trước tiên là lên đường cao tốc, sau đó là đường tỉnh lộ, từ tỉnh lộ vào vườn quốc gia là đường đèo vô tận, mặt đường hẹp, một bên là vách núi, tốc độ xe không thể tăng, chỉ có thể lái cẩn thận với tốc độ 30km/h.

Trác Tây biết Hướng Phỉ Nhiên thích yên tĩnh nên không bật nhạc trong xe.

Mùa này là mùa vắng khách ở đây, trên cao tốc gần như không có xe, toát lên một vẻ lạnh lẽo và hiu quạnh. Trác Tây cầm lái, không nhịn được nhìn Hướng Phỉ Nhiên qua gương chiếu hậu.

Anh ta không đoán được tuổi của Hướng Phỉ Nhiên, vì khuôn mặt của anh thực sự trẻ, trẻ đến mức có thể gọi là thiếu niên, nhưng lần đó trong nhiệm vụ quay phim tài liệu hợp tác với cơ quan trong nước, mọi người đều gọi anh là "Tiến sĩ Hướng", chứng tỏ chắc chắn anh là Tiến sĩ.

Trác Tây chỉ học hết cấp hai, ở trường chỉ học một ít tiếng Trung và toán, thế giới của Tiến sĩ anh ta không hiểu được, chỉ cảm thấy có một sự kính nể bản năng. Với lòng ngưỡng mộ đối với những người có học thức cao, Trác Tây càng cảm thấy anh có khoảng cách, ít nói, không cười, cũng không hay giao tiếp.

Trác Tây thường tiếp đón khách hàng từ thành phố lớn, họ luôn kéo anh ta ra hỏi chuyện gia đình như có bao nhiêu con bò, mỗi ngày đi chăn bò vào lúc mấy giờ, có thực sự chỉ ăn Tsampa không? Người dân địa phương thường kết hôn ở tuổi nào, bao lâu thì rời núi một lần... Những câu hỏi kiểu này. Trác Tây luôn trả lời rất chi tiết, có những câu hỏi khó chịu, anh ta cũng chỉ cười cho qua. Nhưng Tiến sĩ Hướng chưa bao giờ hỏi, vậy nên Trác Tây coi việc phục vụ anh như một kỳ nghỉ tinh thần dài.

Tuy nhiên, lần này, Tiến sĩ Hướng rõ ràng khác hẳn. Anh trước đây lên xe là ngủ, nhưng hôm nay lại không nhắm mắt... đang xoa cổ tay cho sinh viên bên cạnh.

Ánh mắt của Trác Tây trong gương chiếu hậu rất rõ ràng, bị Hướng Phỉ Nhiên bắt gặp, anh ta cười ngượng: "Tiến sĩ Hướng, tình cảm thầy trò của hai người thật tốt."

"Cô ấy không phải học trò của tôi." Hướng Phỉ Nhiên cuối cùng cũng giải thích.

Gia đình Trác Tây thường làm hướng dẫn viên trong khu vực núi này, vườn quốc gia này là một trong những điểm đến quan trọng của viện thực vật học, nên hiểu lầm về tình cảm thầy trò không thể để lại, vì sau đó sẽ gây rắc rối.

Trác Tây bừng tỉnh, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: "Tôi biết mà! Cô ấy là bà xã của anh, đúng không?"

Tiếng phổ thông của Trác Tây mang theo giọng lơ lớ, hai từ "bà xã" được anh nói với vẻ nghiêm túc đến đáng yêu.

Thương Minh Bảo trong lòng nhảy lên, mắt mở to, môi hơi hé ra, như muốn phủ nhận nhưng lại chậm lại.

Thậm chí do dự.

"Cũng không phải." Một hơi thở sau, Hướng Phỉ Nhiên lại phủ nhận.

Làm Trác Tây thấy ngượng ngùng, anh ta liên tục nói xin lỗi.

"Bạn gái." Hướng Phỉ Nhiên sửa lại cách nói của anh ta và đặt mối quan hệ này vào đúng hướng: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tiếng phổ thông của anh ta không tốt, bạn gái và bà xã là hai thân phận khác nhau."

Trác Tây lần đầu tiên thấy anh tìm cách giải thích liền nhanh chóng hiểu ra: "Đúng đúng, ý tôi là vậy, tôi hiểu, bạn gái là chưa kết hôn, bà xã là đã kết hôn, lần này đúng rồi!" Abg ra cảm thấy tay mình thô ráp, căng thẳng, cứ xoa lòng bàn tay vào vô lăng, không biết tại sao bầu không khí lại căng thẳng như vậy.

Thương Minh Bảo phá vỡ sự im lặng này, nhẹ nhàng nói: "Tôi trông có già thế không? Tôi vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp trong đất liền đâu."

Trác Tây cười lớn.

Hướng Phỉ Nhiên nhắm mắt lại, như muốn nghỉ ngơi, lông mày nhíu lại, nhưng miệng lại ra lệnh: "Bật chút nhạc đi, đừng im lặng thế."

CD của Trác Tây toàn là những bài hát mà người dân thảo nguyên yêu thích, vui tươi và bao la. Trong giai điệu trầm lắng mà tràn đầy hứng khởi này, Thương Minh Bảo không còn ngắm cảnh nữa mà ngồi yên lặng chơi điện thoại.

Sau hai bài hát, tay cô bị Hướng Phỉ Nhiên nắm lấy. Hướng Phỉ Nhiên không nói gì mà chỉ nắm tay cô rồi dần dần siết chặt hơn.

Thương Minh Bảo phồng má một bên rồi lại phồng bên còn lại, phồng tới phồng lui, sau đó hít một hơi thật sâu không để ai nhận ra, dựa vào bên cạnh anh và ngước cằm lên.

Cô muốn hỏi, có thể không cần nghiêm khắc như vậy không, chỉ cần mình hiểu rõ là đủ rồi chứ?

Nhưng khi lời thốt ra, cô lại ngoan ngoãn và mềm mại hỏi: "Bạn trai à, vậy bây giờ em có cần tự mình mang lều nữa không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.