Miêu Hành Bá Đạo

Chương 26: Hà Trung Toàn, tôi nhìn lầm anh rồi




Móng vuốt của Mao Thư Trần dừng trên mặt Hà Trung Toàn giống như bị bỏng nhanh chóng thu trở về, theo bản năng hắn lại nghĩ muốn thật nhanh chạy xa khỏi Hà Trung Toàn, chỉ là hắn quên vị trí hiện tại của hai người, một chiếc ghế lái trong thùng xe nhỏ hẹp, hắn cứ như vậy ngẩng đầu lên ‘đông’ một tiếng đầu đánh vào mui xe.

“Ai u!” Mao Thư Trần đau đến mức cúi đầu thật nhanh, cứ như vậy làm cho người ngoài nhìn lại nghĩ là người vợ thẹn thùng rúc đầu vào lòng người chồng.

Nhưng mà Hà Trung Toàn sau đó cũng không có tinh lực để cảm thán Mao Thư Trần ‘yêu thương nhung nhớ’, hắn nghẹn họng trân trối nhìn biên tập Mạnh ca, miệng lắp bắp: “Mạnh ca, sao anh lại ở đây?… A không, tôi vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy anh ở gần cửa nhà tôi mới lái xe vào mà.”

Mạnh ca cười mỉm đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ – Mạnh ca thân là biên tập, mỗi lần đến giục bản thảo đều mặc trang phục đứng đắn, cho dù là xã giao bình thường cũng đều là áo sơ mi cà vạt không rời thân – hắn cười đến dịu dàng nhưng tươi cười như thế này ở trong mắt Hà Trung Toàn lại làm cho hắn kìm lòng không đậu rùng mình một cái: “Tác gia, tôi làm biên tập viên của ngài cũng lâu như vậy rồi nếu không có một vài thủ đoạn giục bản thảo, tôi làm sao có thể tiếp tục công tác?” Hắn ngừng một chút, nhìn về phía Mao Thư Trần với ánh mắt tràn ngập áy náy: “Mao tiên sinh, tôi thật sự phi thường có lỗi khi quấy rầy hai vị thân thiết nhưng cuối kỳ các tác giả khác của Tri Âm đều đã giao bản thảo, chỉ có mỗi tác gia Tâm Trung Khả Nhân còn…”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Mao Thư Trần bị hắn nhìn cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng từ trong lòng Hà Trung Toàn rướn lên: “Mạnh ca đừng nói nữa, cái gì cũng không cần nói, tôi giao chó ngốc này cho anh, anh cứ tự nhiên, tự nhiên.” Mao Thư Trần thật sự không thể tiếp nhận ánh mắt đầy thâm ý này của Mạnh Ca, rõ ràng y căn bản không có ý tứ đó nhưng Mạnh Ca lại cố tình hiểu lầm, khiến cho y dù có tốn hết nước bọt cũng nói không rõ.

“…Nhưng mà tôi không muốn viết.” Hà Trung Toàn cúi đầu, chậm rãi nói. Hắn hôm nay sở dĩ đem Mao Thư Trần trốn đến nhà trưởng khoa Vương chính là bởi vì hắn không muốn viết tiếp bộ ‘ở chung’, hắn đã sớm không thể đơn thuần dùng Mao Thư Trần làm ‘tư liệu sống’, ‘linh cảm’, hắn lại càng không muốn viết những việc xảy ra khi hắn cùng Mao Thư Trần ở chung cho người khác xem.

Nhưng độc giả lại hy vọng rất lớn vào hắn, biên tập lại thúc giục, hắn ngại phải nói thẳng ‘không viết’ mới nghĩ ra cách có thể kéo dài một ngày thì hay một ngày.

Mao Thư Trần sau đó đã sớm xuống khỏi người hắn, đứng ở bên ngoài xe, Mạnh Ca cũng nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn hắn. Chỉ có một mình hắn còn cúi đầu ngồi trong xe nhìn tay mình.

Những lời này của hắn vừa nói ra, không khí trong phút chốc liền lạnh xuống. Cúi đầu nhưng Hà Trung Toàn rõ ràng cảm giác được độ ấm bốn phía nháy mắt giảm xuống không ít, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mạnh Ca.

“Tác gia, vừa rồi cậu nói cái gì?” Giọng nói Mạnh Ca nhẹ nhàng: “Đương nhiên trước khi cậu mở miệng, tôi nghĩ tôi có chức trách nhắc nhở cậu, cậu có nhớ bộ truyện lần trước của cậu bị ngưng giữa chừng, ban biên tập nhận được nhiều huyết thư cùng nguyền rủa? Còn có bộ truyện lần này cũng tình trạng như thế, quà của độc giả có thể chất đầy mấy gian phòng đây?”

“Nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự không thể…” Không thể lại viết tiếp. Hà Trung Toàn hiện tại suy nghĩ cẩn thận, viết văn và vân vân đều là trống rỗng, dù sao mọi người cũng chỉ biết tới ‘Tâm Trung Khả Nhân’ mà không biết ‘Hà Trung Toàn’, trong mắt đọc giả thì Tâm Trung Khả Nhân là một tác giả nữ, mà Mao Thư Trần trong mắt Hà Trung Toàn mới là thật. Tuy rằng tự tay chặt đứt một tác phảm mà mình phi thường xem trọng rất đáng tiếc, nhưng nếu làm cho vợ chạy mất, vậy còn hơn cả đáng tiếc a!

Nhưng mà thật không thể ngờ, lần này chưa chờ Mạnh Ca mở miệng, Mao Thư Trần ở bên cạnh đột nhiên hừ nói: “Hà Trung Toàn, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi!”

“Hả?” Thế này là thế nào? Hà Trung Toàn xoa xoa mắt nhìn về phía Mao Thư Trần đang khoanh tay đứng bên ngoài xe, không rõ những lời này của Mao Thư Trần là vì sao.

Mao Thư Trần hai mắt sáng quắc nhìn hắn: “Chó ngốc kia, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy anh rất mạnh mẽ luôn mặt dày mày dạn quấn quýt lấy tôi nhưng tôi vẫn luôn tôn trọng những sáng tác của anh. Tôi từng xem qua tiểu thuyết anh viết, có thể nhìn ra người viết tiểu thuyết rất có tình cảm, cho nên tôi vẫn cho rằng lúc anh sáng tác cùng với thường ngày hoàn toàn khác, là rất rất có trách nhiệm. Nhưng anh hiện tại đang làm cái gì?” Y cau mày, có chút phát bực: “Tôi không biết anh vì cái gì không viết tiếp bộ tiểu thuyết này nhưng tôi biết Tiểu Lưu rất thích, cho dù mới vừa trải qua phẫu thuật ‘cái kia’ vẫn bất chấp thân thể mỏi mệt để đọc tiểu thuyết của anh – đọc giả giống Tiểu Lưu nhiều vô số, anh sao có thể tùy tiện một câu ‘không viết’ liền không viết? Như vậy không phải anh đã làm những đọc giả kiên trì đọc tiểu thuyết của anh thất vọng sao? Sao anh có thể nhẫn tâm đến như vậy?!”

Mao Thư Trần tuy rằng không có đọc ‘ở chung’ của Hà Trung Toàn – nếu y xem qua tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế này – nhưng mà y có nghe Tiểu Lưu cùng những y tá trẻ lúc nhàm chán thường thảo luận về bộ tiểu thuyết này, có thể nhìn ra bọn họ rất yêu thích. Người yêu mến Tâm Trung Khả Nhân nhiều lắm, mỗi người đều ký thác kỳ vọng cao đối với bộ tiểu thuyết này. Mao Thư Trần tuy rằng cảm thấy cuộc sống của Hà Trung Toàn lôi thôi lếch thếch nhưng y cho rằng lúc Hà Trung Toàn sáng tác văn nhất định phi thường có trách nhiệm, bằng không cũng không có nhiều đọc giả như vậy. Người đàn ông lúc chăm chú làm việc là anh tuấn nhất, Mao Thư Trần tuy rằng chưa từng thấy bộ dáng Hà Trung Toàn lúc hoàn thành bản thảo nhưng y cũng từng nhìn qua cửa thư phòng ảo tưởng cảnh tượng Hà Trung Toàn đang thật sự viết sách.

Nhưng hiện tại Hà Trung Toàn cư nhiên nghĩ bỏ không viết, Mao Thư Trần cảm thấy mình thật sự nhìn lầm con chó ngốc này: hắn làm sao giống một tác gia thành thục, hoàn toàn chính là một đứa nhỏ cáu kỉnh! Viết tiểu thuyết là công việc của Hà Trung Toàn, nếu một người đối với công việc của mình cũng không thể gánh vác tốt, mà lại trốn tránh, buông bỏ, như vậy những người khác làm sao có thể tin tưởng hắn có thể có trách nhiệm với những việc khác (ví dụ như cảm tình cùng cuộc sống).

Một nguyên nhân quan trọng khiến Mao Thư Trần thái độ thất thường nói ra một chuỗi những lời như vậy đó là y đã bắt đầu có chút thích Hà Trung Toàn, mà đối với người sắp trở thành vợ mình, Mao Thư Trần dĩ nhiên có kỳ vọng cao, kỳ vọng hắn có thể là một nam nhân có trách nhiệm – đương nhiên, chuyện này Mao Thư Trần còn chưa tự ý thức được.

Nghe lời nói của Mao Thư Trần, Hà Trung Toàn quẫn bách tột đỉnh: “Thư Trần, anh không biết đâu, tôi không viết là có nguyên nhân…” Hắn sốt ruột muốn giải thích nhưng nhất thời không dám thừa nhân bản thân mình đem Mao Thư Trần trở thành nhân vật chính trong truyện. Bởi vì hắn biết, nếu hiện tại nói ra, tuyệt đối sẽ bị Mao Thư Trần đánh chết, bên cạnh còn có người nhìn, nếu hắn bị đánh như vậy, mặt mũi không biết để đâu!

“Nguyên nhân gì?” Mạnh biên tập ở bên cạnh lại dội xuống một chuỗi vấn đề: “Tác giả, cậu không có linh cảm? Không có ý tưởng? Đại cương không viết tốt? Hay là tiền nhuận bút hiện tại vẫn còn thấp? Hay là hy vọng chúng tôi liên hệ chế tác thành phim?”

Đối với mấy vấn đề này, Hà Trung Toàn dĩ nhiên chỉ có thể lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu: hắn hiện tại linh cảm nhiều kinh khủng, mỗi một cảnh tượng cùng Mao Thư Trần ở chung đều có thể viết ra thành kỷ niệm hết sức trân quý; iền nhuận bút của hắn nói ra có thể làm cho những tác giả nhỏ đỏ mắt cào tường, có nuôi thêm mấy Mao Thư Trần nữa cũng dư sức; còn chế tác thành phim?… Cho xin đi, hiện tại hắn còn không dám viết, làm sao có thể chế tác thành phim làm cho Mao Thư Trần tức giận?

Mao Thư Trần nhíu mi: “Nếu những điều đó cũng không phải, anh nói đi, vì cái gì lại không muốn viết?”

Trong chốc lát Hà Trung Toàn nhìn biên tập Mạnh, trong chốc lát lại nhìn Mao Thư Trần, ước gì Mao Thư Trần nhanh nhanh rời đi để cho hắn nói với biên tập lý do mình không viết là vì không muốn đắc tội với vợ tương lai.

Đáng tiếc lời kế tiếp của Mao Thư Trần lại đâm trúng chỗ hiểm của Hà Trung Toàn: “Chó ngốc, nếu ngay cả công việc của bản thân anh cũng muốn trốn tránh không làm, vậy anh không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Biên tập Mạnh Ca ở bên cạnh cũng nhìn hắn, trong ánh mắt rõ ràng viết: ngay cả đương sự cũng cho phép cậu tiếp tục sáng tác, tác gia, cậu liền theo đi!

Hà Trung Toàn thở dài một tiếng, buồn bực xuống xe, trong lòng lại hạ quyết tâm: trước cứ viết ra một chương đuổi hổ rình mồi Mạnh Ca, sau đó mới nhận tội với Mao Thư Trần. Mặc kệ Mao Thư Trần là cào hay cắn, chỉ cần đừng để người ngoài nhìn thấy, hắn sẽ để Mao Thư Trần tận hứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.