Mịch Tiên Kiếm Đạo

Chương 37: Gắp Lửa Bỏ Tay Người




Bên trong tổ chim, có hai cái trứng, to gần bằng cái đầu heo, màu trắng xen đỏ Lê Hạo lần đầu thấy trứng mà to như vậy, không khỏi tò mò cầm lên quan sát.

Bỗng nhiên hắn giật nảy mình, kinh ngạc:

" Mụ nội nó, cái này không phải là Bạch Huyết Điêu trứng chứ?"

"Nhị Cấp yêu thú, Bạch Huyết Điêu, từng xuất hiện ở Vân Thuỷ Trạch, không phải là nó ở đây làm tổ đẻ trứng a"?"

Bạch Huyết Điêu trong phi cầm yêu thú, thực lực vô cùng cao, vừa ra đời chính là Luyện Khí Kỳ, tu luyện mười năm, liền có thể đột phá trúc cơ, trăm năm đột phá Kim Đan Kỳ, nếu có cơ duyên trở thành hoá hình yêu thú, cũng không phải là việc gì khó.

Nó làm tổ đẻ trứng ở đây, chỉ sợ là nó đang đi tìm thức ăn, chắc cũng không đi quá xa, nếu nó phát hiện mình lấy nó trứng, tình huống liền hỏng bét!

Bất quá lỡ rồi, nếu mình không lấy, yêu thú rất giỏi đánh hơi, nó về tới tổ cũng sẽ đánh hơi tìm mình, lúc đó mình liền trờ thành con mồi của nó rồi.

" Mặc kệ lấy trứng rồi rời đi gấp là tốt nhất."

Lê Hạo nghĩ đến đây, biết bản thân đá trúng thiết bản, liền vội vàng thu lấy hai cái trứng.

Nhảy xuống đại thụ, dắt tay Hi Tuyết liền chạy như điên.

" Ca ca, làm gì mà chạy như gặp quỷ đồng dạng"

" Cái này còn hơn gặp quỷ, đó là tổ Bạch Huyết Điêu bên trong chính là trứng của nó, không chạy nhanh, đợi nó trở về liền thành thức ăn của nó a!"

Thấy Hi Tuyết chuẩn bị nói tiếp, Lê Hạo cắt ngang dồn hết tốc độ chạy như điên.

" Chạy nhanh đừng hỏi nữa, trước giữ được cái mạng rồi nói sau"

Chuyện đã đến nước này, chạy trối chết trước rồi tính sau, Lê Hạo cũng không biết Bạch Huyết Điêu đang ở chổ nào, mặc kệ ở chổ nào, hắn chỉ muốn từ trong tay nó trốn thoát cái mạng nhỏ là được.

Bây giờ chỉ có hai đường, thứ nhất là chạy khỏi Vân Thuỷ Trạch, tìm một chổ hiểm địa khác ở Huyền Quang Sơn Mạch, tiếp tục tìm kiếm linh dược, hai là chờ chết đi!

Chỉ có hai đường sinh và tử, đương nhiên phải chọn sinh rồi, bất quá trời tạo nghiệp có thể sống, tự tạo nghiệp không thể sống a, nghiệp quật tới nơi rồi!

Chỉ thấy từ xa lối vào Vân Thuỷ Trạch, một con phi cầm yêu thú lông vũ trắng đỏ xen lẫn, sải cánh khoảng hai trượng, thân hình to lớn, đang bay về hướng Lê Hạo

— QUẢNG CÁO —

" Mụ nội nó, về lúc nào không về, có cần trùng hợp vậy không?!"

Lê Hạo đang chạy bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm, nhìn về phương xa, thấy một con Bạch Huyết Điêu đang bay tới, không chút suy nghĩ liền quay đầu chạy ngược lại, hướng vào Vân Thuỷ Trạch bên trong sơn cốc chạy đi.

Mà Bạch Huyết Điêu đang ở trên cao nhìn xuống, thấy phía dưới Lê Hạo đang chạy như điên, liền nhận định hắn là con mồi, lập tức vỗ cánh đuổi theo.

Lê Hạo, lấy cực tốc phù, thần hành phù, dán lên người hắn cùng Hi Tuyết, thân hình nhẹ đi tốc độ tăng nhanh, hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền chạy như điên.

Bạch Huyết Điêu đi săn không như ý, chỉ có một con nhất cấp sơ kỳ yêu thú hắc ngạc, không đủ nó nhét kẽ răng, thấy Lê Hạo cảm nhận được trên người hắn khí huyết tràn đầy, tu sĩ khí huyết lúc nào cũng tràn đầy, nên không có chuyện bị bệnh, chỉ có thọ hết già chết mà thôi.

Mà khí huyết thì đối với yêu thú, là vô cùng hấp dẫn!

Chạy ngược lại đúng là chổ khu rừng cây cối um tùm hồi nãy, Bạch Huyết Điêu thấy hắn chạy vào khu rừng, khó mà bắt đượccũng không đuổi theo, nó nhìn về tổ chim của chính mình, vỗ cánh hướng tổ chim đáp xuống.

Nơi này là tổ của nó.

Bạch Huyết Điêu, mười năm mới có sinh hạ được một lần trứng, số lượng chỉ có một hoặc hai trứng mà thôi.

Vì để bảo vệ trứng an toàn, Bạch Huyết Điêu kể từ ngày đẻ trứng, liền ở phụ cận không hề rời đi Vân Thuỷ Trạch.

Bất quá hôm trước nó cùng một đám Thiết Bối Lang, tranh giành linh dược bị thương, ở Vân Thuỷ Trạch không tìm được linh dược trị thương, nên không thể bay đến chổ xa hơn tìm kiếm linh dược trị thương.

Đáp xuống tổ về sau, trứng của nó vậy mà không thấy, nó tìm khắp cây đại thụ từ trên xuống dưới, cũng không tìm thấy, không khỏi phẫn nộ điên cuồng.

Ai dám lấy trứng của nó.

Bạch Huyết Điêu bay lên vỗ cánh điên cuồng, phát ra phong nhận xung quanh cây cối, đều bị phong nhận làm gãy ngã xuống đất

Bất quá một hồi sau nó bình tĩnh lại, nó ngửi ngửi xung quanh tổ, vậy mà có mùi của người khác, giật mình tỉnh lại, mùi này chắc chắn là do kẻ trộm trứng để lại.

Nó lại một lần nữa lâm vào phẫn nộ, dựa theo mùi vị người này đuổi theo, bay thẳng vào rừng rậm.

— QUẢNG CÁO —

Mà lúc này Lê Hạo đã chạy hơn hai mươi dặm xuyên qua rừng cây, chạy đến một sơn cốc.

Quan sát xung quanh hoàn cảnh, Lê Hạo liền hướng về một lối ra khác, chạy đi được hơn mười dặm, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến tiếng yêu thú gào thét, cùng một nhóm luyện khí kỳ tu sĩ chém giết âm thanh.

" Hi Tuyết, hình như phía trước có người đang chém giết yêu thú, chúng ta đi qua."

Lê Hạo trầm giọng quay sang Hi Tuyết nói.

Hi Tuyết cũng đoán được ý đồ của hắn gật đầu, theo sát.

Xem ra Lê Hạo cũng không phải quá xui xẻo, chí ít có người giúp hắn ngăn cản con Bạch Huyết Điêu này, giảm bớt hắn một chút áp lực.

Nếu trà trộn vào đám người này, Bạch Huyết Điêu có lẽ không chỉ nhìn chằm chằm một mình hắn đuổi giết không thả.

Chỉ cần Bạch Huyết Điêu không chú ý Lê Hạo, hắn liền có cơ hội thoát đi.

Lê Hạo với Hi Tuyết rất nhanh chạy đến nơi phát ra âm thanh, nhóm người này chính là Vũ Lạc, cùng Trần Lạc Nhi đang dẫn dắt năm tiểu đội, gần năm mươi tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ, ở sơn cốc này chém giết yêu thú, tìm kiếm linh dược.

Bọn hắn tìm kiếm linh dược, mà đa số linh dược đều sẽ có yêu thú bảo hộ, tự nhiên sẽ sinh ra xung đột, chém giết với yêu thú là không thể tránh khỏi.

Vũ Lạc thấy Lê Hạo hai người, nhất là khi nhìn thấy Hi Tuyết ánh mắt không khỏi sáng lên, lập tức chào hỏi, mời bọn hắn cùng một chổ săn giết yêu thú tìm kiếm linh dược.

Vân Thuỷ Trạch có rất nhiều yêu thú linh dược, bọn hắn nhất thởi nửa khắc cũng không thanh lý hết được.

Càng nhiều người, chém giết yêu thú tìm kiếm linh dược tốc độ càng nhanh, đối với bọn hắn cũng có chỗ tốt.

Mà Vũ Lạc chủ yếu là giúp đệ tử vũ gia tranh đoạt danh ngạch, cũng không phải là đoạt trước mười, nhận thưởng linh khí, tự nhiên không cần lo lắng hai người Lê Hạo thành tích cao hơn hắn.

Lê Hạo cùng Hi Tuyết, cũng không để ý bọn hắn mời chào, mà chạy thẳng một mạch.

" Ê... chúng ta đâu có cướp đoạt lệnh bài các ngươi chạy cái gì a. "

" Chổ này có không ít linh dược, cùng nhau chém giết yêu thú tìm kiếm linh dược, không phải tốt sao. "

" Đúng vậy, bọn ta có phải muốn cướp các ngươi đâu a"

— QUẢNG CÁO —

Nhóm tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nghe được Vũ Lạc mời chào, nhưng khi thấy hai người Lê Hạo vậy mà một mạch bỏ chạy, không khỏi kinh ngạc quay người về phía hai người bọn hắn nói.

Bất quá không chờ nhóm tu sĩ này kinh ngạc xong.

Phía sau liền truyền đến tiếng hoảng sợ, một đám tu sĩ đang cùng yêu thú chém giết bỗng nhiên chạy tứ tán.

Trần Lạc Nhi cùng một số Luyện Khí Kỳ đỉnh phong tu sĩ, giật mình hướng về phía âm thanh vang lên nhìn lại.

Một con Bạch Huyết Điêu thân hình to lớn, lúc này đang nổi giận điên cuồng, sải cánh bay tới, một cỗ linh áp Trúc Cơ Kỳ cảnh giới toả ra, cùng phong nhận phóng tới.

Một tên Luyện Khí Kỳ chín tầng tu sĩ xui xẻo, bị phong nhận trực tiếp chạm vào người, pháp khí nội giáp cũng ngăn không được, nổ tung thành một đoàn huyết vụ.

" Không ổn, là Nhị cấp Bạch Huyết Điêu yêu thú"

" Chạy mau!"

Nhóm người kinh ngạc kêu lên, mặc kệ mấy con yêu thú đang chém giết, trong hoảng sợ vô ý thức hướng phía Lê Hạo biến mất chạy đi, ai cũng không dám cùng Bạch Huyết Điêu chống lại.

" Tên khốn kiếp nào trêu chọc Bạch Huyết Điêu, lại làm cho nó nổi giận điên cuồng như vậy?, chẳng lẻ là hai người bọn hắn?"

Vũ Lạc tốc độ mau lẹ chạy trốn, khuôn mặt tái xanh nói.

Chọc Bạch Huyết Điêu nổi điên, về sau vậy mà dẫn dụ nó tới, để bọn hắn cùng một chổ cõng cái nồi đen này!

Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện trọng yếu nhất, mà quan trọng là như thế nào mới có thể thoát khỏi, Nhị Cấp Bạch Huyết Điêu đuổi giết!

Nó hiện tại đã lâm vào điên cuồng mất hết lý trí, tự nhiên cho rằng bọn hắn cùng hai người Lê Hạo, là chung một nhóm, gặp kẻ nào liền giết kẻ đó!

Trong sơn cốc, năm cái tiểu đội liên hợp thành một, vốn đang vui vẻ chém giết yêu thú, tìm kiếm linh dược, bây giờ tự nhiên cõng cái nồi đen này giùm người khác, lâm vào cảnh bị đuổi giết, phải chạy trối chết giữ cái mạng nhỏ, có người vừa chạy vừa chửi ầm lên, nhất thời làm cho sơn cốc âm thanh chửi rủa vang lên liên tục, chim bay thỏ chạy vô cùng hỗn loạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.