Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 36: Hạo ân, có tôi tin cậu! (36)




Yêu đúng người và đúng thời điểm chính là loại cảm giác hạnh phúc nhất trên đời.

Chúng ta nên học cách chấp nhận và hưởng thụ những gì mình đang có. Khi ấy, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều.

Có tiếng bước chân từ phía cửa, tôi đoán chắc anh đã về. À, nên giả vờ ngủ thiếp đi thôi.

Thực ra tôi chỉ nằm trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa xem chương trình trực tiếp. Cũng có thể nói, là tiện thể đợi anh về.

Mark ngay lập tức chú ý đến tôi. Cố gắng kìm lòng, không được cười, anh đang nhìn đấy.

Rồi anh định mắc áo khoác ngoài lên giá, nhưng sao lại lưỡng lự thế kia? Cuối cùng thì người nào đó quyết định bước đến, ngồi xuống sô pha cạnh nơi tôi nằm. Trên tay đã cầm theo chiếc áo lúc nãy, thế là choàng qua người tôi. Bờ vai trần chợt thấy có một chút mát lạnh.

- Nằm đây ngủ cơ à? Nhỡ bị cảm thì phải làm sao?

Tôi suýt nữa đã bật cười, nhưng vẫn kìm nén được nha. Rồi anh hướng mắt nhìn vào ti vi, tỏ vẻ khó hiểu:

- Bóng đá sao?

Đúng vậy, tôi đang xem chương trình bóng đá. Có lẽ con tôi là một bé trai, vì trước giờ tôi nào nghiên cứu đến bộ môn thể thao đầy vẻ "nam tính" này.

Anh lại nhìn tôi, giọng nói vẫn đều đều bình thản:

- Đừng giả vờ nữa, anh đã thấy em cười.

Tôi giật mình, biết từ khi nào vậy?

- Có mở mắt ra không? - Mark đang ở tư thế mặt đối mặt nhìn tôi - Hay là muốn anh dùng biện pháp mạnh?

"Chụt!" - Tôi rướn người, ướm vào môi anh một chiếc hôn mỏng nhẹ - Biện pháp mạnh của anh là gì?

- Anh tuy đã già, nhưng vẫn có giá của người già thưa cô. - Mark chống tay nhìn tôi, ánh mắt như đang long lanh lên vậy.

- Ha ha. - Tôi cười ngặt nghẽo - Thế xin hỏi, giá của người già nào đó, tầm khoảng bao nhiêu?

- Muốn mua lại sao? - Anh tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ - Nếu là em sẽ được miễn phí, không phải mất tiền.

- Hơ...

- Tặng không cho em, để em tùy nghi sử dụng. Vì ông già như anh, sắp sửa chẳng còn nơi chứa chấp nữa rồi.

Nhìn vẻ mặt diễn sâu kia, tôi đã cho là thật. Thế là mủi lòng:

- Thôi, đừng buồn. Có em mà, em sẽ chứa chấp anh.

- Thật không?

Tôi chỉ biết gật đầu. Tâm tình của người đối diện cũng trở nên vui vẻ hẳn.

- Vì sao về muộn vậy anh?

- Hạo Ân vượt ngục rồi!

- Vượt ngục? - Tôi giật mình, ngồi bật dậy ngay - Tại sao chứ?

- Anh vừa nhờ xã đoàn sắp xếp một chuyến vượt biên trong vòng ba ngày tới. Không ngờ lại nhận được tin nó bỏ trốn mất rồi.

Đúng vậy, tôi đã nghe qua chuyện Mark muốn giúp cậu chạy án, thì ra là dùng cách này. Tôi cũng từng đề cập với Hạo Ân, nhưng dường như cậu chẳng còn muốn nghe tôi nói.

- Việc này... có nghiêm trọng không?

- Có, vì cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc chiều nay.

Theo lời anh, nếu Hạo Ân bị tóm thì ngoài tội danh buôn ma túy và kinh doanh bất hợp pháp ra, còn có tự ý vượt ngục nữa.

Tôi thực sự không biết, bản án dành cho cậu sẽ nặng đến mức nào.

Cả buổi tối, tôi chẳng thể nào chợp mắt được. Trong lòng luôn thường trực một nỗi sợ không tên.

Chỉ biết thao thức và nằm yên, vì tôi không thể ảnh hưởng đến người đang ngủ say bên cạnh mình được. Anh đã vất vả rồi.

*

Buổi sáng, tôi thấy Mark vội vã, bèn hỏi ngay:

- Đi đâu vậy anh?

- Em dậy rồi thì ăn sáng nha, anh có việc phải đi gấp.

- Nhưng đi đâu? - Vốn dĩ tôi sẽ không hỏi, nhưng do đã kịp nhìn thấy anh kéo ngăn tủ, rút lấy khẩu súng và giắt vào người.

- Ngoan, anh sẽ về sớm. - Mark hôn lên má tôi rồi ngay lập tức đi ra ngoài.

Có súng, anh định làm gì vậy? Vì sao tôi lại lo lắng nữa rồi?

Thế là chẳng hiểu vì sao tôi liền bắt một chiếc taxi trong gấp gáp. Linh cảm mách bảo, việc không hay sắp sửa xảy ra.

- Giúp tôi, đuổi theo chiếc moto màu đen phía trước!

*

Là một bãi đất trống, anh đã đến đây, và có thêm rất nhiều cảnh sát nữa. Xe anh kia rồi, nhưng người chắc đã lẫn vào đám đông.

Không khí căng thẳng vô cùng. Tôi chỉ muốn tìm anh, thấy rồi sẽ không tò mò nữa.

- Mark? - Cố gắng lách qua dòng người một cách vội vã, có lẽ họ không ngờ sẽ có thêm người đến nên chẳng kịp cản trở tôi - Anh ở đâu?

Nhưng dường như tôi đã đi nhầm hướng rồi. Vì Mark đang đứng ở phía đối diện. Vậy còn bóng lưng trước mặt, là ai?

- San Ni! - Anh hét lên, giọng đầy lo lắng - Mau rời khỏi đó ngay!

Tôi còn chưa kịp hiểu thì đã bị người trước mặt quay lại tóm gọn mất rồi.

- Hạo... Hạo Ân?

Thì ra, anh gấp rút ra ngoài vì có tin báo lại đã tìm được tung tích của kẻ vượt ngục mấy ngày qua.

Và bây giờ, tôi đang nằm trong tay cậu ấy. Tệ thật.

- Yêu cầu 977 rời bỏ con tin, chấp nhận quy hàng! - Tiếng loa cảnh sát vang lên, rõ ràng mà chắc nịch.

- Mày mau thả cô ấy ra! - Mark hét lớn, khẩu súng cũng được anh cầm sẵn trên tay tự lúc nào.

- Tôi chỉ muốn làm lại cuộc đời. - Cậu đã dần mất kiểm soát - Vì sao các người lại tiệt đi mọi đường sống của tôi?

- Nếu mày dám động đến San Ni, tao thề sẽ tự tay giết mày ngay lập tức! - Tôi thấy Mark có vẻ rất muốn chạy về phía này, nhưng cảnh sát vẫn cho người giữ chân anh lại.

- Tôi không muốn ở tù, càng không muốn phải chịu án tử! - Giọng Hạo Ân nhỏ hẳn đi, chẳng biết họ có nghe hay không nữa?

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với người đang dùng cánh tay giữ chặt lấy cổ mình:

- Hãy thả tôi ra. Chỉ cần thành tâm hối lỗi, cậu vẫn có thể làm lại cuộc đời.

- Đúng vậy! - Có tiếng anh hét lớn về phía này - Nếu muốn bỏ trốn, tôi hứa sẽ giúp cậu cao chạy xa bay.

- Đừng nghĩ tôi sẽ tin! - Cậu chĩa súng về phía Mark rồi đảo một vòng, sau đó thì nòng súng nhằm thẳng vào đầu tôi.

- Mày...

- 977! Hãy bình tĩnh, chấp nhận quy hàng!

Tôi cảm thấy Hạo Ân không giống như đang đối đầu với họ, chỉ đơn giản là cậu muốn bỏ trốn mà thôi.

Thế là tôi ra hiệu với Mark, bảo mọi người tạm thời hạ súng, chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng, phải không?

- Cuối cùng chị cũng về bên tôi rồi, nhỉ? - Nghe tiếng Hạo Ân thỏ thẻ bên tai, tựa như tâm sự với cô người yêu sau bao ngày xa cách.

- Vì sao lại vượt ngục? - Tôi cố gắng ổn định hơi thở của mình - Là do cậu, không tin vào Mark sao?

- Gã thì có gì tốt? Không khéo chỉ là muốn đưa tôi vào tròng!

- Nhưng cậu bỏ trốn như vậy, tội sẽ càng nặng hơn. - Tôi thở dài.

- Không sao cả! - Hạo Ân cười khanh khách - Đằng nào cũng chết, biết đâu thoát được thì sao?

Tôi nhìn sang, thấy Mark có vẻ rất sốt ruột. Thế là lại xua tay, ý bảo rằng, hãy để yên cho tôi giải quyết.

Anh lại đứng im, nhưng tôi biết, một bàn tay kia đã đặt sẵn nơi cất giữ khẩu súng trong túi quần.

- Chị, sẽ đi với tôi chứ?

- Tôi... - Đang định nói gì đó thì cổ họng chợt dâng lên cơn buồn nôn, khó chịu vô cùng.

- Sao vậy?

- Đứa nhỏ lại phá tôi!

- Con nít à? - Hạo Ân lặng đi - Phải ha, tôi cũng từng có con với chị...

- Chuyện qua lâu rồi, nhỉ? - Tôi cười nhẹ - Thế cậu có yêu trẻ con không?

- Có!

- Cậu có muốn được ẵm bồng, cưng nựng sau khi nó chào đời không nhỉ?

- Tôi có thể sao?

- Ừ. - Lại thấy thêm một chút hiệu quả - Khi đứa nhỏ bình an chào đời, sẽ cho cậu bế ngay.

- Nhưng... tôi...

- Không sao, chỉ cần có ý quay đầu thì lúc nào cậu cũng còn đường lui cả.

-...

Hạo Ân không trả lời lại nữa. Cậu đã hiểu được chút gì rồi phải không? Là đứa nhỏ đã đánh vào tâm lý muốn làm người thiện lương của cậu ấy.

- Được, tôi tin chị. - Cậu nói nhỏ vào tai tôi - Cũng muốn được nhìn thấy đứa nhỏ chào đời!

- Ừ!

- Tất cả lùi lại! Cho đến khi chắc chắn không còn ai đe dọa đến tôi!

Hạo Ân kéo tôi đi giật lùi, từng bước, từng bước một. Cậu định làm gì? Dù có chút sợ nhưng tôi vẫn tin tưởng vào một điều gì đó rất xa. Vì vậy tôi liên tục xua tay, với hi vọng mọi người đừng nên manh động.

- Cảm ơn chị đã tin tưởng tôi, dù chỉ một lần! - Tiếng Hạo Ân như nấc nghẹn. Có lẽ hiện tại tôi chính là niềm tin duy nhất của cậu ấy rồi.

- Ừ, tôi tin cậu.

- Xin lỗi, San Ni! - Nói rồi cơn đau ở cổ đột nhiên truyền đến, khiến tôi loạng choạng rồi ngã quỵ xuống ngay tức thì.

"Pằng pằng pằng...!" - Lại nghe có rất nhiều phát súng rõ to đã vang lên sau đó. Lý trí không cho phép tôi ngất đi. Thế là ngoái đầu nhìn lại, người sau lưng đã ngã gục trên vũng máu tự lúc nào.

- Vì sao lại bắn Hạo Ân? - Tôi gào lên - Cậu ấy chỉ muốn tôi ngất đi một lúc thôi mà.

Để tôi không phải nhìn thấy cảnh tượng mình bị bắt giữ, rồi bị mang đi. Cậu ấy không muốn tôi tận mắt chứng kiến hình ảnh cậu yếu đuối quy hàng. Đó là chút tôn nghiêm cuối cùng mà cậu yêu cầu tôi vừa nãy.

Vì sao, vì sao lại tiệt đi đường sống của một chàng trai trẻ đang muốn quay đầu?

Cậu đã nói với tôi như vậy, cậu muốn cải tạo, sẽ không bỏ trốn nữa đâu. Vì sau này, cậu còn muốn bế con tôi trên tay mình nữa.

- Các người ác lắm! - Tôi bị sốc đến cực độ, cũng chẳng cần biết mình đang nói cái gì.

- Trong tình huống nguy hiểm, an toàn của em là sự ưu tiên hàng đầu. - Mark ôm tôi vào lòng, người anh cũng đang toát ra một tầng mồ hôi lạnh - Mọi người đều nghĩ thằng bé muốn hại em!

Hạo Ân chết thật rồi.

Tôi òa khóc nức nở trong vòng tay anh. Sau đó vì bị sốc nên đã ngất đi lúc nào không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.