Mị Hoặc Vô Hình

Chương 7: Lời Hứa. ( Một Tháng Sau.)





Dạ Thự.
Phía Tây biệt thự trên lầu hai, Tiểu Âu mang khay cơm với vài món ăn nhạt nhẽo đi tới cánh cửa màu đen, cô chỉ qua loa gõ vài cái, không đợi chủ nhân bên trong đáp lại đã tiến nhanh vào trong.
Nhìn thấy cô gái có vẻ mặt đẹp như thiên thần, vận váy trắng ngồi bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Âu nở nụ cười mỉa mai, đặc khay cơm xuống bàn, lạnh nhạt nói.
“ Ăn cơm.”
Sau đó đi nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng sầm, Kha Nhi ngồi trên giường lớn nhìn qua khay cơm, lẳng lặng đứng dậy đi đến bàn nhỏ. Nhìn thức ăn chỉ có một chén cơm trắng, một đĩa rau xào, một chén canh chỉ toàn nước, Kha Nhi không than vãn vì cô đã quá quen với bữa cơm “ Thịnh Soạn.” này.
Thời gian Kha Nhi ở đây rất nhàn rỗi, sáng thức dậy ăn sáng, sau đó đọc cuốn sách vô tình nhặt được dưới góc tủ áo, ăn xong cơm trưa tiếp tục đọc sách, ăn xong cơm chiều tiếp tục đọc sách, tối đến ngồi ngắm sao trời, kết thúc là đi ngủ.
Về phần quần áo, bộ váy Kha Nhi mặc hiện tại đã đúng một tháng trời, từ lúc về Dạ Thự, người làm ở đây xem cô như thú cứng, một ngày ba bữa mang cơm cho cô, việc ăn vận không hỏi hang cô một tiếng, mà cô cũng chẳng quan tâm.
Mỗi khi tắm rữa xong, Kha Nhi giặt bộ váy trắng sạch sẽ rồi phơi khô, riêng mình chỉ mặc áo choàng tắm là xong.
Sau khi dùng cơm xong, Kha Nhi tiếp tục ngồi nhìn ra bầu trời tối kịch.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Âu đi vào bưng khay ra, vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt cùng nụ cười khinh miệt, trước khi ra cửa không quên nhạo bán một câu.
“ Hừm … đồ thiểu năng.”
Tiểu Âu bảo Kha Nhi là thiểu năng cũng phải thôi, trong một tháng qua, Kha Nhi không nói một tiếng, cả biệt thự cũng không ai biết cô tên gì, cũng chẳng ai dám đi hỏi nên mọi người đều gọi cô là thiểu năng, nhưng Kha Nhi nào có quan tâm.
Không gian lại im lặng như cũ, Kha Nhi vẫn nhìn ra cửa sổ rất lâu, rất lâu …
“ Chủ nhân.” – Hai giọng nói lạnh nhạt mang theo vài phần sát khí vang lên.
Từ cửa sổ sát đất, Tuyết Du và Băng Du thân vận đồ da màu đen đi tới cúi đầu trước Kha Nhi. Kha Nhi lạnh nhạt nhìn hai người, giọng hời hợt.
“ Đi thôi.”

Kha Nhi đứng dậy, cởi chiếc váy trắng trên người ném về phía Băng Du, cô nàng hiểu ý ngay, cởi bộ đồ trên người đưa cho Kha Nhi.
Khi hai bên đã mặc đồ của đối phương xong, Băng Du ngồi trên giường đối diện với cửa sổ sát đất, ngồi đúng kiểu ngớ ngẩn của Kha Nhi thường ngày.
Mà lúc đó Kha Nhi và Tuyết Du đã nhảy xuống lầu một, băng qua camera giám sát, vượt qua máy tên vệ sĩ, phóng qua bức tường cao hai mét, chạy thẳng vào khu rừng tối đen như mực.
Hai người ra khỏi khu rừng mất hết mười phút, vừa ra khỏi khu rừng, Tuyết Du đi tới một nhành cây lớn, kéo nhành cây ra đã thấy hai chiếc mô tô màu đen, hai người bình thản leo lên xe tăng tốc chạy đi.
…………………………
Xung quanh vẫn mang một màu đen u ám, những giọt mưa nhỏ rơi xuống tự khi nào làm ướt hết những cành cây cùng ngọn cỏ.
Giữa cánh đồng lớn, hai thân hình mảnh mai đứng trước ngôi mộ đen khá lớn, xung quanh tĩnh mịch, yên ắng.
Kha Nhi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cô quỳ xuống trước bia mộ đen, vái ba lạy rồi đứng lên, hàng chữ màu xám in rõ tên Kiến Ngụy cùng hình ảnh vẻ mặt kiêu ngạo của ông chiếu sâu vào mắt cô.
Bia mộ chỉ để tên Kiến Ngụy là ý của Kha Nhi, vì cô hiểu rõ, đối với Kiến Ngụy, dòng họ Man là kẻ thù không đội trời chung, ông từng nói với cô rằng, dù có chết cũng không muốn trên bia mộ để họ Man, vì thế cô làm theo ý nguyện của ông.
“ Khu đất này được tôi bảo người quen mua lại, tôi đã cấm không ai được bước chân vào đây, nên nơi này rất an toàn.” – Tuyết Du lên tiếng trước giải thích.
Hiện tại bên ngoài rất loạn, trong tình huống bất ngờ mua một miếng đất lớn, lại để hoang, mà không để người khác chú ý cũng là điều nan giải, cũng may cô phải cho qua biết bao tay mới thu mua được.
Kha Nhi không quan tâm đến lý do mua được miếng đất này, trong lòng chỉ muốn mau tìm ra hung thủ, vì thể lạnh nhạt nói một câu.
“ Thủ phạm là ai ?”
Ngày ấy khi Kiến Ngụy chết, cô không thể đưa thi thể ông đi nhưng cô biết thuộc hạ của cô sẽ an bài tất cả, vì thế cô chỉ còn cách chờ đợi.
Về việc bảo Băng Du giả dạng cô, một phần là vì dáng người Băng Du gần giống cô, một phần là vì không muốn kinh động đến Man Cảnh Ân, dù hiện tại hắn là chủ nhân của cô nhưng có một số việc, cô không cần nói nhiều với hắn.
“ Là Key làm, thuộc hạ lúc đó muốn ra tay nhưng người của Man lão đại nhanh tay hơn, thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, mong chủ nhân xử phạt.”
Tuyết Du trả lời lạnh nhạt. Mặc dù Key đã chết nhưng bọn họ không thể chính tay trả thù cho lão đại, đã không hoàn thành nhiệm vụ, bị xử phạt là điều tất nhiên.
“ Không phải Key, cho người tiếp tục điều tra.”
Kha Nhi vẫn nhìn ngôi mộ đen không chớp mắt. Cô biết rõ Key sẽ không ngu dại đi ám sát Kiến Ngụy, đó là địa bàn của ông ta, nếu Kiến Ngụy xảy ra chuyện thì ông ta bị tình nghi đầu tiên, nhưng mà …
Nghĩ đến đây, mày đẹp nhíu lại. Trên đời này, ngoài Man Cảnh Ân ra, không ai có khả năng giết Kiến Ngụy nhưng cô không tin, nếu Man Cảnh Ân muốn giết Kiến Ngụy, hắn sẽ không đợi tới bây giờ.
Không phải Man Cảnh Ân làm, vậy kẻ đứng sau bức màn che là ai ? dù là ai thì chắc hắn không phải hạng tầm thường. Vậy kẻ phiền toái tiếp theo sẽ là Man Cảnh Ân, vì một trong hai lão đại đứng đầu hắc bang đã chết, người còn lại sẽ không sống bình yên.
Kha Nhi cứ đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không thấy vẻ mặt khó coi của Tuyết Du.
“ Chủ nhân, Tuyết Du biết tội.”
Tuyết Du cúi đầu nhận tội, lần này là sơ suất của cô, chuyện dễ dàng tìm ra thủ phạm như vậy, cô lại không nghi ngờ, phải nói là từ trước đến nay, bọn họ làm việc luôn báo cáo kết quả chính xác, vậy mà …
“ Chuyện xảy ra đột ngột, cả tôi cũng không phản ứng kịp, cô không cần tự trách.”
Kiến Ngụy ra đi đột ngột khiến lòng cô xôn xao, đến bây giờ cô còn không chấp nhận được, huống chi bọn thuộc hạ, bọn họ có thể đem xác Kiến Ngụy về chôn cất đã là hay lắm rồi.
Tuyết Du thấy Kha Nhi không trách phạt, lòng thầm vui mừng, ai không biết khi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận hậu quả gì từ chủ nhân, bị giam đúng ba ngày trong phòng tối, không ăn không uống, chưa chết là may rồi.
Bất chợt nhớ đến chuyện quan trọng, Tuyết Du nhìn Kha Nhi, dò hỏi.
“ Chủ nhân, người thật sự muốn đi theo bảo vệ Man lão đại sao ?”
Chuyện này cô biết được thông qua Cedric, khi biết tin, cô cùng Băng Du cả kinh. Kiến lão đại cùng Man lão dại không đội trời chung, vậy mà Kiến lão đại muốn Kha Nhi trợ giúp Man lão đại, tình hình hiện tại rất rắc rối.
Kha Nhi không trả lời Tuyết Du, cô nhìn vào tấm hình trên bia mộ đen rất lâu. Ước chừng mười phút, Kha Nhi lần đầu tiên trong đời thở dài trong lòng.
“ Kiến Ngụy, anh vì em mà chết, di nguyện cuối cùng của anh muốn Man Cảnh Ân là chủ nhân của em, em sẽ làm theo di nguyện của anh.”

Dừng một lát, như quyết định điều quan trọng, Kha Nhi hít một hơi thật sâu, giọng nói trong trẻo vang vọng trong đêm.
“ Một năm, em sẽ để tang anh một năm, sẽ vì anh mà sống. Sau một năm, em sẽ cam tâm tình nguyện đi theo Man Cảnh Ân, vì thế anh ở thiên đang yên tâm.”
Kha Nhi ước gì mình có thể câm lặng suốt đời để trả ơn Kiến Ngụy, nhưng vì di nguyện của ông, cô chỉ có thể câm lặng một năm, trong một năm cô vẫn bảo vệ, vẫn nghe lời Man Cảnh Ân nhưng … cô sẽ im lặng cầu nguyện cho Kiến Ngụy.
Coi như trả ơn Kiến Ngụy bao nhiêu năm nay cưu mang cô, sau đó cuộc đời của cô sẽ đi vào giai đoạn mới.
Tuyết Du nghe xong tâm tình của chủ nhân, cô cũng không muốn hỏi nhiều, Kiến lão đại có suy nghĩ riêng của ngài, chỉ tội cho chủ nhân. Cô cứ nghĩ Kiến lão đại chết, chủ nhân sẽ được tự do nhưng nào ngờ …
“ Trong một năm, chuyện công tạm ngừng, chuyện tư tự hai người giải quyết.”
Tuyết Du hiểu Kha Nhi ám chỉ điều gì. Hiện tại tin Kiến Ngụy chết đã khiến thế lực hắc ám rối loạn, phe bên Kiến Ngụy cũng lục đục không biết nên chống lại Man Cảnh Ân hay quy thuận, vì thế những đợt hàng của bọn họ cùng những chi nhánh khác phải tạm ngừng hoạt động.
Về chuyện tư, thế lực của Tuyết Du và Băng Du cũng không phải nhỏ, bề ngoài chuyện hắc bang bọn họ không nhúng tay vào, chỉ hành sự theo chỉ thị của Kha Nhi từ bên trong.
Mà bây giờ phiền phức đã tới nơi, mấy chi nhánh như rắn mất đầu, có thể sẽ tìm bọn họ mượn thế lực làm chỗ dựa, đúng là phiền phức.
“ Người trong Vọng Linh thự giải quyết xong chưa ?”
Kha Nhi chợt nhớ đến dì Lan cùng ZERO. Dì Lan chăm sóc cô từ nhỏ, cô xem dì ấy như mẹ, cô không muốn dì ấy gặp nguy hiểm. Còn ZERO, nó là người bạn đầu tiên của cô, hơn nữa trên người nó cất giữ danh sách quan trọng, cô cần phải lấy thứ đó trước khi rơi vào tay kẻ khác.
“ Sau khi biết tin lão đại chết, tôi lặp tức bảo thuộc hạ đưa dì Lan rời khỏi Vọng Linh thự, hiện tại dì ấy rất an toàn, còn những người khác tôi đã giải quyết xong.”
Tuyết Du biết Kha Nhi rất coi trọng dì Lan, nên đã đem bà đến nơi an toàn, còn những kẻ khác không nên giữ lại, cô cũng không lưu tình đưa bọn họ đi đến miền cực lạc.
“ Còn ZERO ?” – Kha Nhi lạnh giọng.
Lúc này Tuyết Du mới nhớ đến ZERO. Đây lại là sai sót lớn, ZERO cũng rất quan trọng với Kha Nhi, vậy mà cô lại quên. Tuyết Du im lặng trong giây lát, sau đó hạ giọng.
“ Xin lỗi chủ nhân, lúc đó hỗn loạn, tôi không tìm thấy ZERO.”
Ban đêm lạnh lẽo âm u, từng cơn gió thoảng qua làm lạnh cả người nhưng cũng không lạnh bằng Tuyết Du bây giờ, cô biết rõ Kha Nhi tức giận, cô quả thật thất trách.
“ Tìm ZERO về càng sớm càng tốt, đừng để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Tuyết Du ngạc nhiên khi Kha Nhi không xử phạt nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói vâng.
“ Việc tìm kiếm tung tích Bảo Lan cũng dừng lại, để mọi chuyện lặng xuống hãy tìm tiếp.” – Kha Nhi bồi thêm một câu.
Tìm kiếm hết mười hai năm trời nhưng Bảo Lan vẫn biệt vô âm tính, cô không hề nản lòng, thế nhưng đại cục hỗn loạn, một số người không an phận chắc sẽ không bỏ qua chi tiết nhỏ nhoi này, cô không muốn khi tìm được Bảo Lan sẽ chỉ là cái xác, vì thế chỉ đành tạm dừng cuộc tìm kiếm.
Tuyết Du hiểu ý chủ nhân, cũng thấy xót lòng, tìm kiếm lâu như vậy nhưng một cọng tóc cũng không tìm được, cô hy vọng một ngày nào đó Kha Nhi sẽ tìm được Bảo Lan, nhất là tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
____________________________
Quán Bar Ảo Cư.
Có thể nói quán bar Ảo Cư được xem là nơi ăn chơi lớn nhất thành phố S. Nơi đây được bày trí xa hoa, có năm tầng lầu, mỗi tầng mang một phong cách khác nhau và địa vị cũng khác xa.
Nơi quán bar xa hoa này là một trong những tài sản của Man Cảnh Ân, và cũng là nơi hắn dùng làm chỗ giải trí cùng Vương Vũ Hàn và Mạch Quân Vỹ.
Trên tầng cao nhất, Man Cảnh Ân vận Tây Âu đen ngồi chéo chân trên sofa, mà đối diện là Mạch Quân Vỹ một thân Tây Âu bạc. Hai người cùng nhấm nháp chai rượu đỏ lâu năm.
“ Nếu có Hàn ở đây thì tốt biết mấy.” – Mạch Quân Vỹ lười biếng đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm.
Hắn khổ cực lắm mới lấy được chai rượu quý, muốn cùng Vương Vũ Hàn và Man Cảnh Ân uống, ai ngờ gọi cho tên kia thì hắn bảo không về, mà Man Cảnh Ân chẳng nể nang cướp lấy chai rượu uống luôn, hắn hết cách. Mời các bạn sang web đọc nhé
“ Thả cậu ta đi dạo xung quanh một chút, khi về sẽ có khối việc cho cậu ta làm.” – Man Cảnh Ân lạnh nhạt nói một câu.
“ Mình nghe rồi nhá, cậu dám ví Hàn là cẩu.” – Mạch Quân Vỹ thừa nước đục thả câu, chớp lấy thời cơ cười trên nỗi đau khi thấy người gặp họa.
“ Ví cậu ta là cầm thú mình còn tin, là cẩu thì đánh giá cậu ta quá thấp.”

Man Cảnh Ân không cho đó là quan trọng, còn bồi thêm một câu khiến Mạch Quân Vỹ á khẩu. Nhưng Mạch Quân Vỹ là ai kia chứ ?
“ Mình nghe nói người đàn bà của Kiến Ngụy đang ở chỗ cậu … sao rồi ? muốn đổi khẩu vị với thỏ con sao ?”
Thật ra hắn cũng tò mò về tin tức chấn động này. Ai không biết Man Cảnh Ân cùng Kiến Ngụy là hai người không đội trời chung, thế mà khi Kiến Ngụy chết lại giao Kha Nhi cho Man Cảnh Ân, đây không biết là miếng mồi ngon hay củ khoai phỏng tay đây.
Man Cảnh Ân liếc Mạch Quân Vỹ một cái, vẻ mặt coi thường lên tiếng. – “ Nếu rảnh rỗi thì lo về chăm sóc bà xã đi.”
“ Mình quan tâm cậu không được sao ? thế nào ? mùi vị thỏ con so với mèo hoang, cái nào khiến cậu hứng thú.”
Mạch Quân Vỹ không để cái liếc giết người của hắn vào mắt, cợt nhã bồi thêm vài câu nhưng đổi lại vẫn là vẻ mặt lạnh băng. Mạch Quân Vỹ cảm thấy thất vọng, cùng hai tên này một chỗ nhưng tên nào cũng như tảng băng ngàn năm, thật mất hứng.
“ Cậu đã tìm ra ai giết Kiến Ngụy chưa ?”
Mạch Quân Vỹ lại chuyển đề tài, tên liệt mặt này đã không muốn nói thì dù có dùng lựu đạn cạy miệng hắn cũng như không, thôi thì đi vào đề tài chính cho xong.
“ Vẫn chưa tìm được.” – Man Cảnh Ân nói xong, uống ngụm rượu.
Theo như điều tra, thuộc hạ báo cáo là Key làm nhưng nếu kể chuyện cười nghe còn thấy hứng thú hơn. Key thích buôn ma túy nhưng có tính nhát gan, hắn làm chuyện gì cũng để lại đường lui ình.
Giết Kiến Ngụy chẳng khác nào tự tay đâm mình một nhát, là một kẻ nhát gan thì hẳn là thông minh, hắn không phải bại não đi làm chuyện ngu ngốc như vậy. Nhưng dù sao đi nữa, hắn rất hứng thú với kẻ ẩn náo trong bóng tối, cuộc chơi làn này sẽ rất thú vị.
“ Trên đời này, ngoại trừ cậu thì ai có gan giết Kiến Ngụy ? … là Hàn sao ? … không thể nào.”
Mạch Quân Vỹ suy nghĩ không đâu nói một câu, khi nghĩ lại thủ phạm là Vương Vũ Hàn, hắn lập tức lạnh người. Vương Vũ Hàn mà nghe thấy sẽ giết người ngay, mà người đó chắc chắn sẽ là hắn.
Việc Vương Vũ Hàn giết Kiến Ngụy là không thể, tuy lúc trước hắn ta từng là lão đại một thời gian nhưng vì sự nghiệp báo thù nên hắn mới đi trên con đường đó, nhưng thời gian sau hắn cũng trả thù xong, sau đó cũng rút lui khỏi giới hắc ám, vì thế Vương Vũ Hàn sẽ không làm chuyện thừa thải này.
“ Lão đại.”
Man Cảnh Ân muốn nói việc gì thì Chấn Phi đi vào cúi đầu cung kính. Man Cảnh Ân cười lạnh với Mạch Quân Vỹ như cảnh cáo đừng nói nhảm, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
“ Chuyện gì ?”
“ Bên kia bảo vẫn chưa tìm được danh sách.”
Chấn Phi vừa báo cáo xong thì Mạch Quân Vỹ lại chen ngang lời Man Cảnh Ân.
“ Đến bây giờ mà cậu chưa tìm được danh sách sao ? thật là …”
Man Cảnh Ân cũng không tức giận, ném cho hắn cái nhìn giết người, cả người thoải mái dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt lên tiếng.
“ Những tên ngầm ủng hộ Kiến Ngụy khá nhiều, muốn một lần tóm gọn cả bọn phải có bản danh sách, hiện tại không chỉ riêng mình muốn tìm, còn rất nhiều người khác ngấm ngầm hành động, rất khó.”
Đột ngột nghĩ ra chuyện gì, Man Cảnh Ân đứng bật dậy đi ra cửa, không thèm quan tâm vẻ mặt tối đen của Mạch Quân Vỹ.
“ Cậu muốn đi đâu đấy ? không uống nữa sao ?”
“ Đi tìm danh sách, Vọng Linh thự không tìm được, người đàn bà kia chắc chắn có.”
Man Cảnh Ân nói đoạn cũng không quay đầu lại, đi nhanh ra phía cửa chính. Mạch Quân Vỹ oán hận mấy tên cuồng công việc, vì công việc bỏ bạn, thật không hiểu tại sao hắn có thể chung một chỗ với hai tên này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.