Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 23




Biên tập: R Bê Đê

"Mèo Con."

Không biết có phải do may mắn hay là do bọn họ cứu người nên được đền đáp hay không, Phương Hoà không biết, trong đầu cậu chỉ toàn là rau củ quả đặc sản địa phương.

Phương Hoà chạy vào như một làn khói, ngay sau đó lại vội vàng chạy ra, Lê Chấn đi phía sau vừa vặn chộp được cậu, nhìn vào bên trong trung tâm.

Trong cánh cửa mở rộng bỗng xuất hiện một ngọn lửa mang theo hơi nóng đánh về phía bọn họ.

Phương Hoà bám chặt vai Lê Chấn, dùng dị năng hệ phong kéo Lê Chấn lại phía sau, tránh thoát được đòn tấn công này.

Khói lửa tản đi, một tang thi tiến hoá người cao lớn, bị cụt một tay đi ra, cả người nó toàn là máu, dữ tợn trừng con mắt đỏ ngầu, mở cái miệng đầy máu gào lớn về phía bọn họ.

Con tang thi này vốn đang đi đi lại lại ở cửa phòng bảo vệ, lúc Phương Hoà đi vào thì gặp phải nó, nó ném lửa tí nữa thì làm cậu chết cháy, cũng may cậu chạy trốn nhanh nhưng con tang thi này vẫn cố chấp đuổi theo cậu.

Đáng lẽ tang thi này đuổi theo Phương Hoà vì cậu là vật sống, nhưng sau khi nhìn thấy Lê Chấn thì nó dùng lửa tấn công về phía hắn.

Meo, cũng không biết đây là xui xẻo hay may mắn nữa, khi không lại gặp được một con tang thi tiến hoá có dị năng hệ hoả ở đây.

Phương Hoà lôi kéo Lê Chấn lùi lại sau, cậu cảm nhận tang thi này có lẽ đã tiến hoá đến cấp 1.

Phần lớn tang thi tiến hoá đều là có sức mạnh hoặc tốc độ được nâng cao, tang thi tiến hoá có dị năng hệ ngũ hành vô cùng hiếm, có thể nói là không nổi mấy con nhưng nếu đã tiến hoá thì chúng cực kì mạnh, phạm vi tấn công rộng.

Tang thi tiến hoá hệ hoả khá khó gϊếŧ, lại còn là tang thi đã lên cấp 1, phạm vi tung dị năng được mở rộng, đợi khi nó thăng lên cấp 2, thứ gia tăng sức mạnh sẽ là nhiệt độ của lửa. Giống như dị năng giả hấp thu tinh hạch để tăng cấp vậy, nhưng xét về mọi mặt thì tang thi vẫn nhỉnh hơn rất nhiều.

Dị năng hệ phong của Phương Hoà không làm gì được con tang thi này, cậu chém vài nhát dao gió vào nó cũng chỉ thổi bay một chút lửa nó tạo ra thôi, hoàn toàn không có cách nào tiếp cận nó, hơn nữa lửa bao phủ quanh người nó, cậu không nhìn thấy đầu tang thi đâu cả.

Ngược lại dị năng của Lê Chấn có thể gây thương tích cho nó, lần nào cũng đánh cho tang thi bay ra ngoài, thế nhưng hắn cũng không có cách nào đánh trúng đầu tang thi, trong lúc nhất thời cả hai bên rơi vào tình thế giằng co.

Nếu đi vòng qua tang thi này để vào trung tâm hậu cần là có thể mang vật tư vào không gian nhưng Phương Hoà muốn tinh hạch trong đầu nó, hồ nước trong không gian phải được thanh lọc càng sớm càng tốt.

Lúc họ đang giằng co thì có một chiếc xe tải lao ra từ trung tâm, đại khái là người sống sót ở đây, nhân lúc Lê Chấn đôi phó với con tang thi này thì chạy thoát ra ngoài.

Phương Hoà nhìn tường vây và phòng ốc xung quanh, nghĩ nếu họ muốn thoát ra ngoài, thay vì phá cửa chính tang thi đang chặn thì có thể leo tường hoặc đi qau dãy phòng ốc thì sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cậu nhìn thấy chiếc xe tải to đùng và vài người chen chúc trong buồng lái, thầm đoán chắc họ không cam lòng bỏ lại xe vật tư kia.

Phương Hoà không có ý kiến gì với những người thừa dịp người khác đang gϊếŧ tang thi mà chạy trốn, nếu là cậu thì cậu cũng tìm cơ hội chạy đi.

Nhưng mà chiếc xe kia lại tăng tốc đi tới phía của bọn họ, khi gần tới thì mở cửa xe ném về phía họ một cánh tay đầm đìa máu tươi.

Mùi máu tanh không chỉ khiến tang thi tiến hoá bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mãnh liệt tấn công bọn họ, mà Lê Chấn cũng bị ảnh hưởng, tốc độ phản ứng chậm lại.

Chiếc xe kia dường như nghĩ là quỷ kế của mình đã thành công, tang thi sẽ không để ý họ nữa, đạp chân ga, phóng nhanh ra ngoài.

Việc này đã chọc giật Phương Hoà, thừa lúc bọn họ đánh tang thi mà lẳng lặng trốn đi thì cậu mặc kệ, nhưng dám thừa dịp hãm hại hai người họ thì cậu không thể tha thứ, vuốt mèo vung lên ném ra mấy lưỡi đao gió, nhằm ngay lốp xe tải mà ném, chiếc xe dưới tình huống đang tăng tốc lại bị mất cân bằng, quay cuồng một đoạn rồi tông vào cột đèn, phát ra tiếng vang chói tai.

Tang thi tiến hoá nháy mắt bị âm thanh thu hút, cả cơ thể nó bao phủ bởi lửa đỏ, đột nhiên tăng thêm một chút, biến thành một quả cầu lửa ném về phía xe tải.

Ngọn lửa bốc cháy dữa dội, từ trong xe có sáu người bị bén lửa bỏ ra ngoài, lăn lộn trên đất.

Phương Hoà liếc mắt nhìn sáu người kia bị ngọn lửa thiêu tốt, trong mắt cậu hiện lên một tia vô cảm chưa từng thấy.

Phương Hoà chưa bao giờ là người lương thiện, nếu đám người này không ném cánh tay đầy máu về phía hai bọn họ thì may ra vẫn có cơ hội chạy thoát, nhưng đáng buồn thay, lũ đê tiện này muốn dùng mạng người khác để đổi lấy an toàn của mình, có gan chơi mưu hèn kế bẩn thì cũng nên nghĩ tới kết cục của mình.

Tang thi tiến hoá chỉ tiện tay tấn công một chút, sau đó nó liền hết hứng thú, Lê Chấn đối với nó còn có sức hút hơn gấp trăm lần, nó vung tay, bắn về phía Lê Chấn và Phương một ngọn lửa cực nóng.

Muốn tránh được lửa của nó rất dễ dàng, nó không làm cả hai người bị thương được nhưng mà bọn họ cũng không làm gì được nó.

Thật vất vả mới tìm được một tang thi tiến hoá, Phương Hoà không đành lòng bỏ đi như vậy, tinh hạch của tang thi này rất cần thiết cho Lê Chấn, ai biết tình trạng này của Lê Chấn kéo dài mãi thì có xảy ra vấn đề gì không chứ.

Giằng co một hồi, Phương Hoà nhảy lên đứng trên biển quảng cáo, đuôi mèo có chút nôn nóng vung vẩy, mắt đăm đăm nhìn con tang thi kia.

Lửa thì sợ gì? Nước. Thuỷ khắc hoả.

Phương Hoà đột nhiên nghĩ ra cách này, mọi thứ đều thiếu, chỉ có nước là vô cùng dư dả, nhưng cậu lại không rõ một lần cậu có thể đổ ra bao nhiêu nước, lúc trước cậu muốn mang nước trong đập chứa nước vào không gian thất bại.

Phương Hoà nhân lúc Lê Chấn đánh bay tang thi, cậu thử dẫn nước trong không gian ra, may mắn là cậu có thể làm được. Chỉ cần không mang cả hồ nước ra thì không gian vẫn cho chậu mang ra một lượng nước khổng lồ, một dòng nước vô cùng mạnh xuất hiện bên cạnh Phương Hoà, phun về phía tang thi.

Dòng nước như được bắn từ súng hơi, dội thẳng lên người tang thi, phát ra tiếng xèo xèo.

Lê Chấn bên kia cũng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, duỗi hai tay ra, phân biệt đưa hai hướng, lại đem nước vô hình chặn lại, vây một vách tường của trung tâm hậu cần, khống chế tạo ra một khu vực hình tam giác.

Phương Hòa nháy mắt minh bạch ý nghĩ của Lê Chấn, khống chế càng nhiều nước phun ra, thế nước rất mạnh, rất nhanh liền đem tang thi kia bao lại toàn bộ.

Phương Hoà từ cao nhìn xuống tang thi muốn đốt lửa nhưng chỉ loé lên đã bị nước dập tắt ngấm, nó thử mấy lần đều vô dụng, lửa không cháy được trong nước, tức giận vô cùng.

Phương Hoà lợi dụng cơ hội nó sơ hở, đầu không có gì che chắn, ném ra một con đao gió, chặt đầu tang thi xuống.

Lê Chấn thả lỏng sự khống chế, nước bốn phía giảm dần, hiện ra thi thể tang thi ở giữa, hắn thành thục lấy được tinh hạch trong đầu tang thi.

Đây là một viên tinh hạch màu đỏ vô cùng đẹp mắt, Lê Chấn đứng yên nhìn tinh hạch, không biết suy nghĩ gì.

Phương Hoà từ trên biển quảng cáo nhảy xuống, chân đè lên viên tinh hạch màu đỏ.

Tinh hạch như bình thường dung hoà vào trong vuốt mèo, trôi xuống mắt hồ trong không gian.

Viên tinh hạch này so với tưởng tượng của Phương Hoà còn tốt hơn nhiều, hồ nước trong không gian không gió mà dậy sóng, sau đó sương trắng nổi lên, chờ sương trắng tản đi, có thể nhìn ra được độ trong suốt của hồ nước có nâng lên, tuy rằng so với dòng suối lúc trước còn kém xa lắm.

Phương Hòa xem như là thở phào một hơi, chỉ cần tinh hạch còn có tác dụng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đem toàn bộ hồ nước này biến thành linh hồ trong suốt.

Giải quyết tang thi này xong, Phương Hòa liền cùng Lê Chấn đi vào trung tâm hậu cần.

Vừa vào liền bị cảnh tượng bên trong doạ sợ, mặc dù xa xa cũng có thể nhìn thấy, nhưng đến gần mới cảm nhận được sự khủng bố của nó, bên trong đâu đâu cũng có chân tay cụt bị đốt, toàn bộ quảng trường toàn mùi khét.

Phương Hoà đi được hai bước thì bị Lê Chấn xách gáy bế lên, Phương Hoà ngửa đầu nhìn Lê Chấn, không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, nhưng khi nãy cậu nhìn thấy Lê Chấn giống như đang tức giận.

Đi vào trong, gặp mấy tang thi du đãng, bị hai người bọn họ thoải mái giải quyết.

Phương Hoà trước đây chưa từng thấy trung tâm hậu cần không ngờ nó lại lớn như vậy, cậu để ý có một góc xếp đủ loại đồ đạc, Phương Hoà cảm thấy vẫn còn người sống sót, nhưng cậu nhìn quanh cũng không có ai.

Có lẽ những người còn lại sợ sự nguy hiểm của tang thi tiến hoá kia, chưa biết rõ tình hình khiến họ e ngại, không dám ra ngoài.

Phương Hoà không quản được nhiều như vậy, cậu và Lê Chấn cùng lắm chỉ cứu được một người, cậu không có ý định sẽ thành lập đội hay gì đó đâu.

Chỉ là nếu nơi này có người sống sót thì việc thu vật tư sẽ hơi phiền toái, bị người nhìn thấy bọn họ một lần mang đi được nhiều như vậy sau này sẽ thành vấn đề, Phương Hoà suy nghĩ một hồi, móng vuốt vỗ vỗ Lê Chấn đi vào không gian.

Phương Hoà đứng bên cạnh hồ, chỉ mặt nước ý muốn nói Lê Chấn nhanh xuống ngâm mình.

Chờ Lê Chấn xuống nước cậu mới ra ngoài lại, tốc độ như gió chạy về phía trước.

Hình thể mèo của cậu nhỏ, ở mạt thế đầy rẫy tang thi này, nếu là người thì rất dễ bị chú ý đổi lại là một con mèo con sẽ không ai bận tâm.

Lúc này Phương Hoà đang chạy khắp nơi trong trung tâm hậu cần, cậu dùng tốc độ nhanh nhất tìm được nơi xuất hàng, nơi đó được dựng bằng thép thành một chỗ để hàng bán lộ, rất nhiều các loại xe tải lớn nhỏ và container đỗ ở đây.

Thời điểm bệnh dịch bùng phát là vào nửa đêm, dù ở trung tâm có người nhưng đa số đều đã nghỉ hết, chỉ còn lại vài người ở lại tăng ca, phần lớn hàng đã được chuyển đi, trong xe cũng không có nhiều.

Chỗ để xe này tương đối nguy hiểm nên nếu có người sống sót chắc là từ trong xe chạy ra hoặc là lái xe đi, cửa xe nhiều cái đã mở toang không cần Phương Hoà kiểm tra, bên trong chắc chắn không có người hay tang thi gì cả.

Phương Hoà dùng tốc độ rất nhanh thu mấy cái xe tải vào trong không gian, toà kiến trúc giống nhà trong đó có cấu trúc thật kì lạ, cậu đã mang vào rất nhiều thứ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đầy.

Những thùng xe này đều được đậy kín, Phương Hoà cũng không biết bên trong có gì, cậu mang cả xe tải vào rồi kiểm tra sau, nhìn lướt qua thì cũng không có gì đặc biệt, đều là các loại rau dưa trái cây Nam Bắc không thiếu gì, chủng loại đầy đủ, số lượng lại nhiều, thậm chí có container còn chở lá trà.

Phương Hoà hưng phấn liếm vuốt, tiếp tục chạy vào sâu bên trong trung tâm, tốc độ nhanh, thân hình nhỏ, mắt người rất khó nhìn ra cậu, mấy người sông sót trốn trong chỗ tối nhìn thấy xe bên ngoài không tiếng động biến mất một cách quỷ dị lại càng thêm sợ hãi không dám đi ra.

Chạy vào sâu thì Phương Hoà vui mừng phát hiện có mấy chiếc xe chở gia cầm sống, có mấy tang thi ở cạnh đó, Phương Hoà thầm bảo đáng tiếc, sau đó nhanh chóng tiêu diệt tang thi rồi mang mấy chiếc xe vào không gian.

Cậu không dám mang mấy chiếc xe này vào nhà hạt đào, chỉ để ở bãi cỏ cạnh đó, chờ sau khi lấy xong vật tư thì vào thả gia cầm ra ngoài.

Lần này xem như cậu đã tích trữ đủ đồ ăn mấy đời cho cậu và Lê Chấn, sau này cho dù có tới căn cứ nào thì bọn họ vẫn có ưu thế, cho dù không thể vào căn cứ của nhân loại, hai người tìm một chỗ hoang vu nào đó sống cũng không chết đói.

Sau khi thi gần hết vật tư của trung tâm hậu cần, Phương Hoà thoả mãn thu chân, cậu phần lớn lấy đi lương thực theo mùa, gạo và lúa mì cậu lấy một nửa, hai thứ này không dễ hỏng bằng hoa quả theo mùa, Phương Hoà thấy lương thực của nhà cậu đã nhiều rồi, số gạo, lúa mì còn lại thì để cho người tới sau lấy đi.

Phương Hoà thảnh thơi chạy ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh rồi vào không gian.

Trong hồ, Lê Chấn vẫn đang ngâm mình, có lẽ là phải chốc nữa mới lên. Phương Hoà chạy tới mấy xe gia cầm, thả hết chúng ra ngoài.

Đàn gia cầm thích ứng rất nhanh, lát sau đã tụm năm tụm ba mổ khắp nơi.

Phương Hoà nhìn vườn cây ăn quả quanh hồ, lại nhìn mười mấy mẫu cây công nghiệp, ngọn núi nhỏ thì đầy các loại vật nuôi, xem như đã an tâm, có những vật tư này thì đợi Lê Chấn khôi phục, bọn họ có thể trải qua mạt thế một cách yên bình rồi.

Nếu có cơ hội thì tìm thêm một số đồ dùng hằng ngày nữa, quá hoàn hảo.

Phương Hoà lại gần hồ nước ngồi xổm xem Lê Chấn ngâm mình, nhìn mãi mà chẳng thấy gì lạ, cậu chuyển mắt nhìn dãy núi trên đầu.

Phương Hoà đột nhiên nghĩ rốt cuộc là không gian này rộng cỡ nào? Cậu đem hơn nửa vật tư và gia cầm ở trung tâm hậu cần vào đây rồi, hồ nước và cả những mẫu ruộng kia nữa, trong này vẫn chưa có dấu hiệu quá tải.

Phương Hoà đứng lên, cậu thấy Lê Chấn chưa chuyển hoá sức mạnh xong thì tự mình dùng dị năng nhanh chóng chạy về phía xa, xem xem điểm cuối của không gian này ở đầu.

Phương Hoà càng chạy càng sợ, cậu đã chạy qua rất xa chỗ cậu nhìn thấy từ hồ nước, nhưng phía trước dường như là chân trời vô tận vậy.

Phương Hoà chưa từ bỏ ý định, cậu tiếp tục chạy, cuối cùng thì ngoài màu xanh lục của cỏ ra thì cũng xuất hiện một nơi khác biệt, ở đó là một vùng sương mù bao phủ trắng xoá, Phương Hoà nhìn màn sương này, do dự một chút nhưng vẫn đi vào.

Giữa một mảnh sương trắng, Phương Hoà cảm thấy cậu như lạc vào ảo cảnh, nhưng sương trắng này rất sạch sẽ nhu hoà, ngoài việc cản trở tầm nhìn ra thì không có gì bất thường, hô hấp của cậu cũng vẫn đều đều.

Vốn dĩ Lê Chấn đang chuyển hoá hấp thụ năng lượng dưới hồ đột nhiên mở mắt, từ dưới hồ đứng dậy, mắt nhìn về phía mèo con biến mất, ở bên ngoài nghịch ngợm thì không nói nữa, Lê Chấn cho rằng là do sở thích tích trữ đồ vật của nhóc con này, nhưng mà vào trong không gian cũng có thể chạy đi chơi xa tới mức mất cảm ứng?

Tốc độ của hắn rất nhanh, tuỳ ý khoác một bộ quần áo lên rồi men theo nơi Phương Hoà biến mất, đuổi theo.

Còn Phương Hoà bên kia đã đi xuyên qua màn sương, đến trước một cây đào rất lớn, cây đào này không có hoa, cũng không có quả, chỉ có những tán lá xanh mơn mởn.

Phương Hoà chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn cây đào to tới mức phải mười người mới ôm hết này, màu xanh từ tán lá như muốn tràn ra, có chút vui vẻ và linh khí không biết tại sao.

Phương Hoà cử động đầu, cậu thấy dưới gốc cây có một chiếc bệ đá, trên mặt đá là vật gì đó giống với ngọc bích.

Phương Hoà đi tới nhảy lên bệ đá, xem xét miếng ngọc bích kia. Trên mặt ngọc không có bất kì hoa văn nào, chỉ là một miếng ngọc bích hình vuông không thể đơn điệu hơn, Phương Hoà đưa vuốt chạm nhẹ miếng ngọc.

Ngọc bích chợt loé lên ánh sáng xanh, cậu bỗng cảm thấy đầu đau nhức, có gì đó chui vào đầu cậu, vô số tin tức chui vào trong não cậu, cái gì mà đại nghịch bất đạo coi trời bằng vung? Cậu không hiểu, mà cũng không kịp hiểu vì cậu đã bị ai đó xách lên.

Phần gáy bị nắm làm cho Phương Hoà thấy cả người như bị tê liệt, không nhúc nhích được một li, trong này có ai có thể xách gáy cậu ngoại trừ Lê Chấn chứ, Phương Hoà nheo mắt nhìn sang, thấy trên mặt Lê Chấn vẫn còn vài giọt nước đang nhỏ xuống, cảm thấy thật kì quái.

Cái đầu tang thi của tên ngu ngốc này suy nghĩ rất lạ lùng, mỗi lần từ dưới hồ đi lên hay là từ đập nước nhảy lên, Lê Chấn cũng sẽ dùng dị năng làm khô toàn thân, sao lần này lại để người ướt thế kia đã ra ngoài rồi?

Lúc Phương Hoà cố sức giãy giụa biểu đạt mong muốn thoát khỏi tay Lê Chấn thì một âm thanh vang lên.

"Mèo..."

Nếu không phải Phương Hoà thấy miệng Lê Chấn đóng mở, cậu sẽ nghĩ mình bị ảo giác. Hắn vừa nói gì vậy? Mèo hay meo?

Đây là Lê Chấn nói chuyện lại được, hắn gọi cậu là Mèo Con hay hắn học theo cậu kêu meo meo, nghiêm túc, vấn đề này không đùa được đâu

"Mèo Con."

Âm thanh khàn khàn không ổn định, có cảm giác khô cứng như đá vậy, nhưng dù cho cái ngữ âm này có khô cứng hơn nữa Phương Hoà vẫn nghe được chút âm sắc quen thuộc.

Âm thanh Lê Chấn rõ hơn một chút, Phương Hoà mở to mắt mèo, có chút ngốc manh trông mong nhìn Lê Chấn, muốn hắn nói thêm mấy câu.

Nhưng mà sau đó Lê Chấn chỉ đăm đăm nhìn cậu, ngoại trừ hai tiếng gọi giống như nhắc nhở ra thì hắn không nói thêm gì cả.

Phương Hoà đưa vuốt khều tay Lê Chấn, hắn ôm cậu lên khuỷu tay, bàn tay lạnh lẽo xoa đầu cậu, Phương Hoà dụi dụi vào người Lê Chấn, meo meo, xin hắn nói thêm câu gì đó.

Đã qua lâu như vậy, xung quanh Phương Hòa không có tiếng ai, một người một mèo dựa vào ánh mắt cùng tiếng mèo kêu để trao đổi, còn thường thì là Phương Hoà dùng vuốt mèo đơn phương giao tiếp, cậu sắp cô quạnh chết rồi huhu!

Lúc cậu bị nhốt ở phòng thí nghiệm cậu cũng không cô đơn đến thế, ít ra khi bị nhốt cậu còn có thể nói chuyện với những vật thí nghiệm khác.

Cũng không biết có phải Lê Chấn thấy cậu nôn nóng hay không, cậu cảm thấy hắn đáp lời, mạch lạc hơn lần trước.

"Mèo Con."

Phương Hoà ngẩng đầu, móng vuốt túm lấy quần áo, rướn người lên nhìn hắn kêu meo meo. Xin đó quan hốt phưn, nói cái khác đi nha? Đừng nói cho ta biết ngươi chỉ nói được hai chữ này nha?!

"Mèo Con." Vẫn là hai chữ này, câu trả lời cho meo meo của Phương Hoà.

Được rồi, hẳn là chỗ nào đó có vấn đề, con sen chỉ có thể gọi tên của cậu, à không, tên mèo của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.