Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 10: Hoàn




19.

Tôi rất tò mò: “Vậy loài người không có cách nào để sống mãi sao?”

"Tại sao không? Không phải giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm hay sao?"

Tôi sửng sốt: “Ý em không phải là cái này.”

Tiêu Chí Hoành ôm tôi vào lòng, từ từ kể: “Loài người và yêu tộc chính là có những cách thức khác nhau. Họ đều nỗ lực vì sự thịnh vượng của chủng tộc. Loài người thì dựa vào sự sinh sản từ thế hệ này sang thế hệ khác, mà yêu tộc thì dựa vào thời gian sinh tồn của các cá thể.”

"Em có biết dân số hiện tại của yêu tộc là bao nhiêu không?"

Tôi lắc đầu.

Anh thở dài: “Chưa tới ba mươi nghìn nữa.”

Tôi thực sự kinh ngạc, số lượng động vật trên thế giới nhiều như vậy, con người cũng có hơn bảy tỷ người, vậy mà yêu tộc lại chưa có nổi đến ba mươi nghìn.

Tôi cũng hiểu một chút, giống như loài thỏ tuy tuổi thọ ngắn ngủi nhưng lại sinh ra nhiều cá thể, trong nhiều cá thể đó sẽ có một vài cá thể thông minh và giỏi giang, sau đó từ những cá thể thông minh đó sẽ lại sinh sản ra các cá thể như vậy.

Còn yêu tộc lại giống như cá voi vậy, khó sinh sản ra nhiều cá thể nhưng bù lại họ có tuổi thọ dài, dựa vào sự sống lâu dài để duy trì sự thịnh vượng cho chủng tộc.

“Nhưng là,” Tiêu Chí Hoành nói: “Nếu nói bên nào tốt hơn, có lẽ vẫn là loài người.”

“Hiện tại, các kỹ sư đã bước đầu chứng minh về thực lực của loài người, trong khi linh khí của yêu tộc ngày càng kém đi, cũng khiến cho tỷ lệ sinh sản của yêu tộc bị giảm đi rất nhiều. Tuổi thọ của con người trong tương lai sẽ ngày càng dài hơn. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có thể ngang hàng với yêu tộc, nhưng yêu tộc thì……”

Tôi tò mò hỏi anh ta: “Yêu tộc thường có thể sống được bao lâu?”

Tiêu Chí Hoành vẻ mặt u sầu: “Chỉ được một hai ngàn năm mà thôi.”

TÔI:……

"Phắn!"

Tôi có điên mới tin vào lời nói của anh ta.

Tôi tức giận đuổi Tiêu Chí Hoành ra khỏi phòng, sau đó ôm chăn nằm xuống.

Mặc dù vậy tôi vẫn rất vui mừng vì đã giải quyết được một vấn đề đau đầu.

Nhưng còn một vấn đề nữa…

Tôi che mặt lại.

Bởi vì gai trên lưỡi lúc là mèo cũng sẽ xuất hiện trên cơ thể người của anh ta.

Mọi người đều biết rằng mèo có gai trên lưỡi và ở chỗ đó.

Tôi muốn biết, ở chỗ đó của Tiêu Chí Hoành có gai hay không?

‘Cái này mà còn cần hỏi sao? Chắc chắn là có rồi.’

Haiz, tình yêu khác chủng tộc thực sự khó nhằn mà, tôi buồn bực không vui mà nằm xuống, kết quả nửa đêm, liền nhìn thấy một bóng người đang chống tay lên giường, ở phía trên người tôi.

Tiêu Chí Hoành cởi tr@n, hai chiếc tai mèo trắng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng run lên, đuôi to phía sau vặn vẹo rủ quến. Thấy tôi tỉnh lại, anh cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Chủ nhân không ở chung phòng với anh là sợ gai nhỏ đâm hay sao?”

"Chủ, nhân."

Anh chưa bao giờ gọi tôi như vậy.

Tôi giống như bị một con mèo to lớn li3m láp khắp người, từng lỗ chân lông đều giãn ra, tràn ngập hơi thở của anh.

Cuối cùng, đ@u lưỡi chui vào mồm tôi, li3m qua trái tim tôi.

Anh cũng từ từ hút đi hồn phách của tôi.

"Em có thể thử trước mà...".

m thanh đó khiến tôi không thể cưỡng lại được.

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa dữ dội đến nỗi bông hồng nhỏ với cành lá mềm mại nhất thời cong eo.

Mưa phủ kín hoa, chảy xuống cánh hoa.

Một giọt hai giọt.

Thật là kỳ lạ.

Cái nước mưa đó

Vậy mà lại có màu trắng.

Sau này tôi hỏi anh tại sao chỉ có lưỡi có gai nhỏ.

Anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý và nói nhỏ: “Không phải vì em thích sao?”

Tôi che mặt lại, dường như bị anh ấy nhìn thấu rồi.

20.

Loại cổ đồng sinh cộng tử ( cổ cộng sinh) sống ở vùng cấm của yêu tộc.

Khi đến nơi, tôi nhìn quanh và thấy toàn những hình bóng quen thuộc.

Tôi nhiệt tình chào hỏi mọi người:

"Anh Phó, anh cũng ở đây hả. Cảm ơn anh vì bức tranh <Người đẹp đi chơi mùa xuân> của anh. Chiếc mào này của anh đẹp quá.”

"Thì ra Miêu tiểu thư là thỏ linh à? Ôi! Đôi tai trắng hồng này, chị nhất định là chú thỏ xinh đẹp nhất trong thôn làng mười dặm quanh đây."

"Uây Uây anh Yến, đuôi ngựa của anh quá đẹp luôn á."

"Cô Từ đây chắc là cô khỉ kiệt xuất nhỉ! Nhìn bộ lông này đi, lớn lên thật là óng mượt.”

...

Chỉ cần tôi không ngại, thì chắc chắn người ngại là người khác.

Tôi dùng da mặt dày của mình chào hỏi từng người một, Tiêu Chí Hoành đứng bên cạnh ôm tôi, cố nhịn cười.

Tất nhiên, cuối cùng tôi cũng biết được nhân viên lễ tân của công ty anh là một con vẹt, nhờ cô ấy mà câu chuyện của tôi và Tiêu Chí Hoành đã được lan truyền đến tận đây.

Các vị lão đại thấy tôi cũng rất nhiệt tình, một đám nắm lấy tay của tôi, lắc lắc lên xuống đầy kích động:

"Cô Thẩm, tôi biết cô cũng không phải con người!"

....

"Cái gì cơ, tôi thực sự là con người đó."

Lời này vừa nói ra, toàn thể đều im lặng.

Cuối cùng, bọn họ càng kích động hơn: “Vậy cô càng phải đối xử thật tốt với tiểu Hoành nha..”

Thái độ của họ đối với tôi giống như khi mẹ đẻ nhìn thấy con rể, họ sợ một ngày nào đó tôi sẽ bỏ rơi Tiêu Chí Hoành.

"Yêu tinh đều chung tình khi yêu, cho nên khi bạn đời của họ rời đi, họ thường không thể thoát khỏi nó, cũng cô đơn suốt đời."

Tiêu Chí Hoành vừa dẫn đường vừa giải thích cho tôi, một lúc sau, chúng tôi đã đến khu vực cấm của yêu tộc.

Tôi há hốc mồm khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa cầm súng.

"Xin vui lòng xuất trình CMND và đăng ký thông tin chuyến thăm của bạn."

"À, đây đây."

Thứ tôi đưa ra là thẻ căn cước của con người, còn Tiêu Chí Hoành đưa ra hai cái, một cái của loài người và một cái của yêu tộc, mặt trên còn có logo hình con mèo.

Tôi bước vào tòa nhà như một gã nhà quê chưa từng trải sự đời, ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên xuất hiện ngẫu nhiên dưới hình dạng động vật, tôi về cơ bản không thể nhận ra sự khác biệt nào giữa nơi này và một tòa nhà chính phủ bình thường.

Khi đến phòng tiêm chủng, tôi cứ tưởng loại trùng này cấy vào sẽ kiểu như côn trùng sâu bọ ăn da thịt. Cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu. Lại không nghĩ tới, chỉ có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra đeo một chiếc khẩu trang và bưng một khay đựng trang thiết bị, tiêm cho hai chúng tôi mỗi người một mũi.

"Vậy là, đã xong."

Cho đến khi chúng tôi bước ra khỏi vùng cấm, tôi vẫn còn đang choáng váng.

Tiêu Chí Hoành cười nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”

"Tại sao điều này lại khác với những gì em nghĩ vậy?"

Tiêu Chí Hoành có chút kinh ngạc: “Em sẽ không cho rằng đây là nơi âm khí bay lượn, thần thần bí bí cổ đại chứ?”

Tôi gật đầu.

Anh ôm lấy tôi cười: “Em đang nghĩ gì vậy? Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, mọi việc đều được thống nhất và quản lý. Hiện tại, các chức vụ trong cấm địa của yêu tộc đều phải được thi cử công khai. Điều này là lẽ bình thường mà.”

TÔI:……

“Bố nhà anh…

, sẽ luôn là cha của anh.” (Đoạn này bà nu9 định chửi ông n9 nè, nhưng bẻ lái kịp á.)

"Về nhà em muốn ăn gì? Anh nấu coi như chúc mừng." Tiêu Chí Hoành lắc lắc chìa khóa xe, nghiêng đầu hỏi tôi.

Tôi từ phía sau ôm lấy eo anh: “Em muốn ăn thịt kho tàu, canh măng sườn heo và bánh pudding caramen!”

“Được.” Anh đáp lại tôi bằng một nụ cười.

Có lẽ đối với người khác, yêu một yêu tinh là khởi đầu của bi kịch.

Nhưng với tôi đó lại là điều may mắn lớn nhất.

Tôi không biết, khi anh muốn nộp đơn xin kết hôn với người ngoại tộc, nhưng lại phát hiện ra tôi không hề biết anh là mèo yêu, anh có trằn trọc mất ngủ hay không nhỉ?

Nhưng tôi biết, anh đã phải trả giá quá nhiều cho đoạn tình yêu này. Vậy thì bây giờ, đến lượt tôi rồi.

Con đường phía trước còn dài, và có thể còn nhiều thăng trầm.

Nhưng bất luận vật đổi sao dời, tôi vẫn sẽ luôn ở bên anh.

Chúng ta, còn một khoảng thời gian rất lâu.

Không vội…

(TOÀN VĂN HOÀN.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.