Cảm xúc Barkley bỗng nhiên tăng vọt, nổi giận gầm lên một tiếng: "Già Lâu ở đâu? Ta muốn đi giết hắn!"
Thiệu Dĩ Ninh:...!Không tốt, không ngờ Barkley còn nhớ tới mối thù ngày đó.
Cậu giơ móng vuốt nhỏ ra, ấn lên một chân trước của Barkley, ngữ khí yếu đuối nói: "Anh ấy không ở đây, vừa rồi...!anh ấy giúp con đi tìm Ba Ân."
"Tìm Ba Ân?"
Nghe được tên tiểu tử nhà mình, Barkley nhíu mày: "Chuyện là như thế nào?"
Thiệu Dĩ Ninh xấu hổ, không giải thích được mình vừa nhận nhầm, vì thế hàm hồ nói: "Con vừa rồi nhìn nhầm, cho rằng Ba Ân tiến vào rừng rậm."
"Chuyện này không có khả năng!"
Cậu vừa thốt ra lời này, Barkley đã đột ngột phủ nhận: "Ba Ân không có khả năng tiến vào rừng rậm."
Thiệu Dĩ Ninh khó hiểu: "A? Vì cái gì?"
Barkley nói: "Bởi vì không lâu sau khi nhóm sư tử con được sinh ra, ta đã dặn dò bọn chúng, không thể tiến vào rừng rậm."
Không được tiến vào rừng rậm?
Thiệu Dĩ Ninh nhớ lại vừa rồi mình đi qua đi lại trong rừng rậm bên cạnh, cùng với bộ dáng quen thuộc của Già Lâu với rừng cây, nghe thế nào cũng cảm thấy cổ quái.
Vì cái gì không cho tiến vào rừng rậm? Rừng rậm có cái gì?
Cậu không khỏi lẩm bẩm hỏi ra điều mình suy nghĩ.
Đầu to của Barkley lắc lắc, ân cần dạy dỗ: "Nhãi con ngoan, con cũng nhớ kĩ, không được tiến vào cánh rừng kia."
"Trong rừng có đại quái thú, sẽ ăn con luôn!"
Thiệu Dĩ Ninh:...
Thì ra bọn họ đều không được tính là quái thú, cũng đúng, bọn họ chỉ là mãnh thú.
"Mãnh thú" còn lộ ra biểu tình mình tự cho là dọa người, nhe răng trợn mắt cảnh cáo tiểu miêu nhãi con: "Đại quái thú sẽ ăn mọi miêu ô tộc, đời đời chúng ta đều không được bước vào nơi đó.
Nhớ kỹ, con cũng không nên đi, nơi đó không phải là địa phương tốt."
Lời nói này có thể hữu dụng với Ba Ân, nhưng đối với Thiệu Dĩ Ninh thì không.
Cậu lập tức phát hiện một cái BUG, hỏi ngược lại: "Vậy Già Lâu đại ca thì sao?"
"Vì sao anh ấy có thể đi vào?"
Chẳng lẽ, báo đen này thật sự không bình thường?
"Cái này..." Vấn đề này làm khó Barkley rồi, hắn không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, hắp ấp úng, hiếm khi thể hiện ra biểu hiện chần chờ, xấu hổ dời đi tầm mắt: "Tên kia không giống với người khác..."
Hắn còn nhỏ giọng, lẩm bẩm một câu: "Ai biết cái thân da đen kia, có phải là do rừng rậm làm không."
Thiệu Dĩ Ninh mờ mịt.
Nếu nói như vậy, cậu nhờ Già Lâu đi vào rừng kiếm Ba Ân, kỳ thật là một việc rất nguy hiểm?
Nhưng Già Lâu vì sao...!dứt khoát đi như vậy? Là bởi vì anh ấy là tồn tại đặc thù với rừng rậm?
Barkley nhắc xong rồi, cảm giác đã gãi đúng chỗ, liền mặc kệ, lộ ra ánh mắt chờ mong: "Cái kia, nhãi con ngoan, con vừa rồi nói sẽ miêu ô cho ba nghe, có thật hay không?"
Thiệu Dĩ Ninh có tâm sự, tùy ý miêu ô một cái cho có lệ: "Miêu ô...!A ba, trước kia Già Lâu cũng thường ra vào rừng rậm sao?"
Thanh âm miêu ô vẫn câu nhân như vậy, Barkley mới nghe xong cái đầu, liền không còn, theo sau lại là Già Lâu Già Lâu, đại sư tử tức khắc không vui, nói: "Con yên tâm, hắn không sao."
Hắn nghe được tên hắn không thích từ tiểu miêu nhãi con, quá chán ghét.
Nhưng khi vừa thấy bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của mèo con, lửa giận gì cũng không còn.
Nhưng mà, làm sao để khiến mèo con thân thiết với mình hơn, không cần suy nghĩ về con báo đen kia?
Miêu ô nhiều thêm vài câu cũng được.
Hắn nghiên đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên linh cơ vừa động, đột nhiên đứng dậy, thần bí hề hề nói: "Nhãi con ngoan, ta cho con xem một cái đại bảo bối."
Thiệu Dĩ Ninh: Gì? Là ý tứ cậu hiểu kia sao?
Sư tử đực không biết cậu suy nghĩ gì, hắn thỏa thuê đắc ý mang theo tiểu miêu nhãi con đến một bãi đất trống khác, lột ra lớp cỏ dày đặc, khảy ra một quả cầu nhỏ từ trên mặt đất.
Thiệu Dĩ Ninh nhìn thoáng qua.
Thứ này tròn xoe, đại khái lớn hơn viên pha lê hồi nhỏ cậu hay chơi một ít, vỏ ngoài thật cứng rắn, màu nâu sẫm, có chút giống long nhãn cậu từng ăn qua.
*Long nhãn, nhãn nhục chính là phần cùi nhãn ( thịt nhãn) sau khi đã được tách bỏ vỏ và hạt rồi sấy khô, tạo thành long nhãn
Cậu không có nhiều hiểu biết với thực vật lắm, nhưng có thể đoán đây là hạt giống của thực vật nào đó.
Barkley nhìn thấy quả cầu này, hai mắt đều sáng, móng vuốt to đảo tới đảo đi viên cầu này, hứng thú bừng bừng nói: "Tới, a ba cho con chơi!"
Thiệu Dĩ Ninh nháy mắt minh bạch, đây...!đây thì ra là đồ chơi của động vật họ mèo a!
Trên thảo nguyên cũng coi như bằng phẳng, ngẫu nhiên có địa phương lồi lõm, cũng bị bụi cỏ che lại.
Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh trơ mắt nhìn sư tử lớn dùng móng vuốt triển khai một trận đá bóng trên thảo nguyên!
Hắn bên trái đột kích, bên phải lao tới, tự mình tiến công, tự mình phòng thủ, tự mình thủ vệ...!Sau đó nhìn nhìn, tròng mắt xanh của Thiệu Dĩ Ninh cũng cầm lòng không đậu mà cố định vào quả cầu kia.
Mặc là mèo con, chúng vẫn trời sinh là thợ săn, đều cực kỳ hứng thú với đồ vật có thể động.
Cho nên bọn chúng sẽ vồ bướm, cào sâu, chạy theo thỏ.
Cho nên, làm gì có vụ một con mèo con, sẽ cự tuyệt một quả cầu lăn qua lăn lại?
Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà nhón chân, lao về phía trước ---
Quả cầu trái cây ục ục cút đi thật xa, vừa đúng đụng vào một tảng đá lớn, dưới tác dụng của trọng lực mà bắn ngược hướng về phía trước, nghiêng nghiêng lăn ra ngoài.
Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp đôi mắt to, lông mao xinh đẹp thổi theo gió, đánh quả cầu đến khí thế ngất trời, chơi vui vẻ vô cùng.
Hai tiểu móng vuốt của cậu thường thường quơ từ trên xuống dưới, quanh thân đều tràn đầy sự hưng phấn, thời điểm cậu chơi đến hứng khởi, quả cầu vừa vặn lọt vào khe đá, cậu ma xui quỷ khiến, bất tri bất giác đuổi theo cái đuôi của chính mình, chạy qua chạy lại vài vòng.
Sau đó, dưới chân không biết là giẫm phải chỗ nào, cậu đột nhiên ngã ngồi trên cỏ.
"Miêu ô..."
Cảm xúc của Thiệu Dĩ Ninh xúc động, không tự chủ được liền miêu một tiếng.
Một tiếng này Barkley cách quá xa, không nghe thấy, nhưng một đạo hắc ảnh cách đó không xa bỗng chậm rãi di chuyển, ở đám cỏ nửa khô vàng rất dễ thấy, dáng người mạnh mẽ, đây không phải là Già Lâu sao?
Tiểu miêu nhãi con nhìn thấy anh, càng thêm cao hứng phấn chấn: "Già Lâu đại ca miêu!"
Trong giây lát, báo đen đã đến trước mặt cậu, chòm râu khẽ nhúc nhích, trước tiên nhìn xung quanh, phát hiện Barkley ở cách đó không xa, lúc này mới quay đầu thấp giọng nói: "Ba Ân không ở bên kia."
"Cái này..." Thiệu Dĩ Ninh áy náy trong lòng, vội nói: "Là tôi nhìn nhầm, Ba Ân nói cậu ta vẫn luôn ở mặt cỏ bên này, không có rời đi.
Để biểu đạt sự áy náy của mình, cậu học bộ dáng của báo đen, ghé sát vào, cọ cọ ngực hắn, mềm như bông miao nói: "Thực xin lỗi, Già Lâu đại ca, tôi làm anh chạy không công một chuyến."
Lông tóc màu trắng mềm mại ở ngay gần, báo đen giống như bị ấn nút tạm dừng, tứ chi cũng cứng còng.
Trên người tiểu miêu nhãi con còn mang theo mùi sữa, cùng một hơi thở khác khó miêu tả nhưng rất dễ ngửi, quanh quẩn ở chóp mũi nhanh nhẹn của hắn, thâm nhập vào đáy lòng.
...!Đây là lần đầu tiên có động vật hoàn toàn không thèm để ý đến da lông màu đen của hắn, cùng hắn thân cận như vậy, còn quan tâm đ ến an nguy của hắn.
Từ đầu đến cuối, tiểu miêu nhãi con phảng phất như không ngại, ngược lại khi nhìn thấy da lông màu đen của hắn, trong mắt như phát sáng.
Không phải là hắn chủ động, là đối phương chủ động.
Hơn nữa...
Hắn xác thật không giống động vật khác.
Lông tóc thuần trắng giống như đám mây trắng ở cuối chân trời, trôi trong tầm nhìn.
Thân hình mềm mại của tiểu miêu nhãi con lăn một cái, chớp chớp đôi mắt xanh thẳm với hắn.
Đôi mắt xanh lục lúc này hơi lập lòe, sau một lúc mới làm như không có chuyện gì, thấp giọng ừ một tiếng.
Sau đó hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng li3m tiểu miêu nhãi con.
Mấy ngày nay Thiệu Dĩ Ninh bị Mẫu Sư và sư tử đực li3m qua, đã biết cách động vật tỏ vẻ thân mật chính là li3m li3m li3m.
Hơn nữa, giữa động vật họ mèo cũng có chút quan hệ phân tầng, khi mấy con mèo nhà ở cùng một chỗ, con có địa vị cao hơn sẽ li3m mèo địa vị thấp.
Trước đây cậu có một bằng hữu đặc biệt thích mèo, trong nhà một hơi nuôi mười mấy con.
Con đại tỷ có địa vị tối cao kia, từ lúc tỉnh vào buổi sáng liền không lúc nào rảnh, cả ngày phải li3m mèo khác, li3m đến miệng lưỡi đều khô, toàn thân mèo đều không tốt.
Thiệu Dĩ Ninh không quan tâm đến địa vị lắm.
Từ tâm thái mà nói, cậu là nhân loại, là linh trưởng.
Từ trạng thái hiện tại mà nói, cậu chỉ là một con mèo con, nhỏ hơn hẳn bọn họ, được yêu thương là điều bình thường.
Tính cách của cậu tương đối Phật hệ, không thật sự để ý những thứ này.
Li3m láp của báo đen không giống với Mẫu Sư.
Anh li3m từng chút từng chút, mềm nhẹ nhưng lực đạo vừa phải, không giống như Mẫu Sư quá mức cẩn thận, cũng không giống Barkley dùng sức quá mạnh, có cảm giác cậu sẽ bị li3m trọc, bị li3m li3m một hồi, mèo con vừa chơi hồi lâu bất tri bất giác mềm oạt nằm xuống, tứ chi giãn ra, lười biếng duỗi eo.
Tiếp theo, cái đầu nhỏ tròn vo lông xù xù của cậu từng chút từng chút, lộ ra vài phần mệt mỏi.
Mèo một ngày ngủ mười mấy tiếng, đây là sự thật.
Thiệu Dĩ Ninh lắc lắc cái đầu nhỏ, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh.
Đây là một cơ hội, một cơ hội a.
Trong lòng cậu thu hoạch được một đống lớn sự tò mò, chạy nhanh hỏi Già Lâu: "Già Lâu đại ca, trong rừng rậm có gì?"
Báo đen vẫn không nói gì, lúc này lỗ tai hắn chuyển phương hướng, hướng về nơi gió thổi tới.
Thiệu Dĩ Ninh không chờ được câu trả lời, ngẩng cổ, gian nan chống mí mắt đang sụp xuống, mơ mơ màng màng hỏi: "Già Lâu đại ca?"
Rừng rậm là căn cứ bí mật gì sao? Barkley không nói, Già Lâu cũng không nói?
Cậu nhịn không được mà miên man suy nghĩ, ngay lúc này, Barkley đang chơi cầu đến vui vẻ rốt cuộc cũng phát hiện hắn không thấy tiểu miêu nhãi con, hắn nhìn về phía bên này, liền thấy được báo đen chán ghét.
Barkley nhanh chóng vứt việc chơi bóng ra sau đầu, trợn tròn mắt, lông mao đều lớn hơn một vòng, ngẩng đầu bước tới, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào: "Già Lâu!"
"Ngươi tới lãnh địa của đàn sư tử làm gì?"
"Nói! Ngươi có phải là muốn trộm nhãi con của ta không!"
Báo đen còn chưa trả lời, Thiệu Dĩ Ninh giật mình, buồn ngủ hoàn toàn bay đi, cậu phát ngốc lắc đầu, lăn long lóc bò dậy, che trước mặt Già Lâu: "A ba!"
"Già Lâu đại ca là tới tìm con!"
...!Tìm con mới là nguy hiểm á!
Barkley giận sôi máu, muốn dùng lời lẽ chính đáng vạch trần ý đồ tà ác của báo đen, báo đen đột nhiên bước đôi chân dài ra, đi về phía trước một bước.
Hắn trầm giọng nói: "Im lặng."
Sau đó, đôi mắt lục nhìn chằm chằm một phương hướng, biểu tình dần trở nên trịnh trọng.
Theo sự yên tĩnh là âm thanh gào rống ở nơi xa xôi bị gió thổi tới.
Barkley ngẩn ngơ, âm thanh này...
"...!Là ngao ô tộc?".