Edit: Mạc Tử Thiên
Tuyệt vọng, Thiệu Dĩ Ninh rất tuyệt vọng với những suy nghĩ miên man của mình.
... Nhưng mà, mèo con có thể làm sao đâu?
Lửa trại dần sưởi ấm không gian trong sơn động. Ánh lửa nhảy lên, phát họa hình ảnh bất đồng trên vách đá. Thiệu Dĩ Ninh buồn não không hé răng, nửa ngày mới ấp úng nói: "Già Lâu đại ca, kỳ thật..."
"Kỳ thật, hình dạng ban đầu của tôi là như thế này."
Cậu nghĩ nghĩ, muốn nói ra chân tướng --- huống chi, nếu về sau thường xuyên biến thành người, cậu hẳn phải có lời giải thích hợp lý.
Cậu biết làm lửa trại, biết nướng thịt thỏ, đối với các con vật khác, đây cực kỳ khác thường.
Không bằng nói ra chân tướng. Các con vật khác thì không đề cập tới, nhưng cậu tin tưởng Già Lâu sẽ hiểu, cũng có thể lý giải cậu.
"Tôi tới từ một nơi rất xa, đột nhiên xuất hiện ở nơi này."
Cậu có ý đồ giảng giải chuyện xưa của mình. Nhưng lời tới miệng thì cậu có chút chần chờ.
Thiệu Dĩ Ninh chưa từng nói với người khác chuyện cũ của mình.
... Cậu mất cha mẹ rất sớm, trằn trọc sống nhờ trong nhà thân thích, dưỡng thành tính cách độc lập. Gặp được bất cứ chuyện gì đều tự mình xử lý, vừa không xin người khác giúp đỡ, cũng không tố khổ với người khác, chưa từng tâm sự qua.
Cậu cảm thấy mình là đàn ông, phải kiên cường.
Cho nên, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tai mèo uể oải gục xuống, cái đuôi cũng rũ xuống. Thiệu Dĩ Ninh ôm đầu gối ngồi xổm ở bên cạnh trại lửa, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy lên, sau một lúc mới mở miệng: "Tôi đến từ một thế giới khác."
"Ở bên kia, mọi người đều... có hình thái này, chẳng qua lỗ tai không giống như thế này, cũng không có cái đuôi."
"Chúng ta gọi bản thân là nhân loại."
Theo lời tự thuật của cậu, một cái thế giới kỳ lạ giống như một bức họa cuộn tròn, trải ra trước mắt anh. Nơi đó có đủ loại nhân loại, đủ loại đồ vật, đủ loại sinh mệnh.
"Nơi đó cũng có... cũng có các con vật." Thiệu Dĩ Ninh tận lực giải thích để Già Lâu có thể hiểu, cậu dùng một chút khái niệm của bên này. "Nơi đó có rất nhiều mèo, rất nhiều chó. Ở nơi đó, miêu ô tộc có một xưng hô khác, gọi chung là động vật họ mèo. Ngao ô tộc là động vật họ chó."
"Có động vật họ mèo hình thể lớn, cũng có động vật họ mèo loại nhỏ. Có sói, cũng có chén trà... chính là, nhỏ như bàn tay tôi... khụ, cũng có chó nhỏ như vậy."
"Bọn họ đều sinh hoạt bên nhân loại."
"Khi tôi ở bên kia, cha mẹ tôi... cũng chính là a ba a mụ, qua đời rất sớm, là ngoài ý muốn."
"Sau này, tôi đi Châu phi cũng đạo sư làm công tác bảo hộ động vật, gặp lũ săn trộm..."
Thanh âm thiếu niên trong trẻo, quanh quẩn trong sơn động. Báo đen vẫn luôn im lặng lắng nghe, sau hồi lâu, cái đuôi dài màu đen quấn lên đuôi trắng, quấn vài vòng, phảng phất như dắt tay.
Đôi mắt lục chăm chú nhìn Thiệu Dĩ Ninh, Già Lâu trầm giọng nói: "Về sau ta bồi ngươi."
... Anh nghe hiểu, thiếu niên sẽ không hiểu ngụ ý của anh.
Thiệu Dĩ Ninh mờ mịt, đồng tử hơi trừng lớn, bỗng nhiên cậu cười: "Già Lâu đại ca, cảm ơn anh."
Không, báo đen nói thầm trong lòng, là anh phải cảm ơn A Ninh.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, là do ai nhúng tay. A Ninh đi tới thảo nguyên, gặp được anh, anh mới là người cần cảm kích.
Bóng đêm càng nặng nề, trong sơn động lại là một mảnh ấm áp hòa hợp, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng chuyển lại đề tài.
"Cái này của tôi... là quần áo của nhân loại."
"Nhân loại không có da lông, nên họ cần quần áo."
Cậu nói, rồi lại lặng lẽ đỏ mặt.
Vừa rồi "cưỡi báo" xong, mông cậu bị ma sát nên có chút đau. Thiệu Dĩ Ninh nhịn xuống xúc động muốn sờ sờ, cố gắng đúng đắn nói: "Không có thứ này, tôi sẽ rất lạnh, cũng sẽ dễ dàng bị thương."
Nói như vậy...
Báo đen hồi tưởng lại những việc trước đó, A Ninh bị trầy da ở hình thái này, anh khẽ gật đầu: "Ta hiểu được."
"Nói như vậy," anh phảng phất như lại có nghi hoặc mới, ngữ khí cực kỳ bình thường hỏi ngược lại: "Ngươi cần da thú khác không? Hay vẫn chỉ cần nơi này?"
Làn da A Ninh thoạt nhìn rất mềm mại, anh hi vọng cậu không phải chịu bất kì thương tổn không cần có --- nhưng mà, vì sao chỉ che mỗi nơi này?
Hay là... đây là điều nhân loại sẽ làm?
Báo đen hiếm khi cảm thấy hoang mang. Nhưng lại nghĩ lại, cho dù là các con vật thì cũng khá mẫn cảm đối với bộ vị này, anh liền không hỏi nhiều nữa.
"Không... không cần."
Mặt Thiệu Dĩ Ninh hồng lên trong nháy mắt, sợ anh còn truy vấn vấn đề kỳ quái gì khác, cậu chạy nhanh cầm thịt thỏ đã nướng xong lên: "Già, Già Lâu đại ca! Con thỏ này tốt rồi! Anh ăn đi!"
Cậu lập tức phát huy mười ngón tay uy lực, nhanh chóng chia con thỏ thành tám khối lớn. Bản thân mình ngặm một khối to, hàm hồ nói: "Ăn thật ngon... đã lâu rồi chưa được ăn."
Cho dù không có gia vị, chỉ có mùi vị nguyên thủy, Thiệu Dĩ Ninh vẫn ăn đến vui vẻ.
Báo đen chỉ ăn mấy miếng rồi để lại cho mèo con. Thiệu Dĩ Ninh gặm xong xương cốt, trên má đều là dầu mỡ, dưới ánh lửa nhìn như muốn sáng lên. Già Lâu nhịn không được, li3m cậu.
Thiệu Dĩ Ninh:... Dừng, dừng tay!
Cậu thật sự, thật sự không có sức để đỏ mặt nữa.
... Thẹn thùng cũng mệt mỏi quá nha.
Cả người thiếu niên tai mèo đều phiếm hồng, nhỏ giọng nói: "Già Lâu đại ca, khi tôi ở hình thái này, có thể không... không li3m tôi như vậy không?"
"Tôi không quá quen."
Báo đen dừng lại động tác.
Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng giải thích: "Chính là... là do gai ngược làm tôi có chút đau." Còn làm cậu thẹn thùng.
Đầu lưỡi của động vật họ mèo có gai ngược, thật sự rất lợi hại. Thiệu Dĩ Ninh trước kia từng bị mèo li3m qua, cậu đều cảm thấy không thoải mái, cậu cũng từng nhìn thấy đầu lưỡi của lão hổ trong vườn bách thú, nói như thế nào nhỉ, nếu sử dụng sức, quả thật là hung khí.
Lúc bọn chúng ăn thịt thì dùng khá tốt, hiện tại sao... khụ, vẫn không nên.
Sau đó, cậu bổ sung một câu: "Lúc là mèo thì không sao."
Già Lâu lui về chỗ, không biết vì sao, anh có chút trầm mặc.
Cái đuôi dài màu đen hữu lực của anh lắc lắc, tâm thần tựa hồ không yên. Đối diện, Thiệu Dĩ Ninh đã bắt đầu thu thập lửa trại, cậu khiến lửa nhỏ đi một chút.
Da thú này được tạo do trời xui đất khiến, nó được gió hong khô, không được xử lý nên nó rất cứng, không thích hợp để dùng làm quần áo. Thiệu Dĩ Ninh cũng không định dùng thứ này mãi, lại không có biện pháp khác, tạm thời bỏ mặc.
Trong lòng cậu còn cân nhắc việc xảy ra trong rừng.
Hiện tại xem ra, sớm muộn gì cậu cũng phải vào sâu trong rừng, cởi bỏ tất cả bí ẩn. Nhưng buổi tối hôm nay, con phải ngủ một giấc thật tốt.
Mỗi lần biến thành người, cậu đều rất mệt.
Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được, ngáp một cái thật lớn. Tóc dài mềm mại sau lưng xõa ra, bao lấy phân nửa lưng cậu, lại có vài sợi không nghe lời, rũ ở trước ngực, vừa vặn che khuất nơi màu sắc bất đồng nào đó.
Màu hồng anh đào, giống như thù du trên cỏ, lại như đóa hoa màu đỏ ngẫu nhiên nở rộ trên núi tuyết.
*Thù du:
Đôi mắt lục của báo đen một lần nữa nhìn chăm chú vào cậu, cái đuôi anh bỗng nhiên lay động càng nhanh, có vài lần đánh lạch cạch vào mặt đất, làm một ít tro bụi bay lên. Thiệu Dĩ Ninh vừa quay đầu qua liền hắt xì thật lớn.
"Hắt xì!!!"
Thiệu Dĩ Ninh:... Chuyện gì vậy? Trong sơn động không sạch sẽ hả?
Hay là vì nửa người trên của cậu tr@n trụi, nên bị cảm?
Đôi mắt xanh quay tròn, cố định lên người báo đen bên kiam trong đầu toát ra một câu, giống như mấy mua sắm trên TV --- gối ôm da thật! Màu đen thể hiện sự xa hoa! Chí tôn bá khí!
Lúc này, quả nhiên cậu vẫn muốn ngủ cùng Già Lâu đại ca.
Tâm tư mèo con rõ như ban ngày, bước chân về phía báo đen, vì muốn đề nghị của mình nghe càng hợp lý, cậu còn cố tình thu thập toàn bộ cỏ khô trong sơn động lại, trải ra trên tảng đá, làm một cái giường tạm thời.
Làm xong rồi, cậu nghiêm trang nói: "Già Lâu đại ca, như vậy sẽ ấm hơn một tí."
Vào thời điểm này, cậu hoàn toàn quên mất, nơi này là thảo nguyên.
Chỉ có mùa khô và mùa mưa, nhiệt độ quanh năm không giảm, làm sao lạnh được!
Báo đen không để ý, hoặc là nói, lúc này anh không có tâm tư đo để ý.
Vừa rồi khi thiếu niên mèo khom lưng trải giường, đưa lưng về phía anh, đuôi dài vung tới vung đi, cứ như một móc câu nhỏ, câu tim anh.
Hai chân dài trắng nõn đi tới đi lui, hoàn toàn khác với mèo con đáng yêu.
Anh không nghĩ tới, anh sẽ có ý niệm này với A Ninh trong hình thái này.
Lúc ở hình thái mèo, anh nghĩ nhiều nhất là muốn bảo hộ, chiếu cố, kiên nhẫn chờ, chờ A Ninh trưởng thành là có thể cùng anh tự do chạy trên thảo nguyên, tùy ý chơi đùa.
Mà hiện tại...
Anh có tình cảm càng kịch liệt hơn, thậm chí muốn độc chiếm A Ninh.
Muốn đè cậu dưới thân, làm một ít việc A Ninh sẽ không quá thích.
Báo đen bỗng nhiên đứng lên.
Thiệu Dĩ Ninh tưởng mình thuyết phục được Già Lâu, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, ngẩng đầu chờ mong nhìn anh: "Già Lâu đại ca?"
... Già Lâu xoay người.
Đuôi dài màu đen nhẹ nhàng vung trước mặt cậu, đổi phương hướng rồi rời đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Thiệu Dĩ Ninh: A??? Cậu nói gì không đúng sao?
Từ từ, anh vừa nói cái gì cơ?
Thiệu Dĩ Ninh hậu tri hậu giác nhớ tới thảo nguyên không có lạnh. Do cậu quá tham lam, nhất định Già Lâu đại ca cảm thấy không cao hứng.
Trời nóng, ai lại muốn ngủ bên nhau.
Cậu hậm hực ngồi trên giường đá, lật tới lật lui, lăn từ bên trái đến bên phải, lại lăn từ bên phải đến bên trái. Cuối cùng mơ mơ màng màng, mí mắt càng nặng, mắt khép lại.
Tai mèo lúc lên lúc xuống theo hô hấp, hơi khó thấy trong tóc dài xõa tung. Đôi mắt nhắm lại, lông mi thon dài nhẹ nhàng rung động... trừ bỏ đôi môi màu hồng nhạt, cả người cậu như ngọc bạch.
Có lẽ thật sự có chút lạnh, cậu hơi cuộn tròn thân thể thon gầy, càng thêm nhỏ xinh --- cho dù ở hình thái này, cậu cũng nhỏ hơn báo đen rất nhiều.
Già Lâu ngây người ở bên ngoài thật lâu, cho đến khi gió lạnh thổi bay những suy nghĩ ban đầu của anh. Nhưng khi anh tiến vào trong sơn động thì nhìn thấy cảnh này.
Làm anh nhịn không được lại xuất hiện một ít tâm tư.
Báo đen vô thanh vô tức nhảy lên giường đá, dùng toàn bộ thân thể bọc lấy thiếu niên tai mèo, cái đuôi quấn quanh cẳng chân cậu, dùng tư thế chiếm hữu để bảo hộ cậu, đuôi quấn lấy mắt cá chân cậu. Rồi sau đó, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm môi cậu, nội tâm như có ác quỷ và thiên thần giao chiến.
Anh muốn li3m gương mặt A Ninh vài cái, nhưng lại sợ da thịt kiều nộn của A Ninh sẽ đau, còn sợ sẽ đánh thức cậu.
Vừa rồi anh nghe thấy A Ninh lơ đãng nhắc tới, hình thái hiện tại của cậu còn chưa thành niên, cũng chỉ là ấu tể.
Anh không thể.
Nhưng anh lại rất muốn.
Cuối cùng, báo đen từng chút một tới gần, ngừng cách đôi môi hồng nhạt khoảng một centimet.