Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 34




Tôi vội quay sang hỏi:

"Cậu làm gì thế?"

Nhưng đáp lại tôi chỉ là một động tác "sụyt" của cậu ta. Hàn Nặc Minh đang tính chuyện gì cơ chứ!?

Tôi đành phải quay xuống nhìn những cô gái tội nghiệp. Đa phần đều sợ hãi tái xanh mặt, chỉ có một số người là vẫn đứng nguyên như thế, chỉ đổ vài giọt mồ hôi hột.

Thế là Hàn Nặc Minh cất giọng, chỉ tay về phía những người hết sức bình tĩnh đó:

"Những người kia, mau bước tới đây. Còn những người còn lại, có thể về."

"Cái gì?" Tôi hốt hoảng hỏi.

Khó lắm mới tìm ra được những người này, thế mà cậu ta lại có thể cho họ đi một cách dễ dàng vậy sao?

Tôi tiếc ngẩn người nhìn bọn họ bước đi, vài người còn thở dốc như vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.

Lúc nãy ước tính chắc cũng phải hơn 20 người, thế mà bây giờ chỉ còn mỗi 8 người.

"Những người này cậu tính sao? Với lại, sao cậu lại cho những người kia đi chứ!?" Tôi hỏi Hàn Nặc Minh.

Thế mà cậu ta còn quát cho tôi một trận:

"Cô ngốc thật hay cố tình ngốc vậy hả? Là lúc nãy dùng hết chất xám nên bây giờ lại quay trở về con mèo ngốc rồi hả?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị mắng, bức xúc lắm luôn:

"Gì vậy chứ? Có gì thì cậu nói bình thường cho tôi coi! Gắt gỏng như thế già thì sao?"

"Cô lo cho tôi?" Cậu ta được đà tiến tới.

Tôi đỏ mặt cãi lại:

"Không có! Tôi còn đang ước cậu chết đi kìa!"

Chị hội trưởng bất lực càu nhàu:

"Hai người có thôi đi không? Tra khảo chuyện gì thì mau làm đi còn đứng đó mà cãi nhau hả? Tôi đây không có thời gian như hai người đâu nhá!"

Thấy chị hội trưởng ghê quá, tôi đành lắp bắp:

"Dạ! Em xin lỗi ạ!"

"Vậy, cô đưa lũ người kia sang phòng CLB hỏi sau cũng được!" Hàn Nặc Minh thở dài ra lệnh với tôi.

Tôi gật đầu kéo những cô gái còn lại sang căn phòng bên cạnh. Để lại hội trường cho chị hội trưởng tập luyện.

Mà tôi cũng chẳng thể hiểu nổi, là CLB quên khoá cửa hay bác bảo vệ quên khoá cửa mà cửa mở rộng toang hoác, đến nỗi Hàn Nặc Minh vào lấy đồ một cách thản nhiên được mà.

Để mọi người ngồi yên vị trên ghế rồi, tôi mới quay sang hỏi Hàn Nặc Minh:

"Sao cậu lại để những người kia đi vậy? Lỡ một trong số họ là hung thủ thì sao?"

Thấy tôi hỏi câu này lần thứ hai rồi, Hàn Nặc Minh đành bất lực vỗ vỗ trán mà thở dài. Cậu ta cứ ngỡ tôi đã hiểu hết mọi chuyện rồi, nhưng ai ngờ...ngốc vẫn là ngốc.

"Vậy tôi hỏi cô, nếu là cô thì lúc nãy khi nghe tôi nói với chất giọng đó thì phản ứng của cô thế nào?"

Được nhận câu hỏi đột ngột, tôi chẳng biết suy nghĩ thế nào nữa.

"Ờ thì...chắc là...nếu là một người bình thường thì sẽ sợ hãi mà cúi đầu xuống đất, không dám nhìn cậu. Còn..." Nói đến đây, bỗng nhiên tôi ngờ ngợ ra điều gì đó.

"Đúng rồi!" Tôi hét lên một cái.

Thấy thế, Hàn Nặc Minh mới thở dài một cái. Cuối cùng thì cái não chậm tiêu của tôi cũng đã thông suốt mọi chuyện rồi.

Đây chính là đòn bẫy tâm lý.

Người ta có câu: Kẻ có tật mới hay giật mình. Nên lúc nãy, khi nghe Hàn Nặc Mình hăm doạ, chắc chắn hung thủ sẽ phải dè chừng mà cố không để lộ sơ hở nào. Nhưng cũng vì thế mà người đó đã sai với phản ứng bình thường. Họ sẽ nghĩ rằng, chỉ cần xem như mình không sợ hãi gì cả, có nghĩa là mình không làm gì sai. Nhưng cũng vì thế mà đã mắc mưu của Hàn Nặc Minh.

Đó là lý do lúc nãy cậu ta cho những cô gái mặt xanh tái mét đi, chỉ giữ lại những cô gái đứng thản nhiên như chưa có gì xảy ra ấy.

"Cậu tuyệt quá Hàn Nặc Minh!" Tôi không tiếc lời thán phục cậu ta.

Tuy lúc nãy là tôi và cậu ta cùng nảy ra ý tưởng bắt người trong bóng tối, nhưng thực sự cái đầu của tôi nó không thể nhạy bén bằng Hàn Nặc Minh được.

Cậu ta thấy tôi khen lấy khen để, mặt mày nhăn nhó như khỉ đột. Trông thì ra vẻ khó chịu lắm nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ta đang ngượng lắm. Mặt quay đi chỗ khác nhưng tai thì vẫn thấy hết, đỏ ran lên rồi kìa.

Hàn Nặc Minh đập tay một phát lên bàn:

"Không nói chuyện nữa! Làm việc!"

Tôi và mọi người suýt chút nữa thì bị cái tiếng đập ấy cùng với chất giọng đáng sợ của cậu ta doạ cho vỡ mật. Làm việc thì làm việc! Phản ứng gì ghê thế? Hay cậu ta không thích tôi khen?

Nghĩ vậy, trong lòng tôi lại thấy buồn buồn! Cũng thấy tủi thân sao đó? Chẳng lẽ cậu ta ghét tôi đến mức không muốn nhận lời khen của tôi.

Tôi cứ lơ đãng với cái suy nghĩ vẩn vơ ấy. Chỉ đến khi bị Hàn Nặc Minh cốc cho một phát vào trán, lúc ấy tôi mới tỉnh mộng.

"Sao thế? Suy luận nhiều quá hết chất xám rồi à?" Cậu ta lại mở miệng châm chọc.

"Hết...hết chất xám hồi nào?" Tôi giương cổ lên cãi.

Nhưng đúng lúc đó thì tôi liền chợt nhớ ra, tụi tôi đang đóng kịch tình nhân, không thể bị lộ được.

"Đúng vậy đó! Tôi cạn kiệt chất xám rồi! Không suy nghĩ được gì nữa! Cậu giúp tôi phần còn lại nha~~~~" Tôi cất giọng nũng nịu đến mức tôi cũng phải sởn da gà.

Mấy cô gái kia cũng thấy ghê không kém.

Hàn Nặc Minh chau mày nhìn đứa con gái ưỡn ẹo dưới tay mình:

"Cô làm gì vậy hả?" Biết là tôi nhập tâm quá rồi nhưng không ngờ là lại diễn đạt tới mức này.

"Honey! Anh không còn thương em nữa sao? Em vất vả suy luận như thế rồi! Honey giúp em phần còn lại nhà!" Tôi lại tiếp tục cái giọng bánh bèo đó.

Hàn Nặc Minh hết cách, đành phải "the lao" vậy.

Cậu ta cúi người xuống nắm lấy tay tôi đang đặt trên khuỷu tay bên kia của hắn, đặt một dấu hôn lên mu bàn tay tôi rồi cất giọng nhẹ nhàng:

"Anh biết rồi! Em nghỉ ngơi cho khoẻ!"

Tôi rợn cả tóc gáy lên. Tên này...diễn còn đạt hơn cả tôi luôn rồi.

Hơn chục cái miệng từ phía sau lưng hai chúng tôi không chịu nổi nữa mà đồng loạt đứng lên:

"Này! Chúng tôi không rảnh để xem mấy người âu yếm với nhau thế này đâu nha! Tụi này vẫn còn độc thân! FA! Hai người hiểu không? Đừng rải cẩu lương cho tụi này! Tụi này ăn không nổi đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.