Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 33: Cắn tôi?





Edit: Trang Trang


Beta: An Điềm


Quà năm mới, chúc các bạn năm mới vui vẻ nha!!!!!!!!
--------------------------------------
Mặt mũi Giang Thư ở trong phạm vi giới thượng lưu chắc chắn sẽ khiến cho người ta quỳ xuống hô hào, chính là… cuộc sống của mấy tên lưu manh này cùng Giang Thư quả thực cách biệt một trời một vực, lúc trước chưa thấy qua những người này, tự nhiên anh sẽ  không để bọn họ vào trong mắt.

Một cước vừa rồi của anh khiến tên đại ca cầm đầu bị thương không nhẹ, mấy tên đàn em phía sau đêm nay chịu thiệt không ít trong nháy mắt trên mặt họ hiện lên đầy tức giận, các đốt ngón tay vang lên ken két, làm bộ bày ra tư thế muốn cùng Giang Thư đánh nhau trực diện.

Nhưng mà những người này chỉ là mạo danh tự xưng là giang hồ thứ thật, khi dễ một cô gái nhỏ thì còn được, chứ lúc sau nhìn thấy thân thủ của Giang Thư rồi thì không một người nào dám lỗ mãng tiến lên.

Bốn người hai mặt nhìn nhau do dự một lúc, một tên lùn nhất đột nhiên hướng đến trước mặt Ôn Ngưng mà đi tới, đánh không lại Giang thư, anh ta liền nhân lúc Giang Thư lơ là cảnh giác mà hướng đến cô gái nhỏ dịu dàng kia tính toán lấy lại danh dự.

Chỉ là nắm tay kia chưa  đi được nửa đường, thì cánh tay thon dài của Giang Thư đã ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của Ôn Ngưng, lập tức kéo cả người cô về phía sau, nghiêng người thuận thế đạp người nọ một cái, đế giày lạnh lẽo vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn nhắm ngay bàn tay của đối phương mà đạp xuống, ngay sau đó người nọ hét một tiếng thảm thiết.

Ôn Ngưng giật nảy mình, cái nắm đấm kia hướng đến Ôn Ngưng thực sự đã đem người đàn ông bùng lên lửa giận, anh hai mắt đỏ bừng, hàm răng siết chặt, vừa định tiến lên một bước, Ôn Ngưng đã nhanh chóng nắm lấy tay anh, trên tay anh đã là một nắm đấm thật chặt: “Giang Thư! Anh đừng đánh nữa! Chúng ta mới vừa rồi là phòng vệ chính đáng còn bây giờ mà anh lại đánh, chính là tội cố ý đó!”

Người đàn ông cau mày quay người lại, đè nén sự mất kiên nhẫn, cố gắng nói với giọng điệu mềm mại, không dám đối với cô phát hỏa: “Thằng oắt con kia vừa rồi dám vung nắm đấm về phía em…. Bố mày giết cả nhà nó…”

Anh nói xong, ánh mắt hạ xuống vài độ, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Ôn Ngưng túm không được anh, gấp đến nỗi tiếng nói pha chút nức nở: “Giang Thư! Tôi đói….”

Một giây trước khi quả đấm của anh hạ xuống, cả người đột nhiên ngừng lại động tác, Ôn Ngưng vội vàng chạy lên, hai tay nắm lấy tay anh, lấy từng ngón tay một của anh mở ra còn mang theo chút tức giận: "Tối nay vừa ghi xong chương trình tạp kĩ, vẫn còn chưa được ăn cơm đâu..... Mông Mông  vừa được ăn mì gói, tôi cũng đói bụng, tôi nghe nói đầu hẻm này có tiệm mì thịt bò của nhà hương vị không tồi, anh có thể đưa tôi đi ăn được không…?”

Giang Thư hạ tầm mắt xuống, nhìn khuôn mặt khẩn trương của cô gái nhỏ, liền giảm lực đạo trên tay, môi mỏng hé mở: “Được, tôi đi cùng em.”

Bên kia đám côn đồ nhẹ nhõm thở một hơi, vừa mới đứng lên, còn chưa kịp chạy, lại nghe Giang Thư nhận được cuộc điện thoại của ai đó.

Giang Thư không phải là người lương thiện, từ nhỏ đã thô lỗ, kiêu ngạo, đối phó với đám côn đồ, anh đương nhiên là rất nhiều kinh nghiệm, trước khi đến đã cho Nhậm Thiên Cao điều tra rõ mọi việc, vốn định đưa Ôn Ngưng về nhà sau đó mới xử lí, nào ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, chỉ cần liên quan đến Ôn Ngưng là anh không thể nào bình tĩnh mà giải quyết theo lẽ thường được, cũng may cuối cùng anh cũng kiềm chế được, Nhậm Thiên Cao động tác cũng nhanh, không đợi bọn họ rời đi, liền gọi điện thoại tới báo cáo.

Giang Thư chỉ nghe hai câu, bỗng nhiên bật loa ngoài, âm thanh của Nhậm Thiên Cao đang báo cáo cũng truyền ra không gian.

“Giang tổng, đám côn đồ này ở mảnh đất gần đó, thường hay trà trộn vào các quán bar rồi gây chuyện đánh nhau, hai ba ngày lại đến cục cảnh sát uống trà một lần, nhưng phần lớn vì các vụ đánh nhau đều nhỏ nên qua hai ngày là được phóng thích, sau đó lại tiếp tục làm bậy.”

“Nhưng thú vị là tên cầm đầu cũng không phải là loại tốt bụng gì, vợ của huynh đệ mà anh ta cũng thường xuyên khi dễ.” Giang Thư nghe vậy nhướng đôi lông mày, hờ hững nhìn sắc mặt của đống kia dưới đất, vẻ mặt hết sức vi diệu.

Nhậm Thiên Cao động tác lưu loát gửi hình ảnh đến di động cho Giang Thư, Giang Thư không muốn xem những tấm ảnh bẩn thỉu này nên chậm rãi hướng đám côn đồ bên kia mà đi tới vài bước, biết bọn họ cảm thấy hứng thú, liền tùy ý đưa điện thoại ra ngoài cho họ xem: “Tự các người xem đi.”

Vài giây sau, đám người kia đánh nhau thành một đoàn lộn xộn, bởi vì bọn họ cùng một giuộc với nhau nên quá hiểu rõ nhau, đánh vô cùng tàn nhẫn.

Không bao lâu trong cục cảnh sát liền có người đi ra, mấy người đêm nay cùng làm loạn, nhưng trời xui đất khiến trở thành người bị hại, giáo dục vài câu liền dễ dàng thả ra, thế nhưng còn chưa đi được hai bước lại ngay tại cửa cảnh sát đánh nhau nên tất cả đều bị mang trở vào.

Giang Thư mặt không đổi sắc, xem như không phải chuyện liên quan đến mình, bình tĩnh cầm lại di động sau đó tắt loa ngoài, Nhậm Thiên Cao giọng điệu khôi phục lại sự chững chạc đàng hoàng: “Ngoại trừ những thứ râu ria này, ở quán bar còn giám sát thay người ta mua bán hàng cấm, chứng cứ cùng khẩu cung của nhân tất cả đều đã đầy đủ, liên quan đến một lượng không nhỏ, nếu đem đồ vật giao ra, chắc không dưới ba năm không thấy ánh mặt trời.”

Nhậm Thiên Cao theo Giang Thư nhiều năm như vậy, học được không ít điều, nhất là thủ đoạn bắt người, đơn giản giống nhau như đúc, Giang Thư rất yên tâm, thản nhiên nói: “Còn lại anh biết làm gì rồi đấy.”

Trong lúc nhất thời, chim chước bay hết, trò chơi kết thúc, cục cảnh sát khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Lúc trước Ôn Ngưng khẩn trương muốn gỡ bàn tay của anh ra, không nghĩ rằng anh lại trở lòng bàn tay nắm lấy tay cô, mãi cho đến khi cúp điện thoại vẫn như cũ không chịu buông ra.

Giờ phút này mấy người kia đều đã bị mang đi hết, Ôn Ngưng không còn lo lắng anh sẽ mất kiềm chế mà làm ra chuyện không tốt nữa, đôi mày thanh tú nhíu lại, một lòng một dạ muốn rút tay ra khỏi bàn tay anh.

“Giang Thư, anh buông tay…”

“Không có chuyện đó.”

Giang Mông Mông đứng cách đó không xa, nhìn thấy anh trai cùng chị dâu hai người mười ngón tay đan chặt, liền lặng lẽ chuồng qua bên cạnh, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của mình mức thấp nhất, hi vọng anh trai cô tuyệt đối đừng chú ý đến cô.

Ánh mắt Giang Thư không vui liếc nhìn xuống eo nhỏ của Ôn Ngưng, lập tức cởi áo khoác ra, cũng không để ý xem cô có nguyện ý hay không, trực tiếp khoác lên người cô không chừa một kẽ hở.

“Cái bộ quần áo rách rưới này ở đâu ra vậy hả?” Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Vải vóc cũng quá thiếu đi!

Ôn Ngưng đổi sắc mặt: “Không liên quan đến anh.”

Giang Thư nâng mắt, tầm mắt lạnh lùng đảo qua cô em gái: “Giang Mông Mông.”

Lời này cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu cái dao găm trong đó, Giang Mông Mông gần như đóng băng, một bên khóc lóc một bên hướng đến Ôn Ngưng nháy mắt ra hiệu: “Anh! Em sai rồi, em đáng chết, chị dâu mau nói giúp em, dỗ dành anh ấy đi, làm ơn mà chị..….”

Giang Thư nhếch môi, nắm đôi bàn tay mềm mại xoa nắn không buông, còn nghiêm trang nói giúp Giang Mông Mông: “Em giúp nó dỗ dành một chút đi.”

Ôn Ngưng: “...….”

Giang Thư cười khẽ một tiếng, biết Ôn Ngưng cũng mệt mỏi, liền nói: “Được rồi, về nhà trước thôi.”

Câu nói này của anh rất tự nhiên, nhưng nghe qua tai của Ôn Ngưng thì không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhà hai người cũng không có một phương hướng, không phải là anh muốn đem cô về Ngự Kiền Loan đó chứ.

Ôn Ngưng lập tức thừa dịp anh không chú ý, liền rút bàn tay trở về: “Hai người quay về đi, tôi tự gọi xe trở về là được rồi.”

Giang Thư đưa đầu lưỡi chọt chọt hai má: “Em cảm thấy đêm hôm khuya khoắt thế này mà tôi sẽ yên tâm cho em tự bắt xe trở về một mình ư?”

“Tôi sẽ không theo anh trở về Ngự Kiền Loan.”

Giang Thứ ánh mắt ảm đạm, ngữ khí mềm mại: “Đã trễ thế này, về nhà trước, sáng mai sẽ có người đưa em trở về, về nhà thì có cái gì không tốt, hả?”

Ngự Kiền Loan cũng không phải nhà cô, Ôn Ngưng không hé răng, Giang Thư tiếp tục nói, ngữ khí mang theo đáng thương: “Từ ngày em rời đi Hi Hi trong nhà liền suốt ngày mặt ủ mày chau, mẹ Từ chuẩn bị đồ ăn cho nó, nó cũng không thèm cho vào bụng, chắc hẳn là nhớ em đến gầy đi rồi.”

Hi Hi là con chó hoang lúc trước cô mang về nuôi.

Ôn Ngưng nghe đến Hi Hi, trong lòng cũng dâng lên một trận chua xót.

Giang Mông Mông đứng ở đó không xa xem trình độ diễn của anh trai mình, trong lòng thầm than, chị dâu đi diễn cái gì aaaaa, nên phải để anh trai cô đi diễn, chắc chắn sẽ mang về giải ảnh đế.

Giọng điệu đáng thương này làm cô muốn ói ra, ai nói Hi Hi nhịn ăn nền gầy, cái con chó ngốc nghếch kia lúc trước bởi vì Ôn Ngưng nhờ cô nuôi, nên hiện tại nó ở Ngự Kiền Loan luôn dính theo bên người em gái là cô đây, ở nhà đều một đường ngang tàng, một ngày hận không thể ăn ngày mười bữa, phá nhà phá cửa, làm hư mọi thứ, nhưng mà Ôn Ngưng xem nó như là bảo bối, thế nên Giang Thư một chút cũng không thấy phiền, thậm chí ngay cả tắm rửa cho nó đều tự mình làm, quả thực hầu hạ không khác gì con mình.

Giang Thư đang nói, cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu xám bạc ngừng ở ven đường.

Một người đàn ông một thân âu phục chân mang giày da giá trị cao từ trên xe bước xuống, Ôn Ngưng quay đầu lại nhìn: “Chu tiên sinh, thật là ngại quá, lại phiền anh một chuyến rồi.”

Chu Tự Hoành không để ý: “Không có việc gì, chỉ là, xem tình huống này, ngược lại so với tôi còn có người sốt ruột hơn nhiều.”

Giang Thư sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tầm mắt chống lại Chu Tự Hoành, biểu cảm không vui: “Anh tới đây làm gì?”

Chu Tự Hoành ngoắc ngoắc môi: “Đại khái cũng giống như anh.”

Lòng bàn tay Giang Thư kéo căng hơn vài phần: “Ngưng Ngưng, em tình nguyện tìm anh ta chứ không tìm tôi? Cứ như vậy mà chán ghét tôi thế sao?”

Đây là một sự hiểu lầm, Ôn Ngưng từ trước đến nay không phải là người tự đem phiền toái đến cho người khác, nếu thật sự có thể lựa chọn, đoán chừng cô thà rằng tự mình đóng cửa vài ngày cũng sẽ không làm phiền đến Chu Tự Hoành, mới vừa rồi bởi vì cô cùng Giang Mông Mông không phải là người thân, nên hai bên đều phải có người đến nộp tiền bảo lãnh, Giang Mông Mông điện thoại tìm anh trai, cô lại không quen ai, duy nhất chỉ có thể tìm đến trợ lý Vương Thanh.

Vương Thanh nhận được điện thoại, lo lắng vô cùng, lại sợ bản thân không kinh nghiệm xử lý chuyện như vậy, nên sắp xếp cho Ôn Ngưng chậm trễ, một lúc sau nghĩ sâu tính kỹ vẫn là gọi điện cho ông chủ, cầu cứu Chu Tự Hằng.

Giang Thư cao lớn che trước mặt Ôn Ngưng, giọng điệu không hề tốt: “Vậy anh có thể trở về rồi, tôi sẽ mang cô ấy về nhà.”

“Về nhà?” Chu Tự Hoành lơ đễnh, “Vậy còn phải xem ý của Ôn tiểu thư nữa chứ.”

Trong lúc hai người  địch ý nồng đậm, Giang Mông Mông mẫn cảm liền nhìn ra có chút không đúng, cắn ngón tay suy nghĩ tinh tế, chỉ còn cách đem Chu Tự Hoành rời đi, đây được xem là cơ hội cho cô lấy công chuộc tội.

Giang Mông Mông tâm tư xoay chuyển một hồi rồi quyết định vọt tới trước mặt Chu Tự Hoành, chen ngang ôm lấy hông gầy gò của anh ta, kỹ năng diễn xuất của cô cũng không kém anh trai mình bao nhiêu, nói muốn khóc là khóc liền: “Chu thúc thúc! Thúc đưa cháu về nhà đi, cháu không muốn theo anh trai trở về! Cháu đêm nay đã đem lại phiền phức lớn cho anh ấy, lát nữa khẳng định sẽ đem cháu vứt bên đường! Chu thúc thúc, thúc mau cứu Mông Mông đi…..!” (Mình thấy để thúc thúc hay hơn chú nên để vậy luôn, nếu các bạn thấy không ok thì ý kiến để mình chỉnh lại nhé, cảm ơn ạ!)

Chu Tự Hoành năm nay ba mươi ba, so với Giang Thư còn muốn hơn năm tuổi, ở Chu gia thân phận cao, cha anh cùng Giang lão gia cũng coi như có quan hệ thân thiết, chiếu về bối phận mà nói, Giang Mông Mông quả thực phải gọi anh ta là thúc thúc.

Nhưng mà Chu Tự Hoành ngày thường một bộ dạng tiêu sái, ba mươi ba tuổi là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, nhiều phụ nữ nũng nịu gọi anh ta một tiếng anh trai, muốn được ở bên cạnh anh mà trèo lên, hôm nay lại bị một cô nhóc mười tám tuổi gọi anh là thúc thúc, vẫn là chưa thể tiêu hóa được.

Người đàn ông cả đời bình thản như nước nhất thời có chút không chống đỡ được.

Giang Mông Mông da mặt dày, đêm nay lại uống không ít rượu, hô thúc thúc một lúc sau, liền cứ thúc thúc thúc thúc mãi không ngừng, một bên hô, một bên đẩy anh ta hướng đến chiếc xe thể thao màu xám bạc kia, không ngừng la hét để anh cứu mạng, nhất định phải đem mình về nhà.

Cuối cùng Chu Tự Hoành không còn biện pháp nào khác, kiên trì đem cô nhóc tiểu ma đầu này lên xe.

Trong lúc nhất thời, trong đêm vắng chỉ còn lại Giang Thư cùng Ôn Ngưng.

Giang Thư mặc dù không cùng Chu Tự Hoành giao lưu, nhưng gốc rễ người ta anh cũng biết rõ, anh ta không phải là một người làm xằng làm bậy, đối với việc Giang Mông Mông bị anh ta đưa đi, ngược lại không có một chút lo lắng.

Người đàn ông hơi câu môi, bộ dáng có chút vô lại, ánh mắt dính chặt trên người Ôn Ngưng một giây cũng không rời đi: “Giờ em chỉ có mỗi anh.”

Ôn Ngưng: “…..Tôi tự mình gọi xe trở về.”

Giang Thư "sách" một tiếng: “Được, tôi không mang em về Ngự Kiền Loan, em ở đâu để tôi đưa em trở về.”

Anh không có ý tốt cười cười: “Thuận tiện bước vào cửa.”

Ôn Ngưng lập tức trừng mắt nhìn anh, Giang Thư trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, đối với cái trừng mắt của cô vô cùng hài lòng, ít nhất là trong mắt cô có anh.

Trong mắt anh không giấu đi sự vui sướng, đột nhiên không nói lời nào liền đem cô gái nhỏ ôm lấy, Ôn Ngưng vốn có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn trên người lại không có mấy lạng thịt, cả người nhẹ bẫng, mặc dù Giang Thư đang bị thương vẫn còn chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể ôm lấy cô không tốn sức như trước.

Giang Thư ôm cô theo hướng chiếc xe thể thao kia mà đi đến, Ôn Ngưng dùng sức  cả tay lẫn chân cũng không thể thoát ra khỏi lòng ngực anh.

Một lát sau, bị anh nhét vào ghế phụ, thắt lại dây an toàn.

Khóe môi Giang Thư mỉm cười, nổ máy chạy đi.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu!”

Giang Thư không đứng đắn: “Mang về trong nhà ăn.”

“Giang Thư!”

Ôi chao, cô hung hăng còn mang theo âm thanh yếu ớt, quả thật làm trái tim anh mềm lại.

“Được được được, không đùa em nữa, vừa mới nói đói bụng, muốn đi thử khẩu vị trong hẻm? Đã đáp ứng em, làm sao có thể thay đổi được.”
Anh đánh tay lái, rẽ vào chỗ ngoặt.

Ôn Ngưng nhẹ nhàng thở ra, cắn cắn môi: “Tôi chưa từng đến đầu hẻm gì cả, chỉ là nói linh tinh….”

“Tôi sao không biết? Cũng bởi vì là em nên dù có nói bậy anh cũng nguyện ý tin tưởng.” Xe trong chốc lát liền dừng ở trước đầu hẻm, Giang Thư cởi bỏ dây an toàn trên người mình, sau đó đến trước mặt Ôn Ngưng, dọa cô hoảng sợ, lập tức đưa tay chống trước ngực anh.

“Anh làm gì vậy?”

Giang Thư không có ý tốt liếm liếm môi, ánh mắt nhìn xuống vị trí hai tay cô: “Lời này là tôi nên hỏi em, em đây là đang làm gì vậy?”

Ôn Ngưng như là bị điện giật rút tay lại, Giang Thư khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi em vậy thôi, em muốn sờ cứ sờ.”

Ôn Ngưng: “....…”

Anh thuận tay mở dây an toàn cho cô, hiện giờ anh không như trước kia làm càn nữa, đối với cô cũng không thể cứ muốn làm gì thì làm: “Xuống xe đi, mang em đi ăn một chút gì đó, không phải nói đói bụng ư?”

Ôn Ngưng nhìn bên ngoài cửa sổ, chỗ này cô chưa tới, muốn chạy cũng không biết đường mà chạy, dứt khoát nghe lời của anh, sửa sang  quần áo trên người liền cùng xuống xe, dù sao cô cũng đang thật sự đói bụng.

Nằm sâu trong ngõ nhỏ là tiệm mì, tiệm mì nằm ở trong tứ hợp viện, thời đại này ở thành phố Hàn mà có thể mở một quán ăn ở tứ hợp viện thì bối cảnh thực sự không thể khinh thường.

Quán này chỉ mở cho người quen, bình thường khách mới đến cũng không có tiếp đãi, có thể tới đây cũng là người có mặt mũi trong giới thượng lưu, vào giờ này tiệm ăn vắng khách, người phục vụ ra đón, thấy người đến là Giang Thư,  lập tức đưa anh tới một gian phòng trang nhã.

“Muốn ăn cái gì?”

Ôn Ngưng lắc đầu, cô chưa từng tới nơi này, nên không biết ăn cái gì.

Giang Thư tùy ý gọi hai chén mì sợi thịt bò cùng một ít thức ăn, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Ôn Ngưng chưa từng dời đi.

Cô gái nhỏ chắc là đói thê thảm rồi, lúc mì được bưng lên, cô còn không chú ý nuốt nước miếng, Giang Thư buồn cười, nhìn bộ dáng của cô, thật sự đáng yêu.

Trước kia tại sao anh lại không phát hiện, nhớ lại trước lúc ly hôn anh thường không trở về nhà, ăn cơm lại không cùng cô ăn đến mấy lần, đương nhiên không thể phát hiện được.

Ôn Ngưng từ lúc ly hôn, liền không để ý đến hình tượng nữa, trước kia luôn ngoan ngoãn an phận duy trì bộ dáng thục nữ, hiện giờ bụng đói meo khiến cô cứ thế thở hổn hển mà ăn, cũng không quản xem có phải anh đang nhìn mình chằm chằm hay không.

Giang Thư không có thói quen ăn khuya, dùng đũa động vài cái, liền đem tô của mình cho cô.

Hai người ăn được một lúc, anh cũng không mở miệng hỏi cô đang ở đâu, liền trực tiếp đem cô đến khu nhà cũ mà không biết bao nhiêu đêm anh ở bên ngoài ngây người.

Ôn Ngưng nhíu nhíu mày: “Anh sao lại biết tôi ở chỗ này?”

Giang Thư dương dương tự đắc nhìn về phía cô, vẻ mặt đương nhiên.

Đúng vậy, anh  thần thông quảng đại, nếu muốn biết cô ở đâu cũng không phải chuyện khó.

“Đi lên đi, tôi sẽ không lên ngồi đâu, nhìn thấy em lên mở đèn rồi tôi sẽ quay về.” Anh một bộ dạng chính nhân quân tử, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt cười cười: “Đương nhiên nếu em muốn mời tôi đi lên, tôi cũng rất vui vẻ.”

Ôn Ngưng vội vàng cởi bỏ dây an toàn rồi ra khỏi xe.

Chỉ là gần đây anh thay đổi nhiều quá, làm cho cô nhất thời buông lỏng cảnh giác, quên mất Giang Thư cũng không phải là người tốt lành gì.

Cô chân trước vừa đến cửa lầu ba, Giang Thư ở sau cũng lên cùng.

Cô đi đến trước cửa, mở mật mã.

Lúc khóa cửa mở ra, người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng: “080216, có nghĩa là gì?”

Ôn Ngưng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh nhanh chóng ôm lấy trực tiếp tiến vào nhà.

Cô gái nhỏ kinh hô một tiếng, trong bóng tối, người đàn ông đem cả người cô chống đỡ ở trên tủ ngay tường, cánh tay có lực tiến vào trong ngực, bàn tay không tự giác xuyên qua áo khoác của anh trên người cô, ôm cô tiến lại gần anh, vuốt ve đến vùng eo mảnh khảnh.

Ôn Ngưng lấy chân đá lên, bàn tay nhỏ nắm lại đập vào sau lưng anh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, một chút cũng không có ý định buông tay: “Cho anh ôm một lát, một lát thôi, anh thật sự nhịn không được Ngưng Ngưng.”

Nhưng mà nhớ cô đã quá lâu, chỉ ôm như vậy với anh tựa như không đủ, đôi môi lạnh lẽo đột nhiên phủ lên đôi môi mềm mại của Ôn Ngưng, bàn tay đỡ sau đầu cô, nháy mắt quét sạch hương thơm trong khoang miệng cô.

Cô gái nhỏ bị ép đến mức nóng nảy, từ từ nhắm mắt lại đối với cái hôn mạnh mẽ của anh cắn xuống một cái.

Anh “Tê” một tiếng đem cô buông ra, trong miệng nhàn nhạt xuất hiện mùi máu tươi, rõ ràng là nên tức giận, nhưng lại vô cớ  thấy thỏa mãn.

Anh khóe môi không tự giác giương lên, liếc mắt nhìn lên môi cô có ít nước bóng loáng, cười khẽ: “Có một chút vị của mì.”

Ôn Ngưng bị anh làm cho tức chết: “Vậy sao anh còn hôn!”

Giang Thư nghiêng đầu, cười có chút du côn, ngón tay cái quẹt qua khóe môi, chỗ đã bị cô cắn: "Cắn tôi à? Hay là em đem bên này cắn luôn cho cân xứng nha!"


********************


Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái ? và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.