Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 50: Giấc mơ.




Phương Cảnh Châu quả nhiên vẫn là một đứa bé, rõ ràng khi ở trên xe còn bị Chu Kiến Quốc làm cho vô cùng tức giận nhưng vừa xuống xe,bé đã như quên mất việc này.Một tay của bé cầm tay La Bối, một tay cầm tay Chu Kiến Quốc,ba người đều xinh đẹp đi bên nhau,người không biết còn tưởng đây là một nhà ba người chỉ có điều hơi vô lý là người mẹ này hơi trẻ tuổi.
Thị trấn này cũng có công viên giải trí.Tuy đang là ngày nghỉ lễ nên người đến rất đông, làm cái gì cũng phải xếp hàng, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Phương Cảnh Châu và La Bối.
Chu Kiến Quốc không có hứng thú đối với bất cứ một cái gì nên đành cầm đồ ngồi chờ ở một bên.
Nhưng nhìn thấy hai người Phương Cảnh Châu và La Bối ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn,anh vẫn lấy di động ra chụp ảnh không ngừng để giữ lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.
Cơm trưa cũng giải quyết ở tiệm KFC tại công viên giải trí.Đầu tóc Phương Cảnh Châu mướt mát mồ hôi.Cũng may thím Trần đã cẩn thận chuẩn bị khăn tay,không thì cứ chơi như vậy,trẻ con rất dễ ra mồ hôi sẽ dễ bị cảm.Chu Kiến Quốc giãy giụa nhìn hamburger và Coca trên bàn.
Cuối cùng bởi vì quá đói bụng nên đành phải dùng hai ba miếng để giải quyết hết,anh thật sự không biết vì sao loại thực phẩm rác rưởi như thế này cũng có người mua.
Lại còn không rẻ,một cái hamburger cũng hơn mười tệ có thể mua một phần cơm hộp.
Phương Cảnh Châu rất thích ăn khoai chiên nên bé vừa ăn vừa lắc lư thân mình.
Bé của bây giờ và khi La Bối mới gặp có thay đổi rất lớn.Khi đó bé là một đứa trẻ trầm mặc, hiểu chuyện.Hiện tại nhìn bé hoạt bát hơn rất nhiều,từ đó có thể thấy hai vợ chồng thím Trần rất yêu thương bé.
Nhưng
Nghe thím Trần nói,buổi tối bé vẫn phải mở đèn cả đêm mới ngủ được.
La Bối kể chuyện mà Trần Lan đã làm với Phương Cảnh Châu cho thím Trần nghe.Tuy Cảnh Châu còn nhỏ nhưng không thể phủ nhận hành vi này của Trần Lan đã để lại bóng ma trong lòng bé.
"Bối Bối,em kể cho chị nghe chuyện này,cô giáo khen em thông minh còn nói về sau chắc chắn có thể thi vào trường đại học tốt nhất." Phương Cảnh Châu ở trước mặt La Bối hoàn toàn trở thành một nhóc con hay lảm nhảm.Bé chia sẻ mọi chuyện có thể nhớ được cho cô, "Em nghĩ kỹ rồi,sau này em sẽ học đại học ở thành phố chị vậy thì ngày nào em cũng có thể gặp chị.Cô giáo nói,sau khi học xong đại học là có thể kiếm tiền. Bối Bối,chị nghĩ kỹ đi,chị muốn mua cái gì, đến lúc đó em sẽ mua tặng chị hết."
Chu Kiến Quốc uống Coca, nhìn hai người kia bắt đầu mơ mộng, nghĩ thầm,chắc Phương Cảnh Châu đã đem La Bối trở thành mẹ mình rồi.
Đương nhiên điều này cũng có thể lý giải.Có một người mẹ ruột suốt ngày ngược đãi còn không yêu thương mình mà đúng lúc lại xuất hiện một người yêu thương bé giống như hiệu ứng chim non,bé đem tình yêu chuyển dời đến trên người La Bối.
La Bối sờ sờ đầu Phương Cảnh Châu, vẻ mặt cảm động, "Được,vậy thì bây giờ em còn chưa kiếm được tiền nhưng nếu muốn mua cái gì,chị cũng có thể mua tặng em."
Phương Cảnh Châu có chút ngượng ngùng nói: "Em muốn chụp ảnh với Bối Bối.Cô giáo nói mang ảnh chụp chung với người mà em thích nhất mang đi dán ở trên tường trong phòng học."
"Tất nhiên là được rồi."
Yêu cầu nhỏ bé này, La Bối tất nhiên đồng ý.Sau khi ba người ăn xong cơm trưa thì đi dạo các quầy hàng xung quanh công viên giải trí, mua ba cái bờm có hình dễ thương. Phương Cảnh Châu mang hình con gà,La Bối là con thỏ, Chu Kiến Quốc vẫn luôn cự tuyệt, nhưng La Bối không quan tâm đến ý kiến của anh mà trực tiếp nhón chân mang lên đầu anh một cái hình con gấu.
Hiện tại dùng di động chụp ảnh rồi ép plastic rất thuận tiện.Mấy quán nhỏ đều có, thậm chí một vài nhà ăn cũng có máy ép ảnh chụp miễn phí.
Ba người chụp rất nhiều ảnh còn nhờ du khách chụp hộ ảnh chung.
Phương Cảnh Châu ngồi trên vai Chu Kiến Quốc để tay hình chữ V,La Bối cũng nghiêng đầu về phía bả vai Chu Kiến Quốc cũng giơ tay hình chữ V.Chỉ có Chu Kiến Quốc là không có biểu cảm gì nhìn về phía điện thoại.
Lúc trả điện thoại,du khách nữ còn nói với La Bối: "Tiểu thư,chồng và con trai cô đều rất đẹp trai!Mà không cả nhà cô đều siêu đẹp đó."
La Bối vừa định giải thích nhưng thằng nhóc Phương Cảnh Châu đã nhanh miệng đoạt trước: "Thật ạ?Chị gái cũng rất xinh đẹp!"
Chu Kiến Quốc & La Bối: "............"
Chờ du khách đi xa, Chu Kiến Quốc mới nói: "Thằng nhóc này lợi dụng bọn chú hả?"
Phương Cảnh Châu cũng đã quen với cách nói năng của Chu Kiến Quốc nên cũng bắt đầu phản lại, "Thế thì phải là chú được lợi mới đúng vì chị ấy bảo chú là ba của cháu."
La Bối giơ tay, "Tôi mới là người xui xẻo tuyệt đối,vừa phải làm vợ vừa phải làm mẹ người ta đây này."
Phương Cảnh Châu ôm eo La Bối, "Không thèm chú tiểu Chu,chú ấy không biết thương Bối Bối."
Chu Kiến Quốc phản bác, "Sao lại bảo chú không thương cô ấy?"
Phương Cảnh Châu lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, "Chú bảo để Bối Bối ra ngoài đi làm còn chú ở nhà chơi."
Chu Kiến Quốc sờ sờ cằm, "Vậy thì thế này được không,khi nào cháu kiếm được tiền thì cháu ra ngoài đi làm còn chú với Bối Bối ở nhà chơi,cháu nuôi hai bọn chú nhé?"
Phương Cảnh Châu bĩu môi, "Vì sao cháu phải nuôi chú chứ?"
"Vừa rồi mọi người đều nói chú là ba cháu." Chu Kiến Quốc không khách khí tiếp tục nói, "Con nuôi ba mẹ,không phải chuyện thường tình sao?"
Phương Cảnh Châu hừ nói: "Chú không phải ba cháu."
La Bối bị hai người ồn ào làm đau đầu, "Thôi thôi, không nói cái này nữa, tiếp tục đi chơi!"
Chu Kiến Quốc quá trẻ con,cứ ở cùng với Phương Cảnh Châu là lại cố ý nói chuyện chọc giận để nhìn bộ dáng tức giận của bé!
***
Một ngày trôi qua rất vui vẻ,cơm chiều cũng ăn trong thị trấn.
La Bối lái xe đưa Chu Kiến Quốc và Phương Cảnh Châu đến dưới lầu,cô không đi lên vì quá mệt mỏi nên trực tiếp trở về khách sạn tắm rồi lên giường nằm, không một lát đã ngủ rồi.
Bên kia,thím Trần đã thu thập phòng cho khách. Chu Kiến Quốc tắm cùng Phương Cảnh Châu.Hai người ở trong nhà tắm náo loạn một lúc lâu.Chờ khi Chu Kiến Quốc trở lại phòng, vừa mới chuẩn bị ngủ, Phương Cảnh Châu chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi vào phòng.
Chu Kiến Quốc ngáp một cái, "Chơi cả ngày mệt như vậy mà cháu còn không ngủ à? Tìm chú làm gì?"
Phương Cảnh Châu nhanh chóng bò lên giường, trịnh trọng ngồi bên cạnh Chu Kiến Quốc, hỏi: "Chú tiểu Chu, có phải chú thích Bối Bối không?"
Chu Kiến Quốc: "............"
Tuy hiện giờ anh còn chưa có tình cảm trai gái với La Bối nhưng vì muốn chọc giận Phương Cảnh Châu nên anh vẫn gật gật đầu, "Thích chứ."
Phương Cảnh Châu thở dài một hơi, "Vậy chú có thể trả lời cho cháu mấy vấn đề không?Rồi cháu mới quyết định có nói tốt về chú trước mặt Bối Bối không."
Chu Kiến Quốc không để ý nói: "Chú cũng không cần cháu nói."
Phương Cảnh Châu bực mình, "Vậy chú trả lời cháu mấy vấn đề, được không?"
"Cháu hỏi nhanh đi rồi còn đi ngủ," Chu Kiến Quốc hù dọa, "Nếu cháu còn không đi ngủ sớm, về sau không cao được,Bối Bối của cháu bị người ta bắt nạt thì cháu cũng không đánh thắng được đâu."
Phương Cảnh Châu lại một lần nữa bị nghẹn lời,bé trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: "Chú sẽ đối xử tốt với Bối Bối chứ?"
"Tốt như thế nào?" Chu Kiến Quốc cố lên tinh thần để nói chuyện với nhóc con này.
"Không giận chị ấy,không mắng chị ấy,không đánh chị ấy."
Chu Kiến Quốc: "Yên tâm, con người của chú rất văn minh,hơn nữa,cô ấy là con gái,chú đánh con gái thì đâu gọi là đàn ông,đúng không?"
Phương Cảnh Châu thoáng yên tâm, "Vậy chú có hôn chị ấy, ôm chị ấy,mua đồ ăn ngon cho chị ấy không?"
Chu Kiến Quốc: "...... Mua đồ ăn ngon?Bối Bối nhà cháu có rất nhiều tiền,cô ấy muốn ăn cái gì, không cần người khác mua cho,tự cô ấy có thể mua được. Cảnh Châu, Bối Bối rất lợi hại,cô ấy muốn gì thì có thể dựa vào bản thân để đạt được,không cần dựa vào người khác."
"Là vậy sao?" Phương Cảnh Châu có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy, đừng xem thường Bối Bối nhà cháu."
Phương Cảnh Châu cái hiểu cái không, "Chú tiểu Chu,bây giờ cháu không cao,không đánh được chú nhưng nếu chú bắt nạt Bối Bối,cháu sẽ nhớ kỹ, chờ khi nào cháu mà đánh lại được chú thì chú sẽ rất thê thảm đó, cho nên chú phải thật thật tốt với Bối Bối đấy."
Chu Kiến Quốc vỗ vỗ ngực, khoa trương nói: "Sợ quá,sợ quá, biết rồi."
"Phải ôm chị ấy,hôn chị ấy,bảo vệ chị ấy." Phương Cảnh Châu lại cường điệu một lần nữa, "Hôn chúc ngủ ngon và hôn buổi sáng thức dậy cũng rất quan trọng!"
"Nhóc con,vậy nhanh đi ngủ đi,nếu không thì sẽ không cao được đâu,cả đời cũng không đánh thắng chú được.Vậy thì ngày nào chú cũng bắt nạt Bối Bối nhà cháu."
Phương Cảnh Châu giận dữ trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn bò xuống giường trở lại phòng mình đi ngủ.
Chu Kiến Quốc cảm thấy tên nhóc này đúng là rất quan tâm La Bối.
Không phải con ruột mà hơn hẳn con ruột.
Anh tắt đèn nhắm mắt lại, cảm khái một câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Chu Kiến Quốc luôn rất tốt,rất ít khi nằm mơ nhưng hôm nay anh có một giấc mộng, mơ thấy La Bối, không chỉ như vậy, bọn họ cách nhau rất gần,da cô trắng nõn nà,ngũ quan tinh xảo ngay trước mắt anh.
Không biết anh bị ma xui quỷ khiến gì mà môi anh lại dán lên môi cô,mềm mại như thạch trái cây làm anh lưu luyến trằn trọc......
Chu Kiến Quốc mở to mắt nhìn trần nhà, tim đập đập như đánh trống sắp phá tan lồng ngực.
Anh xoa xoa ngực, nghĩ lại xúc cảm tốt đẹp trong mộng mà vẫn còn ngơ ngác.
Chu Kiến Quốc mặc quần áo, đi toilet đánh răng rửa mặt, vừa lúc gặp được Phương Cảnh Châu vừa mới rời giường đi vệ sinh.
Tức khắc, Chu Kiến Quốc buông bàn chải đánh răng,xoa xoa đầu Phương Cảnh Châu còn véo hai má bé mới vừa lòng.
Nếu không phải trước khi đi ngủ,thằng nhóc này cứ lặp đi lặp lại ôm ôm hôn hôn thì anh đã không có giấc mơ quái quỷ kia. "Nhóc con toàn đi hãm hại người khác."
Chu Kiến Quốc nghĩ dù sao La Bối cũng bạn tốt của anh,mơ thấy cùng bạn tốt như vậy, thật đúng là......
"Tội lỗi, tội lỗi." Chu Kiến Quốc thấp giọng niệm một câu A di đà phật, muốn làm mình thanh tâm quả dục một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.